8/30/2016

Posted by Unknown |





Thân thể Tịch Nguyệt không ngừng run rẩy, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, trong nội tâm nàng tự thuyết phục chính mình, đây chỉ là 1 sự trùng hợp. Dù sao, người có nốt ruồi cạnh miệng không phải chỉ mỗi mình Vương Thiệu Kiệt một người. Nhất định chỉ là trùng hợp mà thôi!


Nhưng kết hợp với sự xuất hiện của Diên Vĩ hoa, làm nội tâm Tịch Nguyệt sinh ra 1 cảm giác âm trầm sợ hãi.


Nàng sẽ không quên, ánh mắt lúc trước khi Vương Thiệu Kiệt chết đi, dục vọng mưu sinh mãnh liệt làm đôi mắt hắn tràn ngập oán độc, đôi mắt đó nàng không thể nào quên được, một đoạn thời gian rất dài về sau, nàng đều tỉnh lại từ trong ác mộng. Trong ác mộng, làm nàng khắc sâu nhất chính là cái nốt ruồi nơi khóe miệng của Vương Thiệu Kiệt.


"Không, sẽ không đâu!"


Tay nàng túm chặt ghế Sofa, gương mặt trắng bệch làm tiểu Hoa kinh ngạc, lập tức hỏi: "Phu nhân, ta có nói cái gì sai sao?"


"Không, không có."


Tịch Nguyệt không ngừng lắc đầu, nàng lúc này muốn xua đuổi hết ý nghĩ khủng bố trong đầu đi. Những ý nghĩ đó dù sao cũng quá mức hoang đường. Mặc kệ Vương Thiệu Kiệt khi còn sống hung hăng càn quấy như thế nào, hắn đã chết thì không thể tiếp tục gây ra chuyện gì nữa rồi.


Tịch Nguyệt tự cho bản thân đa nghĩ, nhưng lời nói của Văn Hoa đích thực gây ảnh hưởng rất lớn tới nàng. Từ ngày đó tới nay, nàng vô cùng rõ ràng, đoạn thời gian đen tối đó nếu không có Nghiêm Lang cùng nàng chịu đựng, Tịch Nguyệt đã không thể chống đỡ đến ngày bây giờ.


Vốn cho rằng theo thời gian trôi đi mọi việc sẽ rơi vào quên lãng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, điều này tựa hồ chỉ là nàng 1 bên tình nguyện mà thôi.


Cùng lúc đó, tại nhà trọ.


Lý Ẩn đang ngồi trước máy vi tính xem lại ảnh chụp hôm tụ họp bạn bè, đột nhiên nơi trái tim sinh ra cảm giác nóng cháy mãnh liệt!


Hắn lập tức đứng lên xoay người lại, hai mắt tập trung vào bức tường trắng như tuyết trước mặt. Bức tường bắt đầu rỉ máu rồi sau đó tập trung lại hình thành 1 đoạn văn tự.


Huyết tự hoàn toàn hiện ra, cảm giác nóng cháy đình chỉ. Nội dung đoạn huyết tự này làm Lý Ẩn ngạc nhiên tới cực điểm!


Nội dung là: "Cả ngày ngày 23 tháng 5, đi theo bất luận 1 trong hai vợ chồng Nghiêm Lang, Thiên Tịch Nguyệt trong vòng 100m, hiện đang ngụ tại khu Bạch Nghiêm, nguyệt lộ 265, tầng 11, phòng 1103, cho dù hai người này tử vong cũng phải ở bên cạnh trong phạm vi 100m. Trong lúc chấp hành huyết  tự, không có phép hộ gia đình tiến vào nhà trọ, cũng không cho phép vợ chồng Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt tiến vào nhà trọ."


Nội dung huyết tự đến đó kết thúc, mà Lý Ẩn vẫn như cũ không thể tin được nhìn chằm chằm vào đoạn huyết tự này, cơ hồ không thể tin vào mắt mình. Làm sao có thể?


Nghiêm lang cùng Thiên Tịch Nguyệt? Ở bên cạnh 1 trong 2 người? Cho dù có biến thành thi thể? Nói một cách khác, có thứ gì đó uy hiếp tánh mạng 2 người?


Lý Ẩn căn bản ngồi không yên, hắn lập tức đứng dậy, tức tốc chạy ra khỏi phòng! Trước mắt, hắn phải chạy xuống đại sảnh, hội hợp cùng những hộ gia đình chấp hành huyết tự khác.


Vọt tới trước thang máy, hắn nhấn nút, sau đó đại não bắt đầu phi tốc tự hỏi, hết thảy rốt cuộc là chuyện gì? Như thế nào lại trùng hợp như vậy? Hay là, nhà trọ căn bản đưa ra những huyết tự liên quan tới bản thân mình?


Vợ chồng Nghiêm Lang và Thiên Tịch Nguyệt sẽ có nguy hiểm tới tánh mạng, ai lại uy hiếp tánh mạng 2 người này? Nếu như là huyết tự chỉ thị, khẳng định không phải là uy hiếp tới từ nhân loại, uy hiếp đó… nhất định thuộc về hiện tượng khủng bố! Nói cách khác, bọn hắn bị nguyền rủa!


Lúc này cửa thang máy mở ra, hắn 1 cước bước vào. Sau đó nhấn nút xuống tầng 1, tựa người lên vách tường tự hỏi.


Đến cùng nên làm như thế nào đây? Trực tiếp tới hỏi bọn họ sao? Nhưng nếu thế, thì nên mở miệng làm sao đây? Nếu đem sự tồn tại của nhà trọ cho bọn họ biết, bọn họ liệu có tin tưởng?


Ngay khi Lý Ẩn đang suy tư chuyện này, Thâm Vũ đang gặp mặt Di Chân cũng có cảm giác nóng cháy nơi trái tim!



Thâm Vũ lần thứ 2 nếm trải cảm giác này cho nên vẫn tương đối không quen, thân thể quỳ rạp xuống, cái trán hung hăng cụng mạnh vào nền đất, kế tiếp, mọi chuyện lại khôi phục bình thường.


"Huyết tự..." Thâm Vũ dùng hai tay chống đỡ thân thể: "Huyết tự, mới được ban bố!"


Di Chân tranh thủ đỡ Thâm Vũ dậy, ân cần hỏi han: "Ngươi lần thứ 2 nhận được huyết tự chỉ thị sao? Không quen cũng là điều bình thường. Vậy ngươi mau trở lại nhà trọ đi thôi, cũng cần phải biết nội dung huyết tự ra sao chứ. Hẹn ngày sau gặp lại."


Thâm Vũ vội vàng gật đầu: "Được, Sở tiểu thư, ta đi trước."


Sau đó, nàng không chần chừ gì mà chạy vội đi. Nhìn bộ dạng của nàng, Di Chân ngược lại cười nhẹ 1 tiếng: "Nàng là 1 thiếu nữ rất đơn thuần, chỉ cần người nào nguyện ý yêu nàng, nàng cũng nguyện ý trả giá tất cả vì người đó, vì vậy mà tự nguyện tiến vào nhà trọ. Rõ ràng còn có người nguyện ý tiến vào nhà trọ, đây chính là điều điên cuồng nhất trong thế kỷ này mà ta nghe được."


Sau đó nàng nhìn về phía Thượng Quan Miên: "Vậy, lần sau lại gặp mặt. Ta cảm giác ta cùng Thâm Vũ tiểu thư rất hợp duyên, ta sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ các ngươi."


"Ngươi đi trước đi." Thượng Quan Miên lạnh lùng nói: "Lần sau ta sẽ an bài gặp mặt, trong lúc này ngươi không nên đơn lẻ nói chuyện với Thâm Vũ."


"Tốt, tốt, Thượng Quan tiểu thư."


Thượng Quan Miên quay đầu rời đi. Đưa mắt nhìn bóng lưng nàng, Di Chân vỗ vỗ ngực, thở dài: "Thật đáng sợ, Thượng Quan Miên tiểu thư thật là người đáng sợ."


Mà đúng lúc này, bỗng nhiên chuông điện thoại trong túi Di Chân vang lên. Nàng lấy điện thoại di động ra xem xét, người gọi tới là Tịch Nguyệt. Nàng mừng rỡ tiếp điện thoại: "Này, Tịch Nguyệt? Tâm tình đỡ hơn chút nào chưa? Hôm tụ họp mọi chuyện xảy ra như thế quả thực có lỗi..."


"Di Chân, ngươi có giữ lại ảnh chụp không?"


"Ân? Ảnh chụp? ảnh chụp gì?"


"Ảnh của Vương Thiệu Kiệt, ngươi có hình của hắn không? Ta nhớ trước kia cũng có mấy lần tụ tập bên ngoài ở thời điểm Vương Thiệu Kiệt còn sống, lúc đó chúng ta cũng từng chụp ảnh chung vài lần."


"Cái kia sao, ở trong QQ của ta. Ngươi vào QQ của ta liền thấy đó, ta cũng không có đổi tên, ngươi vẫn nhớ tên QQ của ta chứ?"


"Đương nhiên nhớ, tốt, ta lập tức vào xem!"


Sau đó, Tịch Nguyệt cúp điện thoại, nhanh chóng đứng lên nói với Tiểu Hoa: "Ngươi đi theo ta."


Nàng biết cách nghĩ bây giờ của mình là không bình thường, thậm chí có thể nói là hoang đường đến cực điểm, nhưng không xác nhận lại, sự lo lắng trong nội tâm nàng không cách nào biến đi. Cho nên nàng kéo Tiểu Hoa vào phòng, mở máy tính lên.


Trong khoảng thời gian chờ máy khởi động, nàng phát hiện trái tim mình nhảy lên rất nhanh. Tuy rằng nàng không ngừng tự an ủi mình, điều này là không thể nào, thế nhưng vẫn không ngăn được cơn sóng sợ hãi trào tới.


Rốt cục, màn hình máy tính đã sẵn sàng. Nàng vội vàng bắt lấy con chuột, di tới ô biểu tượng QQ hình chim cánh cụt. Nàng tìm kiếm QQ của Di Chân trong list bạn.


Màn hình QQ của Di Chân mở ra, bên trong có mấy cái ảnh chuyên môn để gửi cho Lý Ẩn, ở bên cạnh là ảnh chụp mấy lần tụ tập bên ngoài, còn có ảnh chụp lúc đi hát KTV.  


Nàng nhấn mở 1 tấm hình, đó là tấm hình Vương Thiệu Kiệt cầm mic hát vang bài "Mạch bá"!


"Chính là người này!" Tiểu Hoa lập tức chỉ vào người trên ảnh nói: "Đúng, người vừa rồi ta nhìn thấy, chính là người này..."


"Ngươi có nhìn thấy rõ ràng không?"


Tịch Nguyệt cảm giác trái tim nhảy dựng lên, mặc dù bây giờ là giữa ban ngày thế nhưng nàng không kiềm được mà gai ốc nổi khắp ngươi!


"Ngươi xác định?" Nàng chỉ vào ảnh chụp Vương Thiệu Kiệt: "Ngươi xác định đích thực là người này?"


"Thật sự, ngươi xem, hắn lớn lên khá tuấn tú, ta sao có thể nhìn nhầm, phu nhân? Hơn nữa ngươi nhìn này, cạnh miệng hắn không phải có 1 cái nốt ruồi sao? Không sai đâu , phu nhân!"


Làm sao có thể?


Làm sao có thể?


Tiểu Hoa không có lý do gì nói dối, nàng cũng không có khả năng lừa gạt mình. Nàng làm bảo mẫu cho nhà này được mấy tháng, biểu hiện luôn rất chất phác, thế nhưng nếu nàng không nói dối, vậy chuyện này là sao?


Vương Thiệu Kiệt là con 1, hắn tuyệt đối không có huynh đệ song bào thai. Hơn nữa coi như là song bào thai, không đến nổi ngay cả nốt ruồi bên miệng cũng giống?


Liên tục xác nhận mấy lần, nàng ngày càng cảm giác âm trầm. Vừa may vào lúc này, điện thoại đặt bên cạnh máy tính vang lên!


Ai?


Là ai?


Nàng vội vàng nắm lấy điện thoại, nói: "Này, uy?"


Thế nhưng, ở đầu dây bên kia 1 điểm thanh âm cũng không có.


"Này, nếu ngươi không nói, ta sẽ cúp máy!"


Nàng lập tức ngắt điện thoại, thậm chí tắt luôn cả điện thoại di động! Nhưng không lâu sau khi tắt máy, trong phòng khách lại vang lên tiếng chuông điện thoại. Tiểu Hoa vội vàng chạy ra phòng khách, tiếp điện thoại: "Này, tìm ai? Uy? Uy uy, nói chuyện đi."


"Không, không muốn!" Tịch Nguyệt liền vội vàng đứng lên, nhảy vào phòng khách cướp lấy ống nghe vứt đi, thậm chí đem dây điện thoại rút ra!


"Không có khả năng , không có khả năng " sắc mặt Tịch Nguyệt ngày càng kém, móng tay nàng không ngừng cấu lên điện thoại, làm tiểu Hoa ở 1 bên sợ không nhẹ.


Cùng lúc đó trong công ty, Nghiêm Lang vừa họp xong liền nhanh chóng phóng vào WC. Vừa rồi nhịn mãi, bây giờ xả ra mới cảm thấy dễ chịu.


Giải quyết xong hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước tới bồn rửa mặt rửa tay. Lúc này, khóe mắt hắn chú ý, có 1 người ở bên cạnh cũng mở vòi nước rửa ray, mà trên cánh tay người đó có xăm hình 1 đầu rồng.


Rửa tay xong, Nghiêm Lang tắt vòi nước đi, đánh mắt sang bên cạnh xem xét, thế nhưng bên cạnh đã chẳng còn ai. Hắn nhất thời buồn bực, như thế nào mà đi nhanh vậy?


Hắn lại quay đầu lại, 1 bóng người cũng không thấy.


Trên bồn rửa mặt, vòi nước vẫn mở, hơn nữa mở rất lớn, nước ào ào chảy ra. Nghiêm Lang nhíu mày, nói: "Thực là lãng phí."


Hắn đem vòi nước đóng lại, chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại cảm thấy không đúng.


Cái hình xăm đầu rồng vừa nãy nhìn rất quen mắt!


Đột nhiên, 1 đoạn trí nhớ xuất hiện trong đầu hắn.


Hắn nhớ rất rõ 1 ngày nào đó, Tiết Long trong lúc cởi áo ra lộ ra hình xăm 1 cái đầu rồng đỏ như máu ở trên tay phải! Mà cái người vừa nãy, trên cánh tay có xăm hoa văn hình đầu huyết long giống như đúc!


Nghiêm Lang lập tức lao ra khỏi WC, không ngừng nhìn chung quanh, hắn chạy dọc theo hành lang, thế nhưng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng 1 ai. Trên đường đi còn đụng phải rất nhiều viên chức.


Nghiêm Lang lắc đầu, cả người mệt nhọc dựa lên vách tường, sửa sang lại suy nghĩ 1 chút: trùng hợp, nhất định là trùng hợp, cái loại hình xăm đó không phải cơ bản đều giống nhau sao? Ta chỉ là quá khẩn trương thôi, Tiết Long cũng sớm đã chết rồi, cũng sớm đã chết rồi...


Thế nhưng, cẩn thận so sánh với trí nhớ, lại càng cảm giác quá giống, quá giống!


Chẳng lẽ, cùng 1 người xăm? Hay là dùng 1 hình mẫu giống nhau? Nhưng vị trí hình xăm cũng hoàn toàn giống!


Nghiêm Lang bóp bóp trán, không ngừng điều hòa hơi thở: "Không có việc gì, chỉ là trùng hợp, trùng hợp mà thôi. Trùng hợp..."


Tuy hắn thầm nhủ như thế, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà trầm xuống. Hành lang trong công ty bình thường vẫn qua lại lúc này cũng trở nên thật đáng sợ. Hắn vội chạy về phòng làm việc, bật máy tính lên, muốn xóa đi những suy nghĩ khủng bố vừa rồi.


Đột nhiên, điện thoại trong túi áo rung lên. Hắn lập tức lấy điện thoại ra, còn không coi ai đã gọi tới mà nhấc máy luôn: "Này, tiểu Hoa? Phu nhân xảy ra chuyện sao? Được rồi, đưa điện thoại cho nàng."


"Alo, Nghiêm Lang! Trở về rồi, hắn trở về rồi! Bó diên vĩ hoa kia là hắn mang tới, Vương Thiệu Kiệt, quỷ hồn hắn quay trở về tìm chúng ta rồi!"


"Em, em đang nói cái gì vậy?"


"Thật sự, sẽ không sai đâu! Tiểu Hoa nàng nhìn thấy... Vương Thiệu Kiệt đứng trước cửa nhà chúng ta, mới vừa rồi còn có 1 cú điện thoại im ắng gọi tới, không những vậy, còn…"


"Em nói rõ hơn 1 chút đi, cái gì mà Vương Thiệu Kiệt đứng trước cửa nhà chúng ta, em cho rằng đây là câu chuyện liêu trai à? Cái này cũng quá dọa người đi chứ?"


"Em đã hỏi rồi, còn lấy ảnh chụp cho tiểu hoa xem..."


"Nàng ấy nhìn lầm rồi, làm sao có thể, Vương Thiệu Kiệt rõ ràng đã chết!"


"Nói ngắn lại, em sợ, em rất sợ, anh mau trở lại đi, Nghiêm Lang, mau trở lại!"


Tiểu Hoa cầm lấy điện thoại, còn thì Tịch Nguyệt vuốt ve bụng của mình. Hài tử đã sắp sinh rồi, lúc này tuyệt đối không nên có bất cứ chuyện gì!


Nàng đối với đứa bé này dành hết tất cả yêu thương, ngày hôm nay làm sao có thể từ bỏ!


Đại sảnh nhà trọ, thời điểm Thâm Vũ trở về mọi người cũng đã tập hợp đầy đủ.


"Một người cuối cùng là Thâm Vũ ngươi?" Lý Ẩn nhìn Thâm Vũ đang đẩy cửa xoay vội vàng chạy vào. Mà Thâm Vũ nhìn thấy vài hộ gia đình khác đứng sau lưng Lý Ẩn, theo thứ tự là Phong Dục Hiển, cùng 3 gương mặt mới toanh.


"Tốt rồi, người đã đến đông đủ, như vậy Thâm Vũ, ngươi muốn lên phòng xem huyết tự, hay để ta nói cho ngươi biết?"


"Không cần đâu." Thâm Vũ dồn dập hỏi: "Nội dung huyết tự là gì? Cần phải tới nơi nào đây?"


"Nội dung huyết tự lần nay, là đi theo 2 người. Bọn hắn trước kia từng là bạn thời đại học của ta, bây giờ là một đôi vợ chồng. Ngày 23 chúng ta nhất định phải ở bên cạnh bọn họ trong phạm vi 100m!"




0 nhận xét:

Post a Comment