Chương 5: xuất hiện
Bó Diên Vĩ hoa
kia được đặt ngay ngắn trên bàn, giấy gói hoa cũng giống hệt, ở trong bó hoa có
kẹp 1 tấm thiệp.
"Chớ khẩn
trương, " nghiêm Lang vội vàng an ủi Tịch Nguyệt: "Chỉ là trùng hợp
mà thôi, trùng hợp mà thôi."
"Đây, đây
không phải trùng hợp" đôi tay Tịch Nguyệt tay không ngừng run rẩy chỉ vào
bó hoa nói: "Giấy gói cũng vậy, Diên Vĩ hoa cũng thế, còn có tấm thiệp
kia, hoàn toàn giống như lúc trước Vương Thiệu Kiệt tặng em, hoàn toàn y hệt!"
Đây là trùng hợp
sao? Hay là có ai tận lực muốn đe dọa 2 vợ chồng bọn hắn?
Nghiêm Lang đem
tấm thiệp bên trong bó hoa lấy ra, sau đó, nhẹ nhàng mở ra, bên trong 1 chữ
cũng không có.
"Chỉ là một
tấm thiệp trống mà thôi " Nghiêm Lang nhẹ nhàng thở ra: "Em chớ suy
nghĩ nhiều, Tịch Nguyệt."
Sau đó, hắn vội
vàng hỏi 1 người phụ nữ có thai gần đó: "Xin hỏi, ngươi có nhìn thấy ai
đặt Diên Vĩ hoa lên bàn này không?"
"Không,
không biết ah " người kia lắc đầu mờ mịt: "Ta hoàn toàn không thấy."
Nghiêm đem tấm
thiệp trong tay vò thành một cục, ném ra ngoài cửa sổ: "Tốt rồi, Tịch
Nguyệt, đừng lo lắng, anh nghĩ là ai đó đưa hoa sai thôi."
Tuy rằng Nghiêm
Lang liên tục an ủi, thế nhưng Tịch Nguyệt vẫn nghĩ ngợi lung tung. Nàng suy
nghĩ, có thể bó hoa này là Văn Hoa đưa tới? Nàng đối với mình ghi hận trong
lòng, nhận định chính mình là người giết chết bọn người Vương Thiệu Kiệt, cho
nên mới cố ý đem bó hoa này tới dọa mình? Cẩn thận ngẫm lại, đích thật rất có
khả năng này. Dù sao, bộ dạng ngày hôm qua của Văn Hoa, thật sự làm Tịch Nguyệt
không cách nào an tâm.
Cuối cùng, nàng
không có tâm tư tiếp tục học tập, mà cùng Nghiêm Lang sớm trở về. Bó hoa kia,
cuối cùng bị nàng ném vào thùng rác.
Rời khỏi bệnh
viện chính thiên, sắc mặt Tịch Nguyệt rất nhợt nhạt. Nghiêm Lang biết, nàng vẫn
canh cánh bó hoa kia trong lòng, hiện tại không tiện nói nhiều với nàng, dù sao
nàng cũng sẽ từ từ suy ngẫm.
Cùng một thời
gian, bên trong nhà trọ.
Phòng 2505 của
Thâm Vũ. Lúc này Thượng Quan Miên đi tới trước cửa phòng, ánh mắt chú ý bốn
phía, khẽ gõ cửa.
Cửa mở ra, Thâm
Vũ nhìn thấy Thượng Quan Miên cực kỳ kinh ngạc, Thượng Quan Miên cũng không đợi
nàng mở miệng, liền bước thẳng vào phòng Thâm Vũ, ra lệnh: "Đóng cửa
lại."
"Thượng Quan
tiểu thư?"
Thượng Quan Miên bước
vào phòng khách, tới bên bàn trà, lấy xuống 1 tờ giấy dán tiện lợi viết mấy
chữ, sau đó đưa cho Thâm Vũ xem, trên tờ giấy viết: "Không được nói, trong
phòng khách có máy nghe trộm!”
Trên người Thượng
Quan Miên tự nhiên có máy dò xét máy nghe trộm. Người gài máy nghe trộm vào
phòng này, tự nhiên chính là Thần Cốc Tiểu Dạ Tử. Đương nhiên, Thượng Quan Miên
muốn giết nàng là điều rất dễ dàng, chỉ là, nàng là người có chỉ số thông minh
rất cao trong nhà trọ, Thượng Quan Miên sẽ không dễ dàng xếp nàng vào danh sách
cần thủ tiêu.
Thượng Quan Miên
lại viết tiếp mấy chữ: "Cùng ta đi gặp một người, không được báo cho bất
luận kẻ nào, nếu vi phạm, ta sẽ giết ngươi."
Sự khủng bố của Thượng
Quan Miên, Thâm Vũ có thể nói hiểu rõ nhất trong tất cả những người khác trong
nhà trọ. Nàng chỉ nhẹ gật đầu. Sau đó, Thượng Quan Miên liền bước qua, giữ chặt
tay nàng, cùng rời khỏi phòng.
Đi ra hành lang,
đợi Thâm Vũ đóng cửa lại, Thượng Quan Miên mới mở miệng: "Theo ta đi, nếu
như có hộ gia đình nào nhìn thấy, sẽ giả bộ như chúng ta đi cùng đường, giữa
chúng ta phải cách ra 1 khoảng cách."
Thâm Vũ gật đầu
đáp ứng: "Ta biết rồi."
Thượng Quan Miên
đã cùng Di Chân ước định, hôm nay sẽ đưa Bồ Thâm Vũ tới gặp mặt. Nhưng nội dung
ước định cũng kể cả việc không cho Thâm Vũ tiết lộ sự tồn tại của Di Chân cho
hộ gia đình khác, đồng thời bản thân nàng cũng liên tục cảnh cáo Di Chân, tuyệt
đối không được có bất kỳ tiếp xúc nào với bất kỳ hộ gia đình trong nhà trọ. Một
khi phát hiện, tự nhiên giết không tha!
Uy hiếp chết chóc
đến từ Thượng Quan Miên tự nhiên chẳng kém nguyền rủa của nhà trọ chút nào, dù
sao, nhiều sát thủ tinh anh của Châu Âu như vậy còn chết trên tay Thượng Quan
Miên, người bình thường trước mặt nàng, ngay cả tư cách để luyện tập cũng không
có.
Dọc theo đường
này cũng không bị hộ gia đình khác bắt gặp, hai người thuận lợi ra khỏi nhà
trọ.
Lúc này, Thâm Vũ
cuối cùng mở miệng: "Thượng Quan tiểu thư, ngươi muốn dẫn ta tới nơi nào?"
"Có một
người, hi vọng ngươi gặp một lần, không hơn."
Thượng Quan Miên
nói như vậy làm sắc mặt Bồ Thâm Vũ bắt đầu trầm xuống. Nhưng nàng chỉ có thể
tiếp tục đi theo Thượng Quan Miên.
Địa điểm hẹn là
trong 1 công viên gần đó. Hộ gia đình trong nhà trọ không có mấy tâm tư muốn
giải trí, hằng ngày đều tiêu phí thời gian tập thể dục luyện khí lực, hoặc
không thì tụ tập nghiên cứu huyết tự, khả năng tới công viên rất thấp.
Thượng Quan Miên
cùng Thâm Vũ tiến vào trong công viên, vượt qua không ít bụi hoa và hồ nước,
rốt cục dừng lại ở gần 1 sân cát. Di Chân đã sớm ngồi trên 1 cái xích đu gần
đó.
"Ah, Thượng
Quan tiểu thư, " nhìn thấy Thượng Quan Miên cùng Thâm Vũ, Di Chân lập tức đứng
dậy, nàng đem ánh mắt lướt trên người Thâm Vũ, nghĩ thầm: Đây là con gái của Bồ
Mỹ Linh cùng con gái ruột loạn luân sinh ra, Bồ Thâm Vũ?
Di Chân lúc đầu
không biết được thân thế của Thâm Vũ, nàng thực sự không tin được có loại phụ
thân cầm thú như thế, hơn nữa nàng còn tưởng tượng được cuộc sống bi thảm mà Thâm
Vũ phải vượt qua cho tới bây giờ.
"Chính là
nàng." Thượng Quan Miên chỉ vào Di Chân nói: "Ta đã mang người tới,
Bồ Thâm Vũ, nàng gọi là Sở Di Chân, ngày xưa cũng từng là 1 hộ gia đình."
Thâm Vũ vốn đang sững
sờ, lập tức, lộ ra thần sắc hoảng sợ không thôi!
Hộ gia đình xưa
kia vẫn còn sống, điều này đại biểu cái gì, tự nhiên không cần nói cũng biết! Phương
thức để rời khỏi nhà trọ chính là chấp hành thành công 10 lần huyết tự!
"Ngươi,
ngươi nói thật sao?" Nàng hai mắt không ngừng trợn to, xông lên trước túm
lấy vai Di Chân, nói: "Ngươi thật đã từng là 1 hộ gia đình trong nhà trọ?
Không, không đúng, nếu thật đã từng là 1 hộ gia đình sao ta lại không biết? Ta
trước kia..."
"Bức họa
biết trước?” Di Chân giành trước nói: "Thượng Quan Miên đã nói qua với ta
chuyện này, ngươi trước kia có thể vẽ ra mọi chuyện liên quan tới nhà trọ, thậm
chí ngay cả huyết tự cũng có thể biết rõ?"
"Đúng, đoạn
thời gian đó ta một mực vẽ ra những bức họa có liên quan tới nhà trọ, nhưng vì
sao lại không có bất kỳ ấn tượng gì với ngươi?"
Nếu như nàng thật
sự đã từng vẽ ra qua Di Chân, chỉ cần bằng điểm này, ngày 1 tháng 5 hàng năm,
Di Chân không có khả năng tránh được sát kiếp. Dù sao cái nguyền rủa kia chỉ
vừa mới giải trừ trong năm nay.
Ánh mắt Thâm Vũ
dần bao trùm thần sắc hoài nghi, nhưng Di Chân lại hiểu ý cười cười, nói:
"Bồ Thâm Vũ tiểu thư? Ta nghe Thượng Quan tiểu thư nói, trước đây ngươi
từng có năng lực vẽ ra bức họa biết trước. Bất quá thời điểm ta rời khỏi nhà
trọ, ngươi có lẽ cũng mới vừa vặn thành lập mối liên hệ với Hạ Uyên, ta đã từng
dặn dò Hạ Uyên không nên nói chuyện của ta cho những người khác biết. Đoán
chừng lúc đó ngươi cũng chưa vẽ được nhiều, cho nên không biết đến sự tồn tại
của ta. Cho ngươi đến đây là vì… ta đã đừng đọc qua nhật ký của Bồ Mỹ Linh!”
"Cái
gì?" Thâm Vũ lại cẩn thận đánh giá Di Chân 1 lần nữa, càng thêm ngạc nhiên
nói: "Nhật ký của hắn? Ngươi đã từng đọc qua sao?"
"Ân, hắn
nói, hắn có thể hiểu được bí mật của huyết tự cấp ma vương."
Trước kia, Bồ Mỹ
Linh trong nhật ký từng đề cập, không nên chấp hành huyết tự cấp ma vương, ý vị
cuối cùng như thế nào, vẫn là 1 cái gai trong nội tâm hộ gia đình.
Bất quá, mọi
người cho rằng, những lời này có lẽ ý chỉ, trước khi lấy được bản khế ước địa
ngục nguyên vẹn. Nhưng huyết tự cấp ma vương đến tột cùng ẩn tàng bí mật gì,
mọi người đều rất nóng lòng muốn biết. Trên thực tế, ngày hôm nay đã không còn
hộ gia đình nào trông cậy vào chuyện vượt qua 10 lần huyết tự để rời khỏi nhà
trọ, huyết tự cấp ma vương đã trở thành hy vọng cuối cùng của bọn hắn. Dưới đủ
loại điều kiện uy hiếp, không 1 hộ gia đình nào dám đi chấp hành huyết tự ma
vương trước khi thu thập đủ khế ước địa ngục. Hôm nay mảnh vỡ khế ước đã thu
được 4 khối, chỉ còn lại 3 khối là có thể tụ tập đủ khế ước địa ngục.
Lúc này Thiên
Tịch Nguyệt đang ở trong nhà. Công việc gần đây của Nghiêm Lang cũng khá là bề
bộn, nhưng hắn vẫn cưỡng ép rút ra mấy ngày nghỉ ở nhà bồi bạn với nàng, làm
cho nàng cảm giác, bản thân mình không hề chọn sai trượng phu.
Nhớ lại, hết thảy
giống như là một hồi ác mộng. Vốn tưởng rằng đã có thể thoát khỏi ác mộng khi
xưa, nhưng Tịch Nguyệt lại cảm giác, dường như nàng càng tiến sâu vào bên trong
vực tối thăm thẳm.
Bất quá, nếu để
cho thời gian trở lại, nàng cho dù biết kết quả ngày hôm nay nhưng vẫn sẽ lựa
chọn Nghiêm Lang.
Nàng tuyệt đối
không vì mình đã làm những chuyện như vậy mà cảm thấy hối hận chút nào. Nếu như
hối hận mà nói..., nàng phải thực sự xin lỗi Nghiêm Lang rồi. Cho nên, mặc dù
biết rõ đây là con đường không có lối về, nàng vẫn quyết định cùng Nghiêm Lang đi
tới cuối đường.
Chỉ là hiện tại
đã có đứa bé này, làm trong nội tâm nàng cảm giác bàng hoàng. Nàng không hi vọng
con của mình sau khi sanh, biết cha mẹ mình là một đôi tội phạm giết người. Vô
luận như thế nào, nàng cũng không thể để con nàng trở thành con của tội phạm
giết người. Cả đời nó cuối cùng sẽ không thể nào ngẩng đầu lên được.
Vì vậy, bất luận
thế nào, Tịch Nguyệt thề, nhất định phải che dấu chân tướng vụ án năm đó, cho
dù dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Lúc này, bên
ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Nàng bước ra mở cửa, bên ngoài là bảo mẫu Tiểu
Hoa. Tiểu Hoa mang theo 1 bao đồ ăn lớn đi vào, nói: "Phu nhân, ta đi chuẩn
bị cơm trưa, ngươi cứ ngồi ở đó nghỉ ngơi đi."
"Ân,
tốt."
Tịch Nguyệt ngồi
trở lại ghế sa lon trong phòng khách, ý định xem tivi giải buồn. Mà tiểu Hoa
ngồi ở bên cạnh, bắt đầu lột đậu tương mới mua về. Nàng bắt chuyện với Tịch
Nguyệt: "Đúng rồi, phu nhân, ta lúc vừa mới về nhìn thấy ở cửa có 1 người
đang đứng, là nam nhân, ta liền hỏi hắn, có phải tới tìm phu nhân hay không."
"Nam nhân
sao?" Tịch Nguyệt nghi hoặc nhìn tiểu Hoa, hỏi: "Bộ dạng của hắn như
thế nào?"
"Ân, vóc
dáng rất cao , là 1 tên tiểu tử tướng mạo rất suất, ta hỏi hắn có phải tìm tiên
sinh hay phu nhân hay không, hắn không nói chuyện mà trực tiếp bỏ đi."
"Hắn cái gì cũng không nói?"
"Ân, thế
nhưng hắn thật sự nhìn chằm chằm vào cửa 1 hồi lâu. Ah, đúng rồi, ta nhớ ra
rồi, cạnh miệng của hắn có 1 nốt ruồi."
Điều khiển từ xa
trên tay Tịch Nguyệt nhất thời rơi trên mặt đất, pin bên trong cũng rơi cả ra!
"Ngươi vừa
rồi nói cái gì?"
Vương Thiệu Kiệt,
cạnh miệng của hắn thực sự có 1 cái nốt ruồi ah!
0 nhận xét:
Post a Comment