11/03/2016

Posted by Unknown |
Chương 13 q22

"Ta, ta không phải vừa mới chết rồi sao?"


"Ta thật sự sống lại rồi hả?"


"Thật sự, quả nhiên là thật!"


Sáu người lúc ban đầu vẻ mặt đều đang kinh hoàng, nhưng ngay lập tức kịp phản ứng, thời gian đã quay lại, tiến nhập ngày Luân Hồi thứ hai!


Chỉ là ngày đầu tiên chưa đến một giờ chèo chống đã lập tức có người chết, cái này hoàn toàn không ăn khớp với độ khó huyết tự. Hoặc là vì có bảy ngày Luân Hồi cho nên không có hạn chế khoảng cách thời gian giữa cái chết của từng hộ gia đình sao?


"Chờ một lát!" Lang Trí Thiện bỗng lộ ra thần sắc cảnh giác, nói: "Vẫn là chờ một chút!"


Hắn mở ba lô ra, sau đó từ bên trong lấy ra một cái bánh Hamburger. Bên trong vẫn là một cái Hamburger thịt bò hoàn hảo.


"Quả nhiên thời gian quay lại rồi!" Hắn thả cái bánh Hamburger lại trong ba lô, nói: "Cái bánh Hamburger này vốn ta mang theo bên người, bởi vì huyết tự trong 24 tiếng đồng hồ, cho nên có chuẩn bị một ít đồ ăn."


"Đúng nga!" Lâm Tuyết Hoa vỗ tay một cái, nói: "Ta nhớ được ngươi có ăn hết cái bánh Hamburger ấy rồi, lúc ấy ta còn cảm thấy kỳ quái, ngươi tại sao có thể ngồi ăn nhàn nhã như thế , nói như vậy..."


"Đúng. Cái Hamburger này ta đã ăn hết, thế nhưng lại xuất hiện ở đây. Không chỉ như vậy, khi ăn xong cảm giác rất no bụng, thế nhưng hiện tại ta hoàn toàn không còn cảm giác no bụng nữa. Bởi vậy phán đoán, thời gian quả nhiên là quay ngược lại rồi."


"Không cần phiền toái như vậy chứ?" Khâu Phi Phàm đi tới nói: "Nhìn đồng hồ một cái không được hay sao?"


"Đồng hồ?" Lang Trí Thiện lạnh lùng nói: "Đồng hồ hoàn toàn không thể tin được, muốn điều khiển thời gian là quá dễ dàng. Ta phải xác định chính xác thời gian hoàn toàn đã quay ngươc lại, như thế mới có khả năng tiến hành kế hoạch tiếp theo. Trước mắt ta cũng có thể xác định, chúng ta thật sự là người sống, cũng không thể loại trừ khả năng chúng ta đã chết và bị quỷ biến thành."


"Ngươi thật đúng là lợi hại ah " Thiên Sinh cũng đi tới, nói: " Có thể nghĩ chu đáo và tỉ mỉ như vậy."


"Đương nhiên." Lang Trí Thiện thả cái Hamburger vào ba lô, nói: " Nhà trọ có năng lực xuyên tạc trí nhớ thì cũng có thể tạo ra một đoạn ký ức giả để lừa gạt chúng ta. Chỉ là như vậy độ khó hoàn toàn không theo một quy tắc gì, điều này rất khó xẩy ra. Cho nên, hiện tại cơ bản có thể xác định thời gian đã hoàn toàn quay trở về rồi."


Mỗi người đều ngẩng đầu nhìn một chút ánh trăng hồng sắc, để bảo đảm trí nhớ có thể tiếp tục duy trì đến ngày mai.


"Thực là đáng sợ..." Lâm Tuyết Hoa hai tay ôm chặt lấy bả vai, nói: "Ta, ta vừa rồi còn thấy chính đầu mình rơi trên mặt đất, quả thật quá kinh khủng, ta thực là muốn chết luôn cho xong!"


"Ta là người chết thứ nhất a?" Thiên Sinh gãi gãi đầu nói: "Tốt rồi, không nói chuyện này nữa. Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Vị trí Hồng Nguyệt trấn chúng ta đại khái có thể xác định rồi, như vậy tránh đi là được."


"Kỳ thật..." Tinh Thần nhìn về phía Thiên Sinh, nói: " Bởi vì ngươi chết đầu tiên cho nên không biết, chúng ta sau đó có tiến vào Hồng Nguyệt trấn, rồi ta cùng Phong Dục Hiển đều chết ở trong Hồng Nguyệt trấn."


"Này uy uy uy!" Lâm Tuyết Hoa dốc sức lắc đầu chỉ vào Tinh Thần nói: "Biện Tinh Thần ngươi đừng nói chuyện dọa người như vậy được không, cái gì mà đều chết trong đó, nghe như các ngươi là quỷ không bằng! Ta van ngươi có thể đổi lại cách dùng từ được không? Về sau dùng từ 'đi rồi' để thay thế cho ' chết rồi' !"


"Được rồi, tùy ngươi..."


"Các ngươi đã chết trong Hồng Nguyệt trấn?" Thiên Sinh cũng hơi hoảng sợ, tuy nhiên đối với hắn điều này không tính là quá bất ngờ, nhưng có thể xác nhận Hồng Nguyệt trấn hoàn toàn rất nguy hiểm.


Nhưng vào lúc này, Tinh Thần bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hung hăng dậm một chân xuống đất, làm mọi người rất sợ hãi!


"Không xong! Ta quên! Cái chỗ này rất gần với căn nhà gỗ nhỏ ah!"


Mỗi người tất nhiên không ai không biết đang ở gần nhà gỗ nhỏ như thế nào! Lời này vừa nói ra, mọi người đều lập tức biến sắc!


Đến 0 giờ ánh trăng liền biến thành mầu hồng. Mà lúc đó bọn hắn đi về phía trước không bao lâu đã thấy được căn nhà gỗ nhỏ, với cánh cửa đang được mở toang ra!


Điều này đại biểu cho cái gì không cần nói cũng biết!


"Trốn... Chạy mau!"


Lúc này, không ai do dự lấy nửa điểm, lập tức chạy trốn. Lam Đông Mỹ biết rõ nhà gỗ này cực kỳ nguy hiểm, cho nên nàng tận lực rời xa nó. Vì vậy không ai biết những chuyện sẽ xẩy ra xung quanh căn nhà ấy!


"Chờ một chút! xác định phương vị trước!" Lang Trí Thiện ngồi xổm xuống, lập tức mở ba lô lấy la bàn ra. Nhưng hắn vừa kịp cầm được cái la bàn lên thì bỗng trong ba lô một bàn tay đột nhiên xuất hiện túm lấy cánh tay Lang Trí Thiện. Sau đó, kéo cả người hắn vào bên trong túi! Cái ba lô không ngừng rung lên, nhưng không bao lâu, một động tĩnh nhỏ cũng không có.


Lúc này, ai cũng cảm giác như đang đứng trong hầm băng! Không cần ai chỉ huy, mỗi người đều vội vàng đứng dậy chạy thục mạng!


Theo lý thuyết, chỗ này có lẽ chưa xuất hiện quỷ mới phải, nhưng vừa rồi mọi người có tập trung nói chuyện cho nên tiêu hao một ít thời gian. Mọi người suy đoán hẳn là khi Lang Trí Thiện mở ba lô lần thứ nhất lấy Hamburger ra đã bị con quỷ kia chui vào bên trong sao?


Nhưng lúc này không ai dám nói ra, bọn hắn chỉ có thể trốn, trốn, trốn!


Không biết chạy được bao lâu, thể lực gần như đã cạn, năm người mới ngừng lại. Người chậm nhất chính là Thiên Sinh cũng cách bốn người phía trước vỏn vẹn gần 10m, thiếu chút nữa mất dấu tất cả mọi người rồi.


"Ta... Ta..." Tinh Thần vịn lấy một thân cây, nói: " Thật, thật là đáng sợ a? Chúng ta có nên nghỉ ngơi một chút không? Không, không thể dừng lại được. Chúng ta nên làm cái gi bây giờ? Đi hướng nào đây?"


Vừa lúc đó, Phong Dục Hiển thở không ra hơi đột nhiên mở miệng nói: "Đi, đi tìm nữ nhân điên kia!"


Lúc này con mắt mọi người tức khắc sáng ngời!


Đúng, nữ nhân điên ah!


Mọi người cơ hồ quên mất chi tiết nhỏ này! Cô ta lúc ấy đang ở bụi cỏ lau bên cạnh Bình Nguyên, sau đó bị xe đâm chết mới biến thành quỷ, nhưng hiện tại có lẽ đang còn sống!


"Trông cậy vào một người điên!" Thiên Sinh lại lắc đầu: "Một người điên, nàng..., có thể nói những điều xằng bậy thì sao?"


"Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?" Phong Dục Hiển gân cổ nói: "Chẳng lẽ lại đi tới Hồng Nguyệt trấn? Ta không đi! Nói thật Lam Đông Mỹ ở trong tiểu thuyết có thể tìm được khu vực an toàn thực sự ít đến đáng thương, trong bảy ngày cũng chưa biết đã tìm ra con đường an toàn thật sự hay không! Chúng ta bây giờ chỉ có thể thử từng biện pháp một! Đầu tiên, chúng ta nhất định phải hiểu rõ địa hình, không biết địa hình cho dù tiểu thuyết có chỉ rõ con đường an toàn cũng khó mà tìm ra!"


Lời Phong Dục Hiển nói..., quả thật không phải không có đạo lý.


Hiện tại đích thật không có biện pháp khác.


Trong tiểu thuyết, từng xuất hiện ba nơi tương đối an toàn, đương nhiên an toàn này cũng chỉ là tương đối. Không có một nơi nào có khả năng an toàn tuyệt đối, dù đang nguy hiểm nhưng cũng không phải lúc nào cũng như vậy.


Theo thời gian phán đoán, đại khái nửa giờ nữa nữ nhân điên sẽ bị xe đâm. Nếu như cứu được nàng trước, có lẽ sẽ biết thêm một ít tin tức từ trong miệng nàng. Hơn nữa, quan trọng nhất là...


"Nữ nhân kia thật sự bị điên sao? Theo như nàng nói, toàn bộ đều là sự thật. Nhiều lắm chỉ là bình thường tóc tai bù xù thôi..." Lúc này bỗng Lâm Tuyết Hoa đưa ra kiến nghị.


"Không, nàng nhất định là người điên!" Tinh Thần lập tức phản bác: "Một người bình thường còn có khả năng tiếp tục ở lại Hồng Nguyệt trấn sao? Nói thật ta căn bản không hiểu, những lão nhân trong trong tiểu thuyết kia vì cái gì... không muốn xa xứ, quyết định chờ chết ở Hồng Nguyệt trấn, tất cả thật sự quá kì quái."


Phong Dục Hiển nghe đến đó, nhướng mày nói một câu : "Có thể hay không đây thật sự cũng chỉ là một bộ tiểu thuyết? Nếu như là tiểu thuyết,  nếu có những tình tiết không hợp lý cũng có thể lý giải rồi, bởi vì thời điểm tác giả thiết lập những suy nghĩ không  thể nào hoàn thiện như một cuộc sống thực được, vẫn sẽ có những sai sót bị bỏ qua. Nhưng nguyền rủa huyết tự lại làm cho 《 Luân Hồi 》 trở nên chân thật hóa rồi... tất cả biến thành một cuộc sống thật sự, tình huống quỷ dị như vậy trước kia có từng gặp qua sao? Phân tích huyết tự chưa từng có tiền lệ như thế này ah!"


"Không dựa theo lẽ thường không phải luôn luôn là phong cách của các huyết tự quan trọng sao? Ta sớm đã thành thói quen." Tinh Thần không có phản ứng gì, nói: "Nếu như không phải như vậy, ca ca ta cũng sẽ không chết..."


Phong Dục Hiển biểu lộ nao nao, nói: "Nói đến đây, ta ngược lại chú ý tới một việc ah. Tinh Thần ngươi còn nhớ rõ không? Chính là sau khi ca ca ngươi chết thì cách đó chỉ vài ngày, nhà kho không hiểu sao cũng bị đóng cửa. Nếu như những... đạo cụ kia hiện tại có thể dùng, chúng ta cũng không trở thành bị động như thế này."


Cái này vẫn luôn là bí ẩn trong lòng các hộ gia đình. Nhà kho vì cái gì chỉ mở ra trong một đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy, không hề báo trước đã đóng cửa, làm rất nhiều hộ gia đình vẫn không tìm ra được cách lí giải hợp lý nhất.


"Đừng đề cập chuyện này nữa" Thiên Sinh cắt đứt lời hai người nói: "Trước mắt, mọi người nên thảo luận làm thế nào mới tìm thấy cái nữ nhân điên kia ! Những chuyện khác, sau này hãy nói!"


Cuối cùng năm người quyết định, ngay lập tức đi tìm nữ nhân điên. Đại khái đã biết phương hướng, cho nên tìm được chỗ đó chắc cũng không quá khó khăn.


Thời điểm men theo cái la bàn mà đi, nội tâm mỗi người đều hỗn độn bất định. Trong rừng cây, còn có thể dựa vào bóng tối, cây cối che chắn khỏi cái huyết hồng nguyệt sắc kia. Nhưng có thể che chắn được bao lâu đây?


"Nghe kỹ." Tinh Thần hắng giọng một cái, nói: "Chúng ta đã biết rõ, mạng của chúng ta có thể được luân hồi, và trí nhớ vẫn có thể lưu lại được những điều đã xẩy ra. Cho nên điều chúng ta cần làm trong mấy ngày tới chính là tìm ra con đường có thể bình an rời khỏi núi Phác Hạ. Hoặc nói, có thể cho chúng ta vượt qua 24 tiếng đồng hồ bình yên! Phải biết rằng, chúng ta cùng Lam Đông Mỹ không giống nhau, nàng chỉ cần tìm thấy con đường an toàn là có thể ly khai, nhưng chúng ta trước khi hết 24h thì hoàn toàn không thể!"


Mọi người biết rõ, tất cả chỉ có thể làm như thế.


"Tánh mạng của chúng ta có thể luân hồi như vậy, cũng đừng quá sợ hãi, chỉ cần đạt được tình báo thì liều mạng chết cũng không sao! Tìm được con đường an toàn rồi sau khi chờ đợi hết giờ là chấp hành xong huyết tự, sau đó xem như chúng ta thoát rồi!"


Nói là nói như vậy, nhưng nội tâm mỗi người vẫn rất mâu thuẫn. Chỉ là, tình huống trước mắt cũng không có phương pháp khác tốt hơn. Tóm lại giai đoạn hiện tại chỉ có thể cứu nữ nhân điên trước rồi nói sau.


Nhưng bọn họ đã đi thật lâu rồi, tại sao vẫn chưa nhìn thấy vạt cỏ lau kia, cùng với dải đất bình nguyên.


" Phương hướng có thật chính xác không đấy?" Phong Dục Hiển dừng bước, nhìn  đồng hồ nói: "Cũng đã 0 giờ 20' rồi, không nhanh lên nữ nhân điên chỉ sợ sẽ chết rồi! Đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?"


Tất cả mọi người đều lộ thần sắc rất hoang mang. Vừa rồi vì chạy quá xa, mà không có chú ý la bàn, chỉ sợ đã đi trệch hướng phương rồi. Mặc dù đã xác định lại phương hướng cần đi, nhưng nơi nữ nhân điên chết tại sao vẫn không thấy.


Ngay khi mọi người sắp chán ngán thất vọng, Tinh Thần lại cổ vũ: "Tốt rồi! Mọi người ngẫm lại đi chúng ta có sáu cơ hội đi tìm sinh lộ, điều kiện này không phải quá tốt so với huyết tự bình thường khác rồi sao. Không thể nhụt chí đơn giản như vậy được! Mọi người tiếp tục đi thôi! Vô luận như thế nào nhất định phải tìm được nữ nhân điên kia! "


Trong tiểu thuyết nữ nhân điên kia không hề đề cập đến tên nàng, cho nên mọi người cũng chỉ có xưng hô như thế. Đáng nhắc tới chính mẹ của nàng, vị quả phụ kia tinh thần hẳn không phải rất không bình thường, nếu không đã sớm nên mang theo con gái rời khỏi Hồng Nguyệt trấn rồi.


Tuy Tinh Thần liên tục cổ vũ mọi người thế nhưng ai ai cũng không tin tưởng toàn phần.


Mà có lẽ là trời xanh có mắt.


Rốt cục, sau khi đi hết bãi cỏ trước mắt, một vạt cỏ lau xuất hiện! Bên kia vạt cỏ tất nhiên là Bình Nguyên rồi.


Lúc này Bình Nguyên kia không có một bóng người.


Tất cả mọi người kích động hẳn lên, vô luận như thế nào cũng đã tìm ra được!


"Thế nhưng..." Phong Dục Hiển nhíu mày nói: "Mọi người còn nhớ rõ, nơi nữ nhân điên chết là ở đâu không? Ta không nhớ rõ ah. Vùng này nhìn đâu cũng thấy giống nhau à?"


"Không cần để ý nhiều như vậy’’ Tinh Thần đáp: "Lập tức tìm đi nữ nhân điên thôi."


"Đúng, chúng ta chia nhau ra tìm!"


"Chờ một chút!" Tinh Thần lại đưa ra một kiến nghị, hắn đi đến bụi cỏ lau sau lưng, nắm lên một cây hung hăng kéo ra, đồng thời giẫm đạp trên mặt đất vài cái, làm cây cỏ xung quanh đổ xiêu vẹo.


"Như vậy đi, chúng ta tách ra đi tìm, bất luận ai tìm được nữ nhân điên lập tức mang nàng đến nơi này, chúng ta cuối cùng sẽ tụ họp tại đây!"


"Tách ra?"


"Đúng vậy. Không có biện pháp khác. Thời gian không còn nhiều lắm rồi, tách ra tìm khả năng thành công sẽ cao hơn. Ta cùng Thiên Sinh một tổ, Phong Dục Hiển, Khâu Phi Phàm cùng Lâm Tuyết Hoa một tổ."


Không ai có thể phản bác điều mà Tinh Thần vừa đưa ra. Vì vậy, năm người tách ra dọc hai hướng ngược nhau nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm.


Khoảng cách hai tổ càng ngày càng xa. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện tung tích nữ nhân điên.


Đương nhiên trong lòng bất an không thôi. Vạn nhất nữ nhân điên kia đã chết thì khi đó đợi bọn hắn, chính là một nữ quỷ!

0 nhận xét:

Post a Comment