8/19/2016

Posted by Unknown |


Mười giờ sáng nay.


Một cô nhi viện tư nhân tại thành phố K.


Mẫn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

 Gian phòng nhỏ hẹp, lộ ra tia u ám, nặng nề.


"Ngươi không ăn một chút sao?" Mẫn hướng tới giữa phòng, nhìn người ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía nàng.


Người ngồi trên xe lăn vẻ là một cô gái có dáng còn rất trẻ, mái tóc chỉ dài chạm vai thôi. Nàng không trả lời, Mẫn cũng không nói gì..., chỉ nghiêm túc ngắm một bức họa trên vách tường.


"Thiệt là, thời điểm giao thừa khó khăn lắm mới có thể tới thăm ngươi một lần, ngươi cũng không cần như vậy?"


Mẫn đưa bàn tay hướng đến công tắc điện,bật đèn lập tức trong phòng trở nên rất sáng. Người ngồi trên xe lăn chậm rãi quay lại.


Ước chừng là một cô gái mười tám tuổi , dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Thiếu nữ mặc một bộ đồ mầu trắng giống như búp bê , nhưng ánh mắt thì trống rỗng nhìn vào Mẫn.


"Đừng như vậy." Mẫn thở dài, nói: "Ta biết ngươi không nhìn thấy ta. Được rồi, kỳ thật ta cũng biết, bây giờ là giao thừa, nên người không bằng lòng muốn gặp mặt ta.


 Thiếu nữ xinh đẹp, hơi giơ tay lên. Bộ quần áo rất dài cơ hồ che hết một nửa bàn tay, có thể thấy được y phục này căn bản không phù hợp với cơ thể đang mặc. Trên thực tế, đây chính là quần áo do thiếu nữ tự yêu cầu thiết kế.


"Bức họa ta đã đưa cho viện trưởng. Ngươi lập tức đi ra ngoài, tắt đèn đóng cửa lại."


Thiếu nữ chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy.


Trong ánh mắt của nàng không có căm hận, cũng không có vui sướng, chỉ là thuần túy trống rỗng.Nó khiến Mẫn cảm thấy rất khó chịu, nhưng nàng nhất định phải đối mặt.


Nàng cùng người thiếu nữ này như có một mối liên quan khó dứt.


Sau khi rời đi, nàng một lần nữa tiến vào  một gian phòng.ở trên ghế sa lon, là một nam nhân mang kính mắt đang ngồi, đại khái bốn mươi năm mươi tuổi, Tóc đã hơi hơi trắng bạc, khuôn mặt rất là hiền lành hòa ái.


"Viện trưởng, " Mẫn ngồi xuống, nói, "Thâm Vũ, nàng xem ra không muốn gặp mặt ta. Còn hi vọng ngươi chiếu cố đến nàng nhiều hơn, sinh hoạt sau này chỉ sợ cũng càng ngày càng khó khăn."


"Ta không ngại chuyện này , kỳ thật nàng vẽ không tồi, thế nhưng, không có tài chính hay người tài trợ , rất khó để mở triển lãm tranh cá nhân. Nàng gần đây tựa hồ đang rất cố gắng... nói đến đây, viện trưởng lại bồi thêm một câu: "Còn có, tuy nàng không muốn tiếp nhận ngươi, nhưng là... Ngươi bây giờ ở đâu, công việc ra sao rồi?"


"Ta, công việc thu nhập cũng coi như ổn định. Viện trưởng, buổi tối hôm nay ta phải trở về . Thâm Vũ nếu không muốn gặp ta, ta đợi ở chỗ này cũng không ích gì."


"Vậy được rồi, ta cũng không giữ ngươi nữa, đây là bức họa Thâm Vũ đưa cho ngươi." Viện trưởng đưa một cái bọc hình vuông được gói rất kỹ.


Mẫn chào viện trưởng rồi rời đi. Nàng sinh sống cũng hơn hai mươi năm ở cô nhi viện. Xuất thân cũng là cô nhi , vô luận thế nào cuốc sống đều rất khó khăn. Do còn là người tàn tật nên Thâm Vũ đến nay vẫn sống tại cô nhi viện , cuộc sống chỉ có dựa vào hội họa, căn bản đến tiền sinh hoạt hàng ngày cũng không đủ. Như viện trưởng nói, không có tài trợ hay người ủng hộ, Thâm Vũ căn bản không có biện pháp mở triển lãm tranh cỡ lớn.


Mà chính mình, lại tiến nhập vào cái nhà trọ này.


Có lúc, nàng thật sự muốn chết đi. Tuy nhiên lại do dự và cũng nghĩ đến Thâm Vũ, nhưng là, nếu như mình chết , Thâm Vũ liệu có cảm giác thống khổ sao?


Không thể nào?


Bởi vì cô ấy đối với mình chỉ có hờ hững, thậm chí trong mắt căn bản là không tồn tại. Gặp mặt là cảm thấy thống hận.


Trong nội tâm Thâm Vũ, hoàn toàn không có mình.


Bây giờ mình biết tới nơi nào đây?trở lại nhà trọ? Không, mình không muốn tới đó.


Cùng lúc đó, Tinh thần cũng về tới nhà.


 Phòng khách xa hoa rộng lớn, khắp nơi đều là đồ dùng hàng hiệu nhập khẩu, chỉ có một người dùng, thật cũng hơi nhiều , nhưng đây đều là chính hắn tự chuẩn bị lấy.


"Tinh thần."  Tinh Viêm mặc đồ ở nhà dáng vẻ giả tạo nói với đệ đệ: "Ngươi thật sự không có ý định đến ở đây sao? Ta biết rồi, nhìn ánh mắt ngươi , chắc rất hận ta ,thế nhưng mà..."


"Đừng nói nữa, ca ca." Tinh thần khoát tay nói: "Hôm nay là giao thừa, nói chuyện khác đi. Ba mẹ đâu? Có gửi thiếp mừng tới không vậy?"


"Đoán chừng đầu năm có chút tắc nghẽn, nhưng rất nhanh sẽ tới. Ta đã gọi điện thoại cho cha mẹ rồi, bất quá,giọng nói của phụ thân nghe không tốt lắm."


"Làm sao vậy?"


"Có nghe nói qua, tựa hồ sức khỏe mẫu thân không tốt lắm."


"Cái gì? Sao lại không tốt?"


"Ta muốn hỏi phụ thân kỹ càng , nhưng người nói, tạm thời vẫn còn đang kiểm tra, còn nói điều kiện chữa trị bên mỹ rất tốt, không có vấn đề. Nhưng rõ ràng, phụ thân đang rất lo lắng. Ta hỏi để ta qua đó xem xét tình hình chút, nhưng người gạt phăng nói không cần."


"Cho nên không trở về sao?" Tinh thần nghe đến đó, nội tâm có chút phiền muộn.


Mặc dù đối với mẫu thân, Tinh thần vẫn còn oán hận, nhưng mà dù sao cũng là mẹ đẻ, thân thể người lại không tốt, trong nội tâm tự nhiên cũng không được thoải mái.


"Không phải bệnh nặng là tốt rồi."


"Phụ thân nói thật sự không rõ ràng lắm, Tinh thần, ngươi không muốn đến ở đây sao?chúng ta ở cùng một chỗ, cũng dễ dàng gặp mặt, phòng lớn như vậy, chỉ có một mình ta ở, cũng trống trải lắm."

 Căn biệt thự diện tích cũng tương đối lớn , các gian phòng cũng hiếm khi có người ở , thậm chí trước đây Tinh thần đã từng bị lạc trong này. Một nơi lớn như vậy , vẻn vẹn chỉ một người ở, quả thật có chút tịch mịch.


Nhưng vấn đề là, mình có thể trở về ở sao?


"Thật có lỗi, ca ca, " Tinh thần lắc đầu nói, "Nơi ở hiện thời ta rất hài lòng, tạm thời không muốn trở về. Ca ca ngươi cũng chớ suy nghĩ quá nhiều."


"Được rồi, được rồi, ngươi đến là tốt rồi. Buổi tối hôm nay hay là ở lại một đêm đi, ngày mai đã là đầu năm rồi."


Biện gia người thân đều ở nước ngoài, cho nên năm mới cũng không có người lui tới thăm hỏi.


"Ca ca ngươi không mua pháo hoa sao?"


"Uhm, ta cảm thấy không quá quan trọng. Dù sao chúng ta ở cùng một chỗ, ăn bữa cơm đoàn viên là được rồi. Sáng sớm nay ta có ra ngoài mua thức ăn, chờ lát nữa ta vào bếp chuẩn bị cơm’’.


"Một mình ngươi sao? để ta giúp một tay."


"Cũng tốt. Vậy ngươi lấy gà trong tủ lạnh ra đi!’’


Nhà bếp quả thực cũng rất lớn , bên cạnh lò bếp có mười cái tủ lạnh xếp thành một hàng dài. Tinh thần đang giúp thái một chút rau quả và thịt, nhìn thấy ca ca đang nấu một nồi nước liền nói:"Ca, ngươi chưa nghĩ đến chuyện kết hôn sao? Một người tuy không làm gì nhiều , kỹ thuật nấu ăn của ngươi coi như cũng được, bất quá công việc vủa ngươi có chút bề bộn , vẫn là nên cần một người nội trợ."


"Ta hiện thời chưa muốn kết hôn, ngược lại là ngươi, có hay không muốn một nữ tử ở bên cạch?"


"Nào có, ai sẽ thích ta với chỉ ‘’một con mắt’’ chứ ."


Ca ca đang quấy nước canh, động tác liền ngừng lại. Hắn trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: "Tinh thần, chuyện mắt của ngươi ta..."


"Đừng nói nữa." Tinh thần lắc đầu nói: "Đây đâu phải lỗi do ca ca."


Đúng vậy, không phải do ca ca . Tinh thần vô cùng rõ ràng điểm này, nhưng khi hắn nói như vậy vẫn cảm giác cực độ dối trá. Bên trong nội tâm hắn đang đặt mẫu thân cùng ca ca lên bàn cân so sánh, kỳ thật  thiên hướng về phía ca ca nhiều hơn. Mặc dù là biết rõ loại ý nghĩ này là tiêu cực , độc đoán  nhưng không có cách nào buông bỏ được suy nghĩ ấy.


Màn đêm buông xuống, tất cả đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng. Trong nhà ăn, hai huynh đệ ngồi đối diện nhau. Một bàn mỹ thực, đúng là kết quả lao động vất vả của hai người.


Tinh thần bỗng nhiên cảm thấy buồn bã.


Cái này, có phải hay không là bữa ăn cuối cùng với ca ca? Mấy ngày nữa, hắn đi chấp hành huyết tự chỉ thị rồi.


"Ca..."Tay cầm đũa , mắt Tinh thần rõ ràng có chút ướt át: "Về sau, ba mẹ ở bên kia, liền nhờ ngươi chiếu cố."


"Ân, đó là đương nhiên.Sao lại nói như vậy? Ngươi không chiếu cố ba mẹ sao?"


"Ta? Ta đâu có được như ca ca , ta thật sự, thật sự thật hâm mộ ngươi, ca ca, có thể được mẹ yêu thương như vậy."


Tinh Viêm gắp miếng thịt kho tàu cho Tinh thần, nói: "Ngươi nói cái gì đó, còn chưa có uống rượu đã say rồi hả? Hâm mộ ta cái gì , ăn đi."


Bữa cơm này, không còn những toan tính mà chỉ cảm giác thật ám áp.


Buổi tối mười giờ hơn, hai người đều không xem tiết mục cuối năm , Tinh Viêm muốn đi thư phòng làm một ít công việc, sang năm mới vẫn rất bận rộn, trường học sắp sửa cử hành mấy cái học thuật nghiên cứu và hội thảo luận, mà Tinh thần cũng không có cái tâm tình kia. Vốn định về nhà trọ , nhưng ngẫm lại vẫn là ở đây một đêm.


Cùng ca ca từ biệt, hắn đi dọc theo hành lang dài tiến lên tầng hai, theo trí nhớ đến gian phòng của mình.


Biệt thự lớn cảm giác thật trống trải , giờ giờ phút phút đều thấy cô quạnh. Thời gian cũng đã muộn.


Tinh thần không khỏi cảm giác co rúm lại.


"Thiệt là, cũng không phải đang chấp hành huyết tự chỉ thị, sợ cái gì nha."


Lúc này sau lưng Tinh thần , ở góc rẽ nơi hành lang, xuất hiện một vết máu lớn!


Vết máu không ngừng mở rộng trên mặt đất , tiến tới sau lưng Tinh thần!


Hơn nữa, cái kia vết máu hình dáng rõ ràng như một người đang bò trên mặt đất, chính xác là một con người!


Mẫn giờ phút này, đang ở bên trong phòng của mình. Hôm nay đi gặp Thâm Vũ, cũng là nàng phải dùng dũng khí rất lớn mới quyết định đến.


Nhưng sự thực chứng minh, Thâm Vũ, cuối cùng đối mặt với chính mình, nhưng vẫn không cách nào cởi bỏ cái khúc mắc kia.


Cũng có thể lý giải , dù sao mình và nàng cũng không phải thân thuộc.


Giờ phút này, Mẫn vẫn nằm trên giường, mặc dù biết không ít hộ gia đình đã đi đến nhà Hoa liên thành ăn cơm tất niên, nhưng nàng hoàn toàn không đói bụng.


Không phải vì Thâm Vũ mà..., nàng cái gì cũng ăn không trôi.


Nàng cầm lấy chiếc bọc trên mặt bàn, chính là bức họa của Thâm Vũ , từng chút mở lớp gói bên ngoài, nàng muốn nhìn một chút, bức tranh mà Thâm vũ vẽ cho mình.


0 nhận xét:

Post a Comment