11/15/2016

Posted by Unknown |
Nếu là ngày trước thì chúng tôi sẽ nói chuyện rất vui khiến tôi cười như nắc nẻ, nhưng hôm nay cha mẹ yên lặng cả. Phải chẳng đã xảy ra chuyện đáng sợ nào đó khiến gia đình tôi không được như xưa? Tôi còn đang cố nghĩ nguyên nhân thì mẹ đã ngoảnh sang nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị.

“Cha con đã chết rồi, từ nay chỉ còn 2 mẹ con sống với nhau. Chúng ta phải cố gắng rất nhiều.”

Tôi không hiểu lời mẹ lắm nhưng giọng bà khiến tôi sợ hãi thực sự. Thấy vẻ hoang mang của tôi, mẹ bèn xoa đầu tôi, mỉm cười “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Lúc này cha ngoảnh sang nhìn tôi, trong mắt ông mẹ hoàn toàn không tồn tại, ông chỉ chăm chú nhìn vào mắt tôi.

“Con phải sống kiên cường vì mẹ con nữa.”

Lúc này tôi mới ý thức được rằng họ không nhìn thấy nhau. Cha không nhìn thấy mẹ, mẹ không nhìn thấy cha. Tôi tồn tại giữa cha và mẹ, nhưng cả 2 đều cho rằng bên cạnh mình không có người kia.

Qua những lần nói chuyện với cha và mẹ, tôi hiểu rằng - 1 trong 2 người đã chết. Cha cho rằng mẹ đã chết, từ nay ông và tôi sống với nhau. Còn mẹ thì ngược lại, bà cho rằng cha tôi đã chết rồi.

Cho nên, hai người không nhìn thấy nhau, người kia nói gì thì người này đều không nghe thấy. họ chỉ cùng nhìn thấy đứa con là tôi.

Hồi đó tôi còn chưa nói sõi, không thể diễn tả chính xác cho cha mẹ những gì tôi nhìn thấy. Tôi từng nói mình nhìn thấy cả cha và mẹ, nhưng họ còn chẳng thèm để tâm.

“Cha ở ngay trong phòng kia kìa!”

Khi mẹ đang rửa bát trong bếp, tôi kéo tạp dề của bà và nói cha tôi đang ngồi trong phòng khách. Đúng là cha tôi đang ngồi trên sô pha đọc báo.

“Được rồi, được rồi...”

Thoạt tiên mẹ chỉ khẽ gật đầu. Tôi bèn nhắc lại lần nữa thì mẹ ngồi xổm xuống, khuôn mặt bà ngang tầm khuôn mặt tôi.

“Mẹ biết con buồn lắm.”

Giọng nói nghiêm túc và lo âu của bà khiến tôi cảm thấy cái đầu mình có vấn đề, xem ra tôi không nên đả động đến chuyện này nữa.

Nhưng tôi vẫn cố gắng kể lại tình hình này với cha mẹ mấy lần liền.

Một buổi tối, cả 3 chúng tôi đang ngồi trên sô pha. “Ba chúng tôi” tức là với tôi thì như thế, còn với cha mẹ thì chỉ có 2 người, hai mẹ con hoặc 2 cha con đang ngồi đó mà thôi.

“Mẹ đang mặc áo len mầu xanh đấy!” tôi bảo cha.

Kết quả là cả 2 người đều nhìn tôi.

“Con nói cái gì nghe đáng sợ thế?”

Cha tôi cau mày. Ông ngơ ngác vì ông không nhìn thấy mẹ.

“Ừ, mặc áo len xanh, thì sao?”

Mẹ thì tỏ ra khó hiểu.

“Con có thể nhìn thấy cả cha và mẹ đều đang ở trong nhà.”

Cả 2 cùng ngờ vực nhìn tôi.

Những chuyện như vậy xảy ra mấy lần. Thoạt đầu họ không bận tâm nhưng về sau hơi tin 1 chút.

Có lần, mẹ đi tìm kéo vì mở túi bánh mãi không được.

“Ông chồng tôi cất kéo ở đâu thế không biết? Ông tìm ra nó đã rồi đi đâu thì đi!”

Mẹ vừa cằn nhằn vừa lục cái tủ lỉnh kỉnh bút chì, băng dính kê trong phòng khách. Lúc đó cha đang ngồi bắt chéo chân trên sô pha, ông dường như không nhìn thấy mẹ, nên tôi đành hỏi ông xem cái kéo ở đâu.

“Hình như cất ở ngăn kéo tủ bếp!”

Cha tôi trả lời. Tôi bèn nói lại với mẹ lúc này vẫn đang dừng ở phòng khách.

“Hình như cất ở ngăn kéo tủ bếp. Cha con bảo thế.”

Quả nhiên cái kéo đang nằm ở đó. Chuyện tương tự thế xảy ra nhiều lần nên cuối cùng cha mẹ tin lời tôi.

“Con có thể nhìn và nghe thấy cha nói.”

Mẹ ngờ ngợ gật đầu.

“Mẹ đang ở đây đấy, không phải chỉ có 2 người là cha và con đâu. Nếu cha định nói gì với mẹ thì con sẽ nói hộ cho.”

Tôi bảo cha. Ông vui vẻ gật đầu “Ừ, đúng là có thể làm thế.” Rồi ông xoa đầu tôi.

Và thế là tôi bắt đầu trở thành cái loa truyền thanh giữa cha và mẹ. Sự việc này thú vị 1 cách không ngờ.

Cả 3 chúng tôi ngồi trên sô pha xem ti vi.

“Mẹ muốn xem chương trình du lịch.” Mẹ bảo tôi. Tôi lập tức nói lại với cha.

“Mẹ nói mẹ muốn xem cái khác, mẹ muốn xem về du lịch.”

“Con bảo mẹ xem nốt phim hình sự đi đã.” Cha tôi nói luôn, mắt không rời màn hình.

“Cha nói cha không muốn chuyển kênh khác.” Nghe tôi nói vậy, mẹ tỏ ra không bằng lòng “Thật quá đáng!” rồi mẹ đứng dậy đi vào bếp.

Tôi che miệng tủm tỉm cười. Hồi xưa từng có chuyện hay ho thế này, tôi thì rất  vui vẻ làm người truyền tin của cha mẹ. Tôi có cảm giác 3 người chúng tôi lại ở bên nhau, gia đình lại trở nên đầm ấm.

Tôi cứ nghĩ mãi về thế giới mà cha mẹ đang tồn tại. Họ kể rằng đã gặp phải 1 vụ tai nạn giao thông nhưng chuyện hơi phức tạp. Nói dễ hiểu hơn thì 2 người đều  bị cuốn vào 1 sự việc bất thường rồi chết.

Theo lời kể, sáng hôm đó 2 người cần đưa đồ đến cho 1 ông chú, họ cùng oẳn tù tì và người thua cuộc sẽ đi tàu điện đến nhà ông chú.

Nhưng tình tiết sau đó lại không thống nhất. Trong thế giới của mẹ, cha bị thua nhưng trong thế giới của cha, mẹ lại là người thua.

Tàu điện gặp nạn, thế là trong thế giới của mẹ, cha tôi đã chết; trong thế giới của cha tôi thì mẹ đã chết. Cả 2 đều cho rằng mình không chết, sau đó cùng sống với tôi.

Vậy là cha mẹ đều may mắn thoát chết, nhưng thế giới của mỗi người đều như tấm ảnh lờ mờ không rõ nét, cho nên tôi trở thành điểm trùng ở giữa, liên kết 2 thế giới. Tôi có thể đồng thời nhìn thấy thế giới mà 2 người đang tồn tại, điều này khiến tôi có phần tự hào; tôi dường như được lựa chọn làm người trung gian liên lạc với cha mẹ.

Giả sử cha mở cửa bước vào, đáng lẽ mẹ vẫn có thể thấy cửa phòng mở ra rồi khép lại. Nhưng thực tế thì mẹ không chú ý đến cửa phòng đóng hay mở. Sau khi tôi nhắc thì bà mới phát hiện ra, “À đúng là thế thật!”

Lại giả sử mẹ đang giặt quần áo trong bếp nhưng cha lại không hề thấy có người đang giặt đồ. Họ sống trong thế giới của mình, và nếu tôi không giải thích thì họ sẽ chẳng bao giờ nhận ra.

Ăn cơm vẫn là 2 người ăn riêng. Mẹ tự nấu cơm, cha thì mua cơm hộp về ăn.

“Cha không nhìn thấy cơm cà ri trên bàn ạ?”

Tôi bưng đĩa cơm cà ri mẹ nấu đặt trước mặt cha và hỏi ông. Nhưng hình như ông không nhìn thấy gì hết, chỉ ngờ ngợ nhìn tôi.

“Hôm nay ở công ty tôi nhận được 1 cú phone kỳ quái.”

Có lúc cha nhìn vào gian phòng trống vắng nói với mẹ. Thực ra mẹ đang đứng ngay phía sau ông nhưng ông không nhìn thấy nên mới nói vào 1 hướng không xác định. Vì mẹ không thể nghe thấy nên tôi phải nói lại cho bà. Tôi thường bảo họ, tình trạng này đến là kỳ quặc.

Mỗi khi nghĩ rằng 1 trong 2 người đã chết, tôi rất đau xót. Chỉ có mình tôi giữa 2 thế giới của cha và mẹ.

Thoạt đầu khi chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, tôi rất lo lắng khi cha và mẹ không thèm nói chuyện với nhau. Nhưng giờ thì ổn rồi, tôi lại có thể thiếp đi trên sô pha giữa 2 người.

Dù biết không thể thế này mãi, nhưng tôi vẫn chôn chặt ý nghĩ “Ngày nào đó sẽ phải lựa chọn 1 trong 2 thế giới” vào sâu trong trái tim non nớt của mình.

Cũng như hồi trước, tôi không biết tình hình thay đổi từ lúc nào. Có 1 lần tôi nhận ra cha mẹ đang cãi nhau, không còn là mấy câu đấu khẩu hàng ngày như khi tôi còn đi nhà trẻ.

Ăn cơm xong, ba chúng tôi lại ngồi trên số pha. Tôi đã quen rồi nên vừa xem ti vi vừa hỗ trợ cha mẹ đối thoại mà không cần suy nghĩ, chỉ cần lặp lại lời họ như 1 con vẹt là xong.

Tôi nhoài người trên ghế, 2 tay chống cằm, chăm chú xem bộ phim hoạt hình ưa thích. Ngày trước mẹ hay nhắc nhở tư thế này rất xấu, nhưng tôi vẫn thích nằm nhoài thế này.

Cha đột nhiên vứt tờ báo lên bàn, 2 người trở nên to tiếng. Lúc này tôi mới nhận ra thái độ của cha mẹ không ổn, những lời tôi đang truyền đạt hoàn toàn là mạt sát nhau.

Mẹ đứng dậy đi vào phòng ngủ.

“Mẹ về phòng mất rồi.”

“Kệ bà ấy.”

Cha tôi chỉ buông 1 câu cộc lốc. Tôi bắt đầu lo lắng, quên cả xem hoạt hình bởi không có cha mẹ ngồi 2 bên tôi chẳng thấy vui chút nào.

“Này con!” lát sau cha tôi gọi. “Vào nói với mẹ con...”

“Nói gì ạ?”

“Nói rằng, bà ấy chết rồi, thật là tốt quá!”

Vẻ mặt cha rất đáng sợ. Không muốn nói chút nào nhưng nếu thế, tôi sẽ bị ăn mắng, nên tôi đành bước vào phòng mẹ.

Hình như mẹ đang nằm nghĩ ngợi gì đó trên giường, thấy tôi vào, bà ngồi dậy.

“Cha bảo con nói lại: may mà mẹ chết rồi!”

Tôi cố nén không nấc lên. Mẹ lặng lẽ lau nước mắt, bà đang khóc. Tôi chưa từng nhìn thấy người lớn khóc nên sợ hãi, chỉ biết đứng ngây ra như phỗng.

“Thế thì con bảo với cha con thế này...”

Lần này đến lượt mẹ tôi nói xấu cha. Vì có mấy từ tôi không hiểu lắm nên mẹ bảo tôi đứng lại luyện tập trơn tru đã. Tôi chỉ là đứa trẻ con nên không biết những lời nào bị coi là quá đáng.

“Con không làm đâu, mẹ đừng nói thế này nữa.” Tôi nài nỉ nhưng không ăn thua.

“Con phải nói lại với ông ấy, rõ chưa?!”

Tôi bị ép phải nhớ những câu chẳng ra gì rồi chạy qua chạy lại giữa phòng mẹ và phòng khách cha ngồi như 1 nhân viên bưu điện.

Mỗi lần nói lại, cha mẹ đều hầm hầm nhìn tôi, ánh mắt khiến người ta cảm thấy đối phương đáng ghét kia chính là tôi. Những tiếng hét giận dữ nhằm vào tôi, chẳng khác gì chính tôi đang bị mắng mỏ.

Mới đầu, họng tôi như mắc nghẹn thứ gì đó rất khó nói ra, nhưng sau vài lần thì tôi bắt đầu trơ ra vô cảm. Cảm giác đó giống như không nghe được âm thanh nào nhưng vẫn làm được nhiệm vụ của người đưa tin. Đến giờ tôi vẫn thấy kỳ quặc.

Miệng tôi hoạt động hệt 1 chiếc máy ghi âm, ghi xong rồi phát lại, nhưng mắt tôi thì nhòa lệ. Tôi yêu cầu cả cha lẫn mẹ, tôi không muốn nói những lời tàn nhẫn này.

Cuộc cãi nhau kéo dài khoảng 1 giờ rồi kết thúc.

Tôi thấp thỏm chờ đợi, mong họ có thể quay lại phòng khách và lại cùng ngồi trên chiếc sô pha. Cha vào buồng tắm để rửa mặt cho nguôi giận, chắc ông đã bình tĩnh trở lại. Giờ thì yên tâm được rồi.

Lúc này mẹ bước ra phòng khách. Nhỡ họ lại cãi nhau nữa thì sao? tôi lo lắng nhìn mẹ. Mẹ hơi do dự, rồi ngồi xuống bên tôi. Đệm ghế lõm xuống làm người tôi nghiêng sát với mẹ hơn.

“Mẹ sai rồi.”

Mẹ nói và xoa đầu tôi. Tôi chăm chú nhìn ra cửa chờ cha vào để còn nói ngay với mẹ, nhưng cứ nhìn mãi nhìn mãi mà không thấy cha. Mẹ đứng dậy đi vào bếp. Tôi nhìn theo mẹ rồi chợt nghe tiếng loạt soạt giở tạp chí bên cạnh.

Cha đang ngồi ngay bên phải tôi. Tôi liên tục nhìn ra cửa mà không biết cha bước vào từ lúc nào. Hễ hít phải khói thuốc là tôi cảm thấy rất khó chịu, thế mà thôi không hề nhận ra cha đang hút thuốc ngay cạnh tôi. Vừa nãy tôi còn hít thở bình thường kia mà.

Tôi nghi hoặc nhìn cha tôi. Lúc này ông mới cau mày, nói:

“Vừa nãy gọi con mấy lần mà con chẳng buồn nhìn cha.”

Nói đoạn, ông xoa đầu tôi y hệt mẹ lúc nãy. Đúng là bàn tay ấm áp của cha có tồn tại. Thật lạ lùng, sao vừa rồi tôi không nhận ra cha?

Tôi vừa nghĩ điều này vừa nhìn cửa phòng chờ mẹ bước vào. Nhưng mẹ vẫn không từ trong bếp bước ra. Trong phòng này chỉ có 2 cha con tôi, ti vi đang mở kênh ca nhạc.

“Con hỏi mẹ xem, ngày mai định làm gì?”

Có lẽ vì vừa cãi nhau xong, nên cha muốn dò hỏi thái độ của mẹ. Tôi bèn đứng dậy đi vào bếp.

Mẹ không có trong bếp, chỉ nghe tiếng vòi nước đang chảy. Lạ thật, nếu bà rời khỏi bếp rồi đi sang chỗ khác, nhất định phải đi qua phòng khách chứ?

Tôi băn khoản quay ra phòng khách thì thấy mẹ đang ngồi trên sô pha. Tại sao lại không hề thấy mẹ ra khỏi bếp? Tôi không biết. Nhưng bà đang ngồi ở vị trí lúc trước vẫn bỏ trống, tay cầm cốc cà phê, dường như từ nãy đến giờ vẫn như vậy.

Bây giờ lại không thấy cha tôi đâu, chỗ ông ngồi lúc này chống trơn. Gạt tàn, điếu thuốc đang hút dở, khói thuốc bay khắp phòng, tất cả đã biến mất.

Tôi quên cả hỏi xem mẹ ngày mai định thế nào, tôi chỉ nhìn bà.

“Con nhìn gì thế? Có chuyện gì sao?”

Bà nghiêng đầu, hỏi tôi. Đúng là lúc nãy bà đã bước ra khỏi bếp.

Hóa ra mẹ vẫn ngồi ở đây liên tục. À không đúng, cả  cha và mẹ đều ngồi ở bên tôi, mà mỗi lúc tôi chỉ có thể thấy 1 trong 2 người.

Tôi thử ra khỏi phòng khách rồi lại bước vào, lần này chỗ mẹ trống trơn, ngay cả chỗ lõm trên mặt sô pha cũng không thấy. Trái lại, cha xuất hiện ở vị trí khác. Tôi càng tin chắc mình đã đoán đúng.

Tôi ngồi lên sô pha, nhắm mắt. Khi tôi mở mắt ra, cốc cà phê bên tay trái lại xuất hiện thay cho điếu thuốc hút dở bên tay phải.

Tôi không còn nghe thấy cha mẹ nói gì nữa. Thế giới của 2 người đang dần tách ra xa.

Khi tôi ở trong thế giới này thì thế giới kia biến mất, ngay cửa đóng mở hay người đi qua trước mặt tôi cũng không cảm nhận được.

Lúc này tôi không còn là điểm trùng hợp nữa, tôi chỉ đi đi lại lại giữa 2 thế giới đang bắt đầu tách ra xa.

Tối đó, tôi rất buồn. Kể từ nay 3 chúng tôi sẽ không còn ngồi cùng nhau trên sô pha nữa.


Tôi không biết nói sao với cha mẹ. Thấy tôi yên lặng, mẹ dịu dàng vỗ về. Tôi biết mình sắp phải lựa chọn.

0 nhận xét:

Post a Comment