11/03/2016

Posted by Unknown |
chương 15 quyển 23:

Ngay khi An Tuyết Lệ đang trải qua thời điểm sinh tử, thì các hộ gia đình ở nhà trọ không biết tại một địa phương khác, cũng có một nữ tử đồng dạng đang bị sinh tử vây hãm.


Đó là một gian phòng nhỏ hắc ám ở trên cao. Một nữ tử cókhuôn mặt thanh tú đang tìm kiếm một đồ vật gì đó, qua hồi lâu sau trên mặt nàng lộ ra chútbiểu lộ thất vọng khó có thể che dấu.


"Học trưởng... Ngươi đừng nên gặp bất trắc gì..." Nữ tử này đúng là Di Chân, mà nàng hiện tại đang hoàn toàn là vô kế khả thi. Ở trong Dạ U Cốclâu như vậy rồi nhưng đến bây giờ vẫn chưatìm thấy nhật ký củaBồ Mỹ Linh.


Cái trấn nhỏ này tựa hồ đã bị nguyền rủa, sau khi toàn bộ người dânchết hếtđều biến thành tượng đá. Một phầnthi thể biến thành tượng đá sẽ được lưu lại trong cái trấn này, còn một phần sẽ được để ngoài trấn.


Có thể làm vỡ bức tượng tương ứng với nhau, thì có thể làm cho ác linh trong tượng đá biến mất. Nhưng tiến vào trong cái trấn nhỏ này thì ác linh lại càng ngày càng nhiều.


" Học trưởng Lý Ẩn đã lạc mất cũng sắp gần mười tiếng rồi, điện thoại cũng không cách nào liên lạc được, hiện tại hắn như thế nào rồi?" Di Chân cuối cùng xác định, trong này không có thứ nàng muốn tìm.


"Bồ Mỹ Linh... Đến cùng ngươi cất mảnh nhật ký ấy ở đâu rồi hả?"


Vì phòng ngừa vạn nhất, nên trên đường đi nàng đã chụp lại tất cả những bức tượng đá mà mình nhìn thấy. Nên chỉ cần nhìnảnh chụp trong điện thoại di động thì nàng sẽ biết phân thân của quỷ nằm ở nơi nào. Căn cứ theo manh mối đótìm kiếm những bộ phận tượng đá khác trongthị trấn này.


Nhưng thực hiện điều này đương đối vất vả. Nàng chỉ một mực đông trốn tây, hiện tại giống như thời gian chấp hành huyết tự chỉ thị nhữngnăm trước.


Nàng không dám ly khai khỏi cái lầu các này. Quỷ hồn rất có thể đang ở bên trong trấn, một khi đi ra ngoài, có lẽ chờ đợi nàng chính là điều mà nàng không mong muốn nhất. Nàng trước kia cũng có một bức tượng điêu khắc, nhưng sau khi pho tượng thiếu mất một khối, thì sự cân bằng bắt đầu bị phá vỡ.


Di Chân rất rõ ràng, nàng cũng có thể sẽ giống như Di Thiên, bị kéo vào di tích trong cái tháp dưới mặt đất kia.


Cái di tích dưới mặt đất kia, suy cho cùng cũng như cái thị trấn Dạ U Cốc này, đều giống nhau. Cái trấn nhỏ này, cũng là địa điểm chấp hành chỉ thị huyết tự lần thứ mười, xác thực mà nói, sau năm mươi năm thì nơi đây sẽ là nơi mà những hộ gia đình đã từng đạt tới lần huyết tự thứ mười sẽ phải bước vào.


Hôm nay, dù không hề có hộ gia đình nào bước vào, nhưng nó tồn tại như cũ.


Lần huyết tự thứ mười, đó chính là bước vào một không gian đặc thù nào đó. Mà vớihuyết tự cấp Ma Vương, thì những... không gian đặc thù này hoàn toàn có thể thông thiên với nhau, cho nêntrình độ hung hiểm tất nhiên cũng lớn hơn rất nhiều.


Căn cứ theotính toán cùng phân tích củaDi Chân, quỷ hồn có thể không cảm giác được vị trí của nàng. Cho nên phạm vi hoạt động của nócũng tương đối bị hạn chế, nói cách khác, nó chỉ có thể tiến vào thị trấn này trong một khoảng thời gian cho phép, sau đó phải ly khai khỏi thị trấn trở về làm tượng đá phía bên ngoài. Mà nàng đã đại khái tính toán ra được khoảng thời gian đó, chỉ cần hết đoạn thời gian kia là có thể đi ra ngoài tìm kiếm tượng đá. Nhất định phải phá nát toàn bộ tượng đá trong trấn.


Thế nhưng có một điểm bất lợi chính là, khoảng thời gian ấy không phải rất dài.


Lợi dụng trong khoảng thời gian chưa bị quỷ phát hiện, nàng bắt đầu phân tích tất cả nhữngtin tức lấy được, bắt đầu cân nhắc nhắc nhở sinh lộ là gì. Trước mắt ưu thế lớn nhất của mình làphạm vi cái trấn này rất lớn, mà số lượng quỷ có thểtiến vào thị trấn  cũng bị hạn chế, nhà cửa rất nhiều cho nên muốn kiếm chỗ ẩn núp cũng dễ dàng.


Nhưng... Chỗ xấu là cái này không giống huyết tự, không có thời gian hạn chế. Tuy cũng có thể ly khai khỏi cái trấn này, không giống như bị huyết tự hạn chế không gian.Nhưng điều kiêng kị nhất chính là nhữngtượng đá bên ngoài trấn, thứ hai nếu như không có nhật ký củaBồ Mỹ Linh, thì cũng không khả năng ly khai khỏi cái không gian này.


Trước mắt tất cả đều đang nằm trong kế hoạch người nam nhân kia, không cách nào thoát khỏi khống chế của hắn được. Mặc dù hắn đã chết rồi, thậm chí vong hồn cũng không còn tồn tại, thế nhưngnam nhân này vẫn có thể đùa bỡn người khác như thế, Di Chân cũng không khỏi có vài phần bội phục đối với hắn.


Di Chân giấu thân thể ở phía sau bàn học, được kê sát vách tường, không để cho mình phát ra một tiếng động, đồng thời nhìn đồng hồ, tính toán thời gian. Chỉ cần đến giờ thì có thể đi ra ngoài rồi.


"Học trưởng... Ngàn vạn lần đừng xẩy ra sự tình gì ah."


Di Chân lấy ra một tờ giấy, mấy ngày này nàng đã vẽ lại bản đồ của cái trấn nhỏ này. Xác minh ghi lại những nơi mà nàng đã đi qua, Diệp gia cũng đã tìm được ba cái, nhưng không có một cái nào ăn khớp với điều kiện.


Phạm vi cái trấn nhỏ này vượt xa dự đoán của  Di Chân cho nên, hành động kế tiếp càng thêm vất vả rồi. Nghĩ tới đây, nàng không thể không cẩn thận nhiều hơn. Hiện tại chỉ có thể cầm được mảnh nhật ký mới có thể sống sót được.


"Học trưởng, Di Thiên... Nhẫn nại một chút nữa đi..."


Di Chân nói như vậy cũng đồng thời, lấy ra một cái kính viễn vọng, nhìn từ cửa sổ ra ngoài. Cái kính viễn vọng này nàng vô tình tìm được trong một căn nhà khác , hiện tại nó lại rất hữu dụng.


Thời điểm nhìn về phía ngoài cửa sổ, nàng đột nhiên giật mình một cái!


Ngay trước mắt, trong cửa sổ một căn phòng trước mắt, khoảng cách chừng năm trăm thước, nàng nhìn thấy được bên trong có một cái đầu lâu nhưng chỉ có một nửa mà thôi


"Đuổi giết học trưởng Lý Ẩn chính là con quỷ kia, đúng chính là con quỷ chỉ có một nửa cái đầu! Nếu diệt được nó, thì có thể làm cho nó biến mất! Không thể tiếp tục chờ đợi nữa rồi, dù sao hiện tạihọc trưởng vẫn chưa xác định được còn sống hay đã chết."


Di Chân quyết định đánh cuộc một keo.


Khoảng cách chỉ 500m, hiện tại nếu đi ra ngoài mà gặp vận khí tốt, thì có thể không gặp quỷ, phá hủy nửa cái đầu lâu kia chỉ là chuyện nhỏ.


Di Chân luôn luôn là người suy tính trước sau, nhưng vì Lý Ẩn, nàng cũng luôn không lý trí như vậy.


Trước mắt, khoảng cách thời gian quỷ phải ly khai khỏi thị trấn biến trở về thành tượng đá cònba giờ đồng hồ nữa. Vừa nghĩ tới con quỷ chỉ có một nửa cái đầu lâu rất khủng bố, Di Chân tựu không cần lo lắng nữa cái gì.


Nàng quyết định đi ra ngoài!


Cầm dao găm cầm trong tay, đi sát vào vách tường, Di Chân cẩn thận di chuyển từng li từng tí một, cuối cùng đã đến cửa phòng, nhẹ nhàng chuyển động tay cầm cái cửa sau đó rất nhanh phóng ra ngoài.


Phạm vi thị trấn rất lớn, cho nên quỷ sẽ không rất dễ dàng sẽ xuất hiện trước mặt nàng ngay được. Trước mắt quỷ hoạt động trong trấn chỉ có chừng ba con, chỉ là không biết hiện tại bọn hắn đang ở nơi nào. Căn cứ vào những tin tức trước mắt tựa hồ bọn nó không có phân thân, nhưng dù sao không phải đi chấp hành huyết tự, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.


Bồ Mỹ Linh tựa hồ căn bản không quan tâm sinh tử của bọn hắn.


Di Chân chậm rãi đi ra ngoài, mang dao găm kề sát vào ngực, chỉ cần có bất kỳ ngọn gió nào thổi qua, nàng sẽ xuất dao găm ra. Mà cái bức tượng điêu khắc kia hiện tại đang để trong túi áo của nàng.


Sàn nhà đã phi thường cũ kỹ, mặc dù cẩn thận thế nào nhưng nó luôn phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt". Tình huống hiện tại cũng không có biện pháp khác nữa rồi.


Di Chân bước ra ngoài nhìn những đồ vật mất trật tự đang nằmtrước mắt, lấy điện thoại di động ra mở lại những tấm ảnh chụp trước đó, cẩn thận so sánh xem đồ dùng trong nhà có phát sinh biến hóa hay bị xê dịch không. Mấtđáng kểthời gianDi Chân mớiquan sát hết, ánh mắt nàngcàng ngày càng nhạy cảm, dù chỉ bị di động mấy centimet, nàng đều có thể phát giác.


"Không có biến hóa..." Nàng nhẹ nhàng thở ra, tắt cái điện thoại đi. Nhưng vẫn như trước không dám có chút chủ quan. Những cái cửa sổ tầng trên này đều bị nàng kéo màn che lại để phòng ngừa vạn nhất.


Từ gian phòng này đi ra ngoài, bước về phía trước vài bước thì sẽ gặp một ngã rẽ, nàng đi sát vách tường, thoáng vươn đầu nhìn đằng sau góc rẽ, đó chính là nơi có cầu thang dẫn xuống dưới lầu. Trên mặt đấtvết máu hỗn loạn, cùng với một cái bình hoa cổ đã vỡ.


Nàng lần nữa mở ra điện thoại ra, so sánh xem mảnh vỡ có thiếu mất hay không, khoảng thời gian này có phát sinh biến hóa hay không.

Di Chân sau khi xem xét tức khắc yên tâm rất nhiều. Hiện tại nàng vẫn không thể thư giãn chút nào. Chỉ cần thoáng đi nhầm một bước thì có thể vạn kiếp bất phục. Nàng rất rõ cái bức tượng điêu khắc kia, đã không cách nào bảo vệ mình nữa rồi.


Nàng đi đến đầu cầu thang,nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu, đồng thời lúc nào cũng mang điện thoại ra so sánh. Dưới lầu là một cái sảnh lớn tựa hồ đang có tiệc tùng diễn ra, bên ngoài còn có một cái sân nhỏ.


Dưới đại sảnh, mấy cái ghế đãngã xuống, cùng với một cái bàn ăn đã bị lật tung. Bên ngoài sân nhỏ, một cọng cỏ dại đều không có, chỉ có mặt đất khô nứt.


Di Chân hướng phía cửa lớn chậm rãi đi đến. Đến trước cửa, nàng nheo nheo con mắt nhìn ra ngoài.


Đường phố bên ngoài vẫn như thường ngày, nửa điểm biến hóa cũng không có. So sánh với điện thoại, cũng không có gì khác biệt.


Nàng cắn chặt răng, muốn vặn cái tay cầm cửa, nhưng trời sinh tính cẩn thận nàng lại quyết định quan sát bên ngoài thêm một chút nữa.


Các ô cửa sổ cũng không nhìn thấy bất kỳ một ai bên ngoài, bất quá đó chỉ là mặt sau của căn nhà, chính diện vẫn chưa xem xét qua.


Nàng chậm rãi di chuyển bước chân, đi tớicửa sổ phía trước, đương nhiên nàng cần phải kéo bức màn ra mới nhìn thấy được.


Nàng hơi hơi kéo bức màn ra.


Chỉ kéo một khe hở thật nhỏ, muốn nhìn rabên ngoài một chút, lúc này tình hình đang như thế nào.


Bức màn mới chỉ nhích ra một chút, chỉ gặp một gương mặt trắng bệch, chính là đang dán chặt lấy cửa sổ, con ngươi tĩnh mịch, chăm chú nhìn vào Di Chân.


Tức khắc cả người Di Chân bật về phía sau, kết quả bức màn cũng bị nàng hoàn toàn kéo xuống! Nàng lập tức xoay người bỏ chạy,nhưng phía sau đã truyền đến thanh âmcửa sổ bị mở ra!


Bởi vì một cái ghế đổtrên mặt đất làm nàng vấp phải ngã dúi một cái!


Bởi vì quá mức vội vàng, nàng không cẩn thận bị vấp phải một cái ghế, cả người ngã trên mặt đất! Nhưng lúc nàng vừa chèo chống lấy thân thể đứng lên, thì cái gương mặt trắng bệch kia đã biến mất.


Nhưng Di Chân đã trải qua nhiều lần huyết tự cho nên rất tinh tường, cái con quỷ này hiện tại đã tiến vào trong phòng rồi! Có lẽ, một khắc sau sẽ từ chỗ nào lao tới giết chết nàng!


Nàng không bao giờ ... do dự nữa, trực tiếp hướng phía cửa lớn chạy tới, mở cửa ra, sau đó thẳng tắp xông ra ngoài!


Chỉ có hủy diệt những...phần tượng đá còn sót lại mới có thể cho chúng biến mất! Cái con quỷ kia có đầu, khẳng định như vậy là phải tìm nửa người dưới!


Nhưng hiện tại Di Chân trong lúc nhất thời không có cách nào tìm được nửa thân dưới của con quỷ kia! Nàng chỉ cắn chặt răng tiếp tục hướng căn nhà phía trước cách 500m chạy tới!


Nàng đặt quyết tâm, dù phải chết, ít nhất cũng phải hủy diệt con quỷ đang uy hiếp tánh mạng Lý Ẩn trước!

0 nhận xét:

Post a Comment