Khi con người ở ngưỡng của sự sống và
cái chết , cơ thể có thể phát ra tiềm lực cực lớn mà chúng ta khó có thể tưởng
tượng được . Rất nhiều hộ gia đình, trong thời điểm ranh giới của sự sống , đều
có thể phát ra loại năng lực siêu phàm này .
Tử Dạ trong nháy mắt , tựa như vượt
khỏi giới hạn của cơ thể , tốc độ chạy và phản ứng của nàng nhanh chóng bộc
phát ! Nàng cởi phăng chiếc áo khoác ngoài cùng ba lô vứt ra phía đằng sau !
10m!
Còn không đến10m!
Khoảng thời gian cận kề cái chết đó ,
mỗi một giây Tử Dạ đều cảm nhận được trái tim như muốn xé toang lồng ngực của
mình. Mỗi bước chân tựa như đang chạy đến âm tào địa phủ rồi.
Nhưng mỗi khi sắp buông tha cho bản
thân lập tức hình ảnh của Lý Ẩn lại hiện lên trong lòng.
Tử Dạ chưa bao giờ có cảm giác như
vậy , cùng Lý Ẩn sống sót , cùng ly khai khỏi nhà trọ!
Tuy tiềm lực trong cơ thể rất nhanh ,
nhưng so với Quỷ hồn thì vẫn là chênh lệch quá xa rồi. Đối với Quỷ hồn mà nói
tất cả những định luật vật lý trên thế giới đều là vô nghĩa . Quỷ hồn chính là
hiện tượng duy tâm , nó còn hơn cả siêu phàm, chỉ có tìm ra sinh lộ trở về nhà
trọ mới có thể cứu thoát chính mình.
Không tìm được sinh lộ ..., chỉ có
một con đường chết!
Vật phẩm bén nhọn, nếu có vật bén
nhọn mà nói...
Khí tức âm trầm đã hoàn toàn vây
quanh nàng , Tử Dạ cảm giác được bước chân tựa hồ cứng ngắc , tốc độ,
lập tức chậm lại!
Một khắc sau, đến với nàng chính là
cái chết!
Vật bén nhọn!
Ở đâu có vật bén nhọn chứ!
Móng tay Tử Dạ luôn được giữ gìn sạch
sẽ và cắt tỉa gọn gàng , nàng căn bản không có móng tay.
Thủy tinh? Nàng không đeo kính, cũng
chưa bao giờ mang hoa tai , căn bản trên người nàng không có
vật gì bén nhọn cả.
Bên trong ba lô cũng chẳng có gì được
coi là sắc nhọn cả.
Điện thoại...
Điện thoại...
Đúng rồi, là điện thoại!
Tử Dạ nhanh tay lấy điện thoại
di động ra, lật nắp sau của máy lấy ra chiếc thẻ nhớ bên trong!
Nàng quay đầu lại, giơ phía cạnh của
chiếc thẻ nhớ ra đằng sau!
Sau lưng...
Rỗng tuếch.
Tử Dạ lập tức ngã quỵ xuống mặt đất.
Vừa rồi nơ ron thần kinh của nàng
chuyển động với tốc độ phi thường, lấy điện thoại bật nắp rồi rút thẻ nhớ ra,
tuyệt đối không hơn một giây đồng hồ . Đây là tốc độ mà người thường khó có thể
tưởng tượng ! Nhưng, Doanh Tử Dạ tuyệt đối không phải một người bình thường ah!
Doanh Tử Dạ gắt gao cầm thẻ nhớ trong
tay, không ngừng thở phì phò.
Sau đó, nàng nhanh chóng chạy đến chỗ
cái kéo, cầm lên!
An toàn!
Vật này tất nhiên hơn xa chiếc thẻ
nhớ rồi , nếu như "Mẫn" vẫn bị bộ giá y chi phối , thì với chiếc thẻ
nhớ nàng cũng khó mà thoát được nanh vuốt của Mẫn.
Hơn nữa đây là loại kéo nhỏ để cắt
chỉ , cực kỳ sắc bén, không như những loại kéo thông thường khác , Tử Dạ cắt
cắt vào không trung vài cái, đại khái nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm .
"Về sau, vẫn là nên nuôi một ít
móng tay a." Nàng nhìn móng tay mình , thở phào một tiếng.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên cửa mở
ra , Kim Đức Lợi tiến đến. Hắn vừa nhìn thấy cái kéo trên tay Tử Dạ , khuôn mặt
tức khắc kinh hỷ, vội bước vài bước chạy tới, nói: "Doanh tiểu thư,
ngươi quá tuyệt vời! đã tìm được một cái kéo rồi!"
"Là đây này." Tử Dạ nhìn
chằm chằm vào vật trên tay nói: "Là chiếc thẻ nhớ này đã cứu ta một
mạng."
Tử Dạ nói với Kim Đức Lợi :
"Ngươi giờ đứng gần ta là không có vấn đề rồi, nội trong 10m, tuyệt
đối đứng..."
"Doanh tiểu thư..." Kim Đức
Lợi lắc đầu nói: "Ngươi, có thể tháo cái kéo thành hai nửa ah , như vậy
cũng được rồi . Chúng ta mỗi người cầm một nửa cái kéo, là có thể chạy đi rồi .
Ngươi xem cái kéo sắc bén như thế này, chỉ cần nửa cái tuyệt đối
không có vấn đề gì đâu ."
Tử Dạ nhìn nhìn, ngẫm lại cũng có đạo
lý.
"Ngươi
không tin ta?"
"Cái này
..." Kim Đức Lợi xấu hổ nói: "Cẩn thận vạn nhất có chuyện gì xẩy
ra ah, không may ta chạy chậm, không đuổi kịp ngươi thì làm sao bây giờ ?
Doanh tiểu thư?"
"Được
rồi. Vậy thì đưa cho ngươi."
Tử Dạ chia
cái kéo làm hai nửa, đưa cho Kim Đức Lợi, ngay khi sắp tới tay Kim Đức Lợi ,
bỗng nhiên Tử Dạ liền đưa lên gần cổ của ... Kim Đức Lợi !
Kim Đức Lợi
sắc mặt đại biến!
"Ngươi...
Ngươi, Doanh tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?"
Chỉ thấy
Doanh Tử Dạ lạnh lùng nói: " mảnh vỡ khế ước, trả lại cho ta."
Mũi kéo đã
chạm đến yết hầu của Kim Đức Lợi, chỉ cần Tử Dạ đẩy mạnh thêm
một tấc, là có thể cướp lấy tính mạng của Kim Đức Lợi! Giết
hắn cũng có thể cướp được mảnh vỡ khế ước, nhưng hiện tại Tử Dạ , chỉ uy
hiếp hắn mà thôi.
"Ngươi..."
Kim Đức Lợi sợ hãi nói: "Doanh tiểu thư, ngươi cần gì chứ? cần phải làm
như vậy không?"
Sinh lộ hiện
tại đã trong tay Tử Dạ , uy hiếp của Quỷ hồn đã không còn. Như vậy...
điều quan trọng nhất bây giờ chính là mảnh vỡ khế ước địa ngục .
Kim Đức Lợi nếu
như thông minh hơn một chút , thì có thể đề phòng được tình huống này rồi.
"Ta, sẽ
không cho Lý Ẩn hủy diệt đi lương tâm của hắn, Nếu như muốn sống sót chỉ có
cách bỏ đi nhân tính , thì chính ta sẽ không cần nó nữa ." Ánh mắt Tử
Dạ ngập tràn băng lãnh: "Vì Lý Ẩn, ta cái gì cũng có thể làm."
"Ngươi...
Ngươi quả lợi hại!" mắt Kim Đức Lợi không ngừng chuyển động, thế nhưng mũi
kéo vẫn ở trước yết hầu hắn, chỉ cần hắn có bất kỳ hành động gì , tất
nhiên mũi kéo kia sẽ đâm thủng cổ họng hắn ah.
Nếu bị mũi
kéo kia xuyên thủng cổ họng , tuyệt đối là chết chắc.
"Ta hết
kiên nhẫn rồi , ta đếm một đến ba, nếu người vẫn không giao mảnh vỡ khế ước, ta
nhất định sẽ ra tay. Một..."
"Doanh,
Doanh tiểu thư, xin ngươi đừng như vậy, ngươi không muốn chết, ta cũng không
muốn chết ah."
"Hai..."
"Không,
không từ từ ta, ta..."
"Ba..."
"Được
rồi ta sẽ mang trả lại ngươi ah!"
Hắn thở dài,
kéo khóa áo lôi từ trong túi áo mảnh vỡ địa ngục mà hắn cất rất kỹ , run lẩy
bẩy đưa cho Tử Dạ.
Tử Dạ gật đầu,
nàng vươn tay trái lấy đi mảnh vỡ khế ước trong tay kim Đức Lợi.
Ngay khi Tử
Dạ gần chạm đến mảnh vỡ khế ước , bỗng nhiên Kim Đức Lợi gắt gao túm lấy tay
đang cầm kéo của nàng bẻ ngoạt một cái ,sau đó phóng một cược đá vào bụng của
Tử Dạ!
Sau đó, Kim
Đức Lợi hung hăng ném Tử Dạ vào vách tường , khi tay nàng bị đập mạnh vào tường
, nửa cái kéo liền văng ra khỏi tay nàng!
Tử Dạ muốn
vươn tay nhặt nửa cái kéo còn lại , liền bị Kim Đức Lợi túm lấy hai tay giật
mạnh kéo nàng ngã xuống đất , hung dữ nói: "Ngươi muốn giết ta? Giết ta?
Lão tử sẽ giết ngươi trước ! Ngươi cho rằng có chỗ dựa là Lý Ẩn thì ta sợ sao
? Ngươi đâu thể nhắn tin khẩn cấp tới Lý Ẩn được đâu , khi ta trở về hắn sao có
thể biết là do ai ra tay chứ ? Chỉ cần ta nói cho hắn biết, ngươi chết trong
tay Quỷ hồn , hắn có thể làm gì được ta ? trả ngươi mảnh vỡ khế ước? Nghĩ khá
lắm!"
Sắc mặt Tử Dạ
vẫn như trước rất trầm tĩnh, không hề tỏ ra bối rối.
"Ta
không muốn giết ngươi, nếu không ta có thể trực tiếp đâm chết ngươi sau đó
cướp lấy mảnh vỡ . Ta dù sao đã cho ngươi cơ hội sống sót , đây chính là chiến
trường sinh tử , ta đã cho ngươi cơ hội sống ngươi còn muốn sao."
"Không
sai !" Kim Đức Lợi tức giận: "Bây giờ, ta sẽ giết ngươi! Vì dù sao
khi trở về, ngươi cũng sẽ nói cho những người khác mảnh vỡ khế ước đang trong
tay ta!"
"Là thế
này phải không? Hiện tại ta không thể gửi tới Lý Ẩn tin nhắn khẩn cấp rằng mảnh
vỡ đã bị ngươi cướp đi ? Tử Dạ tiếp tục nói: "Hay nói một cách khác dưới
tình huống này , nếu như ta chết đi, ngươi lại cầm mảnh vỡ trở về, mặc dù người
nói ta bị chính quỷ hồn giết chết , nhưng người sống sót cũng chỉ duy nhất mình
ngươi, đến lúc đó hắn tự nhiên sẽ cho rằng, là ngươi giết ta , khi đó ngươi có
thể thoát được sao ."
"Ngươi..."
" Ngươi
cho rằng nói không phải ngươi giết ta để cướp đi mảnh vỡ, ngươi nghĩ Lý Ẩn có
tin hay không? Dù ta không nói với hắn mảnh vỡ bị ngươi cướp đi , nhưng khi nẫy
ta mới gọi điện cho hắn , chưa mới chừng hơn nửa tiếng đồng hồ . Nói cách khác,
trong khoảng thời gian này nếu như ta chết , mà ngươi lại cầm mảnh vỡ trở lại
nhà trọ ... thì bất kể ai cũng cho rằng hung thủ giết người là ngươi ?"
"Thì
sao? Chẳng lẽ ta đây không thể giết được Lý Ẩn sao?" Kim Đức Lợi cả giận
nói: "Dù sao, tuyên bố huyết tự tiếp theo của mảnh vỡ khế ước địa ngục,
cũng thế..."
"Giết Lý
Ẩn?" Tử Dạ cười lạnh: "Nhà trọ có rất nhiều người đa trí , là Lý Ẩn,
ta, huynh muội Kha gia. Nếu ta cùng Lý Ẩn đều chết hết..., cũng chỉ có còn lại
huynh muội Kha gia rồi. Kha Ngân Dạ người này quỷ kế đa đoan, hắn vì cứu muội
muội mới tiến vào nhà trọ , điều này ngươi cũng biết a?"
"Vậy thì
sao?"
"Ngoại
trừ sinh tử Ngân Vũ ra..., Ngân Dạ sẽ không chú ý đến bất kỳ chuyện gì khác .
Nhưng Lý Ẩn chính là mối quan tâm của rất nhiều người trong nhà trọ , người
giết chết hắn , ngươi xác định có thể sống bao lâu đây?"
"Ngươi..."
Thời điểm
này, mảnh vỡ khế ước địa ngục, chỉ cách hai người chừng năm mét ngay trên mặt
đất .
"Hừ!
Cũng thế!" Kim Đức Lợi đứng dậy, cầm lấy hai nửa cái kéo , nói: "Dù
sao ngươi chỉ là một nữ nhân, không có thứ này, cũng không làm gì được ta! Mảnh
vỡ tất nhiên sẽ là của ta, ngươi đừng mơ tưởng có thể lấy lại! Ngươi nói cũng
đúng, bất quá, ngươi nhớ kỹ, ngươi và Lý Ẩn, đều giữ mảnh vỡ khế ước, ta bây
giờ không thể giết ngươi, tương lai, cũng sẽ có người khác giết ngươi!"
"Cái này
không cần ngươi quan tâm." Tử Dạ đứng lên phủi bụi trên người, nói:
"Đến lúc đó ta cùng Lý Ẩn đều có định đoạt."
Kim Đức Lợi
gắt gao nhìn chằm chằm vào Tử Dạ, đang chậm rãi nhặt mảnh vỡ khế ước địa ngục.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa sổ thổi tới một trận gió lớn ,
mảnh vỡ lập tức bị thổi bay ra hướng cửa sổ!
"Không!"
Kim Đức Lợi kêu to chạy tới cửa sổ nhìn xuống. Mảnh vỡ khế ước rơi xuống phía
dưới mặt đất!
Lần này, Kim
Đức Lợi lập tức cầm kéo chạy ra ngoài! Tử Dạ tất nhiên cũng theo sát lấy hắn!
Trước mắt,
cách xa Kim Đức Lợi trong vòng 10m thì rất phiền toái. Phòng ngừa vạn nhất,
nàng lại cầm chiếc thẻ nhớ giơ lên trước mắt.
Bất quá,
chuyện đến bây giờ, vẫn làm Tử Dạ cảm giác bất an.
" Vật
phẩm bén nhọn ", đúng là sinh lộ sao? Nếu như trong lễ cưới mà chú rể đã
có vợ bé ,có khi nào người đó muốn hại vợ cả liền mang theo vật nhọn trong
người, sau đó đến gần trong phạm vi 10 mét không?
Nếu ở trong
phạm vi đó , như vậy mai mối "Linh tính", không, chỉ sợ "Ma
tính" chịu nhiều khắc chế có thể sẽ hại luôn cả hai người không ?
Điểm này, hỏi
Kim Đức Lợi chỉ sợ hắn cũng không biết ah . Dù sao hắn nghe cũng đã lâu như vậy
rồi, bây giờ nhớ khó xác thực được độ chính xác.
Cùng lúc đó.
"Ca ca,
hôm nay ngươi ở nhà?"
Tinh Thần lúc
này về tới nhà, lại ngoài ý muốn phát hiện Tinh Viêm ca ca đã ở đấy . Hắn
không phải có chương trình học nâng cao sao?
"Ân, hôm
nay ta không có chương trình học, ở nhà chuẩn bị mấy cái toạ đàm sắp tới."
Trong thư phòng, Tinh Viêm cười , đẩy kính mắt, nói: "Tinh Thần , ngươi
vẫn là nên trở về a , một mình ta ở ngôi nhà lớn như vậy thật sự cảm giác rất
lạnh lẽo ah."
"Coi như
hết." Tinh Thần lắc đầu, ngồi đối diện với Tinh Viêm, nói: "Ca ca. Ta
vẫn còn muốn ở lại nhà trọ thêm vài năm ah. Hơn nữa, ta nghĩ
kỳ thi đại học trung quốc sắp bắt đầu ah."
"Cái này
, tùy ngươi . Nhưng ta lo lắng cha mẹ sẽ không đồng ý." Tinh Viêm nói:
"Lúc trước ngươi muốn đến học tập ở Trung Quốc, tham gia kỳ thi Đại Học ở
đây , nhưng kết quả lại thi rớt, cha mẹ rất không hài lòng . Nếu không vì tai
nạn xe cộ lần trước, vốn cũng đã muốn cho ngươi trở về nước Mỹ rồi."
"Cha
cũng không hi vọng ca ca trở về nước Mỹ sao? Kế thừa sản nghiệp Biện gia ah.
Gần đây, tại Trung Quốc chẳng phải còn mở thêm công ty chi nhánh , đã chính
thức hoạt động buôn bán à ?"
"Ân.
Nhưng ta đối với kinh thương, cảm thấy không có hứng thú , ta vẫn muốn
tiếp tục nghiên cứu học vấn."
"Không
có hứng thú? Ca ca ngươi thế nào lại không muốn , lúc trước học môn kinh tế học
không phải rất khá sao? Mông Sâm tiên sinh cũng nhiều lần khích lệ ngươi tới
công ty nhậm chức ah, còn nói đó là cơ hội tốt để phát huy tài năng của ngươi
mà . "
"Dù sao
hiện tại cha điểu khiển công ty kinh doanh cũng khá là tốt mà . Tinh Thần , ta
thật hi vọng ngươi có thể kế thừa sản nghiệp gia tộc ."
Tinh Thần
thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm.
"Cái gì?
Ngươi mới vừa nói cái gì? Ca ca? Ta, kế thừa gia tộc?"
Làm trò cười
cho thiên hạ!
"Ta nói
thật. Hơn nữa chuyện phục thị lực của ngươi cũng không phải là không có hi vọng
, kỳ thật cha cũng rất lưu tâm chuyện này ah."
"Ca
ca..." Tinh Thần nắm chặt hai tay , hắn nhớ đến cú điện thoại của tên ác
ma kia.
"Ta muốn
ngươi giết..."
"Ngươi
đang suy nghĩ vậy Tinh Thần?" Tinh Viêm nghi hoặc hỏi: "Gần đây,
ngươi thật giống đang gặp chuyện gì đó rất buồn bực."
"Ca ca.
Nếu như, nếu như là ngươi , " Tinh Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:
"Vì bảo hộ tính mạng của mình, ngươi có hi sinh tính mạng người khác không
?"
Tinh Viêm
ngây ngẩn cả người.
"Tinh
Thần ... Ngươi..."
"Trả lời
ta, ca ca!"
Huyết tự cấp
Ma Vương , một khi có được manh mối sinh lộ, thì tám phần đã nắm chắc, có
thể ly khai khỏi nhà trọ!
Đây là điều
mà bất luận hộ gia đình nào cũng bị hấp dẫn , nhưng cũng là tuyệt cảnh vì chỉ
có thể tự mình đoạt lấy! Nhưng phải trả một cái giá lớn là, phải giết chết
người khác.
"Ca
ca." Tinh Thần tiếp tục: "Ngươi sẽ làm như thế nào? Chỉ cần giết đi
một người là có thể sống sót ..., ngươi sẽ lựa chọn như thế nào đây? Là giết
chết đối phương, hay tự mình chết đi?"
Trầm mặc một
thời gian ngắn.
"Ta
không biết nói thế nào ." Tinh Viêm tháo mắt kính xuống: "Bất quá,
nếu như nhất định phải chọn ..., ta nghĩ, ta sẽ thử một phương pháp song toàn
nhất a. Nếu như, nhất định chỉ có thể chọn một ..."
Tinh Thần gắt
gao nhìn chằm chằm vào Tinh Viêm.
Hắn sẽ trả
lời thế nào?
"Không
có biện pháp trả lời." Tinh Viêm bỗng nhiên nói: "Bất quá, ta nghĩ,
giết người khác hay giết chính mình đều không khác nhau.’’ Chưa từng trải qua
sự việc như vậy ta cũng không biết nên làm thế nào. Giết người hay tự giết mình
cả hai phương án không thể nói đâu là sai đâu là đúng được."
"Ca ca, vậy là ý gì?"
"Sát nhân là một tội ác, nhưng,
không muốn mất đi nhân tính chính là không giết người ." Tinh Viêm chậm
rãi nói tiếp : "Người không muốn giết người, là vì không có lý do gì
, cùng với người khác nghĩ cách sống sót, không phải là lý do
chính đáng hơn sao."
Tinh Thần tại một khắc này, thật sự
bị chấn động rồi. Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác
được, có lẽ ca ca đối với hắn là không thể tách rời.
"Thật là, sao lại đặt nặng vấn
đề này cơ chứ ." Tinh Viêm cười cười nói: "Không lẽ đề tài này lại do
cái câu lạc bộ kia đề ra sao ? Thật kỳ quái ah. Tinh Thần..."
"Ca ca..."
"Ân?"
"Lần sau đến, chúng ta cùng chơi
cờ Tây Dương nha."
Đang nói chuyện, nhưng Tinh Thần đã
đứng dậy.
"Tốt." Tinh Viêm nói:
" cờ Tây Dương , đã lâu rồi không cùng ngươi chơi trò này."
"Dù sao cũng không thắng được
ngươi." Tinh Thần chậm rãi đi về hướng cửa thư phòng, quay đầu lại nhìn ca
ca , nói: "Cái kia... Gặp lại, ca ca."
0 nhận xét:
Post a Comment