11/03/2016

Posted by Unknown |
Chương 12 q22

Mà lúc này, Lang Trí Thiện cùng Lâm Tuyết Hoa đang liều lĩnh chạy về hướng đông! Hy vọng tiến vào rừng trúc, có thể tránh né đuổi giết của con quỷ phía sau!


Lang Trí Thiện cầm điện thoại, mà Lâm Tuyết Hoa thì cầm la bàn, cam đoan không mất phương hướng. Nhưng, cũng chỉ có thể bảo chứng không mất phương hướng mà thôi, không thể nào xác định có thể tiến vào rừng trúc được hay không! Đối với hai người lần đầu tiên chấp hành huyết tự mà nói, điều này đủ giày vò!


Lúc này, bọn hắn đã vượt qua căn nhà nhỏ cuối cùng để rời khỏi trấn! Nhưng trước mắt xuất hiện, chỉ là 1 mảnh bình nguyên!


"Hả... Bình Nguyên?" Lang Trí Thiện tức khắc dừng bước chân, hoảng sợ không thôi. Đoạn đường vừa rồi nữ nhân điên bị đâm còn có 1 mảnh cỏ lau, nhưng lúc này chỉ là bình nguyên trải dài nhìn không tới cuối!


Tiến vào giải bình nguyên này, sẽ không có vật gì che chắn cho bọn hắn! Dưới nguyệt quang chiếu dọi, căn bản không có chỗ nào ẩn nấp!


Tình thế đã đến lúc tối nguy cấp!


"Sao, làm sao bây giờ?"


Trốn vào Bình Nguyên cơ hồ là tìm chết, thế nhưng chẳng lẽ lại chạy trở về?


"Không có cách nào khác, chúng ta đi!" Lang Trí Thiện lúc này cắn răng đánh cược 1 lần! Hắn lập tức lôi kéo Lâm Tuyết Hoa, hai người cùng một chỗ chạy về phía bình nguyên!


Quay đầu trở về chỉ có con đường chết, bây giờ không thể không chạy thẳng về trước!


Không còn phương pháp khác!


Sau khi chạy vào bình nguyên, Lang Trí Thiện tiếp tục nói: "Nghe cho kỹ đây Lâm Tuyết Hoa, kế tiếp nếu như có chuyện phát sinh, cần phải chia làm 2 đường, biết không?"


"Tách ra?"


"Nếu không ở trên bình nguyên này, chúng ta tụ tập cùng 1 chỗ không phải chờ chết sao? Bình Nguyên rộng lớn bao nhiêu không ai rõ ràng, nhưng hiện tại nếu như hai người chúng ta cứ chạy cùng 1 chỗ, sớm hay muộn cũng sẽ chết! Trước tạm thời chỉ có thể tách ra!"


Lúc này, Lang Trí Thiện cũng sứt đầu mẻ trán tới cực điểm, tình thế phát triển hoàn toàn vượt quá tính toán của hắn, vốn là người trong thần cốc minh, hắn cho rằng có thể nhận được sự trợ giúp của thần cốc Tiểu Dạ Tử, nhưng hiện tại xem ra, hết thảy chỉ có thể dựa vào bản thân. Biện Tinh Thần cùng Phong Dục Hiển rõ ràng cảm giác đã dữ nhiều lành ít rồi. Tình huống trước mắt, hoàn toàn không thể nghĩ ra được sinh lộ.


Bình Nguyên trải dài rất rộng. Không biết chạy bao lâu, bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một mảnh cỏ lau! Nơi này, chính là địa điểm nữ nhân điên bị đâm chết!


"Là nơi này?"


Vạt cỏ lau trước mắt, là nơi duy nhất để hắn có thể ẩn nấp tránh né! Hắn vừa chạy ra một bước, bỗng nhiên, một vật hình tròn nện xuống dưới chân hắn.


Tập trung nhìn kỹ, nó cư nhiên là... đầu của Lâm Tuyết Hoa!


Lang Trí Thiện thiếu chút nữa bị cái đầu người làm cho trượt chân, hắn không do dự nữa, thẳng tắp xông vào vạt cỏ lau kia!


Không ngừng đẩy Cỏ Lau bên cạnh ra, Lang Trí Thiện tràn ngập khủng hoảng không ngừng hướng phía trước chạy đi. Hắn hiện tại, không có bất kỳ lựa chọn.


Không muốn... Không muốn... Không muốn...


Sau đó, trong mảnh có lau… vang lên 1 âm thanh thê thảm, cuối cùng, hết thảy đều yên tĩnh trở lại.


Dạ u cốc.


Cửa đã đóng chặt, Di Chân lúc này mới thoáng nhẹ thở ra. Bị khốn ở trong cái trấn nhỏ này, đến bây giờ vẫn không thể rời khỏi.


"Không có vấn đề gì chứ?" Hắn đỡ 1 bên Di Chân, nói: "Ngươi nhìn rất mệt mỏi."


"Khá tốt." Di Chân khoát tay nói: "Nhất định có thể chạy tiếp. Chỉ là, hiện tại còn không biết nên làm cái gì bây giờ, đến trước mắt, vẫn chưa tìm thấy mảnh nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại. Nếu như tìm được mà nói..., như vậy thể minh bạch sinh lộ của huyết tự này."


"Ân." Hắn gật đầu đồng ý: "Ta cũng nghĩ như vậy."


Nhìn hắn tóc tai tuy có chút tán loạn, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung đặt trên người Di Chân, tay của hắn, bất tri bất giác duỗi ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng.


"Học trưởng..." Di Chân sững sờ: "Ta không sao đâu."


"Không sao." Hắn đem thân thể Di Chân kéo dựa vào người.


Hai người giờ phút này, đang ở trong 1 căn hầm ngầm của 1 tòa biệt thự trong trấn. Phía ngoài biệt thự lúc này có thể nói, sát cơ tứ phía. Đơn giản đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ biến thành một oan hồn mới trong cái trấn bỏ đi này.


Hiện tại, chỉ có thể chờ đợi. Không có biện pháp khác. Nhân lực con người đã vô vọng, chỉ có thể dựa vào thiên mệnh.


Chỉ có thể như thế...


"Lý Ẩn..." Bỗng nhiên Di Chân quay đầu nhìn về phía hắn: "Cái kia, về sau ta gọi ngươi là Lý Ẩn được chứ."


"Có thể. Không có vấn đề gì."


"Lý Ẩn..." danh tự nàng đã thì thào trong đầu không biết bao nhiêu lần, Di Chân mơ màng nhớ về quá khứ, mở miệng nói: "Lần trước, cuốn sách ta và Di Thiên đồng tác giả 《 Luân Hồi 》. Vì ra nước ngoài quá mức vội vàng, chỉ đem tiền đặt cọc phòng lấy lại rồi đi luôn. Cho nên, nhất thời ta quên mất cuốn tiểu thuyết kia vẫn còn ở trong máy tính. Di thiên, giấc mộng của hắn chính là muốn trở thành 1 tiểu thuyết gia, hắn đem tắt cả hy vong đặt vào trong cuốn sách đó. Tuy là bộ tiểu thuyết khủng bố..."


"Ân." Hắn khẽ gật đầu, nói tiếp: "Cho nên... làm sao?"


"Cảm giác rất hoài niệm. Năm đó, cùng với Di Thiên 1 chỗ suy nghĩ viết tiểu thuyết. Muốn từ trong cuốn tiểu thuyết khủng bố gửi tới độc giả 1 điều, muốn bọn họ minh bạch, được sống 1 cách bình thảnh là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Ta và Di Thiên từ ngày tiến vào nhà trọ đã triệt để mất đi cái cảm giác hạnh phúc này."


Nói đến đây, Di Chân không khỏi nhớ lại đoạn thời gian đó.


Lúc trước ở trong thư viện, hai người thường ngồi nói chuyện tới khuya. Có lúc thậm chí, trong thư viện đã chẳng còn 1 bóng người, chỉ có 2 người, bọn hắn vẫn ngồi nói chuyện về thiết lập nội dung cốt truyện và những suy nghĩ của mình.


Đối với hai người mà nói, ngoài thời gian thực hiện huyết tự, bọn hắn còn phải kiếm 1 nơi để ký thác tinh thần. Không có nơi ký thác tinh thần… rất khó để vượt qua huyết tự. So về trí lực, tố chất tâm lý đối (với) việc chấp hành huyết tự, điều đó cũng rất trọng yếu.


Mà Di Thiên mỗi lần đều suy nghĩ rất kỹ, châm chước rất nhiều lần, sau đó mới sửa nội dụng cốt truyện trên máy tính.


Nội dung cuốn truyện Luân Hồi ngay từ vừa mới bắt đầu đã được quyết định rồi.


"Bất quá, trí nhớ cần giữ lại sao?" Di Chân lúc ấy dò hỏi: "Di Thiên, ngươi cân nhắc truyện này như thế nào? Là nhân vật nữ chính có chút đặc thù cho nên vẫn giữ được trí nhớ, hay là..."


"Nếu nói là đặc thù cũng có thể, bất quá loại chuyện như vậy rất thiếu sức thuyết phục. Ân, liền sửa chữa thành, mỗi người thấy được hồng nguyệt, sẽ đều giữ được trí nhớ. Như vậy, tốt hơn một chút." Sau khi Di Thiên xác thực điểm ấy mới bắt đầu nói tiếp: "Còn có chính là, cần phải thiết lập một người có thể nói cho  nhân vật nữ chính Lam Đông Mỹ nguyên nhân của cái nguyền rủa này. Nữ nhân điên kia mà nói..., không quá phù hợp, nên để 1 lão nhân nói cho nàng biết chân tướng thì hơn."


"Cũng có thể. Bất quá, dựa theo lời nói của ngươi, những người trong trấn nhỏ này đều biết chuyện về hồng nguyệt..., vì cái gì khi trước khi sự tình phát sinh lão bá kia lại không nói cho Lam Đông Mỹ biết? Điểm này nhất định phải giải thích một chút chứ?"


"Ân, điểm ấy đích thật là... vì vấn đề trí nhớ của lão bá ấy, quên rằng ngày đó sắp tới. Như vậy tốt hơn, say đó mượn lời nói của hắn nói ra chân tướng nguyền rủa Luân Hồi."


"Như vậy... cũng được, nhưng ta thấy còn có chút gượng ép."


"Sau này hãy nói a, trước mắt cứ thiếp lập như vậy. Sau đó, chính là địa hình xung quanh Hồng Nguyệt trấn, xác định hoàn cảnh địa lý trước, phòng ngừa sau này xảy ra vấn đề khi đang sáng tác."


"Bất quá, thực sự có lộ tuyến an toàn tồn tại sao? Ngươi ý định thiết lập như thế nào?"


"Ân, xác thực là có, bất quá chắc chắn không nhiều. Một chút thời gian ở một địa điểm nào đó sẽ không có quỷ, có thể chạy đi. Về phần cái gọi là lộ tuyến an toàn... Sau này hãy nói a, hiện tại nên làm sao để thiết lập nội dung cốt truyện thực tốt."


"Cái kia... ngay cả ngươi cũng không biết, lộ tuyến nào mới an toàn sao?"


Thời điểm lúc này, sắc trời đã tối. Bầu trời u ám làm con người cảm thấy áp lực.


"Tóm lại... Trước cứ quyết định như thế đi. Ngày mai chúng ta bắt đầu thảo luận nội dung cốt truyện cụ thể."


Kế tiếp, mỗi buổi tối, tỷ đệ hai người đều tập trung thảo luận về tình tiết tỉ mỉ. Đa số đều là so bản thân Di Thiên nghĩ ra, Di Chân chỉ phụ trợ. Những ngày đó, tuy là suy nghĩ để viết ra 1 cuốn tiểu thuyết khủng bố, nhưng lần đầu tiên 2 người có cảm giác được phóng thích. Đem loại cảm xúc sợ hãi toàn bộ trút vào trong màn hình máy tính trước mặt, trút xuống bên trong 1 đám file word, giống như những truyện khủng bố cho tới nay trong nhà trọ, chỉ là những dòng chữ trên máy tính mà thôi.


Ý nghĩ như vậy khắc rất sâu vào lòng hai người.


" Phương diện địa hình. Là như thế này!" Di Chân mở Notebook ra, chỉ vào một bức tranh: "Ngọn núi này... Ân, cũng không biết tên là gì. Hồng Nguyệt trấn, nằm ở vùng phía tây, kiến tạo gần chân núi. Bất quá, bởi vì công trình kiến trúc tương đối thưa thớt, cho nên nhà ở và cư dân không nhiều lắm nhưng lại chiếm diện tích khoảng 30 km. Nhà ở trong Hồng Nguyệt trấn đại đa số đều có nét cổ xưa, nhà làm bằng gạch ngói, nhân khẩu bị già hóa tương đối cao, hơn nữa còn có không ít nhà trống... nhân số khoảng 50 người a? Kỳ thật ta cảm giác thị trấn nhỏ như vậy mà vẫn có người ở thấy có chút gượng ép, Di Thiên?"


"Cái này sau hãy nói, hiện tiếp tục thảo luận vấn đề địa hình đi."


"Ân, tốt, địa hình chủ yếu là... như thế này đây."


Nhìn bản đồ, Di Thiên gật đầu, nói: "Không tệ, nhất là hạp cốc ở phương đông... Phía dưới là giải đất bình nguyên. Còn có 1 vách núi ngăn cách... Ân, quyết định như vậy đi. Hồng Nguyệt trấn thiên về hướng tây nam, tới gần Bình Nguyên, cũng chính là địa điểm nữ nhân điên bị sát hại. Lúc ban đầu Tinh Huy chứng kiến cái nhà gỗ nhỏ kia, nó nằm sát rừng cây phía nam."


"Ân, sau đó là thiết lập trong hai mươi bốn giờ, nơi nào có quỷ nơi nào không có quỷ ah?"


"Không, cái này cứ tùy tiện đi, nhân vật chính đi tới đâu sẽ thiết lập tới đó. Ngọn núi này vẫn tương đối lớn, dưới tình huống chỉ có thể dùng hai chân đi bộ, Lam Đông Mỹ còn mang theo Tinh Huy, không có cách nào đi nhiều nơi, cho nên, không cần phải thiết lập tất cả các nơi."


Đúng vào lúc này, đột nhiên Di Thiên bỗng nói 1 câu: "Tỷ, ta đột nhiên có 1 cách nghĩ.  Nếu như bộ tiểu thuyết này là 1 huyết tự chân chính, tỷ nói, chúng ta có thể sống sót sao?"


Lúc ấy Di Chân đang cẩn thận đọc lại câu văn, bỗng nghe thấy những lời này của Di Thiên vội nói: "Này uy uy! Đừng mỏ quạ đen được không, đụng tới loại huyết tự này, là 1 chuyện cực kỳ kinh khủng!"


Di Thiên cũng không biết ý vị trong 1 câu nói bất chợt của mình.


Bởi vì bản thân Di Thiên thiết lập không hoàn chỉnh, cho nên, tuy hắn hiểu rõ địa hình cả tòa núi, thế nhưng những địa phương khác ở núi Phác Hạ này, chính bản thân hắn cũng không có thiết lập qua. Nói cách khác, những chuyện xảy ra ở 1 vài nơi, không thể dựa theo tiểu thuyết mà biết được. Mà cũng có một vài nơi có thiết lập qua, nhưng lại không đề cập tới trong sách.


Biện Tinh Thần sáu người, lần thứ nhất toàn bộ tử vong. Thời gian liền trọng khải.


Thời điểm 6 người lần nữa sinh ra ý thức, đã xuất hiện ở chân núi phía nam, cách nhà gỗ nhỏ không xa!


"Ah!"


Mỗi người đều giống như tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trong nháy mắt sau khi chết đi, liền trở về nơi này. Trên đồng hồ, biểu hiện đang là 0 giờ.


"Ta, ta đã chết rồi sao..." Tinh Thần nhìn hai tay mình, lại nhìn những người bên cạnh 1 chút, lập tức nói: "Thật sự, thật sự! Thời gian thật sự trọng khải rồi, hôm nay, là Luân Hồi ngày thứ hai!"

0 nhận xét:

Post a Comment