Chương 3: hung thủ
Nghiêm Lang cuối
cùng vẫn không thể lay chuyển được thê tử, đành phải mang nàng tới nhà Lý Ẩn.
Mặc dù đã trôi qua không ít năm, nhưng Thiên Tịch Nguyệt vẫn nhớ rất rõ địa chỉ
nhà Lý Ẩn.
"Lý Ẩn giờ
cũng đã có bạn gái, thời gian trôi qua thật nhanh." Thiên Tịch Nguyệt vuốt
ve cái bụng đã to ra, nói: "Bất quá, em thực sự không nghĩ hắn sẽ trở
thành tiểu thuyết gia giống như lúc trước hắn đã từng nói với Di Thiên."
Thiên Tịch Nguyệt
và Nghiêm Lang bước về phía cửa nhà Lý Ẩn, Nghiêm Lang đỡ lấy thê tử, động tác
rất cẩn thận. Hiện tại, hắn vô cùng quý trọng thê tử và tánh mạng nhỏ bé trong
bụng nàng. Vô luận thời gian thống khổ thế nào cũng đã qua rồi, ngày hôm nay
rốt cuộc đã tới. Bất luận thế nào, hắn phải hảo hảo nắm chặt hạnh phúc trong
tay.
"Bất quá khi
đó, anh cùng những người trong lớp không bao giờ nói chuyện ah" Thiên Tịch
Nguyệt đột nhiên nói: "Suốt ngày đọc tạp chí trò chơi giait trí, hoặc là
chơi game, lúc ấy người nguyện ý nói chuyện với anh, dường như chỉ có 1 mình Sở
Di Chân."
"Em vẫn còn
nhớ rất tinh tường." Nghiêm Lang cười khổ, đứng trước nhà Lý Ẩn, từ bên
trong đã vọng ra âm thanh huyên náo. Hắn nhấn chuông cửa, không lâu sau thì có
người mở cửa, chính là Lý Ẩn.
"Nghiêm Lang,
Thiên Tịch Nguyệt?" Lý Ẩn lập tức nói: "Mau vào!"
Hai người bước
vào phòng khách, tất cả mọi người trong phòng đều ngẩng đầu lên nhìn. Dù sao,
vẫn có một vài người không biết chuyện 2 người bọn hắn kết hôn. Nhất là nhìn
thấy bụng Thiên Tịch Nguyệt đã to ra, nhiều người sợ tới mức ngây người.
"Này, không
phải chứ?" Bạch Tú Mẫn khó có thể tin nói: "Thiên Tịch Nguyệt kết
hôn?"
"Tú Mẫn,
thật lâu không thấy, " Thiên Tịch Nguyệt mỉm cười vẫy vẫy tay với nàng:
"Ta và nghiêm lang sau khi tốt nghiệp không bao lâu thì kết hôn, thật xin
lỗi không mời mọi người tới tham dự hôn lễ."
"Ấy da da,
ngươi rốt cuộc đã tới!"
Di Chân là người
kích động nhất, lập tức vọt tới trước mặt Thiên Tịch Nguyệt nhìn cái bụng to
tròn của nàng cười nói: "Thật tốt quá, lại gặp mặt người rồi. Mọi người,
có nên chuẩn bị lễ vật gì đó hay không, dù sao lúc trước hôn lễ cũng không tham
gia, có phải nên bổ sung một chút hay không?"
"Ah, phải đó
" Hàn Chân đánh mắt liếc nhìn mọi người nói: "Tuy chậm chút, nhưng
thực sự chúc mừng 2 người."
"Thiệt hay
giả vậy? Nghiêm Lang cưới Thiên Tịch Nguyệt?" Bạch Tú Mẫn trợn tròn mắt:
"Cái này là thật sao?"
Dù sao, 2 người
nhìn như thế nào cũng thấy không hợp. Thiên Tịch Nguyệt thật sự quá mức xuất
chúng, tuy gia cảnh nhà nang không tốt, nhưng đối xử với mọi người rất hiền
lành dịu dàng, mối quan hệ của nàng trong lớp vô cùng tốt, điểm này cùng với Nghiêm
Lang cơ hồ hoàn toàn trái lại. Hơn nữa, lúc ấy người theo đuổi nàng không thiếu,
ngoại trừ Vương Thiệu Kiệt ra, cũng có rất nhiều người có điều kiện vượt trội
hơn Nghiêm Lang. Tuy hiện tại Nghiêm Lang đã là 1 nhà thiết kế trò chơi ưu tú,
bất quá khi đó hắn trong lớp không hề có cảm giác tồn tại, lớn lên không anh
tuấn, thậm chí tính cách cực kỳ nhu nhược. Nếu lúc trước có người nói hắn sẽ
lấy Thiên Tịch Nguyệt, tuyệt đối sẽ bị mọi người coi là ngu ngốc.
Thế nhưng chuyện
như vậy lại xảy ra ngay trước mắt rồi! Ngoại trừ mấy người đã biết rõ chân
tướng, vài người còn lại đều giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, hơn nửa
ngày mới kịp phản ứng, nói lời chúc mừng.
"Thoạt nhìn bạn
học của anh đều rất kinh ngạc." Tử Dạ đi đến bên người Lý Ẩn: "Anh
rất quen thuộc với 2 vợ chồng bọn họ sao?”
"Thiên Tịch
Nguyệt thì rất quen thuộc, thế nhưng Nghiêm Lang, trong 4 năm đại học, anh
tuyệt đối nói chuyện với hắn không vượt quá 10 câu, dù sao tính cách hắn quá
quái gở."
"Di Chân
thoạt nhìn có vẻ rất thân với hắn?"
"Ân, Di Chân
có chút đặc biệt, người nào trong lớp nàng cũng chơi, xét về mối quan hệ trong
lớp nàng chính là no. 1, Thiên Tịch Nguyệt chủ yếu được bạn học nam ưu ái, còn
Di Chân thì cả nam và nữ đều quan hệ vô cùng tốt. Nàng chỉ cần đứng trong 1
nhóm người đều sẽ khiến người khác chú ý, vĩnh viễn là người được mọi người chú
mục."
Thời đại học,
ngoại trừ Di Thiên ra, người có quan hệ thân mật nhất với Lý Ẩn, chính là Di
Chân.
Người cuối cùng
đã tới đông đủ. Tất cả mọi người ngồi xuống, đối mặt với bàn ăn, ai nấy đều
cười rất vui vẻ, nhiều năm sau khi tốt nghiệp lại tụ họp, thời gian trôi qua
thật nhanh. Mà Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt tự nhiên trở thành tụ điểm
chú mục của mọi người.
Bên bàn ăn, mọi
người trò chuyện cực kỳ náo nhiệt, mà chủ đề vẫn 1 mực tập trung trên người vợ
chồng Nghiêm Lang.
"Nghiêm Lang
ah, " Hàn Chân cố ý lựa chọn ngồi bên cạnh Nghiêm Lang, tay phải quấn chặt
lấy cổ hắn, ghé sát lỗ tai hắn nói: "Ta nói, ngươi làm thế nào mà cưới
được hoa khôi của chúng ta vậy?"
"Cũng không
có gì, " Nghiêm Lang lắc đầu nói: "Sau khi tốt nghiệp, chúng tớ mới
bắt đầu xác nhận quan hệ yêu đương."
"Trả lời qua
loa như vậy đâu được?" Bạch Tú Mẫn vội vã hỏi: "Nói mau, đến cùng đã
xảy ra chuyện gì? Mà ta nghe nói, ngươi bây giờ đã là 1 nhà thiết kế trò chơi?"
"Ân, khoảng
thời gian lúc đó khá vất vả, lúc đầu, để thiết kế của ta được chọn cũng tốn
không ít thời gian. Game thú hồn đại lục vừa mới Open Beta là do ta thiết kế,
các ngươi vào Website Games của tập đoàn Chấn Hoàn ngay trang đầu liền có thể
nhìn thấy."
Nghiêm Lang đã
hoàn toàn khác trước kia, lời nói nhanh chong, thanh âm to, rõ ràng, khác hắn
con người nhu nhước trước kia.
Hàn Chân muốn rót
thêm cho Nghiêm Lang chén bia, nhưng hắn ngăn lại: "Không, ta còn phải đưa
Tịch Nguyệt về nhà, cho nên không uống bia."
"Ah, ta nói,
mọi người xem " Bạch Tú Mẫn lúc này đột nhiên nói: "Nghiêm Lang và
Tịch Nguyệt lúc nào thì bắt đầu đây? Ân, đúng rồi, dường như là sau vụ hung án..."
Lúc này, tất cả
mọi người đều yên tĩnh lại.
"Đúng, hình
như là vậy " lớp phó La Thành cũng nói ra: "Đúng là sau cái chết của
Vương Thiệu Kiệt."
Lý Ẩn đang uống 1
ngụm bia đột nhiên chú ý tới, bàn tay cầm đũa của Thiên Tịch Nguyệt kịch liệt
run rẩy, thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Mà biểu lộ của Nghiêm Lang rõ ràng
rất mất tự nhiên.
"Ân, Vương
Thiệu Kiệt ah " Đoan Chính Sáng ngồi bên cạnh La Thành cũng góp miệng:
"Cái vụ giết người kia cho tới bây giờ còn chưa bắt được hung thủ ah, vụ
này lúc đó oanh động rất lớn. Khi ấy hắn cùng 3 người khác bị giết, 3 người kia
không thuộc lớp chúng ta. Thằng này ỷ lão cha có tiền, bộ dạng lúc nào cũng
chảnh chọe, bất quá bị chết cũng thật thảm. Lúc đó, Nghiêm Lang ngươi vốn không
phải bị hoài nghi là hung thủ sao? Ta ngay lập tức biết chắc không phải ngươi
mà, ngươi làm gì có lá gan này chứ, lúc ấy là vì Thiên Tịch Nguyệt giúp ngươi
chứng minh không có mặt tại hiện trường... Đúng rồi, chẳng lẽ lúc đó 2 ngươi
bắt đầu yêu đương?"
"Không,
không có." Nghiêm Lang lập tức lắc đầu: "Ta và Tịch Nguyệt sau khi
tốt nghiệp mới bắt đầu mối quan hệ, lần đó chỉ là vừa may ở chung 1 chỗ mà thôi."
"Bất quá
cũng là Tịch Nguyệt cứu ngươi ah, " Hàn Chân lập tức nói: "Các ngươi
có phải vì như vậy mà quen nhau? Đúng, nhất định là như vậy! Nói như vậy,
ngươi ngược lại gọi là nhân họa đắc phúc ah."
Lúc này, không 1
thanh âm đồng ý nào vang lên.
"Đoan Chính
Sáng, ngươi nói Nghiêm Lang không có gan? Ta xem chưa hẳn a." Văn Hoa bưng
1 chén rượu trên tay, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, lạnh lùng nói: "Lúc ấy,
cảnh sát chính là coi Nghiêm Lang là kẻ tình nghi hạng nhất đó!"
Văn Hoa trong lớp
vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Vương Thiệu Kiệt, đây là một bí mật công khai, ai
cũng biết. Vương Thiệu Kiệt vóc người suất, trong nhà lại có nhiều tiền, có
người yêu thích chẳng phải chuyện gì kỳ quái. Mọi người cũng biết điểm ấy,
nhưng ở chỗ này nói ra những lời như thế, tất cả mọi người đều cảm giác mùi
thuốc sung nồng nặc.
"Này, Văn
Hoa, ngươi uống nhiều quá rồi đó!" Hàn Chân vội khoát tay nói: "Hôm
nay mọi người vất vả mới tụ tập 1 chỗ, sao ngươi lại nói những lời như vậy?"
"Làm sao?"
Văn Hoa chỉ vào Nghiêm Lang, nói: "Ngươi một mực bị Vương Thiệu Kiệt khi
dễ! Ngươi cho rằng ta không biết? Ta còn biết, ngươi từng bị bọn người Vương
Thiệu Kiệt cởi sạch quần áo, chụp lại nữa kìa! Ha ha, 3 người còn lại cũng là
những người một mực khi dễ ngươi!"
"Cái
gì?"
Tất cả mọi người
quá kịch ngạc nhìn về phía Nghiêm Lang. Thật sự bọn hắn cũng từng nghe nói
Nghiêm Lang bị khi dễ. Nhưng bị cởi sạch quần áo chụp ảnh lại, lại là lần đầu
tiên nghe được!
Nghiêm Lang không
nói một lời, cũng không chính diện trả lời Văn Hoa. Nhưng Thiên Tịch Nguyệt lại
tức giận rồi, nàng vừa muốn mở miệng, Nghiêm Lang đã giữ tay nàng lại.
"Như thế
nào, không dám nói hả?" Văn Hoa dứt khoát đứng lên, lớn tiếng nói:
"Ai biết được chứng cớ của ngươi là thật hay giả? Các ngươi lúc đó không chừng
đã yêu nhau rồi cũng nên, như vậy lời chứng này căn bản không đáng tin! Ta lúc
ấy đã luôn mồm nói với cảnh sát, Thiệu Kiệt đã từng nói ngày hôm đó nhất định
sẽ tìm ngươi, có mấy bức ảnh kia, ngươi không dám không nghe lời! Không phải
sao? Ha ha, bây giờ nghĩ lại, Thiệu Kiệt lúc ấy đang theo đuổi Thiên Tịch
Nguyệt, lại thêm mối thù hận của ngươi với hắn, ngươi chắc chắn đã giết hắn!
Không phải sao?"
Lý Ẩn lạnh lùng
đứng lên nói với Văn hoa: "Văn Hoa, lên án 1 người mưu sát là chuyện không
hề nhỏ, không có chứng cớ thì đừng nói như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết phải
chịu trách nhiệm trước luật pháp sao?"
Nghiêm Lang từ
đầu đến cuối không nói 1 câu, chỉ là sắc mặt ngày càng âm trầm.
"Như thế
nào? Không dám nói lời nào sao?" Văn Hoa cười lạnh nói: "Ngươi chính
là tên hung thủ giết người! Hung thủ!"
"Thật có lỗi"
Nghiêm Lang đứng lên nói: "Thật khó được 1 buổi gặp mặt mọi người, xem ra nơi
này không thích hợp cho vợ chồng chúng tôi ở lại. Tịch Nguyệt còn đang mang bầu
không thể bị kích thích, xin phép rời bàn trước."
"Thật sự xin
lỗi." Lý Ẩn vội vàng đi tới: "Để ta tiễn 2 ngươi, về sau có cơ hội sẽ
liên lạc."
"Ân, nhất
định." Tịch Nguyệt lúc này mới mở miệng: "Bất quá khu vực nơi này ta
cũng rất quen thuộc, Lý Ẩn, chào tạm biệt, gặp lại sau."
Nghiêm Lang và
Thiên Tịch Nguyệt đang chuẩn bị rời khỏi, Văn Hoa vẫn không định giữ im lặng, cho
dù bị Hàn Chân và Đoan Chính Sáng gắt gao giữ chặt, thế nhưng nàng vẫn không
ngừng mở miệng: "Như thế nào? Bị ta vạch trần muốn chạy trốn? Nói cho các
ngươi biết, các ngươi sẽ có báo ứng! Sẽ có báo..."
Bỗng nhiên, chỉ
nghe âm thanh "BA~" 1 tiếng, Văn Hoa hưởng 1 cái tát vang dội. Nàng
nhìn người đứng trước mặt, chính là Di Chân!
"Ai nha,
thật có lỗi " Di Chân vội vàng xoa tay, vừa cười vừa nói: "Vừa rồi có
1 con côn trùng phi thường buồn nôn đậu trên mặt ngươi, ta nhìn liền thấy khó
chịu, ăn không vô, cho nên giúp ngươi
đuổi nó đi. Không cần cám ơn ta đâu."
Di Chân làm ra động
tác này, mọi người ai cũng kinh ngạc, cơn say của Văn Hoa cũng tỉnh lại đôi
phần, ngơ ngác nhìn nàng. Sau đó Di Chân đi tới trước mặt vợ chồng Nghiêm Lang
nói: "Học trưởng, ta cũng muỗn tiễn bọn hắn 1 đoạn đường."
Rời khỏi nhà Lý
Ẩn, sắc mặt Tịch Nguyệt trở nên phi thường khó coi. Nghiêm Lang đỡ lấy cơ thể
nàng, Di Chân cũng ở một bên an ủi: "Ngươi đừng để ý, Văn Hoa nàng là như
vậy, miệng không khép lại được, ngày xưa không phải vẫn như thế sao? Không nên
so đo với nàng."
"Ta biết
rồi." Thiên Tịch Nguyệt lúc này miễn cưỡng lộ ra nét tươi cười, nói với Di
Chân: "Cảm ơn ngươi, Di Chân. Không nghĩ tới buổi tụ họp lại biến thành
dạng này. Ta cũng thật không ngờ Văn Hoa lại nghĩ về chúng tớ như vậy."
"Đưa đến đây
là được rồi." Nghiêm Lang dừng bước, lạnh lùng nói với Lý Ẩn: "hôm
nay ta tới đây thực là 1 sai lầm, Lý Ẩn, ngươi trở về đi."
"Thật sự xin
lỗi..."
"Ngươi không
cần phải xin lỗi."
Sau đó, Nghiêm
Lang bước chân nhanh hơn, mang theo Thiên Tịch Nguyệt đi về phía đường cái đối
diện. Lý Ẩn và Di Chân đứng lại nhìn theo thân ảnh của hai người. Lý Ẩn mở
miệng: "Hai người bọn họ thoạt nhìn rất ân ái."
"Đúng vậy, con
mắt chọn chồng của Tịch Nguyệt không tồi đâu" Di Chân đột nhiên nhìn về
phía Lý Ẩn: "Học trưởng ngươi cũng vậy, chọn 1 đối tượng rất tốt. Ngươi và
Tử Dạ, có ý định kết hôn không?"
"Không, tạm
thời không có quyết định này, vì cả hai còn có việc cần phải hoàn thành."
Lý Ẩn nói đến
đây, thần sắc nhanh chóng trở nên ảm đạm. Hết thảy đều thu vào trong mắt Di
Chân.
"Trở về thôi
" Lý Ẩn quay đầu lại, vừa đi được vài bước bỗng dừng lại: "Di Chân.
Có mấy lời ta vẫn muốn nói với ngươi. Ngươi không nên có bất kỳ mong đợi nào
với ta, ngươi và Di Thiên chính là bạn tốt nhất của ta, ta tin tưởng sau này
ngươi nhất định sẽ hạnh phúc."
Những lời này nói
phi thường rõ ràng.
"Học trưởng
ngươi đã sớm phát hiện rồi sao?" giọng điệu của Di Chân trở nên chua xót:
"Thực là, làm ngươi đau đầu rồi..."
"Di Thiên
lúc trước có bóng gió đề cập qua 1 chút. Hơn nữa, ta cũng nhìn ra được, tuy rằng
ngươi che giấu rất khá, nhưng dù sao ta cũng hiểu rất rõ ngươi."
"Không có gì
đâu, học trưởng." Di Chân lắc đầu: "Còn có, ngươi không cần phải
thương cảm cho ta đâu. Được rồi, mau trở về đi thôi, không nên để Tử Dạ 1 mình
ứng phó."
Nghiêm Lang ngồi
lên xe, giúp Thiên Tịch Nguyệt cột dây an toàn, sau đó khởi động động cơ.
"Không thể
tưởng được Vương Thiệu Kiệt vô sỉ tới nỗi nói cả chuyện này cho Văn Hoa "
Thiên Tịch Nguyệt nhìn trượng phu, ánh mắt bất an, nói: "Bất quá, Vương
Thiệu Kiệt còn nói với nàng, ngày hôm đó anh nhất định sẽ đi gặp hắn."
"Hoàn toàn
chính xác, thực không ngờ được, may mà cảnh sát không tin lời nàng."
Nghiêm Lang từ từ đạp chân ga, xe bắt đầu lăn bánh: "Anh đã rất kỳ quái,
tại sao cảnh sát lúc ấy lại biết được chuyện bọn hắn đánh anh, còn cả chuyện
chụp ảnh nữa, xem ra lúc đó người mật báo chính là Văn Hoa. Cũng may cảnh sát
tiếp nhận lời chứng của em, nếu không thì phiền toái rồi."
"Em vẫn rất
lo lắng, phụ thân Vương Thiệu Kiệt khẳng định cũng biết chuyện này, hắn tuyệt
đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu hắn tạo áp lực với cảnh sát mà nói..., cảnh sát
khẳng định sẽ tiếp tục truy tra. Vạn nhất..."
"Đừng nói
nữa!" biểu lộ của Nghiêm Lang phi thường ảo não.
Thực không nên
tới đây...
Không nên tới nơi này...
0 nhận xét:
Post a Comment