Chương 2: Tử Dạ cùng Di Chân lần đầu gặp mặt
Di Chân sau khi nói chuyện xong với
Lý Ẩn, người thứ nhất nàng liên lạc chính là Thiên Tịch Nguyệt. Thiên Tịch Nguyệt
lúc trước khi còn học đại học, chính là bạn khuê mật của Di Chân, hai người cơ hồ không có gì giấu
nhau. Cho nên, Tịch Nguyệt vô cùng rõ ràng tình cảm của nàng đối với Lý Ẩn.
Chờ điện thoại không bao lâu thì có
người nhấc máy.
"Này, Tịch Nguyệt?" điện
thoại vừa thông, Di Chân lập tức nói: "Học trưởng đã đồng ý rồi, tới lúc
đó tụ tập tại nhà hắn. Ân, ngươi báo cho Nghiêm Lang đi. Lại nói, vợ chồng
ngươi kết hôn, thế mà ta bây giờ mới biết được. Cho dù ta ở nước ngoài, nhưng
chỉ cần 1 cú điện thoại, ta chắc chắn sẽ về nước tham gia hôn lễ của 2 người."
Lúc này, Thiên Tịch Nguyệt ở 1 đầu
khác của điện thoại đang đứng trước 1 cửa sổ, trong tay bưng một ly sữa bò,
trong phòng đã bầy giường trẻ em, trên vách tường dán 1 bức ảnh em bé xinh xắn
cực lớn, trên bàn toàn là sách vở dưỡng thai.
"Kỳ thật hôn lễ của tớ làm rất
đơn giản." Thiên Tịch Nguyệt bưng sữa bò uống một ngụm, nói: "Lúc ấy
chỉ có người trong nhà tham gia. Sau khi tốt nghiệp khoảng nửa năm thì kết hôn,
lại nói, đoạn thời gian đó thật sự rất vất vả, Lúc đó 2 người gần như trắng
tay! Không nhà ở, không tiền bạc, ngươi cũng biết cha mẹ ta cùng cha mẹ Nghiêm
Lang đều không dư dả về kinh tế. Sau khi tốt nghiệp 1 thời gian dài, chúng tớ vẫn
không tìm được công việc, thật sự không có cách nào làm 1 tiệc cưới đúng
nghĩa."
"Chuyện này đương nhiên ta
cũng biết, cuộc sống của 2 người khi đó chắc rất khó khăn? Nhưng lão công của
ngươi bây giờ là người thiết kế trò chơi ah. Lại nói, thời đại học, ta nhớ hắn
rất thích đọc báo về trò chơi và công nghệ."
"Đúng vậy, khi đó hắn chỉ
nghiên cứu một vài trò chơi cơ bản mà thôi. Về sau Nghiêm Lang phát hiện, hắn đối
với game online đặc biệt cảm thấy hứng thú. Lúc đó, hắn đặc biệt rất thích chơi
“Sinh Hóa Nguy Cơ (Resident Evil)”, “linh Hồng Điệp”."
"Linh Hồng Điệp là 1 trò chơi
khủng bố à? Ta chỉ chơi mô phỏng nhân sinh mà thôi."
"Này... Di Chân."
“Chuyện gì vậy?"
" mô phỏng nhân sinh không phải Game Online."
"Ân... Hình như là vậy."
Thiên Tịch Nguyệt lúc này cũng bị
chọc cho nở nụ cười: "Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa. Đã như vầy,
ngày đó gặp lại nhé."
"Ngươi bây giờ đang mang thai,
đi lại có thuận tiện không?"
"Không việc gì đâu, bác sĩ
cũng kiến nghị, nên ra ngoài vận động mới có lợi cho sức khỏe của em bé. Ta hiện
tại có học 1 khóa huấn luyện tiền sản (trước sinh nở), trong đó có không ít kiến
thức về âm nhạc dưỡng thai."
"Ân, nhất định sẽ là 1 em bé rất
khỏe mạnh, lần nữa chúc mừng ngươi ah, Tịch Nguyệt."
Ngắt liên lạc với Di Chân, nàng vuốt
ve cái bụng đã to ra, Thiên Tịch Nguyệt lộ ra biểu cảm rất vui vẻ thỏa mãn. Thật
sự nàng là 1 nữ nhân phi thường xinh đẹp, mặc dù đang trong thời gian mang
thai, nhưng vẫn lộ ra 1 nét thùy mị. Mái tóc quăn thả xuống, ngũ quan xinh xắn,
gương mặt trái xoan, chỉ có thể dùng từ mỹ để hình dung hết thảy. Thật giống
như tiên tử trên trời. Ban đầu trong lớp Lý Ẩn, có rất nhiều người yêu thích
Thiên Tịch Nguyệt.
Phòng chung cư này rất lớn, đủ cho
năm sáu người cùng sống. Trong thời đại giá phòng cao như thế này, có nhà ở lớn,
công việc ổn định, đúng là có bao nhiêu người hâm mộ muốn chết. Nhưng nhớ lại,
năm đó thời điểm tốt nghiệp đại học, là 1 quãng thời gian kham khổ, sau khi kết
hôn còn không có nhà ở. Hai người giúp đỡ, động viên lẫn nhau, vượt qua không
ít thời gian khó khăn mới kiên trì đến ngày hôm nay. Hiện tại nhớ lại, vẫn cảm
giác rất chua xót.
Bất quá, cuối cùng đã xong. Tất cả
thống khổ bất hạnh ngày xưa nay đã xa rồi. Hiện tại Thiên Tịch Nguyệt cảm giác
rất thỏa mãn, rất khoái nhạc. Nàng vuốt ve cái bụng to , nghĩ đến đứa bé đang
thai nghén trong người, trong nội tâm cầu nguyện, hạnh phúc cứ như vậy mà tiếp
tục kéo dài.
Ban đêm, Nghiêm Lang rốt cục trở về.
Nghiêm Lang sau khi bước vào cửa liền cao hứng bừng bừng nói: "Tịch Nguyệt,
anh đã trở về! Tin tức tốt ah, người chơi thú hồn đại lục đã có bước đột
phá..."
Nghiêm Lang hứng trí nhưng lại chứng
kiến thê tử ngồi trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nhạc phát ra từ
trong tai nghe. Xem ra, đang nghe âm nhạc dưỡng thai. Đoán chừng nàng căn bản
không nghe thấy âm thanh mình trở về.
Cùng dung mạo của Thiên Tịch Nguyệt
đối lập mãnh liệt, Nghiêm Lang tuyệt đối không tính là suất khí, tướng mạo cực
kỳ bình thường, thuộc về dạng khuôn mặt phổ thông. Đây cũng là lý do vì sao Lâm
Tâm Hồ nghe nói hắn và Thiên Tịch Nguyệt kết hôn liền phun sữa ra.
"À? anh trở về rồi."
Lúc này Thiên Tịch Nguyệt tựa hồ mới
phát hiện trượng phu đã về, vội vàng gỡ tai nghe, đứng dậy.
"Em cứ ngồi đi." Nghiêm
Lang vội vàng đi tới, hỏi: "Ăm cơm tối chưa?"
"Vẫn chưa có, em kêu Tiểu Tề
chờ anh trở về mới sắp cơm tối."
"Em bây giờ mang bầu ah, nên
ăn cơm sớm một chút. Mau tới đây, vịn lấy tay anh."
"Nhìn anh kìa..." Thiên Tịch
Nguyệt cười cười, khoác tay trượng phu, đi theo hắn ngồi xuống bàn ăn. Hai người
đều ngọt ngào cười đùa, những năm này kết hôn, hai vợ chồng giúp đỡ lẫn nhau,
trải qua nhiều ngọt chua xót cay, thủy chung không tách rời.
"Đúng rồi, Di Chân vừa rồi gọi
điện cho em."
"Sở Di Chân?" Nghiêm Lang
đang cởi âu phục treo lên giá áo ngoài phòng khách, ngoài ý muốn nói: "em
và nàng liên lạc lại rồi hả? Là Hàn Chân nói cho em số liên lạc của nàng
sao?"
"Đúng vậy. Nàng nói, lần này sẽ cử hành tụ họp bạn bè ở nhà Lý Ẩn, tới lúc
đó, anh cũng đi chứ?"
Nói đến đây, Nghiêm Lang sửng sờ một
chút. Bất quá sau đó hắn nói: "Em đang mang bầu vẫn muốn đi sao?"
"Em muốn gặp mặt mọi người 1
chút, dù sao nhà Lý Ẩn cũng không xa, đều trong khu Bạch Nghiêm. Nhất là Di
Chân và Lý Ẩn, rất muốn gặp mặt 2 người đó."
"Cũng phải, trước kia em và Di
Chân ngủ chung phòng , quan hệ khẳng định rất tốt."
Nghiêm Lang đối với buổi gặp mặt bạn
bè không hề cảm thấy hứng thú, dù sao trước kia hắn cũng có chút bị bài xích,
không người nào chơi với hắn. Hắn bình thường, luôn một người cô đơn ngồi xem tạp
chí trò chơi, lúc đó, hắn chỉ có hứng thú với trò chơi mà thôi. Có thể phát triển
cho tới hôm nay, thật sự không hề dễ dàng.
"Được rồi, em đã muốn tất
nhiên chúng ta cùng đi. Nhưng tuyệt đối không được uống rượu, không được ở lại
muộn quá, phải về nhà sớm."
"Ân, em biết rồi."
Ngày nào đó rất nhanh đã tới.
Hôm đó, nhà trọ không hề tuyên bố
huyết tự chỉ thị.
Lý Ẩn quyết định lần này đưa Tử Dạ
tới buổi họp mặt, giới thiệu cho bọn người Hàn Chân, Di Chân quen biết. Dù sao
Hàn Chân cũng mang bạn gái của hắn đến, mọi người nghe nói như vậy, đều nhao
nhào yêu cầu Lý Ẩn đưa bạn gái tới. Mà dù sao cha mẹ cũng đã gặp Tử Dạ, cho nên
Lý Ẩn đáp ứng.
Trong phòng 404. Mấy ngày nay, tựa
hồ vì ở cùng Lý Ẩn, khuôn mặt Tử Dạ ngày
càng thoải mái, vẻ tối tăm phiền muộn đã lấy lại chút huyết sắc. Lý Ẩn khoác
tay nàng, nói: "Bạn bè anh đều là người rất tốt, cho nên em yên tâm đi. Nếu
có huyết tự ban bố, anh đã an bài Bùi Thanh Y lập tức liên hệ với chúng
ta."
"Ân. Em thực sự rất muốn gặp bạn
bè của anh." Tử Dạ giúp Lý Ẩn mặc quần áo: "Tốt rồi. Bộ âu phục này rất
không tồi, bất quá gặp mặt bạn bè có nên ăn mặc như vậy hay không?"
Lý Ẩn cười khổ 1 tiếng: "Trang
trọng một chút thì tốt hơn."
Bởi vì, đây có lẽ là lần cuối cùng
gặp mặt mọi người...
Rời khỏi nhà trọ, Lý Ẩn và Tử Dạ ngồi
taxi về nhà. Dù sao thẻ giao thông có thể sử dụng vô thời hạn, tất nhiên phải lựa
chọn phương tiện nhanh nhất rồi.
Mà lúc này, Lý Ung và Dương Cảnh Huệ
vẫn còn tăng ca trong bệnh viện, gần đây đã bắt đầu tiến hành kiến thiết phân
viện mới, bệnh viện vì thế bận tối mày tối mặt. Trong nhà kỳ thật không có ai ở.
Lý Ẩn và Tử Dạ tới trước, sau đó bắt tay vào chuẩn bị.
Dọn dẹp phòng khách, đem bàn tròn đặt
ở giữa, tiếp theo 2 người lại bận rộn trong nhà bếp.
Nhà Lý Ẩn tổng cộng có ba cái tủ lạnh,
thực phẩm cất giữ tương đối phong phú. Đồng thời Lý Ẩn đã gọi điện thoại đặt
chút đồ ăn chín, menu đã chuẩn bị kỹ càng. Dù sao bạn học đã nhiều năm chưa gặp
mặt, cũng nên chu đáo 1 chút.
Lý Ẩn và Tử Dạ đều là người sống độc
thân đã quen, cho nên đối với nấu nướng đều phi thường quen thuộc. Lúc này Tử Dạ
vội vàng thái thịt, Lý Ẩn thì đổ dầu vào chảo.
"Ân, không sai biệt lắm, rót
thêm chút rượu đế nữa. Tử Dạ, bỏ đồ ăn vào trong nồi đi thôi..."
Sau đó là quấy trứng gà, đem mấy
bình rượu nho cất trong nhà lấy ra, số lượng rượu cất trong nhà khá phong phú,
XO, Mao Đài… cái gì cũng có.
Rốt cục, hết thảy đều sẵn sàng, tất
cả đồ ăn đều được đặt trên bàn, khách cũng đã tới. Người tới sớm nhất chính là
Hàn Chân và bạn gái.
Nhìn thấy Hàn Chân để 1 chùm râu dưới
cằm làm cho Lý Ẩn thiếu chút nữa không nhận ra hắn.
"Lý Ẩn!" Hàn Chân vừa vào
cửa liền đập lên bả vai Lý Ẩn nói: "Thật lâu không gặp, ngươi cũng thật vô
tình, chúng ta dường như đã 2 năm không gặp mặt ah? Gần đây đang bận rộn cái gì
vậy?"
Giờ phút này Lý Ẩn tựa hồ quên đi
nguyền rủa, quên đi nhà trọ khủng bố. Nghênh đón những người bạn thân vào cửa,
hắn phi thường vui vẻ.
Dù chỉ là 1 buổi tối cũng được, Lý Ẩn
có thể là 1 người bình thường mà không phải là lầu trưởng nhà trọ.
Kế tiếp, người tới nối liền không dứt,
Bạch Tú mẫn, La Thành, Đường Văn, Đoan Chính Sáng... thời điểm mỗi người nhìn
thấy Tử Dạ, đều tán thưởng ánh mắt Lý Ẩn vô cùng tốt, chẳng những bề ngoài xinh
đẹp mà còn rất có khí chết, rất nhiều người đều thích nàng.
Mà lúc này, Di Chân, rốt cuộc đã tới.
Nàng và Tâm Hồ cùng tiến vào cửa lớn,
nàng đã biết trước, Lý Ẩn sẽ mang theo bạn gái đến. Nàng rất ngạc nhiên, là ai
may mắn có thể cưa đổ học trưởng. Mà khi nàng tiến vào phòng khách, lần đầu
tiên trông thấy Tử Dạ, Di Chân liền không cách nào chuyển mắt khỏi nàng.
Thực là một nữ nhân hoàn hảo...
Đây là cảm thán phát ra từ nội tâm
của Di Chân, Tử Dạ tuy khuôn mặt có chút băng lãnh, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ
ưu nhã, đôi mắt sáng ngời tràn đầy cơ trí. Giống như đối mặt với nàng sẽ không
thể giữ được chút bí mật nào.
"Tâm Hồ." Di Chân nhẹ giọng
nói với Tâm Hồ bên cạnh: "Ta thừa nhận ta thua rồi, bại thực sự triệt để.
Học trưởng quả nhiên lựa chọn 1 nữ tử ưu tú."
Di Chân chậm rãi đi tới trước mặt
Lý Ẩn và Tử Dạ cười nói: "Học trưởng, còn chưa giới thiệu đâu này?"
"Ngươi đã đến rồi, Di
Chân." Lý Ẩn lập tức nói: "Nàng chính là người lần trước ta đã nhắc tới,
bạn gái hiện tại của ta, Doanh Tử Dạ."
"Doanh?" Di Chân khẽ giật
mình, hỏi: "Chẳng lẽ là chữ Doanh trong Tần Thủy Hoàng Doanh Chính?"
"Đúng. Là họ rất ít gặp nhỉ?"
"Phải, bất quá rất có cảm giác
khí tức đế vương, Doanh Chính dù gì cũng là vị hoàng đế vĩ đại trong lịch sử
trung hoa. Thật cao hứng khi nhìn thấy ngươi, Doanh Tử Dạ, ta gọi là Sở Di
Chân."
"Xin chào, " Tử Dạ khẽ gật
đầu, nói: "Lý Ẩn đã nhắc qua ngươi với ta."
Lúc này không khí có chút vi diệu.
Tâm Hồ ở phía sau thấy vậy có chút khẩn trương, nghĩ thầm: loại gặp mặt này
đúng là xấu hổ ah. Chỉ mong không có vấn đề gì.
"Học trưởng cũng là người khéo
léo hiểu lòng người. Doanh tiểu thư thật sự tinh mắt ah." Sở Di Chân thủy
chung bày ra nụ cười trên môi, bất luận kẻ nào nhìn thấy nụ cười của nàng đều
khó có thể sinh ra địch ý. Năm đó thời đại học, số người thầm mến Di Chân cũng
không ít.
Đương nhiên, so với Thiên Tịch Nguyệt
thì thua kém hơn 1 bậc.
Mà đúng lúc này, vợ chồng Nghiêm
Lang và Thiên Tịch Nguyệt rốt cục đã đến.
0 nhận xét:
Post a Comment