Hứa
Duẫn căn bản không biết, hắn phí hết tâm tư lấy đi tiểu quỷ bài từ Phòng Trọng
Minh, nhưng trái lại, gián tiếp hại chết hắn. Bằng không, dưới tình huống hắn
có tiểu quỷ bài lại rút thêm được đại quỷ bài, trò chơi này sẽ lập tức kết
thúc.
Đáng
tiếc, đối với tất cả những thứ này, Hứa Duẫn không biết gì cả.
Giờ
khắc này, bên trong cánh rừng, một người mặc áo choàng đang đang hăng hái lao
nhanh, thỉnh thoảng còn quay đầu lại xem xét.
Người
này tên là Lâm Thư Hằng. Hắn là 1 trong những đối tượng được Hứa Duẫn gọi mời,
cùng với Hứa Duẫn đều là học viên hệ tiếng trung. Thế nhưng lúc này hắn đang sợ
hãi đến gần như hồn phi phách tán.
Lúc
trước, hắn tận mắt nhìn thấy quá trình đám người La Thản, Trương Tư Quân đổi
bài. Bất quá khi đó hắn trốn sau 1 thân cây, không bị 3 người kia phát hiện, hắn
cũng nhìn thấy hành vi dối trá của Trương Tư Quân. Nhưng 1 màn kinh khủng sau
đó hắn tuyệt đối không thể nào quên...
"Có
quỷ, thật sự có quỷ!"
Lúc
này, hắn nào còn dám chơi game quỷ bài nữa, muốn trốn về phía trấn nhỏ, báo cho
bộ bảo an. Dù thế nào, hắn nhất định phải chạy thoát!
Nhưng
rất nhanh hắn liền cảm thấy kỳ quái. Hắn đã chạy 1 thời gian dài như vậy, cả
người mồ hôi đầm đìa, nhưng trấn nhỏ vẫn
không nhìn thấy đâu cả. Nơi này cách trấn nhỏ không hề xa. Nhưng tại sao...
Ngay
lúc này, hắn đột nhiên chấn động trong lòng, liền ngừng lại.
"Chuyện
này... Nơi này là..."
Hắn
nhớ rõ ràng, chỗ này hắn vừa mới chạy qua 1 lần! Hắn chạy lâu như vậy, lại quay
về vị trí cũ sao?
Hiện
tại thể lực của hắn đã tiêu hao bảy tám phần, hơi thở hổn hển, mồ hôi đem mặt nạ
ác quỷ làm cho ướt nhẹp, hắn liền vất mặt nạ kia xuống.
Bỗng
nhiên ở phía trước truyền tới 1 âm thanh nghi ngờ: "Ngươi... Ngươi không
phải Thư Hằng sao?"
Lâm
Thư Hằng lập tức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trước mắt là 1 người mặc áo choàng
đen, nhưng thanh âm vừa rồi, vừa nghe là biết, Liêu Tư Mẫn, thành viên của xã
nông nghiệp.
Liêu
Tư Mẫn thấy hắn tháo mặt nạ xuống, sững sờ nói: "Game không phải quy định
không được tháo mặt nạ sao? Quên đi, ngươi đưa ra lá thăm, xem chúng ta ai rút
bài trước."
"Liêu
Tư Mẫn, trốn... trốn mau!" Lâm Thư Hằng sợ hãi không ngớt nói: "Có quỷ,
thật sự có quỷ a! Có hai người ở trước mặt ta, bị đẩy vào thế giới tử vong ...
Cái truyền thuyết kia là có thật, game này đúng là 1 game thần quái! Chúng ta
không thể tiếp tục chơi trò này, mau trốn đi!"
Liêu
Tư Mẫn nghe thấy chuyện hoang đường như
thế liền nhất thời bật cười: "Này này này, hôm nay mặc dù là cốt dạ tiết,
nhưng ngươi cũng đừng nói dọa người như vậy có được hay không. Nói cho cùng cốt
dạ tiết chỉ là 1 ngày lễ truyền thống trên đảo, nguơi không cần phải hù dọa ta vậy đâu. Lẽ nào, trò chơi
này vẫn còn 1 phân đoạn đặc biệt hay sao? "
"Ta nói chính là thật sự a! Rút phải đại quỷ bài sẽ bị quỷ đưa vào thế
giới tử vong! Ngươi, ngươi cũng trốn đi! Đúng rồi, ngươi có biết đường tắt trở
về trấn nhỏ hay không? Ta muốn đi tìm người của bộ bảo an!"
Liêu
Tư Mẫn nhìn vẻ mặt hắn hoàn toàn không giống như giả vờ, trong lòng bắt đầu
sinh ra 1 tia nghi ngờ. Tuy rằng nàng vẫn cảm giác chuyện này quá mức hoang đường,
nhưng dù sao hôm nay cũng là cốt dạ tiết, chơi 1 game thần quái như thế này,
trong lòng nhiều ít cũng có điểm bồn chồn.
"Cái
kia... Nếu không chúng ta cùng đi chứ? Kỳ thực trò này ta chơi đã có chút chán
." Liêu Tư Mẫn cũng đem mặt nạ ác quỷ tháo xuống, nói: "Hừm, mang
cái mặt nạ cũ kỹ đáng sợ này cũng vô vị ."
"Vậy… ngươi đi theo ta."
Sau
đó, Lâm Thư Hằng và Liêu Tư Mẫn đồng hành, dọc theo đường đi, Lâm Thư Hằng đem tất
cả những gì hắn thấy được kể lại cho Liêu Tư Mẫn. Hiện tại nhớ lại, cũng vẫn
như cũ cảm giác khó có thể tin tưởng.
Một
lòng muốn rời khỏi cánh rừng này, Lâm Thư Hằng đã dự định sẽ kể lại tất cả.
"Như vậy... Ngươi có biết con ‘quỷ’ kia lá thăm số bao nhiêu?"
"Hừm,
ta biết, con số là..."
Hắn
nói ra con số, Liêu Tư Mẫn biến sắc: "Cái gì? Ta đã cùng hắn đổi bài qua 1
lần! Nếu theo lời ngươi nói hắn là quỷ, nếu ta rút trúng đại quỷ bài, nhất định
phải chết a! "
"Chính
là vậy! Được rồi, thể lực đã khôi phục được chút, chúng ta tiếp tục chạy
đi!"
Tiếp
theo, Lâm Thư Hằng không chờ Liêu Tư Mẫn trả lời, nhanh chóng vung chân chạy
đi. Trong quá trình chạy trốn, hắn còn không quay đầu lại nhìn rừng cây u ám
phía sau dù chỉ là 1 cái.
"Chờ
một chút!" Bỗng Liêu Tư Mẫn hô: "Ta nghĩ đến một chuyện! Ta nhớ khi
còn bé nghe ba ba ta nói, game quỷ bài
này còn có 1 quy tắc, nếu thật sự xuất hiện quỷ, ngoại trừ rút phải đại quỷ
bài, còn có 1 tình huống cũng bị kéo vào thế giới tử vong. Chính là… phạm quy.
Ngươi cởi mặt nạ ra cho ta thấy không phải là phạm quy sao?"
Lâm
Thư Hằng như vừa tỉnh giấc chiêm bao. Nếu là như vậy, Liêu Tư Mẫn không phải
cũng thế sao?
Trò
chơi này, 1 khi vi phạm nội quy… hậu quả khó mà lường trước được?
Hắn
vội vã cầm lấy mặt nạ ác quỷ muốn đội vào, nhưng Liêu Tư Mẫn nắm chặt tay hắn.
"Này,
ngươi sao lại cản ta?"
"Hả?
Ai cản ngươi ?"
Âm
thanh lại từ phía sau truyền đến, Liêu Tư Mẫn căn bản không đứng bên cạnh hắn.
Lâm
Thư Hằng nhất thời chấn động trong lòng, như vậy, hiện tại cầm lấy tay của mình
là...
Thời
gian trôi qua rất nhanh, lại qua nửa giờ nữa.
Hứa
Duẫn bắt đầu phát hiện, người chơi tựa hồ ít đi, đi bộ 1 thời gian dài như vậy
cũng không gặp được 1 người. Rừng cây này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ,
9 người chơi, tổng cộng cũng phải gặp được một hai người chứ.
Nhưng
đúng lúc này hắn đột nhiên phát hiện 1 chỗ bất thường.
Chính
là tiểu quỷ bài kia.
Hắn
tự nhiên cũng làm ký hiệu trên tiểu quỷ bài, hơn nữa còn là ký hiệu đặc thù. Chỉ
là, thời điểm làm ký hiêu, hắn phát hiện, tiểu quỷ bài dường như phát sinh biến
hóa.
Mặt
trên của quỷ bài, ngũ quan thằng hề vẫn
như cũ, chỉ là, nụ cười của nó dường như lớn hơn chút, mép nhếch lên cao hơn,
ánh mắt tuy rằng không thay đổi, nhưng có vẻ càng thêm nanh ác.
Theo
lý thuyết hẳn là ảo giác, tấm tiểu quỷ bài này căn bản không thể bị người đánh
tráo, nhưng hắn vẫn cảm giác có 1 tia bất an. Dù sao đây cũng là một game thần
quái, là thứ được bao thế hệ trước truyền thừa xuống, không thể hoàn toàn không
tin.
Nhíu
chặt lông mày, thu bài lại cẩn thận, hắn chỉ muốn sớm chút kết thúc trò chơi
này. Hiện tại đối với hắn mà nói, chỉ có gặp người nắm giữ đại quỷ bài mới có
thể kết thúc trò chơi.
Mà
hắn muốn làm được điểm này, trước tiên cần phán đoán đối phương có năm giữ đại
quỷ bài hay không. Người nắm giữ đại quỷ bài chắc chắn vẫn là người ban đầu, vì
lá bài đó không thể đổi chủ. Vì lẽ đó chỉ cần khóa chặt một người, là có thể
triệt để xác định ai là người nắm giữ đại quỷ bài. Nếu đã có thể xác định, hắn
sẽ suy nghĩ làm cách nào để rút được đại quỷ bài của đối phương.
Dù
sao trò chơi này vận may chiếm đa số , chỉ sơ ý 1 chút là có thể thua hoặc out game. Hắn không thể mảy
may bất cẩn được.
Giờ
phút này, trên mặt Thiết Linh Tỳ không còn chút máu nào. Hắn tận mắt nhìn thấy
1 màn kinh khủng kia liền bỏ chạy về hướng sâu trong rừng, trong lòng hắn sợ
hãi tới cực điểm.
Bỗng
nhiên hắn chợt thấy phía xa có 1 người mặc áo choàng đen đi lại, trong áo choàng
lộ ra 1 vài lọn tóc dài, hắn có thể xác định, đối phương an toàn.
Hắn
nhanh chóng chạy tới, người đó cũng đồng thời quay đầu lại. Đối phương, chính
là Tô Hàm Thanh.
Linh
Tỳ đi tới, nhưng hắn không mở miệng. Bởi vì hắn biết, không thể phạm quy. Căn cứ
vào truyền thuyết, nếu quỷ thật sự tiến vào trò chơi này, một khi phạm quy, cũng
sẽ bị đưa vào thế giới tử vong. Vì thế căn cứ theo quy tắc, hắn không thể nói
chuyện cũng không thể viết ra giấy.
Nhưng
Linh Tỳ vẫn có biện pháp. Hắn bẻ 1 nhành cây sau đó viết xuống đất.
Nội
dung rất đơn giản: "Đầu tiên ngươi không cần nói chuyện, trò chơi này, thật
sự xuất hiện quỷ!"
Hiện
tại. trong trò chơi ngoại trừ Hứa Duẫn, Tô Hàm Thanh, cùng với Linh Tỳ, đã
không còn người sống .
Mãi
đến lúc tiểu quỷ bài bị tìm ra, hoặc người nắm tiểu quỷ bài rút được đại quỷ
bài, bằng không, trò chơi này sẽ không kết thúc...
0 nhận xét:
Post a Comment