11/03/2016

Posted by Unknown |
Chương 9 quyển 23:

An Tuyết Lệ lúc này suy nghĩ cẩn thận.


Nhưng đã đến nước này rồi, phải hành động thôi.


Nếu như không vì cái thẻ bài màu đen kia, các hộ gia đình tuyệt đối sẽ không dám làm như vậy. Dù sao nếu như sử dụng dao găm đối với quỷ thật mà nói..., như vậy chẳng khác nào các hộ gia đình đang đi tìm cái chết. Nhưng hiện tại vì có sự xuất hiện của thẻ bài cho nên không giống với lúc trước nữa, nếu như quỷ lộ ra diện mục hung ác, chỉ cần lập tức xuất bút raviết lên thẻ bài con số thứ tự thì hết thảy đều chấm dứt!


Đương nhiên điều này là rất nguy hiểm. Nhưng mạo hiểm cũng tỉ lệ thuân với thành công. Mà hiện tại đã có một hộ gia đình bịbóng dáng nguyền rủa giết chết, hơn nữa tấm thẻ bài có thể tiêu diệt ngủy ngay tức thì, và có thể biết được mảnh vỡ thứ sáu hiện đang ở nơi nào. Thì mạo hiểm chính là điều cần phải làm.

Liều mạng có lẽ mới tìm ra được một con đường sống!


Liều mạng!


Hai chữ này vừahiện ra trong đầu An Tuyết Lệ, nàng lập tức liền xông tới!


Thân thể Medusa bị cái bàn kia hung hăng đập vào sau lưng, khiến bước đi hơi lảo đảo, sau đó An Tuyết Lệ bổ nhào qua liền bắt được nàng!


Đây là lần thứ nhất nàng chính thức tiếp xúc vớingười tham gia vũ hội hóa trang! Sau khibắt được Medusa, trái tim nàng run lên bần bật, nhưng đã làm thì chỉ có tiếp tục dấn theo mà thôi! Nàng bắt được tay phải của Medusa, sau đó hung hăng hướng phía sàn nhà kéo xuống!


Sự va chạm này khiến tấm thẻ bài tức khắc rời khỏi tay Medusa! An Tuyết Lệ lập tức vươn tay chuẩn bị nhặt nó lên, nhưng đúng lúc này, một bàn tay được đeo bao tay khác đã  nhặt được thẻ bài!


Ngẩng đầu lên nhìn, người đó chính là đầu bí đỏ!


Một cái chớp mắt, đầu bí đỏ lập tức sải bước chân chạy về hướng khác trong quán bar bỏ chạy!


Vốn là gần cửa ra vào có cương thi lão giả đứng đấy, An Tuyết Lệ cho rằng đầu bí đỏ muốn chạy thoát cũng phải dây dưa một phen. Thế nhưng thật không ngờ hắn lại muốn chạy loanh quanh trong quán bar sao? Điều này hoàn toàn làm cho nàng không có cách nào giải thích được!


Hắn đến cùng muốn gì?


Nhưng không cần quá lâu, nàng đột nhiên cảm giác da đầu như muốn nổ tung! Lúc này nàng lập tức buông tay Medusara, đuổi theođầu bí đỏ!


Hướng đầu bí đỏ chạy trốn là hướng sàn nhảy, mà ở gần đó còn có một cánh cửa nữa! Vốn, An Tuyết Lệ cho rằng cánh cửa kia là cửa nhà WC, nhưng cũng có thể không phải hoặc thường ở nhà wc cũng hay có cửa thoát hiểm!


Chỉ thấy đầu bí đỏ nhanh chóng vọt tới trước cánh cửa kia, sau đó hắn đi vào rồi đóng cửa lại!


Phạm vi tầng thứ mười bảy của tòa cao ốc nàycực kỳ rộng lớn. Cái quán bar này, chỉ là một bộ phận trong tầng này thôi, ngoài ra bên cạnh còn có một nhà hàng, một phòng chơi bi-da cùng một phòng tập thể thao, thậm chí trong phòng tập thể thao còn có một cái bể bơi rất lớn nữa.


Huyết tự chỉ đề cập đến xung quanh khu vực tầng 17. Cho nên cáchộ gia đình có thể  chạy đến bất kỳ đâu chỉ cần vẫn trong phạm vi tầng 17.Chỉ là cái quán bar này là địa điểm tập chung bắt đầu huyết tự, cho nên ai cũng phải tới đấy.


Mà khi An Tuyết Lệ vọt tới mở cánh cửa ra thì phát hiện đối diện chính là nhà hàng! Mà đầu bí đỏ, không biết đã chạy đến nơi nào rồi!


Đương nhiên, hắn không thể ly khai khỏi tầng 17 cho nên chỉ cần tìm tòi cẩn thận, nhất định có thể tìm ra hắn!


An Tuyết Lệ xông vào cái nhà hàng kia!


Nhà hàng này so với quán bar thì lớn hơn rất nhiều, lại mang chút phong cách phục cổ, trên tường đều là những bức tranh sơn thủy hay kiến trúc thời cổ đại, xung quanh không có lấy một cánh cửa sổ. Bàn ghế cũng làm giả cổ, thậm chí còn có rất nhiều bình phong, ngăn cách cho từng bàn ăn. Vì vậy nếu đầu bí đỏ ẩn núp trong này hẳn rất là dễ dàng.


Đúng lúc này, cửa nhà hàng lại bị mở ra, An Tuyết Lệ quay lại nhìn, thì thấy có thêmbốn người khác tiến vào. Nàng lập tức tăng thêm tốc độ, kéo từng cái bình phong mộtra!


Nhất định phải nhanh chóng lấy được thẻ bài! Dù sao ai cũng không biết, người cái thứ nhất bị giết sẽ là ai!


Bình phong từng cái một bị kéo ra, độc nhãn ác ma, cương thi lão giả, xác ướp cùng Medusa cũng nhanh chóng làm như vậy. Ai cũng tận lực cách càng xa cương thi lão giả càng tốt, không ai dám tới gần hắn.


Tất cả các bình phong đã được kéo ra, nhưng mà vẫn không thấy người đâu. An Tuyết Lệ oán liền một cước đá lăn cái ghếở bên cạnh, lúc này cảmgiác muốn đi wc đã biến mất, bởi vì tựa hồ lực chú ý đã bịphân tán.


Lúc này trái tim nàng đang đập rất nhanh, huyết tự bắt đầu đã gần một giờ rồi. Mà người thứ nhất chết không thể xem như bị quỷ giết được, cho nên sắp xuất hiện hộ gia đình hi sinh đầu tiên! Về phần là ai thì chẳng ai biết được. An Tuyết Lệ ngược lại hi vọng ngườithứ nhất bị tập kích chính là đầu bí đỏ, hiện tại đầu bí đỏ đang cầm trong tay một cái bút máy và tấm thẻ bài, chỉ còn chờ quỷ xuất hiện tới giết hắn, hắn có thể lập tức hạ bút.


Đồng thời, An Tuyết Lệ suy nghĩ, tấm thẻ bài kia nhất định phải dùng bút ghi sao?  Đến thời khắc mấu chốt nếu như có thể dùng huyết hoặc là những vật khác thay thế thì có được không? Dù sao trong lúc giành giật nhau thì cái bút rất dễ bị làm hỏng, mà nếu không viết được nữa thì đúng là ngàn năm oán hận, như vậy cũng có chút quá oan uổng. Bất quá, điểm này cũng không thể nào thí nghiệm được, chỉ có thể đến lúc đó tùy thời mà hành động thôi .


Lúc này nàng đi tới mấy căn phòng khác trong nhà ăn. An Tuyết Lệ chú ý đến những lô phòng ăn tách biệt này, sau đó bước một bước tiến lênmở cửa ra!


Bên trong có một vài cái bàn lớncó thể đủ cho mười mấy người ăn cơm, ghế ngồi được sắp xếp rất nghiêm chỉnh. An Tuyết Lệ vừa muốn đi qua xem bên dưới bàn phải chăng có thể đầu bí đỏ đang nấp ở đấy, bỗng nhiên sau lưng nàng lại cómột người khácđi vào.


Nàng sợ tới mức lập tức quay lại nhìn, đập vào mắt chính là độc nhãn ác ma!


Khuôn mặt trắng như tờ giấy, con mắt tà dị nhìn về phía An Tuyết Lệ, cái này tuyệt không giốngnhư là mặt nạ. Lúc ấy, tuy mọi người đều cho rằng đó là mặt nạ, nhưng là... Nhìn kỹ mà nói thì có thể cho rằng kỳ thật đó chân chính là một khuôn mặt cũng được. Đầu tóc kết hơp cùng bộ đồ tương đối hoàn mỹ. Nhất là cái con mắt độc nhãn kia...


Rõ ràng nó ở trạng thái tĩnh, nhưng bây giờ khi nhìn lại cái độc nhãn kia, thì cảm giác độc nhãn giống như đangchuyển động, nếu như là mặt nạ được chế tác quá tinh xảo, hẳn là lợi dụng ảo giác đối với một góc độ nào đó. Hóa trang là điều tâm đắc nhất đối với An Tuyết Lệ, cho nên đối mặt với loại ảo giác này nang cũng hiểu đôi chút. Nhưng loại trình độ làm được cái mặt nạ này, tuyệt đối không phải là hàng vỉa hè nơi có thể mua được một cách thông thường. Trừ phi là chính nàng chế tác mà nói..., nàng tuyệt đối không tin những người khác cũng có thể làm ra loại mặt nạ này được.


Hoặc có thể cho rằng đó là tài năngẩn giấu của mộthộ gia đình nào đó, hay là nhờ vả một nghệ nhân chế tác mặt nạ khác, hay là...


Độc nhãn ác ma này chân chính là quỷ!


Ánh mắt An Tuyết Lệ không dám rời khỏi độc nhãn ác ma nửa giây, nàng từ từ kéo giãn khoảng cách, dần dần tiến đến một cái bàn khác, nhưng nàng lại phát hiện, bất tri bất giác đã lui tới góc tường.


Bỗng nhiên, gió ở đâuthổi mạnh qua, lập tức làm cửa ra vào đóng lại!


Giờ phút này, trong phòng chỉ còn lại có hai người. An Tuyết Lệ cùng độc nhãn ác ma!


Độc nhãn ác ma cũng từng bước một đi tới, điều này làm An Tuyết Lệ nhất thời cảm giác tay chân lạnh buốt, ngay cả cử động cũng không dám động một cái. Cái con mắt tà dị kia, phảng phất như tùy thời có thể chảy huyết ra, lại phảng phất như đang thật sự chuyển động.


Độc nhãn ác ma bắt lấy khăn trải bàn, sau đó hung rút nó ra làm bát đĩa và đồ trang trí rơi hết xuống đất! Mà An Tuyết Lệ lúc này lập tức cúi đầu sợ hãi nhìn xuống phía dưới chân, thế nhưngcũng không có điều gì xẩy ra. Chỉ thấy độc nhãn ác ma cũng hướng nhìn nàng rồi quay đầu đi ra ngoài.


An Tuyết Lệ nhẹ nhàng thở ra, độc nhãn ác ma mở cửa đi ra khỏi phòng, cửa cũng đã khép lại rồi! Nàng mới cảm giác toàn thân xụi lơ, nhưng lại đột ngột nghĩ đến, không bằng tại đây giải quyết nỗi buồn a? Dù sao núpbên dưới cái bàn cũng không có ai nhìn thấy đâu, tạm thời gian phòng này cũng sẽ không có người tiến vào nữa!


Nàng lập tức đi tới phía cửa khóa lại, sau đó mang khăn trải bàn trải lại lên trên, rồi nhanh chui xuống bên dưới, kéo quần xuống bắt đầu...


Nàng lúc này nửa điểm khó xử cũng không cảm thấy, vấn đề hiện tại là làm như thế nào để sống sót, ở thời điểm này ai lại đi cân nhắc loại vấn đề này đâu, nếu có thì tuyệt đối là ý nghĩ không bình thường, không phân rõ chính phụ rồi.


Lúc này nội tâm nàng vẫn như cũ rất là sợ hãi. Đến cùng nên làm như thế nào bây giờ? Nếu ai đó tìm đượcđầu bí đỏ trước mà nói..., có thể cướp đi tấm thẻ bài thì làm sao?


Nghĩ đến đây, An Tuyết Lệ hi vọng mau chóng giải quyết hết nỗi buồn.


"Đăng!"


Mặt bàn trênđỉnh đầu, bỗng nhiên phát ra một tiếng vang!


Tiếp đó lại "Đăng", "Đăng", "Đăng" ! Cả cái bàn lớn cũng bắt đầu rung lên bần bật!


Trong nháy mắt An Tuyết Lệ chỉ cảm thấy như mình đã ngã vào trong hầm băng!


Có "Người" đang đứng trên mặt bàn!


Đương nhiên, cái kia khẳng định không phải người! thời điểm An Tuyết Lệ khóa chặt cửa, trải khăn trải bàn ra rồi chui vào bên dưới cái bàn, trong này hoàn toàn không có người!


"Đăng" !"Đăng" !"Đăng!"


Tiếng vang tiếp một hồi lâu mới ngừng lại được. Lúc này, sắc mặt An Tuyết Lệ đã trắng bệch ra, tuy nhiên nàng đeo mặt nạ ma nữ bên ngoài nên nhìn không ra.


Nàng cuối cùng đã đi xong, nhưng bàn tay vẫn cứ nắm chặt quần không động, không có chút nào như muốn làmđộng tác kéo quần. Trong đầu nàng hiện tại chỉ nghĩ đến một điều: người thứ nhất quỷ lựa chọn muốn giết chính là nàng!


Hiện tại, nàng cũng không thể mở miệng cầu cứu, bởi vì như vậy quỷ sẽ biết nàng đang ở bên dưới cái bàn rồi!


Không, không được chết, không được chết!


Nàng chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, mà trên mặt bàn bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn "Đông" !


An Tuyết Lệ tức khắc bịt miệng lại, bởi vì nàng sợ cơ thể không tự chủ được sẽ hét lớn!


Đầu óc của nàng tức khắc suy nghĩ với tốc độ khá nhanh,biện pháp nào có thể tránh được một kiếp này!


Đúng rồi... đầu bí đỏ! đầu bí đỏ có thẻ bài! Có lẽ hắn cũng đang ở gần đây, nếu như ta lao ra thấy được cái mặt con quỷ kia, lập tức hô " đầu bí đỏ, quỷ chĩnh là mỗ mỗ", như vậy hắn có thể lập tức ghi lên thẻ bài rồi!


Nhưng có khả năng làm được như vậy không? Chỉ sợ chưa kịp hét một tiếng thì nàng đã chết rồi! Nhưng đây cũng là khả năng duy nhất trước mắt có thể nghĩ được!


Có thể làm được không?


Có thể sống sót không?


Không, không đúng!


Ta không có thể nói chuyện!


An Tuyết Lệ lúc này lập tức cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng. Không thể nói chuyện! Bởi vì quá mức sợ hãi mà nàng liền quên mất điều này!


Tình huống như thế này chẳng phải chỉ còn cái chết thôi sao? Phải biết rằng cửa nàng đã khóa lại, các hộ gia đình khác trong khoảng thời gian ngắn muốn vào cũng vào không được!


Như vậy... hi vọng duy nhất chính là, quỷ không cảm nhận được nàng hiện đang trốn ở bên dưới cái bàn! Nếu có thể như vậy, thì cũng còn mấy phần khả năng!


Miêu tả mặc dùrất chậm, nhưng kỳ thật toàn bộ quá trình xảy ra chưa tới 10 giây đồng hồ. Đúng vào lúc này, An Tuyết Lệ chợt thấy trước mắt của nàng...

0 nhận xét:

Post a Comment