8/14/2016

Posted by Unknown |

            Tô Hàm Thanh nhìn hàng chữ Thiết Linh Tỳ dùng cành cây biết xuống, phản ứng đầu tiên của nàng là cảm giác cực hoang đường. Nhưng nàng không phản bác.

            Linh Tỳ nhìn phản ứng của đối phương, nội tâm gấp gáp. Hắn không biết đối phương là ai, chỉ có thể đoán ra giới tính của nàng, không thể làm gì khác hơn là trước tiên đổi bài với nàng. Dù sao gặp mặt mà không đổi bài cũng là hành vi phạm quy.

            Nhưng đúng lúc này Hàm Thanh bỗng nhiên cúi người xuống, nhặt nhánh cây kia lên, ở dưới mấy dòng chữ kia viết 1 câu.

            Đó là một vấn đề.

            "Trò chơi này, lần thứ nhất chơi sao?"

            Một vấn đề rất đơn giản.

            Linh Tỳ nhất thời sững sờ, lúc này hắn sợ hãi như chim sợ cành cong, chỉ muốn sớm chút kết thúc game. Nhưng câu hỏi không đầu không đuôi này làm hắn ngẩn ra.

            Lần thứ nhất?

            Đương nhiên là lần thứ nhất rồi! Tuyệt đại đa số người, khẳng định đều là lần đầu tiên chơi trò này! Dù gì đây cũng là 1 game rất xưa, chỉ thịnh hành ở thời cha mẹ bọn hắn. Hiện tại đã cực ít người chơi, chỉ 1 vài người lớn tuổi trong lễ cốt dạ tiết mới chơi trò này, người trẻ tuổi hầu như chẳng còn ai chơi. Người khác hắn không dám khẳng định, nhưng Linh Tỳ từ nhỏ  đã rất ghét trò chơi quỷ bài này, nếu không phải Hứa Duẫn mời, hắn tuyệt đối sẽ không đến.


            Hắn tiếp nhận cành cây, lập tức viết: "Đúng vậy" .

            Hàm Thanh nhìn dòng chữ "Đúng vậy", bắt đầu đối chiếu với trí nhớ của mình. Không sai, xác thực trong trò chơi này, tất cả bọn hắn đều là lần đầu tiên chơi game, nàng tự nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là, nàng vẫn như trước có cảm giác cực nhỏ  bé không đúng chút nào. Cái cảm giác này từ lúc cứu Tuyết Chu ra khỏi núi cấm vẫn luôn tồn tại, bởi vậy nàng thường thường sẽ hướng những người khác xác nhận một ít sự tình mà nàng sớm đã biết rõ. Tuy không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, thế nhưng nàng hoài nghi chuyện này có quan hệ tới chuyện nàng tiến vào cấm sơn.

            Vừa nãy, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nàng lại sinh ra ảo giác tựa như không phải lần thứ nhất chơi trò này. Ảo giác đó trong nháy mắt rất mãnh liệt, nhưng trôi qua rồi lại cảm giác rất hoang đường. Nhìn những văn tự Linh Tỳ dùng cành cây viết xuống, trong nhất thời làm nàng nghĩ đến những cảm giác này.

            Nàng cũng không nói thêm gì nữa, hai người đối chiếu lá phiếu của nhau, bắt đầu đổi bài. Đối với những dòng chữ Linh Tỳ viết xuống, nàng không suy nghĩ sâu xa. Tiếp đó nàng lấy ra 6 lá bài của mình, ngược lại không có tiểu quỷ bài, đối phương rút như thế nào cũng được. Lúc này, nàng không khỏi nhìn những chữ trên mặt đất kia. Sát theo đó, duỗi chân phải ra, đem chúng toàn bộ xóa hết.

            Linh Tỳ lúc này không dám dừng lại lâu, tùy tiện rút một tấm, liền lập tức lấy bài của hắn ra. Nhưng Hàm Thanh lại lẳng lặng suy tư, nên lựa chọn lá bài nào. Nàng nhìn ra được, đối phương đang rất gấp.

            Nói thật trong lòng Linh Tỳ cũng rất là bồn chồn, hắn đã tin tưởng vào truyền thuyết thần quái kia, cũng hiểu được kết cục của người làm trái quy tắc, hiện tại, chỉ có thể liều một phen . Nếu như làm không đúng, rất có thể nối gót theo Phòng Trọng Minh.

            Lúc này, Hàm Thanh vẫn chưa đưa ra lựa chọn, Linh Tỳ không thể làm gì khác hơn là đứng như vậy, nghĩ tới chỉ cần cố gắng chơi game không trái với quy tắc thì sẽ không chết.

            Quá một phút, Hàm Thanh vẫn không lựa chọn. Linh Tỳ không khỏi ngáp một cái, nói tới, hắn cũng không có đeo đồng hồ, bất quá sắc trời tối sầm như vậy, bất tri bất giác thời gian chơi game cũng trôi qua khá lâu rồi. Tuy rằng trong lòng sợ hãi, thế nhưng vẫn có vài phần ủ rũ kéo tới. Trước đó đang lẩn trốn nên không chú ý tới, hiện tại đứng bất động, tự nhiên dễ dàng cảm thấy buồn ngủ .

            Rốt cục, Hàm Thanh lựa ra một tấm bài, hắn như trút được gánh nặng, lập tức rời khỏi. Căn cứ quy tắc, hai người đổi bài xong phải lập tức rời đi, không được đi cùng 1 con đường, bằng không cũng coi như phạm quy. Cùng với điều này đối lập, một khi gặp mặt, phải lập tức đổi bài, không được kéo dài.

            Linh Tỳ cũng may, khi còn bé phụ thân rất nhiều lần đề cập tới nội dung quy tắc, bởi vì trước đây không nhiều người chơi, cho nên có chút quy tắc hắn đã nhớ không rõ, hắn thậm chí hoài nghi, Hứa Duẫn có khả năng biết nhiều hơn hắn. Còn nữ nhân này, nàng không tin tưởng lời mình cũng chẳng có cách nào khác. Linh Tỳ giờ khắc này không ngừng cầu khẩn trong lòng, người cầm tiểu quỷ bài nhanh chút rút trúng đại quỷ bài đi!

            Hàm Thanh đem lá bài đổi được trộn chung với 5 lá bài khác mới thả lại túi áo. Mới vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đã đứng sau lưng nàng lúc nào, cũng đã đưa ra lá phiếu số 5.

            Hứa Duẫn, cùng Hàm Thanh, rốt cục gặp được nhau trong trò chơi!

            Hứa Duẫn lần thứ nhất nhìn thấy phía sau Hàm Thanh liền nhận ra nàng. Tuy nàng mang mặt nạ, thế nhưng Hứa Duẫn trường kỳ chú ý nàng, bất tri bất giác, mức độ quen thuộc với nàng đã cao đến như vậy. Vẻn vẹn chỉ nhìn tư thế bước đi cùng 1 mái tóc dài là có thể đoán ra nàng là Hàm Thanh.
           

Nàng, quả nhiên cũng tới a...

            Hàm Thanh đương nhiên không biết đối phương là Hứa Duẫn, lập tức đưa ra lá phiếu số 1 của mình.

            Hứa Duẫn đến gần nàng, lấy ra 6 lá bài.

            Mà Hàm Thanh nhìn về phía 6 lá bài kia, không chút do dự liền đưa tay ra lướt qua, rất nhanh rút ra 1 lá bài, mà nó chính là tiểu quỷ bài!

            Hứa Duẫn nhất thời ngẩn ra, điều này hoàn toàn ngoài ý liệu của hắn!

            Nếu không phải game cấm chỉ nói chuyện, hắn giờ khắc này thật sự muốn hỏi, nàng làm sao mà biết được? Nàng không thể dựa vào vận may mà đoán, bởi vì quả thực là nàng biết tiểu quỷ bài ở đây!

            Đột nhiên, hắn hiểu rõ! Tô Hàm Thanh cũng làm ký hiệu! Loại sơ hở trong quy tắc này không phải chỉ có 1 mình hắn nghĩ đến.

            Nhưng mà hắn lập tức cảm thấy kỳ quái, mặt trái lá bài kia hắn cũng làm ký hiệu, tại sao lại không thấy ký hiệu khác! Hiện tại toàn bộ bài trên tay hắn đều có ký hiệu, Hàm Thanh không thể dựa vào ký hiệu của hắn mà rút bài! Nàng rốt cục làm ký hiệu thế nào đây ?

            Hàm Thanh rút được tiểu quỷ bài, lập tức thu lại trên người. Chính như Hứa Duẫn suy đoán, nàng cũng làm ký hiệu, 1 khắc tiểu quỷ bài tới tay, nàng vì phòng ngừa tiểu quỷ bài bị lấy đi, cho nên làm ký hiệu, chỉ bất quá phương pháp nàng làm ký hiệu khác với Hứa Duẫn. Người bình thường, cho dù bắt được tiểu quỷ bài, cũng rất khó phát hiện ra ký hiệu nàng làm.

            Hàm Thanh ở 4 góc bài đều bôi 1 chút bột nếp. Gạo nếp vốn màu trắng, lại chỉ bôi có chút bột, ở dưới bóng đêm căn bản không thấy rõ lắm, hơn nữa bột nếp lại khá dính, dễ dàng bám vào lá bài. Mẫu thân Hàm Thanh chuyên buôn thứ này, trong nhà tùy tiện lấy 1 chút là được. Thời điểm Hứa Duẫn đưa bài ra, nàng đưa tay  xoa xoa bốn góc bài, mà ngón tay sớm trước đó đã xoa cồn iốt. Cồn iốt cùng tinh bột trong gạo nếp gặp gỡ, sẽ biến thành màu lam đậm, coi như trong bóng tối cũng thấy rất rõ ràng. Bởi vậy, rất dễ dàng để đoán ra đây là tiểu quỷ bài.

            Lúc này, ngón tay nàng đè lên vết màu lam kia, vì lẽ đó Hứa Duẫn căn bản không thấy được, đến tột cùng nàng làm ký hiệu ở nơi nào. Người bình thường bất luận nắm được bài đều không cố ý mà đi sờ mó 4 góc bài, vì thế cũng không cảm giác được nó dinh dính. Trước đó mỗi lần rút bài, nàng đều dùng ngón tay có bôi cồn iốt chạm vào góc các lá bài, trong bóng tối, ngón tay có bôi cồn iốt cũng khó mà nhìn ra, mà nàng vì không muốn khiến người ta chú ý, đều sờ bài một lúc, cho nên lúc lựa chọn mới lâu, lần này lại khá là may mắn, mới chút đã rút trúng tiểu quỷ bài.

            Hứa Duẫn vẫn như trước chẳng hay biết gì, làm sao cũng không nghĩ ra, Tô Hàm Thanh lại dùng biện pháp như vậy làm ký hiệu, thậm chí hoài nghi chẳng lẽ nàng chỉ là đơn thuần số may hay sao?

            Biện pháp này của Hàm Thanh ưu điểm là không dễ dàng bị phát hiện, thế nhưng một khi thật phát huy tác dụng, màu lam đậm ở góc bài pu-khơ sẽ là sơ hở lớn lao. Thế nhưng, sau đó đổi bài chỉ cần dùng những lá bài khác đem góc có màu lam đậm che đi, là đối phương không thể nhìn thấy được. Thế nhưng vẫn 1 lần nữa bị người khác lấy đi, nàng cũng đành chấp nhận.

            Chỉ là, giờ khắc này cái cảm giác không đúng lại sinh ra.

            Đúng là... Lần thứ nhất chơi trò này chứ? Thế nhưng, nàng cảm giác rất kỳ quái, nếu là lần thứ nhất chơi, tại sao nàng chăm chú muốn lấy tiểu quỷ bài như vậy? Thậm chí không tiếc làm ký hiệu? Nàng đem bài thu lại cẩn thận, sau đó sờ sờ cồn i-ốt trong túi tiền, lại nhớ tới câu trước đó hỏi Linh Tỳ .

            Thế nhưng, nàng cuối cùng vẫn là lắc đầu, đem ý niệm kỳ quái này quăng đi. Nàng có thể xác định, từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ nhất nàng chơi trò này, thậm chí một ít quy tắc cũng là ngày hôm nay hỏi ba ba mới biết.

            Là ảo giác, trò chơi này đương nhiên là lần thứ nhất chơi, đương nhiên là...


            Lần thứ nhất...

0 nhận xét:

Post a Comment