8/19/2016

Posted by Unknown |

Trên bức tranh của Thâm vũ có vẽ mấy người.



Mà mấy người kia... Rõ ràng lại là nhóm người Biện Tinh Thần, Liễu bằng! Mà xung quanh là trùng điệp những dãy nhà đổ nát, hoang tàn; xa xa nhìn thấy một cột chỉ đường, trên đó viết " Đường Chân Điền" .



Tràng cảnh của bức họa làm cho người ta cực độ hoảng sợ.



Tinh thần nhận được huyết tự lúc mười giờ sáng, mà bức họa này, cũng tại thời điểm mười giờ sáng Mẫn tới cô nhi viện lấy!



Nói cách khác... Thâm Vũ rõ ràng... tiên đoán ra huyết tự chỉ thị của nhà trọ!



Mẫn hoàn toàn không cách nào lý giải được hiện tượng này, những ngày tiếp theo nàng không ngừng gọi điện thoại cho Thâm Vũ, nhưng nàng không nghe máy. Cuối cùng, Mẫn phải tự mình đến cô nhi viện. Dù sao... nếu Thâm Vũ thật sự có thể vẽ ra chân tướng của huyết tự, chính mình trong tương lai rất có thể sẽ thành công vượt qua mười lần huyết tự, ly khai nhà trọ!



Đương nhiên, chuyện này tuyệt đối không thể để bất luận một hộ gia đình nào biết rõ. Bức họa kia nàng đã thiêu hủy hoàn toàn, tro tàn cũng đổ vào trong bồn cầu. Tờ giấy cho lời khuyên, cảnh báo, cũng là nàng cố ý báo đáp ân tình của Tinh thần.



Nếu như "Năng lực" này của Thâm vũ bị mọi người biết được, hậu quả không thể  nào chịu nổi! Tranh đoạt mảnh vỡ Địa ngục khế ước đã giương cung bạt kiếm như thế, nếu Thâm Vũ bị mọi người để ý... hậu quả... thực không tưởng.



Nàng muốn ra ngoài tìm Thâm Vũ! Vô luận như thế nào đều phải tìm được nàng ấy!



Đồng thời, trong lòng nàng cũng cảm thấy rất khổ sở.



Đến cuối cùng là mình muốn lợi dụng Thâm Vũ sao? Nàng sinh ra, bản thân đã bị chính mình lợi dụng. Tuy nàng thường xuyên cho rằng, Thâm Vũ sinh ra đã hủy hoại cuộc sống của nàng, nhưng bản thân Thâm Vũ vô tội... nàng thật sự vô tội!



Kết quả, nàng lại bị mọi người gọi là "Ác ma chi tử" . Thân là người, lại bị đối đãi như ác ma, không được xã hội này tiếp nhận và đón chào, rõ ràng không phải là tội của mình, nhưng phải gánh chịu hậu quả.



Hôm nay, chính mình lại còn nghĩ muốn lợi dụng nàng, biết rõ ràng điều này rất tội lỗi, nhưng nàng không thể không làm.



Lúc này, bên trong một tiệm sách gần Cô nhi viện Tinh đủ.



Thâm Vũ ngồi trước một cái bàn, đang xem một quyển sách.



Nàng vẫn ăn mặc một bộ quần áo như trước, ngẫu nhiên đẩy tóc mái trên trán, lại tiếp tục xem sách.



Quyển sách này tên là viên đạn bay qua , là một bản tiểu thuyết đề tài quân sự. Nàng rất nhanh đã đọc xong gần 300 trang, sắp xem xong một nửa cuốn sách.



Nàng rất ưa thích quyển tiểu thuyết này, nội dung là một câu chuyện cảm động tại thế chiến thứ hai, quyển sách này trước là tiểu thuyết internet , về sau mới xuất bản thành sách.



Tác giả, tên là "Mười lần huyết tự" .



Cái này chính là bút danh, các tác phẩm tiểu thuyết của tác giả này nàng cơ hồ đều đã đọc qua. Không ít đề tài miêu tả chiến tranh, nhìn ra được tác giả đối (với) lịch sử cùng quân sự phi thường quen thuộc và hiểu rõ.



Cái tác giả kia, thật muốn nhìn thấy hắn ah.



Thâm Vũ nhắm mắt lại.



Ta là một người không nên tồn tại trên thế giới này. Từ khi mới bắt đầu, là người không nên sinh ra, đối với mẫu thân mà nói, ta, chính là người nàng căm hận nhất ?



Không cần, không yêu, không coi trọng, lại càng không có kẻ nào muốn tiếp nhận.



Năm đó, sau đó khi chân tướng được công bố, nàng thường thường nghe được những lời này:



"Này uy uy, các ngươi có nghe nói? Mẹ Thâm vũ là bị cưỡng gian mới sinh ra nàng!"



"Không thể nào? Thiệt hay giả?"



"Ta cũng biết, viện trưởng còn kiệt lực giấu diếm chuyện này."



"Đúng nga, không thể tưởng được nàng vậy mà là lại có dòng máu bẩn thỉu."



"Không chỉ là cưỡng gian đâu."



"Ah, còn cái gì?"



"Nàng ah, là hài tử của người loạn luân cùng cha mình sinh ra đó!"



"Không phải chứ, thiệt hay giả? Phụ thân cùng con gái? Thực là buồn nôn!"



"Ta nếu là nàng, đã sớm tự sát, thân thể không ngờ... dơ bẩn!"



Không riêng gì hài tử trong cô nhi viện, mỗi lần đến bất kỳ nơi nào, đều có người dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng. Phảng phất, như đang nhìn một đồ vật dơ bẩn nhớp nhúa.



Mẹ của nàng kỳ thật vẫn còn sống.



Chỉ là, phụ thân của nàng, đồng thời cũng là ông ngoại của nàng. Mẹ của nàng, đồng thời cũng là tỷ tỷ của nàng.



Cái quan hệ thác loạn này làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, khi chân tướng được công bố, Thâm vũ lập tức rơi vào thống khổ không cách nào tưởng tượng. Họ hàng gần loạn luân sinh ra hài tử, loại quan hệ tội ác này hạ sinh ra huyết mạch, chính là mình.



Nàng vừa ra đời đã là "Tội ác chi tử" .(đứa con của tội ác)



Thâm Vũ lâm vào suy sụp không cách nào kiềm chế được. Không có người nào sinh ra đã là tội nhân, thế nhưng bản thân nàng chính là kết quả của tội ác, một tội ác tuyệt đối không cho phép phạm phải.



Như thế nào mặt đối với "Cha mẹ" ?



Cái kia...có thể gọi là "Cha mẹ" sao?



Nên yêu "Cha mẹ" sao? Nếu như không có phụ thân, đồng thời cũng là ông ngoại có hành vi phạm tội, nàng cũng không sinh ra trên đời. Nhưng nàng căn bản không có cách nào chỉ trích hành vi phạm tội của "Phụ thân". Cũng không thể nào an ủi "Mẫu thân", càng không có khả năng cùng nàng ở chung.



Nhưng nàng thời thời khắc khắc đều tồn tại bên cạnh mình.



Mẫn là mẫu thân của Thâm Vũ.



Đồng thời, cũng là chị ruột của nàng. Phụ thân của nàng, năm Mẫn sáu tuổi cường bạo nàng. Mẫu thân của Mẫn vì lao lực đột tử mà chết, còn phụ thân, hắn ở phương diện kia nhu cầu phi thường tràn đầy. Mà mẫu thân nàng lại mất, hắn không cách nào phát tiết dục vọng, năm đó Mẫn sáu tuổi , bị phụ thân xâm phạm thân thể, phạm vào tội ác loạn luân!



Chuyện kinh khủng này làm Mẫn như rơi xuống địa ngục. Bị chính cha ruột xâm phạm! Đây quả thực so với bị cường bạo bình thường còn thống khổ hơn vô số lần!



Mà đáng sợ hơn chính là...



Mẫn mang thai. Nhưng khi đó nàng cũng không biết, chỉ là thường xuyên cảm thấy buồn nôn mà thôi. Căn bản, không thể nghĩ tới chuyện như vậy. Thậm chí bụng to lên, nàng cũng chỉ cho rằng là bệnh tật gì đó. Căn bản không đi bệnh viện, mà phụ thân thì căn bẳn không để ý tới nàng, cả ngày say sưa.



Trên lý luận, nữ tính chỉ cần bắt đầu rụng trứng, là có khả năng mang thai. Cho nên khi đó nàng mới chỉ năm sáu tuổi, đồng dạng cũng có thể mang thai.



Chỉ là, ngẫm lại cũng cảm thấy khủng bố. Nữ hài gần sáu tuổi mang bầu một đứa bé! Hơn nữa, là cha ruột của mình ban cho!



Thống khổ của Mẫn có thể nghĩ.



Về sau Mẫn thông qua sách vở rốt cục minh bạch hành vi phạm tội của phụ thân, dưới tình huống bụng không ngừng biến lớn, không thể nào phá bỏ, mà đứa bé đó cũng chính là chứng cớ phạm tội của phụ thân, không gì có thể so được, nó chính là bằng chứng thép.



Rốt cục phụ thân bị tống vào tù, Mẫn trở thành cô nhi, đứa bé mà nàng sinh hạ, Thâm Vũ cũng đồng dạng.



Mẫn vì căm hận phụ thân, vì để phụ thân phải đền tội, mới sinh ra Thâm Vũ. Bởi vì chỉ có Thâm Vũ mới có thể chứng minh tội ác của phụ thân, mới có thể làm nàng thoát khỏi ma trảo của phụ thân. Khi đó,nàng chỉ là nghĩ như vậy, lại không để ý đến cảm thụ của Thâm Vũ. Nàng cũng không phải công cụ, mà là người. Thế nhưng Mẫn vẫn quyết định sinh ra nàng. Sau đó hai người được viện trưởng của cô nhi viện Tinh đủ chấp nhận. Dù biết rõ chân tướng vẫn vì Mẫn mà che dấu hết thảy, đồng thời an bài Thâm Vũ trở thành một đứa trẻ bị vứt bỏ, cùng Mẫn sinh hoạt trong một cô nhi viện."



Nhưng lúc ấy, vô luận là cảnh sát hay là bác sĩ, đối với chuyện này đều cảm thấy khó lý giải. Lúc ấy Mẫn gần sáu tuổi, thân thể căn bản chưa phát dục hoàn toàn, hơn nữa còn là tự mình sinh con trong nhà, không có bất kỳ một ai trợ giúp, thành công sinh ra Thâm Vũ! Điều đó căn bản làm cho người ta thấy là một "Kỳ tích" rồi! Mà sau khi sanh Thâm vũ, lại phi thường khỏe mạnh! Cùng một họ hàng gần kết hợp sinh ra hài tử, lại không tồn tại một điểm không khỏe mạnh nào!(Sinh học, nếu hai người cận huyết thống kết hợp thì đời con sinh ra tỷ lệ xuất hiện gen lặn khá lớn. Gen lặn thường là gen mang bệnh tật, sức khỏe yếu)



Cái này hoàn toàn không có biện pháp lý giải, đối với Mẫn mà nói, là trăm mối vẫn không có cách giải. Chỉ có thể cho rằng, là một hiện tượng mà y học hiện đại chưa thể lý giải được.



Thâm Vũ nhắm mắt lại, vô số lần nghĩ tới Mẫn.



Khi còn bé nàng vẫn cho rằng, mình là một đứa trẻ bị vứt bỏ.



Phụ thân Mẫn bị bỏ tù, nàng cùng viện trưởng tới thành thị K, viện trưởng giúp nàng xóa đi tất cả ghi chép trước kia, vả lại lúc đó nàng còn quá nhỏ, báo cáo vụ án cũng không dùng tên thật, bởi vậy rất thuận lợi để dấu diếm tất cả mọi người. Kể cả Thâm Vũ.



Tình cảm của Mẫn đối (với) Thâm Vũ kỳ thật rất phức tạp.



Thâm Vũ vốn coi Mẫn là người nàng có thể dựa vào, đối đãi với nàng giống như tỷ tỷ. Nhưng Mẫn đối với nàng, ánh mắt vẫn luôn băng lãnh, thậm chí mang theo một tia sợ hãi.



Mẫn không thể không nghĩ tới muốn có người nhận nuôi Thâm Vũ. Nhưng nhất thời cũng tìm không thấy người muốn thu lưu nàng. Huống chi như nếu như đối phương điều tra thân thế của Thâm Vũ, ai sẽ chấp nhận thu lưu một hài tử do loạn luân mà sinh ra? Huống chi ‘cha mẹ’ huyết thống gần như vậy, sẽ dễ dàng có gien tạo thành các loại tật bệnh, càng không có người muốn thu dưỡng.



Cuối cùng, viện trưởng đành phải lưu nàng lại trong cô nhi viện Tinh đủ.



Mẫn cùng Thâm Vũ là tỷ muội, cũng là mẹ con, cái quan hệ dị dạng này vẫn theo hai người lớn lên mà phát triển.




Thâm Vũ từ nhỏ vẫn rất yêu thích Mẫn, có lẽ là thiên tính giữa mẹ và con, nàng lúc nào cũng dán lấy Mẫn. Nhưng Mẫn lại cố ý tránh Thâm Vũ, không muốn ở cùng nàng.



Đối với Thâm Vũ, thời điểm Mẫn biểu hiện ra tình cảm đối với nàng là khi Thâm Vũ bị chẩn đoán mắc bệnh bại liệt trẻ em. Căn bản không có tiền tài để trị liệu, lúc ấy, tánh mạng của Thâm vũ cũng bị đe dọa.



Nếu như Thâm Vũ chết rồi, kết quả sẽ như thế nào đây?



Cái lỗ đen trong tâm trí của nàng sẽ biến mất? nàng sẽ được giải thoát?





Đó là cách nghĩ ban đầu của Mẫn. Nhưng về sau... Nàng không có tư cách hận Thâm Vũ, bởi vì, Thâm Vũ là chính nàng quyết định sinh hạ. Là nàng đem Thâm vũ đến thế giới này.



Vô luận như thế nào, Thâm Vũ chính là nữ nhi của nàng. Là huyết mạch của nàng.



Cho dù trên thế giới này tất cả mọi người nhìn Thâm vũ với ánh khinh bỉ, chỉ có nàng là không thể. Chính mình nhất định phải đứng bên cạnh Thâm vũ, che chở nàng.



Người  hủy diệt cả đời mình không phải Thâm Vũ, mà tên cầm thú không bằng kia.



Chứng kiến Thâm vũ trên giường bệnh thống khổ, Mẫn hạ quyết tâm. Nàng mở blog, đem bệnh tình của Thâm Vũ nói ra, hi vọng những người hảo tâm có thể quyên tiền giúp đỡ. Bởi vì blog viết rất đẫm lệ, khiến cho rất nhiều người chú ý, ngay cả giới truyền thông cũng bị thu hút.



" Cô nhi thân bị bệnh bại liệt trẻ em", thật sự là một tiêu đề rất thích hợp. Cơ hồ không một từ ngữ nào miêu tả hoàn hảo hơn nữa. Kết quả, tiền quyên góp không ngừng gửi đến bệnh viện. Trải qua trị liệu, tánh mạng Thâm Vũ có thể bảo toàn, nhưng hạ thân bị liệt phải ngồi xe lăn.



Từ đó trong cô nhi viện, thời khắc đều có thể nhìn thấy Mẫn giúp Thâm Vũ đẩy xe, hai người còn cười cười nói nói.



Lúc đó, thật sự, thật sự rất hạnh phúc.



Một năm lại một năm qua đi, Thâm Vũ chầm chậm lớn lên. Mà lúc này...



Thân thế của Thâm Vũ bị công bố.



Sau đó, nàng đã bị mọi người gọi là "Ác ma chi tử" .



Bắt đầu hết thảy bi kịch.









0 nhận xét:

Post a Comment