8/06/2016

Posted by Unknown |



Tháng 12 năm 1987, ngày đông giá rét trung tuần.


Tuyết rơi, chỉ ngắn ngủn vài ngày liền biến thành phố K thành một mảnh thế giới trắng xóa. Không khí lễ Giáng Sinh sắp đã tràn ngập khắp phố lớn ngõ nhỏ.


Ngày 24 tháng 12, đêm trước lễ Giáng Sinh.


Tống tuyết ở trong nhà đang đan một kiện áo bông nho nhỏ, bên cạnh nàng là trượng phu đang chơi đùa cũng hài nhi mới sinh.


Tuy bên ngoài gió lạnh gào thét, trên mái hiên cũng kết đầy băng trụ, nhưng trong phòng lại phi thường ôn hòa.


Bỗng nhiên, Tống tuyết ngẩng đầu, đối (với) trượng phu nói: "Cảnh thần, Du linh không có tới ăn cơm rượu đầy tháng con chúng ta, thật sự rất kỳ quái, ngươi thực sự đã đưa thiếp mời cho bọn hắn?"


Văn du linh cùng Tống tuyết ngưng là bạn tốt hơn hai mươi năm, sau khi tốt nghiệp đại học đều lần lượt kết hôn, cũng đều tới dự hôn lễ của đối phương. Về sau, hai gia đình cũng là thường xuyên qua lại, quan hệ phi thường chặt chẽ. Mà Tống tuyết ngưng cùng Văn du linh, rõ ràng đều mang thai cùng một năm, hai người khi đó đều rất là mừng rỡ. Sau đó, hai hài tử sinh ra chỉ cách nhau ba ngày. Sinh ra trước , là nhi tử của Tống tuyết ngưng, còn Văn du linh ba ngày sau sinh ra một cô con gái.


Cảnh thần trượng phu của Tống tuyết Ngưng ngẩng đầu, nói: "Được rồi, bọn hắn chắc cũng có chuyện, huống chi bọn hắn cũng phải chuẩn bị đầy tháng của nữ nhi."


Lúc này, chuông cửa vang lên. Tống tuyết ngưng lập tức thả áo trong tay ra, chạy vội tới mở cửa. Ở ngoài cửa chính là Văn du linh!


Mà Tống tuyết ngưng nhìn thấy nàng, Văn du linh toàn thân co rúm lại đang ôm chặt bé gái nàng vừa sinh ra, mặt mũi tràn đầy nước mắt, nói: "Tuyết ngưng, ta, ta chỉ có thể tới tìm ngươi thôi."


"Cái này, là làm sao vậy, mau vào!" Tống tuyết ngưng lập tức đem Văn du linh kéo vào phòng, đóng cửa lại, nói: "Ngươi làm sao? Thân thể sao lạnh tới như vậy? Hài tử không khỏe sao?"


Sau khi tiến vào phòng khách, Cảnh thần cũng tiến tới xem, thấy Văn du linh đến, mừng rỡ nói: "Du linh ngươi tới rồi, Tuyết ngưng một mực nhắc tới ngươi đây này."


Bỗng nhiên, Văn du linh ôm con gái, quỳ xuống!


Hành động này làm Cảnh thần cùng Tuyết ngưng quá sợ hãi!


"Du linh, ngươi, ngươi làm cái gì vậy."


"Van cầu các ngươi!" Văn du linh chảy nước mắt, nói: "Cầu các ngươi, cầu các ngươi nuôi nấng nữ nhi của ta! Ta cùng chồng hiện tại, căn bản không có biện pháp chiếu cố tốt nàng! Thực xin lỗi, Tuyết ngưng, ta biết yêu cầu này rất quá mức, nhưng ta thật sự không có biện pháp. Ta cùng chồng ta, đều không có thân nhân, nghĩ tới nghĩ lui, trừ ngươi ra, ta thật sự không có người có thể phó thác! Van cầu ngươi, chỉ cần ngươi chiếu cố nàng, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngươi!"


Tuyết ngưng giật mình, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Mà Cảnh thần vội vàng muốn nâng dậy nàng, nói: "Du linh ngươi nói đùa gì vậy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có người làm khó dễ các ngươi sao? Hay là..."


"Ta không thể nói, chuyện xảy ra trên người ta, chính ta cũng không chẳng thể nào lý giải, nhưng coi như là Tuyết ngưng, khẳng định cũng không thể nào tin nổi lời nói của ta. Ta cùng chồng của ta, tiến vào một cái nhà trọ không nên vào, sau đó chúng ta không có biện pháp đi ra. Được rồi, nói ngươi cũng không hiểu. Khá tốt đứa nhỏ này còn bé, cho nên ta muốn đem nàng phó thác cho người khác. Ta cũng không biết ta cùng chồng có thể sống được bao lâu thời gian, nếu như chúng ta có thể sống quá mười lần, có lẽ tương lai có thể trở về mang nàng đi. Nhưng, ít nhất hiện tại, Tuyết ngưng, thỉnh ngươi chiếu cố tốt cho nàng!"


"Nhà trọ" ? Có ý tứ gì ?


Nàng nhất thời hoài nghi Du linh có phải hay không tinh thần không bình thường. Nàng bình thường là một người suy nghĩ rất trình tự mạch lạc, như thế nào bây giờ lại nói năng lộn xộn ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?


"Ta nhờ các người! Ta nhờ các người chiếu cố nàng! Ta, ngay cả tên của nữ nhi cũng chưa kịp đặt, cũng chỉ có đem nàng giao cho các ngươi ! Nếu như ta có thể còn sống ly khai cái chỗ kia, nhất định sẽ trở về mang nàng đi. Nếu như ta cùng chồng của ta đều chết hết, xin các ngươi, xin các ngươi đem nàng nuôi dưỡng lớn khôn, van cầu các ngươi!"


Nói đến đây, nàng không ngừng dập đầu xuống đất, nước mắt rơi như mưa!


"Đứng dậy, Du linh, ngươi... Ngươi sao lại biến thành cái dạng này." Tuyết ngưng vội vàng kéo Du linh, thế nhưng kéo như thế nào nàng thủy chung cũng không chịu đứng dậy, vẫn không ngừng dập đầu.


Tuy là bằng hữu quan hệ vô cùng tốt, nhưng là đem con gái ruột phó thác cho nàng chiếu cố đến lớn, lại ngay cả lý do đều không nói, Tuyết ngưng nhất thời không cách nào kịp phản ứng.


Mà đúng lúc này, Du linh đưa con gái hướng tới trong ngực Tuyết ngưng, nói: "Van cầu ngươi Tuyết ngưng, thỉnh ngươi chiếu cố tốt cho nàng! Hãy xem tại giao tình hai mươi năm của chúng ta... Cũng đừng nói cho nàng ta là mẹ ruột của nàng, ngươi cứ để cho nàng nghĩ rằng ngươi chính là mẹ ruột thân sinh. Ta, ta phải đi. Tuyết ngưng, đại ân đại đức của ngươi, ta vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên!"


Sau đó, nàng không chú ý  tới ngăn trở của Tống tuyết ngưng, hướng đại môn chạy đi!


Cảnh thần cùng Tuyết ngưng đuổi theo, nhưng lại tìm không ra Văn du linh.


Rơi vào đường cùng, Tuyết ngưng chỉ có tạm thời nhận nuôi con gái của Du linh, cùng con của mình nuôi cùng một chỗ. Hai hài tử kia rất hợp duyên, ngủ cùng một giường lại cũng không ồn ào, đều là nhìn lẫn nhau, bộ dáng tựa hồ rất ngạc nhiên.


Sau đó, vợ chồng Cảnh thần muốn đi tìm Văn du linh, lại phát hiện nàng cùng chồng sớm đã rời khỏi, liên lạc như thế nào cũng không được.


Mấy tháng sau, vợ chồng hai người xác định, tạm thời không tìm thấy vợ chồng bọn hắn. Tuy báo cảnh sát, nhưng thủy chung vẫn không có tin tức gì.


Chẳng lẽ thực sự đã tao ngộ bất trắc?


"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Cảnh thần nhìn hai hài nhi đang ngủ say nói, nói: "Chẳng lẽ thật sự giúp Du linh nuôi lớn đứa bé này?"


"Còn có thể làm gì khác đây?" Tuyết ngưng thở dài nói: "Dù sao con gái của Du linh, đã tính đưa đi cô nhi viện ta cũng sẽ lo lắng. Được rồi, chúng ta chỉ là nhiều hơn một cô con gái, có lẽ qua vài năm Du linh sẽ tới đón nàng về."


"Ngươi ah, ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy. Được rồi, qua mấy ngày nữa ta sẽ đem đứa bé này đi báo hộ tịch. Bất quá, tên gọi như thế nào mới tốt a."


"Ân, đúng vậy. Nếu là nguyện vọng của Du linh, chúng ta trước hết đem đứa nhỏ này nuôi dưỡng như con gái ruột, đối ngoại cũng không muốn nói thêm điều gì, nói bọn chúng là song bào thai a. Đúng rồi, chính nói là dị trứng song bào thai, ta nghe nói dị trứng song bào thai dung mạo không nhất định phải giống nhau. Về phần danh tự ..."


Nhìn xem bé gái đáng yêu như vậy, Tuyết ngưng cẩn thận nghĩ nghợi một phen, nói: "Vậy kêu, Ngân Vũ. Kha Ngân vũ, cái tên này như thế nào? Cùng con của chúng ta Ngân Dạ giống nhau, đều dùng chữ Ngân làm lót , vũ là lông vũ vũ."


Kha cảnh thần đứng ở một bên, đọc lại cái tên này một lần, nói: "Ngân Vũ, Ân, cái tên này không sai, vậy kêu như thế đi."


Ngân Vũ tới, đối (với) nhà họ Kha mà nói, quả thực giống như thượng thiên ban ân.


Thu dưỡng con gái của bằng hữu, Kha cảnh thần không phải không có nghĩ qua cách khác. Nhưng hắn cũng hiểu rõ tính cách của thê tử, nàng là một người rất coi trọng tình nghĩa, cũng chính bởi vì phần thâm tình này của vợ, mới đả động chính mình.


Huống chi, Ngân Dạ vừa mới sinh ra, hắn có thể nhận thức được tâm tình người làm cha mẹ. Mà thê tử, càng là vì phần giao tình lâu năm với Du linh, liền coi Ngân Vũ như mình sinh ra.


Mà đứa nhỏ này cùng Ngân Dạ cũng cực kỳ hợp ý, bọn hắn thật sự coi đối phương là huynh muội song bào thai. Tuy rất nhiều thân thích đối với chuyện này lòng dạ đều biết rõ, nhưng cũng không nói ra.


Đứa nhỏ Ngân Vũ cũng phi thường hiểu chuyện nghe lời, cũng rất thông minh, tuổi còn nhỏ cùng với Ngân Dạ được xưng là "Thần đồng", khi đó ngược lại rất nhiều người đều tin tưởng hai người thực là song bào thai. Ngân Dạ cùng Ngân Vũ quan hệ cũng một mực rất tốt, tuy hai người chí thú yêu thích bất đồng, tính cách cũng khác biệt rất lớn, nhưng là đều được đón chào ở trường học, hơn nữa rất yêu thích học tập. Những hài tử cùng tuổi đều ưa thích mua manga, cổ tích; bọn hắn rất ít tiếp xúc với những loại đó, trên giá sách bày phần lớn là sách vở phổ cập khoa học, hơn nữa đề tài khá rộng.


Năng lực học tập của hai người phi thường mạnh, cho nên đều là một mực cạnh tranh nhau, nhưng thủy chung không có bất kỳ điều gì không thoải mái. Theo thời gian trôi qua, cảm tình giữa hai người càng ngày càng tốt, có những lúc chính mình cùng thê tử, cũng cho rằng bọn họ thật sự là một đôi huynh muội.


Bởi vì trên danh nghĩa là "Song bào thai", cho nên sinh nhật của hai người biến thành cùng một ngày, trên hộ tịch ngày sinh của Ngân vũ cũng được sửa cho giống với Ngân Dạ. Cho nên hàng năm tới thời điểm sinh nhật hai đứa, bọn hắn cũng đều rất hiểu chuyện, sẽ không đòi quá nhiều quà sinh nhật. Mà lúc đó, trong nội tâm sẽ cảm khái ngàn lần. Cha mẹ Ngân Vũ rốt cục là bị làm sao?


Tại thời điểm Ngân Vũ năm tuổi, rốt cục đã có tin tức của vợ chồng Du linh.


Khi đó tại thành thị K có một tòa lầu muốn phá hủy, mà sau khi phá hủy, lại ở bên trong tìm thấy rất nhiều thi cốt đã bị đốt. Những thi cốt kia hình tượng cực kỳ quỷ dị, đốt thành than tổ hợp cùng một chỗ,  tạo thành một cái hình đầu lâu !


Sau đó trải qua kiểm nghiệm thi thể, cùng đối chiếu hồ sơ mất tích cùng thẩm tra, xác định, trong đó có hai bộ hài cốt, là Văn du linh cùng trượng phu của nàng.


Cha mẹ đẻ của Ngân Vũ rõ ràng đều bị chết thảm!


Ngày đó, Kha cảnh thần cùng Tống tuyết ngưng đi lĩnh di cốt của hai người trở về.


Hắn nhớ rõ, Tuyết ngưng khóc đến thương tâm, không riêng bởi vì bạn thân mất, càng bởi vì Ngân vũ giờ đã trở thành cô nhi.


Đêm hôm đó, nàng cùng Ngân Vũ ngủ cùng một chỗ, một mực ôm cô bé thật chặt.


"Ngân Vũ đứa nhỏ này thực đáng thương. Hài tử tốt như vậy, sao lại gặp chuyện không may đến thế."


"Không sao." Kha cảnh thần kiên định: "Ta sẽ đem nàng đối đãi như con gái ruột, chiếu cố nàng. Nàng, chính là nữ nhi của ta. Đợi một ngày nàng trưởng thành ta sẽ đem sự tình cha mẹ của nàng nói cho nàng biết. Dù sao, điều này không thể vĩnh viễn giấu nàng."


Thời gian trôi qua cực nhanh, Ngân Dạ cùng Ngân Vũ rốt cục đều đã đến tuổi mười tám.


Tại buổi lễ sinh nhật Ngân Dạ cùng Ngân Vũ mười tám tuổi, vợ chồng Kha cảnh thần thông báo về thân thế chính thức của nàng. Ngân Vũ bởi vì hai người không phải là cha mẹ ruột nên rất kinh hãi, nhưng đối với nàng mà nói, đã tính không có huyết thống, cha mẹ như cũ vẫn là cha mẹ, công ơn nuôi dưỡng vĩnh viễn không biến hóa , đối với chính mình bỏ qua mẹ đẻ, lại không biết nên dùng tình cảm gì để đối mặt.


Ngân Dạ cũng không nghĩ tới, Ngân Vũ rõ ràng không phải là muội muội của mình. Sau này, hắn cũng không có cách nào coi Ngân Vũ là "Muội muội" nữa rồi, ánh mắt đối với nàng, cùng dĩ vãng bất đồng. Sinh hoạt dưới cùng một mái hiên, theo thời gian dần trôi Ngân Dạ phát hiện mình đối (với) Ngân Vũ, đang từ tình cảm huynh muội chuyển biến thành tình yêu nam nữ.


Nhưng, trước mặt Ngân Vũ, Ngân Dạ vẫn như cũ trầm mặc ít nói, ăn nói có ý tứ huynh trưởng, khi cùng muội muội xem xét những giá trị bất đồng vẫn đối chọi gay gắt, nhưng ánh mắt nhìn nàng, luôn tràn đầy thâm tình. Ngân Vũ, cũng dần dần nhận ra phần tình cảm này. Nhưng nàng cũng không thể tiếp nhận. Mặc dù bọn họ là huynh muội không cùng huyết thống.


Kha cảnh thần cùng Tống tuyết ngưng bởi vì sinh ý mở rộng đến nước ngoài, cho nên lựa chọn định cư tại Châu Âu.


Hai huynh muội vẫn ở trong nước sinh hoạt, cũng là vô ưu vô lự.


Mà Ngân Vũ cùng A thận, chính là sau đó không lâu thì gặp nhau.


Lần thứ nhất hai người gặp mặt, là ở trong một cái tiệm sách. Lúc ấy A thận học y từ nước ngoài trở về, anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, học rộng tài cao, hơn nữa hay nói ẩn dấu, đối xử với mọi người ôn hòa, cùng hắn ở chung một chỗ, rất có cảm giác an toàn, cũng rất thích ý. Ánh mắt của hắn tựa hồ có thể đọc hiểu tiếng nói, thanh âm mang theo từ tính, làm cho người ta mê muội. Cùng hắn cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Ngân Vũ phi thường vui vẻ, thời gian trôi qua cũng cảm giác không thấy.


Không bao lâu, hai người chính thức xác nhận quan hệ yêu đương . Sau đó, nàng lập tức đem tin tức này nói cho Ngân Dạ. Từ khi nghe Ngân Vũ nói, đã có người yêu, nội tâm Ngân Dạ quả thực thống khổ trong một thời gian dài. Nhưng trước mặt muội muội, hắn vẫn như trước biểu lộ bộ dạng chân thành chúc phúc.


Thế nhưng, mỗi lần đối mặt với Ngân Vũ, nội tâm cưỡng ép cùng tình cảm chân thành, cũng khó có thể áp chế. Cho nên hắn cùng phụ thân quyết định ra nước ngoài du học. Trước mắt đã hoàn thành học vị tiến sĩ , nếu như muốn tiến vào đào tạo chuyên sâu, có thể đạt được cơ hội ra nước ngoài cũng không khó khăn. Nhưng bởi vì thật sự khó có thể bình thản đối mặt với Ngân Vũ,nên hắn hi vọng nhanh chóng xuất ngoại, bất quá hứa hẹn với muội muội khi lập gia đình hắn nhất định sẽ về nước tham gia.


Ngân Dạ cũng không nghĩ tới, hắn đối (với) Ngân Vũ cảm tình đã rất sâu đậm.


Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, mẫu thân của A thận đường đường là chủ tịch của công ty Ninh An Đường, mà phụ thân thì là một tên quan chức bình thường.


"Trước mắt đã đạt học vị y học tiến sĩ, hắn và ta đều coi trọng Tây y như nhau, " Ngân Vũ cười một tiếng nói: "Bất quá ca ca, xin nhờ ah, tương lai các ngươi cũng đừng tranh chấp  những điểm ưu việt của phương pháp chữa trị Trung y hay Tây y."


Ngân Dạ lúc ấy hỏi: "Ngươi, không có gánh nặng sao? Cùng gia đình bên nội ở chung một chỗ."


"Sẽ không ..., A Thận đã nói, đến cuối tuần, sẽ mang ta đi gặp cha mẹ hắn, chuyện này thật sự rất khẩn trương."


Trước, A Thận đã tới thăm Kha gia, mà cha mẹ đều có ấn tượng không tệ về hắn, lớn lên rất đoan chính, thoạt nhìn cũng tương đối ổn trọng, ăn nói nho nhã lễ độ, đối xử mọi người rất hiền lành. Cũng khó trách Ngân Vũ lại ái mộ hắn.


Hắn ngược lại cùng Ngân Vũ giống nhau, với văn hóa tây phương, y học càng cảm thấy hứng thú, hơn nữa khuynh hướng so với Ngân Vũ còn rõ ràng hơn. Cũng khó trách, hắn cùng Ngân Vũ nói chuyện rất là hợp ý.


Ngân Dạ nhìn ra được, người này có thể chiếu cố tốt cho Ngân Vũ, mang lại hạnh phúc cho nàng.


Nhưng mà, khi Ngân Vũ cùng A Thận ra khỏi nhà không lâu sau, Mẹ của A Thận  —— chủ tịch Ninh An Đường Khâu Tú Phượng, đối (với) tình cảm của hai người vô cùng phản đối. Nhưng A Thận lại nói, hắn đối (với) Ngân Vũ thật sự thắm thiết, cho nên, vô luận như thế nào, cũng không chia tay với nàng. Cũng bởi vậy, nhiều lần trước mặt Ngân Vũ cam đoan, tuyệt đối sẽ không bỏ nàng. Nhưng là, mẹ  của A Thận cực kỳ cố chấp, lúc nào cũng giữ vững lập trường phản đối hai người.


Mà nguyên nhân chủ yếu, là bà đã điều tra rõ thân thế của Ngân Vũ . cha mẹ đẻ của nàng đều chết không minh bạch chuyện này làm bà rất không hài lòng, thậm chí nhiều lần hướng Ngân Vũ yêu cầu chia tay A Thận.


Ngân Vũ tất nhiên không có khả năng đáp ứng. Tuy nhiên về cái chết của cha mẹ đẻ, Ngân Vũ tin tưởng bọn họ tuyệt đối có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Nhiều năm qua nàng cũng một mực điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình, nhưng đến nay vẫn lâm vào ngõ cụt.


Nhưng vì vậy mà bị kỳ thị? vì vậy, không cách nào cùng A thận cùng một chỗ?


Vô luận như thế nào Ngân Vũ cũng không cách nào tiếp nhận được!


Nhưng mà, mẹ A Thận rất cường ngạnh muốn thử thách nàng, nghĩ muốn lấy được sự ủng hộ của mẹ A Thận, nhưng thật sự không thể ngờ sự tình lại...


Mà bi kịch, phát sinh từ đấy.


Một ngày, Ngân Vũ nhận được một bó hoa hồng. Trong đó có một tấm thiệp viết: "Ngân Vũ: mời ngươi ngày mai hai giờ chiều, tại đường xx cư xá xx đối diện lầu một, vào trong ngõ nhỏ gặp mặt. A Thận "


Ngân Vũ cười một tiếng, tuy nhiên cảm giác sao lại hẹn gặp trong ngõ nhỏ  , nhưng là nghĩ đến có thể là điều bất ngờ mà  A Thận đang bầy trò làm nàng cảm giác rất chờ mong.


Ngày thứ hai, nàng quần áo chỉn chu đến đúng giờ hẹn.


Trong cư xá kia, đi vào không lâu, liền thấy được cửa vào hẻm nhỏ. Thoạt nhìn rất là hẹp, mà đi sâu vào trong, cũng thấy được nơi đây rất vắng vẻ.


 Nàng đợi qua hơn nửa canh giờ, liền cảm giác bất an rồi đứng dậy, vì vậy liền gọi điện thoại cho A thận.


"Cái gì? Hoa?" A thận ở đầu bên kia điện thoại hồ nghi nói: "Ta, không có tặng hoa cho ngươi?"


"Hả? Không thể nào? Cái kia,hay là ta nghĩ sai rồi."


Là ai lại bầy trò đùa cợt với mình? Ngân Vũ có một cảm giác kỳ quái, nàng chợt phát hiện, ánh nắng chiếu rọi xuống bóng dáng của mình, rõ ràng bắt đầu di động , trên mặt đất hướng đến phía xa! Đây thật là một hiện tượng khủng bố , hoàn toàn không cách nào lý giải , nàng lập tức đuổi theo chiếc bóng của mình.


 Chạy vào một đầu đường tắt , nàng thấy được...


 Tòa nhà này không giống nhà trọ.


Đi vào cánh cửa xoay, liền thấy chiếc bóng đang tiến vào trong thang máy.
Những căn hộ ở đây đều có hình thức giống nhau, nàng chính thức bị cái nhà trọ này chọn trúng làm công dân.


"Ngươi là?"


Thời điểm tiến vào trong thanh máy, nhìn thấy hai nam tử trẻ tuổi. Hai người kia, chính là Hạ Uyên cùng Lý Ẩn. Lúc ấy, Lý Ẩn cũng mới vừa gia nhập nhà trọ không lâu.


Chuyện này khi Ngân Vũ tiến vào nhà trọ đã từng trải qua.


Đến chỗ ở của Hạ Uyên ở lầu mười, nghe hắn chính miệng chân tướng sự việc, nhưng Ngân Vũ vẫn không thể nào tin được, sau đó...


Nàng cũng đã tiếp nhận tin tức khủng bố về sự thật của nhà trọ.


"Mười lần huyết tự, có thể ly khai cái nhà trọ này?"


"Ân." Hạ Uyên gật gật đầu, nói: "Điểm này khá chính xác , lịch sử nhà trọ này đã tồn tại rất lâu, cho nên nhiều gia đình đã chứng minh là đúng mười lần huyết tự vẫn có thể sống sót rời khỏi."


"Mười lần."


"Ân. Nhà trọ có tuyên bố huyết tự,chừng một tháng phát một lần, lâu một chút cũng có thể cách chừng hai tháng, bất quá không có khả năng vượt quá nửa năm không tuyên bố huyết tự. Bất quá đối toàn bộ các gia đình mà nói, càng lâu về sau tuyên bố huyết tự càng dài, có khả năng một năm mới nhận được một lần huyết tự, tóm lại ngươi cứ an tâm ở đây đi, tuy những chỉ thị huyết tự chính xác rất khủng bố, nhưng nếu như nắm giữ bí quyết, muốn chạy trốn vẫn có hi vọng rất lớn."


Như vậy...


 Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?


Đột nhiên xuất hiện một nơi quỷ dị khủng bố, làm Ngân Vũ gần như sụp đổ. Mà càng khó mà tin được chính là, nhà trọ có rất nhiều sự tình, trước đây mẫu thân từng uỷ thác "Nói xằng nói xiên" rất ăn khớp!


Chẳng lẽ, cha mẹ lúc trước cũng là hộ gia đình ở đây sao? Nếu thật là như thế, đây quả thực là số mệnh bi ai!


Đến tột cùng, nên làm cái gì bây giờ? Mười lần huyết tự, đoán chừng sáu năm trở lên, cho đến khi kinh nghiệm hoàn tất, thậm chí còn dài hơn.


Mà mình có lẽ cũng sẽ bị chết.


A thận nên làm cái gì bây giờ?


Nàng bắt đầu căm hận người đã gửi hoa tặng nàng. Thế nhưng mà, hoa là ai đưa? Nàng căn bản không có đầu mối.


"Ngươi nói cái nhà trọ này lai lịch có vấn đề? Chúng ta cũng cẩn thận điều tra qua."


Ngày thứ hai, chính thức chuyển vào nhà trọ, đối mặt với vẫn đề của Ngân Vũ , Hạ Uyên tiếp tục giải đáp: "Đầu tiên là về cái cư xá, lịch sử cũng coi như tương đối dài, bất quá bởi vì địa điểm không tốt, cho nên giá đất cùng giá phòng đều rất rẻ. Trên thực tế, bởi vì thường xuyên có nhiều chuyện ma quái, cho nên chủ xí nghiệp cũng thay đổi nhiều lần, cuối cùng công ty xây dựng cũng không có biện pháp, chỉ có thể lấy giá thuê nhà ở rất rẻ. Trước mắt chủ xí nghiệp của cư xá nhiều ít đã được  thay rồi. Nơi này người ở trọ cũng rất ít, rất nhiều phòng ở đã tính giá cả rất rẻ nhưng vẫn để trống, có thể nguyên nhân là vì truyền thuyết ma quái. Cho nên hiện tại chủ xí nghiệp khẳng định không biết rõ sự tồn tại của nhà trọ. Về phần cư xá lúc ban đầu là như thế nào được xây dựng , cũng không tra được gì."


"Tuyền thuyết a quái ? Rất nhiều sao?"


"Không phải rất nhiều. Bất quá chỉ xuất hiện theo từng đoạn thời gian, tự nhiên đối với những người mê tín sẽ cảm thấy sợ hãi, thế nhưng cũng chỉ nghe đồn và không thể nào ngăn chặn hoàn toàn , hơn nữa càng về sau truyền thuyết ma quái lại càng xuất hiện nhiều. Những thuyết pháp này, đều là vì thời điểm những hộ gia đình trốn về nhà trọ , liền xuất hiện Quỷ hồn. Cũng thường xuyên nghe nói, có người lai lịch không rõ ràng thường ra vào cư xá. Bất quá chủ xí nghiệp cũng mặc kệ, tình trạng nhà trọ như thế nào đều không thế nào quan tâm, dù sao cư dân cũng đã có vài người."


"Như vậy ah."


Vì cái gì, mà người tặng hoa lại chọn chỗ này để hẹn mình? Lựa chọn một nơi, có nhiều truyền thuyết ma quái xẩy ra?


Là ngẫu nhiên sao?


Hay là...


Nhưng mà, cho đến bây giờ, Ngân Vũ cũng không biết, người lúc trước dùng danh A Thận tặng hoa cho mình, là ai. Về sau điều tra lại, cửa hàng bán hoa nói là có một cuộc điện với thanh âm khàn khàn gọi tới. Tiến thêm một bước điều tra về cuộc điện thoại, nhưng lại làm mọi người thất vọng, căn bản là chỉ là điện thoại công cộng, tiền cũng là ngân hàng chuyển khoản , cũng không tra được chủ tài khoản là ai.


Ngân Vũ cuối cùng, chỉ có thể cho rằng, đây là một trò đùa dai, lại làm chính mình cùng cha mẹ tiến nhập vào nhà trọ khủng bố này.


Về đến nhà Ngân Vũ đột nhiên, ôm ngực mình khóc rống.


"Ca. Ta, ta nên làm cái gì bây giờ, ta..."


Sau đó, Ngân Vũ, nói với Ngân dạ hết thảy mọi chuyện.


"Ca, ta, sẽ không thể cùng A Thận ở chung một chỗ, ta không muốn hắn bị cuốn vào  nhà trọ địa ngục này. Thực xin lỗi... Ca, có lẽ ta không cách nào báo đáp, công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ rồi."


Lúc đó Ngân Vũ thống khổ bất lực, ánh mắt bi thương, Ngân Dạ đưa ra một cái quyết định. Làm bạn cùng nàng, an ủi nàng.


Vì vậy, hắn chủ động lựa chọn, tiến nhập vào nhà trọ này.


 Ngân Dạ đang đứng dưới ánh nắng, thì rốt cục điều dị biến đã xẩy ra ngay lập tức, hắn thấy được cái nhà trọ kia.


Cái kia, mình nhất định phải liều mạng quyết chiến tồn tại.


Giờ phút này, khi vào trong phòng ,Ngân Dạ, cảm giác thân thể không chống đỡ nổi liền té trên mặt đất. Mấy ngày nay một mực đợi ở trong xe, bởi vì không cách nào liên hệ với Ngân Vũ, hắn mỗi ngày đều lo lắng cùng bất an, cũng không ăn không uống, nhưng giờ lại trầm tĩnh, toàn thân như bay bổng.


Hắn quay đầu lại, nhìn Ngân Vũ mở to mắt, vui mừng cười cười, trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.


Ngân Vũ, ngươi hỏi ta, vì cái gì muốn tiến vào cái này nhà trọ? Đáp án rất đơn giản.


Bởi vì ngươi ở tại nơi này.



Bởi vì, là ngươi.

0 nhận xét:

Post a Comment