11/03/2016

Posted by Unknown |
chương 11 q 22


Hồng Nguyệt trấn, nơi này vốn chỉ là một cái trấn ở trong một quyển tiểu thuyết, nhưng bây giờ nó đã trở thành hiện thực. Lúc này mấy người Tinh Thần đang tập chung lại một chỗ.


Vừa rồi sau khi Thiên Sinh biến mất, thì không còn ai tiếp tục mất tích nữa. Nhưng tất cả mọi người không ai dám thả lỏng chút nào, phải biết rằng hiện giờ nếu không cẩn thận có lẽ sẽ theo gót Thiên Sinh ngay.


Tuy có thể biết rõ cốt truyện nhưng cũng chỉ là những kinh nghiệm của nữ chính đã từng trải qua mới biết được. Hiện tại, nếu có phát sinh chuyện gì, mọi người đều hoàn toàn không biết. Có thể nói trừ khi hết cách mới phải dùng đến hạ sách này thôi.


Lúc này thông qua Bluetooth Tinh Thần đã send file txt đến cho từng người. Ai cũng tận lực nắm bắt tất cả mọi chi tiết trong truyện.


"Nên đi hướng kia!" Phong Dục Hiển chợt dừng bước, nói:

Lam Đông Mỹ vừa đến Hồng Nguyệt trấn đã từng đi qua nơi đây, các ngươi nhìn phía trước xem!"


Lúc này, năm người đang nấp sau một căn nhà hai tầng. Phong Dục Hiển chỉ vào một gốc cây Dương Liễu hơi rũ xuống phía trước mặt. Căn cứ tiểu thuyết lúc ban đầu Lam Đông Mỹ đi dọc theo cây Dương Liễu một thời gian ngắn, thì thấy được cái trà lâu kia. Nói cách khác, trước cây Dương Liễu cách đó không xa, chính là trà lâu rồi!


Tim mỗi người đều đập thình thịch!


Nhanh!


Nhưng trên đồng hồ thời gian không còn nhiều lắm rồi! Đã là 0 giờ 50p 10s, lúc này tính đến khi Lam Đông Mỹ về tới Hồng Nguyệt trấn cũng không bao lâu nữa!


" Mọi người nhất định phải coi chừng, không được phân tâm!" Lang Trí Thiện giữ chặt lấy ngực của mình, sau đó lo lắng lại bổ sung thêm: "Nếu như quỷ xuất hiện lập tức phân tán ra! Sau đó ít nhất một người đi tìm Trang Lão bá, hỏi rõ địa hình, như vậy cho dù có chết đi thì đến ngày thứ hai, cũng có thể bảo lưu lại trí nhớ có thể nói cho người khác biết."


Tinh Thần nhìn về phía Lang Trí Thiện, nói: "Ngươi bây giờ cũng tin có thể Luân Hồi rồi hả?"


"Ta nói là nếu tình huống xấu nhất xẩy ra. Chúng ta, không có lựa chọn nào khác."


Đúng như Lang Trí Thiện nói, hiện tại đích thật không có lựa chọn nào khác. Chỉ có đánh cuộc rằng sau khi hết một ngày thì tất cả mọi người sẽ được phục sinh lại. Một khi Quỷ xuất hiện, mọi người đều chia nhau ra các hướng khác mà chạy, nếu không chẳng những không đạt được mục đích, còn có thể lãng phí một cơ hội Luân Hồi.


Nhưng đường đi chỗ cây Dương Liễu hơi tối, mặc dù đi đường vòng bên cạnh cũng được nhưng dưới ánh trăng rất dễ bị phát hiện. Dù đi đường nào cũng quá mức nguy hiểm! Thế nhưng không thể không đi !


"Như vậy đi " Tinh Thần đột nhiên đưa ra một kiến nghị: " nếu Lang cảnh quan nói như vậy, không bằng hai người  sẽ đi qua bên đó, còn ba người ở lại đây. Nếu như chúng ta chết rồi, thì trước khi chết nhất định sẽ phát ra tiếng kêu cảnh báo, các ngươi sau khi nghe được, thì hãy nghĩ biện pháp khác tiếp cận nhà Trang lão bá. Tóm lại, không thể để tất cả mọi người cùng chết, ai cũng sẽ được luân hồi trở lại, chúng ta phải sử dụng điều này một cách triệt để."



Vừa nói xong, Tinh Thần cũng á khẩu không trả lời được.


Ai đây? Rất rõ ràng không ai muốn tự đề cử chính mình. Dù sao khoảng chừng hai mươi phút nữa tại nhà Trang Lão bá sẽ có quỷ xuất hiện, điều này trong tiểu thuyết nói rất rành mạch đấy. Biết rõ như vậy mà còn dấn thân vào, ai dám làm chứ? Sẽ có ba người có thể ở lại đây, ai cũng hy vọng người đó chính là mình. Bởi vì có cái gọi là không lo nghèo mà chỉ lo không đồng đều. Nếu như ai cũng muốn có đãi ngộ đặc biệt, vậy thì còn ai nguyện ý chịu thiệt nữa.


"Ta đi thôi " nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Phong Dục Hiển lại mở miệng: " Bởi vì thê tử của ta đã chết, mà ta cũng không còn ý chí để sống tiếp nên mới vô tình tiến vào nhà trọ, nếu thật sự phải chết tại đây, vậy cũng coi như là đi đoàn viên cùng thê tử của ta a. Tinh Thần đây là ý kiến ngươi đưa ra tất nhiên ngươi cũng phải theo giúp ta chứ?"


Hai người này đồng thời mở miệng, thật làm ba người còn lại cảm giác có chút nhẹ nhàng. Hai người kia, một thuộc Dạ Vũ minh, một là người trung lập, cũng không cần cân nhắc liên minh hỗ trợ.


Tinh Thần cùng Phong Dục Hiển hít sâu một hơi, rốt cục chạy ra khỏi nơi ẩn núp, đứng dưới con đường đang được hồng nguyệt chiếu sáng! Nhìn bóng cây Dương Liễu, hai người lập tức tăng tốc phóng thẳng hướng trà lâu phi đến!


Hai người như đang thi chạy nước rút một trăm mét!


Nhìn bóng lưng hai người, Khâu Phi Phàm kéo tay áo Lang Trí Thiện hỏi: "Cái này... Động tĩnh không quá lớn chứ?"


"Đến mức này, chỉ có thể liều mạng rồi." Lang Trí Thiện nói: "Căn cứ theo nội dung tiểu thuyết, nếu như bây giờ xuất hiện quỷ ở gần đây, thì dù có tránh thế nào cũng vô dụng, đã như vậy bọn hắn chỉ có thể đánh cuộc một keo. Dù sao, ở đây bất kỳ một nơi nào, lúc nào cũng có thể xuất hiện Quỷ hồn."


"Bọn hắn... Thật đúng là có dũng khí ah." Lâm Tuyết Hoa thở dài nói: "Đáng tiếc, không có gia nhập Thánh Nhật giáo chúng ta, nên bọn họ không cách nào hiểu được chân lý.  Nếu không bọn hắn có lẽ cũng có thể tu luyện tới Bỉ Ngạn ah."


Tốc độ của Tinh Thần cùng Phong Dục Hiển không ngừng tăng nhanh, mà lúc này dưới ánh trăng hồng sắc, trà lâu có chút cổ kính đã xuất hiện!  Như tiểu thuyết miêu tả, không sai chút nào!


Đằng sau cái kia, chính là nhà Trang Lão bá rồi!


Hai người không khỏi thi triển bộ pháp nhanh hơn, ba người đằng sau theo dõi, âm thầm cảm thấy kinh hãi, hi vọng Tinh Thần cùng Phong Dục Hiển có thể thành công!


"Cố gắng lên, cố gắng lên, cố gắng lên ah!" Khâu Phi Phàm nắm chặt bàn tay thành nắm đấm nói: "Biện Tinh Thần, Phong Dục Hiển, hai người các ngươi là anh hùng đấy! Cố gắng lên, nhất định phải thành công ah!"


Rốt cục cũng chạy qua khỏi trà lâu, hai người liền thấy được đằng sau đó có một căn nhà nhỏ! Không cần hỏi, dĩ nhiên là nhà của Trang Lão bá, ở đây nhà cửa đều tương đối thưa thớt, cho nên hoàn toàn không khó để phán đoán!


Hai người lập tức tiến lên đứng ở trước cửa ra vào, Tinh Thần vươn tay gõ cửa! Mặt mũi Phong Dục Hiển thần sắc rất là khẩn trương, không ngừng xem xét phía sau và xung quanh.


Lang Trí Thiện và hai người nữa, vẫn đợi trong bóng tối, hiện tại chưa biết tình hình của hai người kia như thế nào, nếu như điện thoại có thể dùng được thì tốt, nhưng bây giờ lại không có cách nào liên lạc được.


"Bọn hắn, đến cùng là như thế nào rồi?" Khâu Phi Phàm cảm giác đứng ngồi không yên, hiện tại thời gian trôi qua từng phút từng giây, căn cứ theo nội dung tiểu thuyết, Lam Đông Mỹ sắp sửa xuất hiện rồi! Mà Lang Trí Thiện cùng Lâm Tuyết Hoa làm sao không biết điểm này chứ!


Chỉ là hiện tại chỉ có thể chờ. Nếu tùy tiện đi ra ngoài hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!


"Ta nói " Khâu Phi Phàm bất an mở miệng: "Tuy Biện Tinh Thần nói trước khi chết nhất định sẽ kêu mấy tiếng thảm thiết báo động cho chúng ta biết rõ, nhưng phải là với điều kiện hắn còn có thể phát ra âm thanh ah. Nếu như bất chợt bị giết, thì hắn muốn kêu thảm cũng không kịp phát ra đâu đúng không? Bọn hắn hiện đã rời qua khỏi tầm mắt rồi, chúng ta căn bản không cách nào biết rõ sống chết của bọn hắn ah!"


"Ta biết rồi, thế nhưng mà..." Lang Trí Thiện không ngừng nhìn đồng hồ, bây giờ đến lúc trời rạng sáng càng ngày càng gần rồi. Lam Đông Mỹ lúc này hẳn cũng sắp tới gần nhà Trang Lão bá.


"Ta nói chúng ta cũng có thể trông thấy Lam Đông Mỹ đúng không?" Lâm Tuyết Hoa cũng chú ý đến phía trà lâu, nói: "Nàng cùng con trai cũng đi qua nơi này mà."


"Ân, hoàn toàn chính xác." Lang Trí Thiện gật đầu, nói: "Tóm lại, vẫn phải chờ đợi để xem xét tình hình."


"Hay chúng ta đi trước?" Lúc này Lâm Tuyết Hoa càng ngày càng không chịu nổi nữa: "Hồng Nguyệt trấn vốn rất nguy hiểm ah, căn cứ theo tiểu thuyết miêu tả, chúng ta nên tìm cách rời khỏi Hồng Nguyệt trấn ngay bây giờ. Nếu cứ dừng lại ở đây mà nói... con quỷ kia sẽ đến bên chúng ta lúc nào không hay, chẳng phải khi Lam Đông Mỹ rời đi, thì quỷ gần như đã xuất hiện ngay lập tức! Có phải hay không?"


Nhưng mà, đúng vào lúc này...


"Ah —————— "


Một âm thanh vô cùng thê lương thảm thiết bỗng nhiên vang lên! Thanh âm tuy không nghe được là ai phát ra, nhưng hẳn là một trong hai người Tinh Thần cùng Phong Dục Hiển!


Phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng có nghĩa là...


Biện Tinh Thần chết rồi!


Hắn đã chết nghĩa là...? Đằng sau trà lâu ít nhất đã có một con quỷ xuất hiện!


"Trốn mau..." Lang Trí Thiện không chút do dự, lập tức quay đầu, nói: "Lập tức trốn ngay! Căn cứ theo cốt truyện, chạy hướng nào có thể rời khỏi Hồng Nguyệt trấn một cách nhanh nhất?"


Không cần câu trả lời ba người đã bắt đầu chạy.... nhà cửa xung quanh thưa thớt khiến ba người căm hận không thôi, thế nhưng không có biện pháp nào khắc phục được.


Lúc này, lại một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, Khâu Phi Phàm trong nháy mắt cả người lập tức ngã lăn trên mặt đất. Chẳng quan tâm bàn tay hay đầu gối bị trầy da, Khâu Phi Phàm lập tức đứng lên đuổi theo Lang Trí Thiện cùng Lâm Tuyết Hoa, nhưng hắn lại không trông thấy bất kỳ ai nữa rồi!


" Sao có thể chạy trốn nhanh như vậy?" Khâu Phi Phàm đứng lên, vừa muốn cất bước đi tiếp thì bỗng nhiên... Hắn cảm giác được có một bàn tay lạnh như băng, túm lấy bờ vai hắn!


Lang Trí Thiện cùng Lâm Tuyết Hoa liều lĩnh chạy vội. Hiện tại kế hoạch đã hoàn toàn thất bại, chỉ có thể dựa theo cốt truyện ly khai khỏi Hồng Nguyệt trấn! Trong tiểu thuyết, Lam Đông Mỹ ở trong Hồng Nguyệt trấn nhưng tất cả miêu tả không nhiều, chỉ biết cái trấn này không quá lớn, và nhân vật chính đi đến đâu khung cảnh mới bắt đầu được mở ra!


"Vừa rồi có hai tiếng kêu thảm thiết..." sắc mặt Lâm Tuyết Hoa trắng bệch nói: "Phong Dục Hiển cùng Biện Tinh Thần, hai người bọn họ đều chết hết rồi sao? Tại sao có thể như vậy?"


Lang Trí Thiện không ngừng nhìn điện thoại, suy nghĩ về con đường bọn hắn phải đi như thế nào. Tiểu thuyết miêu tả không thể nói là quá tỉ mỉ, nhưng dù sao câu chữ trên giấy tờ sao có thể so sánh với thực tại được, trừ phi mỗi căn nhà đều được miêu tả một cách tỉ mỉ thì mới có thể hình dung ra đươc cục diện.


"Hướng phía đông di!" Lúc này Lang Trí Thiện nói: "Lam Đông Mỹ lúc ấy là nhắm hướng đông mà chạy, chúng ta cũng chỉ có đi theo cái hướng kia... V ..v ..., Khâu Phi Phàm? Khâu Phi Phàm ngươi đang ở đâu rồi hả?"


Bây giờ Lâm Tuyết Hoa mới chú ý tình hình xung quanh, Khâu Phi Phàm rõ ràng không thấy nữa rồi!


Điều này không bình thường!

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, chẳng lẽ hắn cũng đã chết rồi sao?


Lâm Tuyết Hoa chỉ cảm thấy nội tâm của chính mình phảng phất như nguội lạnh một nửa!


Hiện tại nàng rất giống như Lam Đông Mỹ! Cô ta lúc ấy chỉ mang theo một đứa bé, mà cũng có thể lần tìm được đường sống trong chỗ chết, huống chi đây là hai người lớn?


Lúc Lam Đông Mỹ rời khỏi nhà Trang Lão, bị quỷ ảnh truy đuổi thì cứ nhắm hướng đông mà chạy, sau đó liền thấy một phiến rừng cây rậm rạp, nàng liền chạy vào trong đó mới có thể ngắt đuôi được con quỷ kia.


Nhưng bọn họ rõ ràng cũng đang chạy hướng phía đông, mà tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy vạt rừng cây kia? Mà quan trọng nhất bây giờ là làm sao bọn hắn có thể sống sót được? Bọn hắn không phải Lam Đông Mỹ, đâu có được vận khí như nhân vật chính a !


Tử thần đang ép sát từng bước, Lang Trí Thiện cùng Lâm Tuyết Hoa lúc này cơ hồ đã dốc toàn bộ sức lực chạy nước rút, hi vọng, có thể cầu được một đường sinh cơ!

0 nhận xét:

Post a Comment