8/30/2016

Posted by Unknown |
Chương 8: chiếc ghế nhuộm máu


Di Chân lập tức bước vào phòng khách, nàng cũng không kịp thưởng thức bố trí trong căn phòng mà đi thẳng về phía Tịch Nguyệt đang hoang mang lo sợ.


"Di Chân..." Tịch Nguyệt lập tức đứng dậy, nói: "Ngươi đã tới, thật tốt quá!"


Lúc này gương mặt Tịch Nguyệt lộ ra biểu tình cực kỳ bất lực, giống như 1 đầu linh dương bị mãnh thú vây quanh. Nhìn thấy nàng bộ dáng như vậy, Di Chân vội vàng đỡ nàng: "Tịch Nguyệt, coi chừng hài tử trong bụng, ngồi xuống đi. Trong điện thoại ngươi nói có khoa trương quá không? Gì mà bảo mẫu nhà ngươi nhìn thấy Vương Thiệu Kiệt?"


"Đúng, là nàng..."


Di Chân quay đầu nhìn về phía tiểu Hoa, nghiêm nghị hỏi thăm: "Ngươi xác định ngươi nhìn thấy Vương Thiệu Kiệt?"


"Ta, phu nhân, ta không biết ah, ngươi nói đó là người chết, điều này sao có thể chứ, giữa ban ngày, chẳng lẽ ta lại gặp quỷ..."


Di Chân đột nhiên bước nhanh về hướng tiểu Hoa, một phát bắt được cổ tay nàng, Di Chân đồng thời đo mạch đập và quan sát đồng tử Tiểu Hoa, thanh âm vững vàng: "Ta hỏi lại lần nữa, ngươi xác định người ngươi nhìn thấy giống hệt Vương Thiệu Kiệt trong ảnh?"


"Thật, thật sự đó, ta thật sự nhìn thấy, cha ta đã dạy ta không thể nói dối , các ngươi sao cứ cáo buộc ta ah!"


Mạch đập bình thường, đồng tử cũng không co rút lại, thoạt nhìn, nàng không hề nói dối.


Nếu như lại tiếp tục truy vấn, nàng ngược lại có khả năng vì sợ hãi mà thực sự nói dối. Vì vậy Di Chân buông lỏng cổ tay tiểu Hoa, nói: "Xin lỗi, xem ra ngươi thực sự nói thật."


Sau đó, nàng ngồi trở lại bên cạnh ghế Sofa, nắm chặt tay Tịch Nguyệt: "Đừng sợ, Tịch Nguyệt, nói cho ta biết. Gần đây ngươi có tiếp xúc với người xa lạ nào không. Những người đó có phải tụ tập cùng một chỗ, thần sắc rất khẩn trương?"


"Chưa, không có ah."


"Vậy sao? Như vậy, trước đây có phát sinh chuyện gì kỳ quái nữa không?"


Tịch Nguyệt lập tức nhớ lại sự tình Diên Vĩ hoa, vội vàng nói: "Có! Ngươi còn nhớ ngày xưa Vương Thiệu Kiệt rất hay tặng hoa cho ta, thời điểm ta ở bệnh viện chính thiên, có người đặt trên bàn của ta 1 bó… Diên Vĩ hoa! Thế nhưng ta không biết là ai cả, phương thức gói hoa, rồi tấm thiệp bên trong hoàn toàn giống như đúc cách Vương Thiệu Kiệt lúc trước!"


"Bó hoa kia có còn hay không?"


"Ném mất rồi..."


"Được, ta biết rồi." Di Chân lại tiếp tục suy tư: vừa rồi, Thâm Vũ nhận được huyết tự, Tịch Nguyệt liền xảy ra chuyện như vậy. Chẳng lẽ, Tịch Nguyệt bị cuốn vào huyết tự chỉ thị? Hay là, người bên cạnh Tịch Nguyệt trở thành 1 hộ gia đình?


Di Chân suy nghĩ chỉ trong nháy mắt. Nàng cân nhắc rồi quay qua hỏi: "Ngươi gần đây có làm qua chuyện gì đặc biệt không? Ví dụ như, tiếp xúc phải đồ vật tà dị gì đó?"


"Không, không có."


Di Chân nắm cổ tay Tịch Nguyệt, thừa dịp nàng không chú ý thừa cơ bắt mạch, hỏi tiếp: "Ngươi thực sự không giấu diếm ta chuyện gì sao? Về Vương Thiệu Kiệt?"


"Không có, không có ah!"


Nhưng thời điểm Tịch Nguyệt nói ra những lời này, mạch đập rõ ràng nhanh hơn. Hơn nữa, trong lúc nói chuyện, ánh mắt nàng vô thức nhìn đi hướng khác. Cái này làm Di Chân sinh ra điểm khả nghi: Chẳng lẽ nàng lén gạt ta chuyện gì sao? Là chuyện gì?


"Nhìn bộ dạng ngươi kìa, không có việc cũng thành ra có việc! Ngươi bây giờ đang mang thai, không nên nôn nóng như vậy." Di Chân nói đến đây, liền lấy điện thoại di động ra: "Để ta gọi điện cho lão công ngươi, số điện thoại của hắn là bao nhiêu?"


"Di, Di Chân!" Tịch Nguyệt lúc này sắc mặt càng thêm trắng bệch: "Chẳng lẽ thật là quỷ hồn Vương Thiệu Kiệt..."


"Trước hết đừng tự dọa chính mình " Di Chân tận lực đem thanh âm của mình phát ra thật hữu lực: "Nói cho ta biết số điện thoại di động, ta chỉ là thấy tinh thần ngươi kém như vậy, muốn gọi lão công ngươi về chiếu cố ngươi mà thôi."


"Ừm, số điện thoại di động là.."


Nghiêm Lang  lúc này đang cân nhắc có nên trở về hay không.  Chuyện vừa rồi trong nhà vệ sinh cộng với cú điện thoại của thê tử làm hắn không còn tâm tư nào làm việc nữa.


Sau khi xin phép quản lý cho nghỉ, hắn vội vàng khoác áo rồi rời đi, nóng nảy nhấn nút thang máy, nhưng thang máy chậm chạp mãi vẫn chưa xuống.


"Đáng giận!" Nghiêm Lang hung hăng đá vào cửa thang máy 1 cái, sau đó hắn quay đầu, đi về phía cầu thang bộ.


Dọc theo cầu thang không ngừng bước xuống, chuông điện thoại trong túi áo vang lên, hắn vội đứng lại lôi điện thoại ra, nhấn nghe máy: "Alo, phải.. Di Chân? Làm sao ngươi biết số di động của ta? Cái gì, ngươi đang ở nhà ta?"


Nghe xong sự tình từ đầu đến cuối, Nghiêm Lang lại càng thêm khẩn trương: "Tốt, ngươi trông Tịch Nguyệt hộ ta, để nàng ổn định lại cảm xúc! Ta lập tức quay về!"


Ngắt điện thoại, hắn sải chân 1 lần vài bậc cầu thang, vội vã chạy xuống.


Ngay thời điểm đó, đột nhiên hắn nghe phía sau có 1 tiếng vang rất lớn nổ ra, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía trên cầu thang, có 1 cái ghế đang lăn xuống!


Hắn lách người né vội, mặc cho chiếc ghế tiếp tục lăn tiếp!


Nghiêm Lang nhìn thấy cái ghế kia, 2 mắt liền ngưng trệ!


Đây rõ ràng là 1 trong những cái ghế ở hội trường vứt đi ngày xưa! Trên ghế còn có huy hiệu và tên trường! Mà cái ghế đó, nhuốm một màu máu đỏ từ đầu tới chân!


Nghiêm Lang vẫn còn nhớ ngày hôm đó... Hắn cầm 1 cái ghế trong lễ đường, hung hăng phang vào đầu Tiết Long!


Máu tươi trên ghế còn chưa khô, vẫn đang không ngừng chảy xuống, rớt trên mặt đấy! Thoạt nhìn giống như chỉ vừa mới nhiễm máu mà thôi! 

Hắn lập tức quay đầu lại, thế nhưng sau lưng không có ai. Cái ghế này là ai ném ra? Hắn lại chạy lên tầng trên, nhìn cầu thang vẫn như trước không 1 bóng người. Bất quá, trên bậc thang có để lại 1 vũng máu loang lổ! Lúc này, trong cầu thang có thể nói yên tĩnh tới cực điểm, thanh âm của 1 con muỗi cũng không có.


Nghiêm Lang cảm giác toàn thân bắt đầu run lên, hiện tượng kinh khủng như vậy hoàn toàn nằm ngoài tầm nhận thức của hắn. Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đây?


Hắn không dám tiếp tục dừng lại ở đây được, liền vội vàng xông ra ngoài.


Không phải... Không có khả năng đấy...


Rõ ràng các ngươi đều đã chết rồi, đều chết hết rồi!


Thế nhưng, chẳng lẽ người chết lại xuất hiện sao?


Vọt tới trước thang máy, thân thể hắn hư thoát mất hết sức lực. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, hành lang lúc này lại yên tĩnh không thôi, tìm đâu cũng không thấy 1 bóng người. Đây là tổng bộ tập đoàn Chấn Hoàn, như thế nào lại không nhìn thấy 1 người nào?


Cửa thang máy mở ra, bên trong cũng không hề có 1 ai.


Có nên đi vào không?


Nghiêm Lang do dự, bình thường hắn đi thang máy không biết bao nhiêu lần, hôm nay lại cảm giác nó như cái lồng sư tử, để hắn cảm thấy khiếp đảm không thôi.


Nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng đi vào, thật sự hắn không có can đảm bước vào cầu thang nữa rồi.


Vào trong thang máy, hắn nhấn nút đóng cửa, sau đó dựa thân thể lên vách tường. Bên trong không gian nhỏ hẹp này, cảm giác khủng bố dường như bao trùm thân thể hắn.


"chuyện này là sao đây?" Nghiêm Lang túm tóc, đột nhiên tự nhủ trong thang máy không người: "Ta và Tịch Nguyệt rõ ràng đã đem bọn họ giết chết rồi mà!"


Thang máy không ngừng đi xuống, khoảng cách tới lầu 1 ngày càng gần. Nghiêm Lang chống tay lên mặt tường, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Hắn hiện tại đã lục thần vô chủ. Hai mắt chỉ 1 mực nhìn vào bảng điện tử, đếm số tầng trôi qua.


Bỗng… thang máy đột ngột dừng lại!


Lúc này giống như 1 thùng nước lạnh dội thằng từ trên đỉnh đầu xuống người Nghiêm Lang! Hắn vội vàng đá cửa thang máy, muốn kéo mở nó ra, nhưng không thể làm nên chuyện gì.


Hắn quay đầu nhìn lại, thời điểm ánh mắt tiếp xúc với mặt đất, hắn thiếu chút nữa đã hét ra tiếng!


Bởi vì trên sàn thang máy, cái ghế nhuốm máu đang chễm trệ đứng đó!


Nghiêm Lang lúc này đã hoàn toàn mất đi tỉnh táo, nét mặt của hắn co rúm lại, trên mặt đất, máu từ chiếc ghế rớt xuống làm đỏ thẫm 1 mảng, thanh âm tích tích phát ra theo mỗi 1 giọt máu rơi xuống, trong thang máy yên tĩnh đặc biệt vang dội.


Tiếp theo, Nghiêm Lang liền hôn mê bất tỉnh!


Lúc này, trong nhà Tịch Nguyệt, nàng vừa uống xong 1 chén trà ổn định tâm thần.


"Nghiêm Lang rất nhanh sẽ trở về thôi." Tịch Nguyệt giúp nàng trải chăn: "Ngươi trước nên ngủ 1 hồi đi? Bộ dạng ngươi trông rất mệt mỏi."


"Ngươi ở bên cạnh ta được không, Di Chân!"


"Được, ta biết rồi, ta sẽ canh giữ bên cạnh ngươi.”


Nàng nâng Tịch Nguyệt đứng dậy, bước về phía giường ngủ. Diện tích phòng ngủ trong nhà bọn hắn cũng rất lớn. Di Chân đỡ Tịch Nguyệt nằm lên giường, đắp chăn cho nàng.


"Tên của hài tử, ngươi đã suy nghĩ chưa?" Di Chân đột nhiên hỏi: "Các ngươi chắc đã thảo luận qua, ngay cả giường trẻ em cũng mua rồi."


"Ngươi thấy được?"


"Ân, ngẫu nhiên nhìn thấy."


"Cũng đã thảo luận qua nhưng còn chưa quyết định." Thời điểm Tịch Nguyệt nhắc tới hài tử, trên mặt lộ ra tia cười vui vẻ: "Di Chân ngươi có ý kiến gì không?"


"Ta?" Di Chân vân vê cằm, hơi ngẩng đầu lên, nghĩ ngợi, nói: "Ân, Nghiêm Nghiêu thì như thế nào? Nam nữ cũng có thể dùng. Tuyết rơi tuyết, sáng sớm thần."


"Tuyết Thần? Ân, không sai. Tốt, quyết định dùng cái tên này."


"Ai... Ta chỉ tùy tiện nghĩ thôi, Tịch Nguyệt ngươi thực muốn dùng à?"


"Không sao, ta cảm giác cái tên này rất không tồi."


Tịch Nguyệt thoạt nhìn thực sự mệt mỏi, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ. Di Chân cứ như vậy ngồi chờ bên cạnh nàng, nhưng trong lòng thì không ngừng suy tư.


Nếu như Tịch Nguyệt thật sự bị cuốn vào huyết tự chỉ thị, như vậy Di Chân tự nhiên không thể ngồi nhìn mặc kệ.


Nàng chờ cho Tịch Nguyệt hoàn toàn ngủ say liền bước ra khỏi phòng, lấy điện thoại di động gọi cho Thượng Quan Miên, điện thoại vang lên vài tiếng liền có người nghe máy.


"Này, Thượng Quan tiểu thư..."


"Có chuyện gì? Ta không phải đã bảo ngươi, không phải chuyện trọng yếu thì không được gọi sao?"


"Thật xin lỗi, bất quá ta chỉ muốn biết nội dung huyết tự lần này!"


"Vì cái gì ngươi lại hỏi cái này?"


Thanh âm lạnh lẽo giống máy móc của Thượng Quan Miên có thể làm người khác sợ hãi, nhưng Di Chân không để ý chút nào: "Lần trước ngươi đề cập với ta chuyện về 'Nhà kho', ta có 1 vài giả thiết. Bất quá, cần tham khảo nội dung huyết tự lần này. Lần sau gặp mặt, ta sẽ nói cho ngươi biết suy luận của ta."


Đầu dây bên kia âm trầm.


"Nội dung huyết tự chỉ thị ta chỉ nói 1 lần."


"Tốt, tốt! Ngươi chờ ta một chốc ah!"


Di Chân vội vàng kéo 1 cái tủ thấp gần đó, mở ngăn kéo tìm kiếm giấy bút. Thế nhưng tìm mãi không thấy, nàng đành chạy vào phòng ngủ, mở máy tính ra. Nàng nhanh chóng mở 1 file văn bản mới, dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, 2 tay đặt trên bàn phím, nói: "Ngươi nói đi."


Thượng Quan Miên mở miệng, nàng nhanh chóng gõ chữ trên máy tính. Sau khi nghe xong nội dung huyết tự, Di Chân không tự chủ được mà run rẩy 1 hồi!


Quả là thế! Tịch Nguyệt quả nhiên bị cuốn vào huyết tự chỉ thị!


"Ta hiểu rồi, cám ơn ngươi, Thượng Quan tiểu thư, ta rất nhanh sẽ liên lạc với ngươi."


Cúp điện thoại, nàng nhìn kỹ vào nội dung văn bản trên màn hình, nhớ kỹ rồi liền xóa file đi. Dường như thanh âm gõ chữ của nàng hơi lớn, Tịch Nguyệt chưa ngủ say, lại tỉnh dậy.


"Di Chân? Ngươi đang làm gì... Ah!"


Tịch Nguyệt đột nhiên phát ra 1 tiếng kêu sắc nhọn! Sau đó, tay nàng run rẩy chỉ về phía bàn trà bên cạnh ghế sofa, sau lưng Di Chân.


Ở trên bàn trà có 1 bình hoa, trong bình hoa là vài bông… Diên Vĩ hoa!







0 nhận xét:

Post a Comment