Mấy năm thời gian
này, cuộc sống của Di Chân trôi qua vô cùng vất vả. Lúc ấy rời đi nước ngoài,
làm đủ loại công việc, nhẫn nhịn đủ loại gian khổ mới kiên trì được tới hiện
tại. Mà hôm nay về nước, vẫn còn chưa tìm được công việc.
Tỷ đệ 2 người bọn
hắn, sau khi cha mẹ qua đời vì tai nạn, dựa vào số tiền đền bù mà sinh sống.
Lúc ấy có họ hàng thân thích muốn nhận nuôi bọn hắn, nhưng tất cả cũng chỉ vì
số tiền bồi thường mà thôi. Vì thế Di Chân quyết định, 2 tỷ đệ sẽ sống cùng
nhau, tự chịu trách nhiệm về bản thân mà không dựa vào 1 người nào cả. Thẳng
tới khi 2 người tiến vào nhà trọ, từng lần đấu tranh sinh tồn qua mỗi lần huyết
tự chỉ thị.
Có thể nói, những
chuyện thống khổ nhất trong cuộc sống cơ hồ đều xảy ra trên người đôi tỷ đệ
này. Chính vì vậy mới tạo cho Di Thiên tính cách hận đời, bi quan với cuộc
sống. Nhưng Di Chân trong hoàn cảnh đó lại ngược lại, vận mệnh càng áp chế lại
càng bùng nổ mạnh mẽ. Nàng luôn ôm 1 tia hy vọng, không dễ dàng từ bỏ mọi thứ,
nhiều lần Di Thiên đã đầu hàng muốn dừng lại, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì.
Lần thứ nhất
huyết tự...
Lần thứ hai huyết
tự...
Lần thứ ba huyết
tự...
Lần thứ tư huyết
tự...
Một năm, lại một
năm nữa. Thời gian sinh hoạt tại nhà trọ, 2 tỷ đệ vẫn như cũ tới trường, vì Di
Chân cần bổ sung những tri thức mới, dùng làm thẻ đánh bạc với huyết tự. Vì
vậy với tâm trí tò mò mãnh liệt, nàng tìm đọc tất cả tri thức có liên quan tới
triết học, tôn giáo, tâm lý học, thần bí học các loại, cũng nhiều lần xâm nhập
và nghiên cứu hiện tượng linh dị. Mà những thứ khắc sâu trong tâm lý nàng nhất
chính là tâm lý học và Logic suy diễn, hơn nữa 2 thứ này đã học tới mức cực kỳ
nhuần nhuyễn.
Chấp hành huyết
tự đến lần thứ 6, sau đó mỗi lần tuyên bố huyết tự, đều là nàng và Di Thiên đi
chấp hành, bởi vì rất ít người có thể còn sống sau 5 lần chấp hành huyết tự. Tỷ
đệ 2 người cứ như thế tranh giành mạng sống với tử thần, độ khó huyết tự về sau
cũng ngày càng cao, sinh lộ ngày càng khó tìm ra. Đoạn thời gian thống khổ đó,
Di Chân chưa từng chảy ra 1 giọt nước mắt.
Bất tri bất giác,
đã đến lần huyết tự chỉ thị cuối cùng.
"Tỷ tỷ, ta
không muốn chết! Thật vất vả mới đến được ngày hôm nay, ta không muốn chết!"
Di Chân vuốt ve bức
tượng trong tay. Bức tượng này điêu khắc 2 thân thể quấn quanh cùng 1 chỗ, bởi
vì không có đầu, mà 2 cơ thể quấn lại rất sít sao, cho nên không thể nhận ra
được là điêu khắc nam hay nữ. Nhưng nếu cẩn thận nghiên cứu sẽ phát hiện, vật
liệu bức tượng này không tồn tại trên trái đất. Lúc ấy 2 người sử dụng bức
tượng này mới có thể cùng nhau gánh chịu, chia sẻ nguyền rủa. Phương pháp sử
dụng bức tượng và tác dụng của nó được điêu khắc trên 1 tấm bia đá trong 1 di
tích cổ xưa, được dùng chữ Triện để viết.
Nếu không nhờ thế,
Di Chân giờ phút này cũng chẳng thế nào ngồi ở đây.
Nàng lại cất bức
tượng kia đi. Nó cho tới bây giờ đều được nàng coi như vật tùy thân mà mang
theo. Trước mắt, nguyền rủa đã ngày càng mạnh hơn. Nàng biết, hiện tại manh mối
Bồ Mỹ Linh lưu lại chính là hy vọng duy nhất của 2 người. Một khi Di Thiên chết
đi, như vậy nàng sẽ lại lần nữa bị kéo vào không gian kia, vạn kiếp bất phục.
Có thể nói, nàng
cho đến nay vẫn "Chấp hành" lần huyết tự chỉ thị thứ mười.
Bất quá, sau khi
nghe Thượng Quan Miên đề cập tới sự tình " nhà kho", nàng có 1 chủ ý.
Sự biến mất của nhà kho kia nói không chừng có thể giải trừ nguyền rủa của đạo
cụ trên người nàng. Có biện pháp nào có thể đem nhà kho lại lần nữa triệu hoán
ra hay không?
Chỉ là, cái hưng
phấn này chỉ giằng co 1 chút thời gian rồi biến mất.
Bởi vì nàng cảm
giác có chút bất thường. Sự tồn tại của nhà kho từ đầu đến cuối không hề bình
thường. Sinh sống trong nhà trọ nhiều năm, Di Chân tự nhiên rất rõ ràng, nhà
trọ sẽ không để cho những thứ có thể ngăn cản sức mạnh của huyết tự tồn tại,
cũng không vô duyên vô cớ xuất hiện cái gọi là nhà kho. Tuy trước mắt xem ra là
do độ khó của huyết tự nâng lên, nhưng số lượng đạo cụ xuất hiện không tránh
khỏi có chút hơi nhiều, có quá nhiều lựa chọn dành cho hộ gia đình. Khác thường
là mê hoặc, Di Chân sao không rõ đạo lý bực này?
Nàng hướng Thượng
Quan Miên hỏi thăm kỹ càng tất cả đạo cụ, sau đó muốn biết tình huống khi nhà
kho biến mất. Quỷ dị chính là, cây huyết lựu ở trước cửa nhà trọ cũng bị xóa sổ.
Vì cái gì nhà kho biến mất thì tất cả mọi thứ liên quan đến nó cũng không còn
tồn tại. Nếu nhà kho bị thu hồi thì ngay từ đầu đã không cần xuất hiện. Trước
mắt, hộ gia đình cho rằng đã xảy ra 1 bị biến nào đó mới dẫn tới hiện tượng
này, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân chính.
Vừa rồi, trò
chuyện ngắn ngủi với Thâm Vũ càng làm nàng thêm 1 bước xác định vững tin vào
giả thiết của mình. Nhà kho tuyệt đối không phải vì trợ giúp hộ gia đình mà
xuất hiện. Di Chân đại khái đã đoán được nguyên nhân vì sao nhà kho lại xuất
hiện.
Căn cứ vào Di
Chân phân tích, nhà kho xuất hiện là để tiến thêm 1 bước làm yếu bớt sự bảo vệ
của nhà trọ dành cho hộ gia đình. Nhưng nó không biểu hiện ở trên đạo cụ, vì số
lượng đạo cụ quá nhiều cùng với dị năng quá mức khác thường, cho nên cái này
tuyệt đối không phải. Hơn nữa, nếu chỉ là bảo trì trạng thái cân bằng vốn có,
nó cũng chỉ thay đổi được hình thức bên ngoài mà thôi, nhà trọ không có khả
năng an bài loại sự tình không chút ý nghĩa này. Nói cách khác...
Là vì muốn hộ gia
đình gây ra "Tử lộ" .
Nàng đưa ra kết
luận là... bản thân Nhà kho chính là 1 cái huyết tự chỉ thị! Chỉ có điều, nó là
huyết tự chỉ thị nhằm vào toàn bộ hộ gia đình! Trừ phi chấp hành đến lần huyết
tự thứ 10 mới nhìn thấy bên trong có dòng chữ nhắc nhở, chứ nếu không, bình
thường sẽ chẳng ai biết mình chấp hành đến lượt huyết tự thứ bao nhiêu. Lúc ấy,
nhà trọ đích thực ban bố huyết tự, khiến hộ gia đình tiến vào "Nhà
kho" . Mà nguyên văn huyết tự là "Đạo cụ dùng để chấp hành huyết tự",
không phải là "Đạo cụ dùng để khắc chế quỷ hồn" .
Huyết tự chơi chữ
cũng không phải chuyện hiếm. Thời điểm biết được đạo cụ không có cách nào mang
vào nhà trọ, Di Chân càng thêm xác định giả thiết này. Quy tắc lớn nhất trong
nhà trọ, chính là quỷ hồn và vật, hiện tượng linh dị đều bị bài xích không được
phép tiến vào nhà trọ. Nhà trọ là không gian duy nhất bảo đảm an toàn cho hộ
gia đình, hạn chế lớn nhất đối với quỷ hồn. Hạn chế này chính là để ngăn lại độ
khó huyết tự, mà sinh ra.
Nhưng thời điểm
ban bố huyết tự cấp ma vương, nhà trọ sẽ dựa theo tình huống đặc biệt mà tuyên
bố huyết tự đặc thù nhằm vào toàn thể hộ gia đình, kể cả những người đang chấp
hành huyết tự như bọn người Kha Ngân Dạ. "Nhà kho" kia, bản thân nó
chính là địa điểm chấp hành huyết tự, hơn nữa là 1 huyết tự không hạn định thời
gian và giới hạn địa điểm chấp hành. Mục đích chính là làm hộ gia đình sụp đổ
hoàn toàn tâm lý may mắn đối với 10 lần huyết tự, bức bách bọn hắn không thể
không lựa chọn huyết tự đặc thù, huyết tự cấp ma vương.
Bởi vậy, Di Chân
liền cho rằng, nhà kho xuất hiện nhiều đạo cụ như vậy là hợp lý. Bởi vì bản
thân những đạo cụ kia chính là hiện tượng linh dị của huyết tự này. Và vì huyết
tự không có thời gian kết thúc, nên bản thân nhà trọ cũng không xóa đi nguyền
rủa của đạo cụ lên hộ gia đình. Thậm chí tiến vào nhà trọ cũng không thể loại
bỏ ảnh hưởng mà nó mang đến. Loại quy tắc cải tiến này chỉ sợ là do huyết tự
đặc thù này tạo thành.
Nhà trọ tăng
cường hạn chế lên quỷ hồn với điều kiện tiên quyết là hộ gia đình phải ở thế
yếu. Mặt khác quy tắc hạn chế lên quỷ hồn yếu dần cũng là để hộ gia đình có
thời gian tìm kiếm nhắc nhở, tìm ra sinh lộ, có đủ năng lực đào thoát khỏi
nguyền rủa. Nếu nói như vậy, huyết tự đặc thù này dưới tình huống cung cấp đầy
đủ nhắc nhở sinh lộ sẽ sinh ra tình huống quỷ hồn dần thoát khỏi hạn chế mà
mạnh lên. Thế nhưng hôm nay nhà kho không những biến mất, mà ngay cả 1 hạt bụi
liên quan tới nó cũng không tồn tại.
Vì cái gì đạo cụ
lại không thấy nữa? Đạo cụ chính xác đối với hộ gia đình có sinh ra ảnh hưởng
nguyền rủa chân thật, nhưng vì cái gì nó lại biến mất? Là vì không cần tồn tại,
hay không thể tiếp tục tồn tại?
Di Chân trải qua
nhiều lần suy ngẫm cho rằng, xuất phát từ việc mỗi lần đạt được nhắc nhở sinh lộ
là hạn chế lên quỷ hồn sẽ hạ xuống, nàng cho rằng, "Đạo cụ" thực sự
không phải là hiện tượng linh dị của huyết tự mà trái lại, là " nhắc nhở Sinh
lộ " nhà trọ đưa ra. Đạo cụ biến mất là do hộ gia đình đã hoàn toàn gây ra"
tử lộ", nhắc nhở không cần xuất hiện nữa hoặc nói, nếu nó tiếp tục tồn tại
sẽ làm độ khó tăng lên.
Có một hộ gia
đình nào đó đã gây ra tử lộ, nhưng đồng thời nhà trọ cũng đã cung cấp đủ nhắc
nhở sinh lộ. Nói cách khác, từng hộ gia đình trong nhà trọ đến bây giờ vẫn đang
chấp hành "Nhà kho" huyết tự chỉ thị!
Cân nhắc đến 1
bước này có thể nói đã rất gần với chân tướng. Di Chân cho rằng, đạo cụ không
phải để khắc chế quỷ hồn mà trái lại, với tư cách là nhắc nhở sinh lộ, nó là
điều kiện tiên quyết gây ra tử lộ. Vô luận là điều nào cũng có thể tạo thành 1
hiện tượng nguyền rủa nào đó phát sinh. Mà hiện tượng đó sẽ làm hạn chế của nhà
trọ suy yếu trên diện rộng.
Hạn chế bị yếu
đi, có 2 khả năng.
Thứ nhất, hạn chế
nhà trọ không thể cho quỷ hồn tiến vào, thứ 2, hạn chế bị quỷ hồn đuổi giết. Cả
hai đều là khả năng khi hộ gia đình sử dụng đạo cụ xảy ra.
Bất luận thế nào,
ít nhất nhà kho biến mất chứng minh tử lộ đã bị gây ra, không cần hoài nghi. Di
Chân vượt qua mười lần huyết tự, đối với điểm này, trình độ nghiên cứu sớm có
thể nói đã đạt tới trình trạng chuyên gia.
Đến nay hộ gia
đình còn sống trên thế giới, không 1 ai hiểu rõ nhà trọ bằng Di Chân.
"Là cái nào
đây?" Di Chân ngồi trước bàn sách, không ngừng viết lung tung trên
notebook, thầm nhủ: "Đến tột cùng là cái nào đây? Vô luận như thế nào, nhà
trọ nếu như vì tử lộ bị gây ra mà tạo thành nguyền rủa, không khỏi thật quá
đáng sợ."
Di Chân nhẹ thở
ra, khép Notebook lại: "Bất quá, cho đến nay, chỉ sinh lộ mới có thể hóa
giải được huyết tự là điều không hề thay đổi. Chỉ cần điểm này không thay đổi,
hộ gia đình vẫn còn cơ hội sinh tồn. Tạm thời không nói cho Thượng Quan tiểu
thư và Thâm Vũ về suy đoán này, nếu không sẽ khiến 2 người khủng hoảng. Hơn
nữa, tạm thời còn không có biện pháp nào đem Di Thiên cứu ra."
Di Chân đứng lên,
cảm giác con mắt có chút mệt mỏi, khẽ dụi nhẹ.
"Ân, dùng
não quá độ rồi, làm 1 chén mạch nhũ tinh để lên tinh thần! Mạch nhũ tinh, mạch
nhũ tinh để ở đâu nhỉ?"
Nàng bước tới
trước tủ bát lấy ra 1 bình mạch nhũ tinh, phát hiện bên trong đã trống không.
"Không phải
chứ? Vậy ... hạt café có còn hay không? Ân, cũng không có? Tâm Hồ, đồ quỷ ham
ăn!"
Vừa đóng cửa tủ
bát lại thì chuông điện thoại đột ngột reo lên. Di Chân lập tức lấy điện thoại
ra, nhấn nghe: "Này, ta là Sở Di Chân..."
"Di Chân,
ta, ta rất sợ hãi! Ta hiện tại cũng không dám rời khỏi nhà, nghĩ tới nghĩ lui
chỉ có thể gọi điện cho ngươi thôi!"
"Tịch
Nguyệt? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Di Chân,
ngươi có lẽ sẽ cảm giác những điều ta nói sau đây rất vớ vẩn không hợp lý,
nhưng đây là thật , bảo mẫu nhà ta nói, nhìn thấy Vương Thiệu Kiệt đứng trước
cửa nhà!"
"Ngươi,
ngươi nói cái gì?"
Trong nháy mắt,
đại não Di Chân bắt đầu cấp tốc đưa ra các loại giả thiết. Nhiều năm chấp hành
huyết tự khiến tốc độ phản ứng thần kinh của Di Chân đã lên tới mức độ kinh
người.
Tịch Nguyệt không
phải hộ gia đình, làm sao lại gặp phải
quỷ? Là bảo mẫu kia nhìn nhầm rồi sao? Nhưng nàng ta không người bị có thần
kinh không bình thường, không thể nói năng lung tung được.
Di Chân dùng
giọng điệu vững vàng trấn an Tịch Nguyệt: "Ngươi trước tỉnh táo, đem mọi
chuyện từ từ kể lại."
"Bảo mẫu nhà
ta hôm nay nhìn thấy có 1 nam nhân đứng trước cửa nhà, ta không phải mới hỏi
ngươi vụ ảnh chụp sao? Nàng xem ảnh trong QQ, xác định người đó chính là Vương
Thiệu Kiệt!"
Di Chân sửng sờ
một chút, nói tiếp: "Người tương tự nhau cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Ngươi có xem qua “viên đạn bay” không? Châu Nhuận Phát cùng thế thân của hắn có
thể nói lớn lên giống nhau như đúc, cho nên điều này cũng không có gì lạ lùng."
"Không, sẽ
không đâu! Bởi vì ngay cả vị trí nốt ruồi ở miệng cũng giống nhau! Cho dù là
song sinh cũng không có khả năng giống như vậy!."
"Nhưng vì
sao ngươi lại nghĩ, cho bảo mẫu nhà ngươi xem ảnh chụp?"
"Bởi vì,
nàng nói ra vị trí nốt ruồi giống hệt của Vương Thiệu Kiệt!"
"Như vậy, có
phải bảo mẫu nhà ngươi nói dối không?"
"Nàng vì cái
gì phải nói dối?"
"Không lẽ có
người sai sử? Ngươi đừng khẩn trương như vậy, Vương Thiệu Kiệt làm sao có thể
thật sự trở về, ngươi nghiêm khắc hỏi bảo mẫu 1 câu kia là được. Nói cái gì mà
người chết trở về, quá hoang đường a."
Di Chân không
muốn tin tưởng lại có hiện tượng linh dị phát sinh trên người Tịch Nguyệt, dù
sao không phải là hộ gia đình, khả năng
gặp quỷ còn thấp hơn so với trúng xổ số.
Bất quá, nàng còn
có 1 giả thiết. Có phải do mình tiếp xúc với Tịch Nguyệt khiến Tịch Nguyệt cũng
bị nhận 1 phần ảnh hưởng nào đó? Nhưng nàng cho rằng khả năng này không cao.
"Ta biết
rồi, ngươi cứ ở đó đi, ta tới ngay!"
Sau đó, Di Chân
nhanh chóng lao ra khỏi cửa lớn, trong nội tâm cầu nguyện: không nên có chuyện
gì ah! Tịch Nguyệt, tuyệt đối đừng có chuyện gì!
Tịch Nguyệt vừa
cúp điện thoại, chuông điện thoại di động trong tay liền reo lên! Nàng vội tắt
máy đi, sắc mặt âm trầm nhìn bảo mẫu: "Đúng, bây giờ nghĩ lại những lời
của ngươi rất khả nghi. Ngươi đang nói xạo có phải không? Người ngươi nhìn thấy
kia, đã chết rồi!"
Bảo mẫu sợ tới
mức liên tục khoát tay: "Phu nhân, ta thề ta không có nói dối, đó là sự
thật!"
Cùng một thời
gian, trong nhà trọ, Lý Ẩn phát hiện gọi điện cho Tịch Nguyệt không được. Hắn
nhíu mày: "Xem ra có vấn đề, bất quá khá tốt là biết địa chỉ. Chỉ là, chúng
ta không được tiếp cận trước thời hạn, dù sao cũng không ai biết được sẽ phát
sinh chuyện gì."
"Nhất định phải
giám sát vị trí." Thâm Vũ đứng bên người Lý Ẩn nói: "Lý Ẩn, mấu chốt
huyết tự lần này nằm trên 2 người đó, cho nên huyết tự này cam đoan có liên
quan tới 2 người , nếu như bọn hắn tạm thời ra ngoài, như vậy thì phiền toái
rồi."
"Bất quá
hiện tại không thể tùy tiện tiếp cận bọn hắn " Lý Ẩn lại không có cùng
cách nghĩ: "Hiện tại tiếp cận bọn hắn có thực sự quá nguy hiểm?"
Lúc này hắn quay
sang nhìn Tử Dạ. Sắc mặt Tử Dạ có chút nhợt nhạt, Lý Ẩn rất rõ ràng, nàng không
cùng mình chấp hành huyết tự nên phi thường lo lắng và sợ hãi.
Thế nhưng nhất
định phải chia lìa.
"Tóm lại "
Lý Ẩn điều chỉnh mạch suy nghĩ, nói: "Ta trước thử liên hệ với Nghiêm Lang
xem, nhất định phải biết bọn hắn trọc phải loại tai họa nào, dù sao nhắc nhở
sinh lộ hơn phân nửa là ở trên 2 người này."
Hắn nhớ lại những
lời Văn Hoa chỉ chứng nói 2 người là kẻ đã sát hại Vương Thiệu Kiệt, tuy Lý Ẩn
không nguyện ý tin tưởng, nhưng thẳng thắn mà nói, Nghiêm Lang đích thật có
động cơ giết người, mà Thiên Tịch Nguyệt cũng có động cơ đứng ra làm chứng giả.
Đương nhiên, còn
có 1 khả năng đáng sợ hơn nữa. Chính là, 2 người đó cũng có thể đã chết rồi! Dù
sao 2 chữ "Thi thể" được nhắc trong tới huyết tự rất có thể là ý này.
"Chẳng lẽ là
bọn hắn sao?" Tử Dạ đột nhiên mở miệng: "Không phải ngày hôm qua Văn
Hoa đứng ra chỉ chứng bọn hắn sao? Chỉ chứng bọn hắn sát hại Vương Thiệu Kiệt.
Lý Ẩn, chẳng lẽ, bọn hắn thực sự không thể là hung thủ?"
"Tử Dạ!"
Lý Ẩn vội vàng nói: "Còn chưa xác định..."
Tử Dạ vẫn như cũ
dùng thái độ lạnh lùng nói: "Lý Ẩn, em biết bọn họ là đồng học của anh,
nhưng huyết tự chỉ thị đã nói như vậy, nếu 2 người đó thực sự đã giết người làm
oan hồn trở về đòi mạng… thì chúng ta cũng cần phải biết chuyện gì đã phát sinh
chứ?"
"Cái gì mà
oan hồn lấy mạng?" Thâm Vũ sau khi nghe xong vội vàng truy hỏi: "Hai
ngươi có manh mối sao? Lý Ẩn, ngươi nói bọn họ là đồng học của ngươi, như vậy ngươi
có biết cái gì không? Nếu quả thực 2 người họ chính là hung thủ giết người, như
vậy đây chính là 1 đại manh mối rồi!”
"Lập tức
nghĩ biện pháp điều tra về vụ án mạng này " Tử Dạ nói đến đây liền nhìn về
phía 3 người mới chấp hành huyết tự chỉ thị, tên con buôn tình báo Lê Đốt, nói:
"Lê tiên sinh, chuyện này cũng liên quan tới tánh mạng của ngươi đó!"
"Ta biết rồi,
ta nhất định sẽ toàn lực điều tra. Không dối gạt các vị, ta lăn lộn trong xã
hội nhiều năm, người quen biết không ít, đi ra đường, ai mà không gọi ta 1
tiếng 'Đốt ca' ."
Lê Đốt lên tiếng
tự sướng, nhưng nắm chắc được bao nhiêu phần chỉ mình hắn biết. Dù gì vụ án này
cảnh sát vẫn còn chưa điều tra được chân tướng.
Bất quá, Lý Ẩn
lại nghĩ đến, vụ án này có liên quan tới huyết tự, đến tột cùng là cảnh sát vô
dụng không thể phá án, hay là do nhà trọ thiết kế bố trí? Sức ảnh hưởng của nhà trọ vô cùng to lớn, 1 cái cơ
quan tư pháp nho nhỏ chẳng là gì.
Di Chân từ trên
taxi bước xuống, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất không khỏi tắc luỡi:
"Thật là người có tiền ah, xem ra 2 vợ chồng bọn họ rất có năng lực."
Ngồi thang máy tới
tầng 11, phòng 1103. Nàng nhấn chuông cửa.
Không lâu sau,
bảo mẫu tiểu hoa ra mở cửa, nhìn thấy Di Chân đứng ngoài, lập tức nói: "Sở
tiểu thư a? Mau vào, phu nhân chờ ngươi đã lâu rồi."
0 nhận xét:
Post a Comment