Chương 4: nữ anh đồ tràng (hạ)
Đã qua thời gian cầu nguyện, Viên tu sĩ cùng Lương mục
sư đều đi chiếu cố trẻ em, cho nên trong giáo đường không có một bóng người. Trên
mặt đất trong nội đường có một cánh cửa gỗ dài ước chừng 120 cm, rộng 80 cm, nó
nằm ở vị trí không dễ làm người khác chú ý, nhưng nếu đi một vòng quanh nội
đường thì có thể trông thấy. Cửa gỗ cùng cửa lớn giáo đường đồng dạng, có lẽ
cũng trên trăm năm lịch sử, bất quá không có dấu vết hư hao, vật liệu gỗ rất
tốt. Tôi kéo tay nằm hình tròn trên ván cửa: dùng không ít kình lực mới đem tấm
gỗ dày sụ kéo lên, nếu Thiếu Long muốn mở cánh cửa này cũng phải cố hết sức.
Tôi bỗng nghĩ đến một vấn đề, nếu như cánh cửa đóng
lại rồi, như vậy dưới hầm ngầm có ai
muốn kêu cứu, thì người ở ngoài cũng rất khó nghe thấy. Trách không được Viên
tu sĩ không thích có ai xuống dưới này, nếu không may bị nhốt dưới này, thật
đúng là kêu trời không thấu, gọi đất không thưa.
Sau khi mở được cánh cửa, tôi thấy được mấy bậc cầu
thang dù không nhiều lắm nhưng bởi vì góc độ ánh sáng nên không thể thấy hết
được. Bởi vậy, một nửa đoạn đường biến mất trong bóng tối.
Trăn Trăn hỏi Mỹ Lung dưới hầm ngầm có đèn điện hay
không, nàng lắc đầu nói không biết, bởi vì nàng chưa từng đi xuống đây bao giờ,
bất quá nàng lần trước gặp Viên tu sĩ đi từ bên trong ra có cầm đèn pin. Gian
phòng này chắc có cùng thời với giáo đường, cho nên không có lắp đặt đèn điện
cũng không kỳ lạ.
"Ta biết một chỗ có đèn pin, ta sẽ đi lấy ngay
bây giờ." Mỹ Lung dứt lời không chờ chúng tôi đáp ứng liền bỏ chạy rồi.
Kỳ thật trong túi áo tôi có bật lửa, cũng có thể ứng phó được.
Ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, vẫn không thấy Mỹ
Lung trở về, Trăn Trăn có chút không kiên nhẫn: "Nha đầu kia chạy đi đâu
rồi, chúng ta đi xuống trước xem một chút!"
Dù sao Mỹ Lung cũng chưa từng đi đến hầm ngầm, nàng
cũng không thể giúp đỡ gì nhiều, vì vậy tôi liền móc bật lửa ra, ngọn lửa xanh
lam yếu ớt phát ra, cùng Trăn Trăn đi xuống hầm ngầm đen kịt.
Hầm ngầm so với tưởng tượng của tôi rộng rãi hơn nhiều,
có lẽ trên 120 m2, nhưng độ cao khá thấp, đại khái chỉ chừng 2m, tuy tôi cao
chưa đến 1m8 mà cảm giác rất dễ đụng đầu vào trần. Nhờ ánh sáng yếu ớt phát ra
từ cái bật lửa, vẫn có thể trông thấy ở đây không có vật gì, chỉ thấy vách
tường tứ phía được xây dựng theo phong cách cổ xưa, trên tường có đế cắm nến,
nhưng không có cây nến nào. Không khí hơi chút vẩn đục, trên mặt đất và vách
tường có mọc một ít cỏ rêu xỉ, nếu một mình xuống đây, rất dễ gặp phiền toái.
Xem xét một vòng không có phát hiện gì đặc biệt, đang
chuẩn bị lúc rời đi, Trăn Trăn đột nhiên kêu một tiếng, chỉ vào vào mấy bậc
thang gần trên cùng lối ra kêu lên: "Đó là cái gì?"
Tôi hướng chỗ nàng chỉ nhìn lên, phát hiện trên mặt
đất có một vật thể màu đen hướng đến chỗ chúng tôi một cách rất nhanh chóng.
Thứ này đen nhánh , rộng nửa mét, dán sát xuống mặt đất. Bởi vì không đủ ánh
sáng, trong lúc nhất thời cũng thấy không rõ là vật gì, cảm giác như là một miếng
vải đen có thể di động, giống như một đầu xà bị đè bẹp.
Chỉ trong nháy mắt nó đã di động đến trước người chúng
tôi, Trăn Trăn nhấc chân giẫm mạnh, muốn đem "đầu" nó đâm nát, nhưng
"đầu" nó vậy mà có thể trống một mảng hình dấu giầy, điều đó làm
cho một cước của Trăn Trăn thất bại. Hình thái của nó tựa hồ có thể tùy ý cải
biến, chân Trăn Trăn còn chưa kịp nhấc lên, nó đã bò vươn lên giầy của nàng.
Trăn Trăn sợ hãi kêu lên một tiếng, dù sao nàng cũng
từng là quán quân của ngành , lập tức phản ứng kịp thời, xoay bàn chân đem
giầy cỡi ra, rồi nhảy lùi về phía sau. Chiếc giầy lập tức bị dị vật bao khỏa,
cảm giác như được bọc trong một miếng vải đen. Thế nhưng khi dị vật tuột khỏi
chiếc giầy, thì trên chiếc giầy thể thao bằng da có đến trăm cái lỗ, ngàn vết
lở, tựa như bị axit ăn mòn.
Tôi cùng Trăn Trăn bốn mắt nhìn nhau, trong lúc biểu
lộ sự kinh ngạc đều ngầm hiểu một điều —— trốn!
Dị vật hướng chúng tôi đánh úp thêm lần nữa, hơn nữa
nó còn có thể chia ra làm ba, từ ba hướng phong tỏa mọi đường trốn. Chúng tôi
đành phải lùi dần vào bên trong, khi chạm vào vách tường sau lưng thì biết
không còn chỗ nào có thể trốn rồi. Mắt thấy chúng đã bò tới dưới chân, thì
bỗng một đạo cường quang từ lối vào chiếu tới, chúng tôi vô thức giơ tay chắn
trước mặt, Trăn Trăn cũng đồng dạng. Tuy con mắt tạm thời chưa nhìn thấy rõ cảnh
tượng chung quanh, nhưng lỗ tai không có vấn đề, cả hai đều nghe thấy thanh âm của
Viên tu sĩ: "Các ngươi như thế nào không nói với ta đã chạy xuống đây rồi
hả?"
Đạo cường quang rời khỏi mình của hai đứa, tôi nhìn
thấy Viên tu sĩ cầm trong tay đèn pin đứng tại lối vào, Mỹ Lung bất an đứng bên
bà, tay giật góc áo, tựa hồ biết rõ chính mình vừa phạm sai lầm. Nhìn lại chung
quanh, dị vật màu đen đã không biết tung tích ở chỗ nào, phảng phất như chưa
từng xuất hiện qua, trên mặt đất chỉ để lại một chiếc giầy thể thao nham nhở.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa khiến đầu óc tôi không
kịp phản ứng, nếu như không phải vẫn nhìn thấy chiếc giầy thể thao rách nát,
tôi còn tưởng rằng vừa rồi chỉ là ác mộng. Tôi cùng Trăn Trăn liếc nhìn nhau,
ánh mắt của đối phương khẳng định, đây tuyệt đối không phải là một giấc mộng.
"Hai người các ngươi không nên tới đây."
Viên tu sĩ hướng chúng tôi ngoắc, ý bảo nên ly khai khỏi hầm ngầm.
Trăn Trăn nhảy nhảy đến gần chiếc giầy thể thao nát
kia, cho dù nhìn khá kinh khủng nhưng nàng vẫn có ý định đi vào. Tôi liền đoạt
lấy chiếc giầy, để nàng cứ đứng nhẩy loi choi như vậy, cái giầy này đợi tí nữa giao
cho Duyệt Đồng xét nghiệm. Nàng tức giận trừng mắt nhìn tôi, tôi mỉm cười "mê
người" đáp lại, cuối cùng nàng vẫn phải thỏa hiệp, đặt cái chân đi bít tất
màu trắng xuống đất, bước cao cước thấp ly khai khỏi đây.
Sau khi ra khỏi tôi liền hướng Viên tu sĩ giảng thuật
tình huống vừa rồi, cũng đưa bà xem cái giầy thể thao trăm cái lỗ, ngàn vết lở.
Ánh mắt bà rất đau thương, thở dài, vẽ thập tự trước ngực: "Nguyện chủ
giải cứu những... linh hồn đáng thương này, Amen!"
"Viên tu sĩ, hầm ngầm đấy từng xẩy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ dưới đó có chuyện ma quái sao?" Trăn Trăn nhìn cửa vào hầm ngầm đen
kịt, tựa hồ chuyện vừa rồi vẫn làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Viên tu sĩ không có trả lời ngay, bà đem cửa hầm đóng
lại, hai chúng tôi cùng đến hỗ trợ. Xong xuôi bà mới nói: "Ta sở dĩ không
muốn mọi người đi xuống hầm ngầm, là vì bên trong có rất nhiều vong hồn bé
gái."
" Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Có thể nói
kỹ càng được không?" Tôi nghiêm túc vấn đạo.
Viên tu sĩ mời chúng tôi ngồi xuống, sau đó từ từ
thuật lại sự tình từng phát sinh trong hầm ngầm quỷ bí——
Những năm đầu thế kỷ, cô nhi viện do mục sư Smith quản
lý , lúc mới bắt đầu, kinh phí phần lớn là do giáo hội giúp đỡ, cho nên lúc ấy
sinh hoạt rất đầy đủ. Lúc ấy trong nội viện sinh hoạt cũng không thiếu thốn thứ
gì, thậm chí so với đại bộ phận người nghèo vẫn còn tốt hơn, bởi vậy rất nhiều
người nghèo đem con gái của mình đến giáo đường nuôi dưỡng.
Về sau, mục sư Smith ôm ấp hoài bão chăm nom hết cho
tất cả trẻ em được mang đến đây, nhưng gặp chiến loạn, viện phương không cách
nào liên lạc cùng giáo hội, kinh phí từ từ gặp khó khăn. Hơn nữa, chiến loạn...
người nghèo ngày nào cũng đưa nữ hài đến giáo đường, chi tiêu hằng ngày càng
thiếu thốn.
Bởi vì không chiếu cố được nhiều cô nhi như vậy, những
đứa bé gái lại được đưa tới liên tục không ngừng. Nếu như các bé được chính tay
cha mẹ mang đến , chúng ta còn có thể giải thích cho bọn họ kinh phí không thể
tiếp tục duy trì nữa , thế nhưng đại bộ phận đều vụng trộm để những đứa trẻ đó ngoài
cửa giáo đường, chúng ta chỉ có khả năng cho các bé vào trong nội viện... Ta lúc
ấy cũng bị vứt bỏ ở ngoài cửa giáo đường, ta không biết cha mẹ là người nào,
chỉ biết là phụ thân họ Viên, cho nên nữ tu sĩ đặt tên là Viên Tư Thân.
Bởi vì không cách nào chiếu cố nhiều cô nhi như vậy,
cho nên viện phương chỉ có thể lựa chọn chọn những đứa trẻ có thể chất tốt hơn,
mà phương thức lựa chọn chính là để các bé nằm trần trụi trên mặt đất âm lãnh không
ăn không uống một ngày dưới hầm. Dưới điều kiện ác liệt như vậy, những sinh
linh yếu ớt làm sao có thể thông qua khảo nghiệm tàn khốc như thế? Những đứa
trẻ may mắn hơn thì được giữ lại, sẽ giống như ta được viện phương nuôi dưỡng
thành người. Loại tình huống này vẫn một mực duy trì đến sau giải phóng...
"Các ngươi như vậy cùng sát nhân có khác biệt cái
gì ah! Để những đứa trẻ chết trong đói rét, không bằng trực tiếp đem bọn chúng
bóp chết đi!" Nghe xong Viên tu sĩ tự thuật, Trăn Trăn bỗng nhiên kích
động.
"Nguyện chủ khoan dung tội của chúng ta,
Amen!" Đối với quở trách của Trăn Trăn, Viên tu sĩ cũng không có phản bác.
Kỳ thật đó cũng không phải lỗi của bà, bởi vì bà cũng là người tiếp nhận loại khảo
nghiệm tàn khốc này.
Tôi nói điểm này cho Trăn Trăn, sau khi nàng minh bạch
liền xin lỗi Viên tu sĩ, sau đó nàng lại đưa ra một vấn đề: "Vì cái gì những
đứa trẻ bị vứt bỏ đều là bé gái?"
Viên tu sĩ lại thở dài: "Hiện tại có rất nhiều
người trọng nam khinh nữ, hơn phân nửa thế kỷ trước, loại tư tưởng này càng
nghiêm trọng hơn. Hiện tại trong nội viện, cô nhi vẫn chủ yếu là nữ hài, chỉ
vẹn vẹn chỉ có mấy nam hài nhưng tất cả đều không được trọn vẹn."
Dựa theo sở thuyết của Viên tu
sĩ, hầm ngầm từng có một đoạn thời gian được dùng như "Nữ anh đồ
tràng", những đứa trẻ ở dưới đó chết đói chết lạnh chỉ sợ không đến vài
ngàn cũng có vài trăm. Như vậy vừa rồi tập kích chúng tôi , chẳng lẽ là oan hồn
của các bé gái? Chu Thiếu Long phải chăng cũng vì vậy mà tử vong một cách ly
kỳ đây?
0 nhận xét:
Post a Comment