11/03/2016

Posted by Unknown |
Chương 10 q22


Lang Trí Thiện lập tức sợ hãi nhìn bốn phía, thế nhưng chỉ có 6 người bọn hắn, không hề có người thứ 7 tồn tại! Nói cách khác, thanh âm vừa rồi...


"Nhanh, chạy mau!" Lang Trí Thiện lập tức hướng về phía Hồng Nguyệt trấn bỏ chạy! Thanh âm vừa rồi từ sau lưng truyền đến, ai sẽ ngu ngốc mà chạy về phía sau đây? Về phần chạy sang 2 bên thì khoảng cách kéo dài không lớn, chạy theo phương ngược lại khả năng đào thoát mới lớn nhất!


Lang Trí Thiện mặc dù đối với việc tiến vào Hồng Nguyệt trấn cực kỳ mâu thuẫn, nhưng giai đoạn hiện tại hắn không thể làm khác! Mà những người khác nhìn thấy Lang Trí Thiện chạy vội, thoáng cái cũng dốc sức đuổi theo hắn!


Lúc này còn vài người chưa kịp phản ứng, nhưng có ít người hiểu được chuyện gì đang xảy ra.


Lập tức khoảng cách với Hồng Nguyệt trấn càng ngày càng gần, Lang Trí Thiện không thể không dừng chân, sau đó quay đầu lại, nhưng lần này làm hắn mở to mắt!


Dưới ánh trăng đỏ máu, phía sau hắn chỉ có Tinh Thần, Phong Dục Hiển, Khâu Phi Phàm cùng Lâm Tuyết Hoa, mà Thiên Sinh lại không thấy rồi!


Thời điểm Tinh Thần chạy đến, Lang Trí Thiện lộ ra biểu tình sợ hãi hỏi hắn: "Thiên Sinh đâu rồi? Hắn chạy tới nơi nào?"


Tinh Thần nghe thấy thế cũng vội quay lại nhìn, trong mắt lộ ra tia sợ hãi!


"Thiên Sinh hắn đi nơi nào?"


"Không thể nào? Vừa rồi hắn còn ở đằng sau ta mà!"


Thiên Sinh tựa hồ như chạy sau cùng. Nhưng dù vậy, hộ gia đình bình thường đều rất chăm chỉ tập luyện thể thao, nếu có chạy sau cũng không thể tụt xa như vậy chứ? Huống chi trừ phi hắn trốn vào rừng cây rậm rạp, nếu không phóng mắt 4 phía sao không thể thấy thân ảnh của hắn!


Như vậy, chỉ có 1 kết luận...


Nhưng ai cũng không dám nói ra kết luận này.


Bây giờ, có nên tiến vào Hồng Nguyệt trấn hay không?


Lang Trí Thiện hung hăng dậm chân, rốt cục quyết định tiến vào! Dù sao, tình hình địa thế trước mắt, có cải biến sang phương hướng khác, cũng không thể tìm được chỗ ẩn núp. Hôm nay, ngoại trừ tiến vào Hồng Nguyệt trấn, không có biện pháp khác.


Mà căn cứ nội dung cốt truyện《 Luân Hồi 》, nửa giờ sau, Lam Đông Mỹ cùng Tinh Huy sẽ trở lại Hồng Nguyệt trấn, trong tiểu thuyết miêu tả như vầy:


"Lam Đông Mỹ rốt cục về tới Hồng Nguyệt trấn. Nàng mặc dù biết nguy hiểm, nhưng vẫn phải trở về. Dù sao, hết thảy sự việc phát sinh quá mức đáng sợ. Nàng vốn nghĩ muốn tìm đường xuống núi, tuy nhiên lại nhiều lần lâm vào hiểm tử, may mắn giờ này vẫn còn sống!


Vô luận như thế nào, nàng thực sự muốn biết rõ bí mật của Hồng Nguyệt trấn. Nữ nhân điên đã chết rồi, nhưng nàng cảm giác được, Hồng Nguyệt trấn còn có người có thể giải đáp nghi ngờ của nàng.


Nàng nhìn đồng hồ, bây giờ là gần rạng sáng. Cái mặt trăng đỏ như máu kia vẫn đậu trên bầu trời, ngay cả ngôi sao cũng bị ánh sáng đỏ máu ấy nuốt gọn, chẳng thể tỏa ra 1 tia sáng.


Tinh Huy lúc này đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, Lam Đông Mỹ chỉ có thể cõng nó đi về phía trước. Nàng hiện tại cũng cảm giác thể lực tiêu hao quá lớn, nhưng vì nhi tử, nàng chỉ có thể tiếp tục chống đỡ!


Thời điểm tiến vào Hồng Nguyệt trấn nàng phi thường cẩn thận. Đầu tiên, nàng tiến tới quán trà có kiến trúc cổ điển, sau nó là nhà của Trang Lão bá. Trang Lão bá là lão  nhân nhiệt tâm nhất từ lúc Lam Đông Mỹ tiến vào Hồng Nguyệt trấn này. Lúc này, nàng cẩn thận từng li từng tí đi xuyên qua những con đường tắt, cuối cùng, tới được đằng sau quán trà kia, gõ cửa nhà Trang Lão bá. Ở cửa nhà lão bá có 1 gốc cây hòe rất lớn, không khó để nhận ra.


Nàng không dám gõ cửa quá lớn, nhưng Trang Lão bá tuổi đã hơn chín mươi tuổi, không biết có thể nghe được tiếng đập cửa của nàng hay không?


May mắn chính là cửa rất nhanh được mở ra. Một lão nhân tóc trắng, dáng đi có chút run rẩy, ra mở cửa cho Lam Đông Mỹ.


'Lam tiểu thư?' Trang Lão bá ngạc nhiên nhìn nàng, lập tức đem nàng kéo vào nhà.


'Lão bá!' Lam Đông Mỹ sau khi đóng cửa lại lập tức quỳ trên mặt đất, khóc lóc kể lể: 'Lão bá, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?'


'Hồng Nguyệt...' Trang Lão bá nhìn về ánh trăng hồng sắc ngoài cửa sổ lắc đầu, nói: 'Nghiệp chướng, thực là nghiệp chướng ah! Lam tiểu thư, ngươi thực sự không nên đến đây! Ta thực là già nên hồ đồ rồi, đều quên sẽ có ngày hôm nay xảy ra, vốn nghĩ là ngươi cũng chỉ ở 1 thời gian ngắn , nên cũng không nói ra.'


'Lão bá, ngươi biết Hồng Nguyệt rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Van cầu ngươi nói cho ta biết, ta không muốn chết, còn có nhi tử của ta, ta nhất định phải bảo vệ hắn!'


Lam Đông Mỹ khóc lóc kể lể, ngay cả người có tâm địa sắt đá cũng không cách nào không động dung.


'Mà thôi, trước vào nhà đi, ta sẽ kể lại mọi chuyện!'


Sau đó, Trang Lão bá lôi kéo Lam Đông Mỹ cùng Tinh Huy đã gần như hôn mê, tiến vào buồng trong, đóng cửa lại.


'Trong thôn, đều đa số là những lão già sắp xuống lỗ giống như ta, dù sao nơi này cũng là cố hương, nghĩ chôn cất ở nơi này cũng tốt. Mỗi khi Hồng Nguyệt xuất hiện, cái trấn này, không, ngọn núi này, sẽ xảy ra chuyện ma quái! Mà khoảng thời gian này, thời gian sẽ tổng cộng xảy ra 7 lần luân hồi!'


'Luân Hồi? Bảy lần? Có ý tứ gì?' Lam Đông Mỹ lộ ra thần sắc không hiểu chút nào, dò hỏi: 'Lão bá? Tại sao lại xảy ra chuyện ma quái? Vì sao ánh trăng lại biến thành đỏ như máu?'


'Chỉ có ngọn núi này là như thế, cho dù là buổi tối hay ban ngày, vẫn sẽ luôn là ánh trăng màu đỏ. Sau một ngày trôi qua, thời gian sẽ quay trở về 0 giờ ngày hôm trước, từ đó lại 1 lần nữa bắt đầu lại. Lam tiểu thư, ngươi có thể không tin, nhưng đây là sự thật đó. Tình huống đó, sẽ xảy ra tổng cộng bẩy lần. Đến lần thứ 7 thời gian sẽ không quay trở lại nữa, khi đó, nếu chết sẽ thực sự là chết, không có biện pháp phục hồi. Thực là nghiệp chướng! Nếu như ta nhớ ra sớm 1 chút, sẽ khuyên ngươi rời khỏi nơi này!'


'Vậy… ta nên làm sao bây giờ?'


'Chỉ có nghĩ biện pháp, đến thời điểm lần luân hồi lần thứ 7, chạy ra ngọn núi này! Chỉ cần chạy đi, liền có thể thoát khỏi nguyền rủa của Hồng Nguyệt! Đây là biện pháp duy nhất! Lúc trước, những người trẻ tuổi trong trấn cũng là dùng phương pháp này chạy đi đó. Cũng có vài người thất bại, hoặc là chết, hoặc nổi điên giống như con gái Trương quả phụ.'


Con gái Trương quả phụ, chính là nữ nhân điên lúc đầu.


'Ta cũng lớn tuổi, không nghĩ muốn phiền phức nhi tử liền ở lại Hồng Nguyệt trấn, chờ ngày chết ở trong trấn. Cho nên, ta dứt khoát không ly khai thị trấn nhỏ này, chỉ ngồi nhìn bọn trẻ rời đi. Bất quá Lam tiểu thư ngươi còn trẻ như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp chạy đi mới được!'


'Cái kia... Có biện pháp không?'


'Sau khi thấy được hồng nguyệt, thời gian luân hồi trở về ngươi vẫn có thể giữ được trí nhớ, nhưng hàng năm vào ngày Hồng Nguyệt, chuyện ma quái sẽ phát sinh biến hóa, cho nên lộ tuyến luôn thay đổi. Năm nay lộ tuyến là như thế nào ta cũng không biết được. Như vậy, ta giúp ngươi hiểu một chút địa hình ngọn núi này, ngươi đưa bút đây ta vẽ cho. Ngươi phải nhanh, ở trong trấn lúc này, khắp nơi đều đang xảy ra chuyện ma quái, thời điểm đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận, ta cũng không biết nơi nào có thể an toàn!'


'Tốt, tốt, lão bá, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi!'


Kế tiếp, Trang Lão bá đem địa hình ngọn núi vẽ ra giấy, Lam Đông Mỹ cũng kích động vạn phần, sau đó, nàng cùng lão nhân nói chuyện 1 chút về kinh nghiệm sinh tồn, cuối cùng nàng biết không thể hỏi thêm được nhiều hơn nữa, mới quỳ trên mặt đất, dập đầu cảm tạ lão bá, nói: "Trang Lão bá, đại ân này suốt đời không quên, cũng hy vọng lão bá sống sót!'


Lam Đông Mỹ biết rõ, tuy có 6 lần phục sinh, nhưng vẫn không thể lãng phí khoảng thời gian ấy được. Lộ tuyến an toàn, nhất định phải trong 6 ngày này tìm cho ra!


Lúc này Tinh Huy cũng đã tỉnh lại, Lam Đông Mỹ ôm nhi tử, nói: 'Tinh Huy, chúng ta có biện pháp chạy đi rồi. Mụ mụ nói với con, kỳ thật những chuyện vừa chứng kiến khi nãy đều là giả dối, con cũng xem qua 《 cô bé lọ lem 》 a, cùng với chuyện đó giống nhau, sau 12h, hết thảy mọi chuyện sẽ biến trở lại nguyên dạng. Đến, Tinh Huy không sợ, mụ mụ sẽ bảo vệ tốt cho con.'


Tinh Huy lúc này trên mặt đã có chút huyết sắc. Dù sao nó vẫn chỉ là 1 đứa trẻ, làm sao có thể chịu được loại kinh hãi này, khá tốt còn có mẫu thân bên cạnh, nếu không, không biết nó sẽ bị dọa thành bộ dáng gì nữa.


'Lão bá, ta... Đi trước.' cầm tấm bản đồ kia, Lam Đông Mỹ như nhặt được chí bảo, cũng không muốn tiếp tục dây dưa, lập tức lôi kéo Tinh Huy sau khi nói cám ơn tiến ra ngoài.


Sau khi đi ra ngoài, Lam Đông Mỹ phi thường khẩn trương. Nàng không biết, nên chạy hướng nào mới an toàn. Nhà cửa ở nơi này rất thưa thớt, cho nên rất khó tìm được chỗ ẩn nấp. Nàng chỉ có thể tận khả năng lợi dụng bóng dâm che giấu thân hình, đồng thời khuyên bảo Tinh Huy, tuyệt đối không nên phát ra 1 thanh âm nào.


Đúng vào lúc này, nàng cảm giác có một đợt gió lạnh lẽo đánh úp lại sau lưng! Từ vách tường bên cạnh nhìn qua, nàng thấy rõ ràng có 1 cái bóng đen đang lao về phía mình!


Khoảng cách từ bóng đen kia tới bóng dáng của nàng không tới 1 mét!


Cái này làm tim Lam Đông Mỹ đập thình 1 cái, liều mạng bỏ chạy! Nhưng cái bóng đen kia, cũng phiêu đãng biến mất trong không khí!"


Nội dung tiểu thuyết đến đây thì xong 1 chương, đằng sau  là bắt đầu vào chương mới, nội dung là Lam Đông Mỹ dốc sức chạy trốn vào trong 1 cái nhà kho tại Hồng Nguyệt trấn.


Mà bây giờ, tự nhiên là muốn đi gặp Trang Lão bá! Từ nội dung truyện biết được, Trang Lão bá sau khi Lam Đông Mỹ rời đi chưa tới 10s liền chết! Nói cách khác, muốn nói chuyện với hắn, phải thừa dịp hiện tại! Về phần Lam Đông Mỹ, cô ta bị quỷ truy đuổi, tất nhiên không có ai dám đi hướng đó.


Bất quá, gặp mặt với nhân vật trong truyện tiểu thuyết, sự tình hoang đường này làm bọn hắn cảm thấy không hề có chút chân thật.


Tiến vào Hồng Nguyệt trấn, bọn hắn bắt đầu tìm kiếm cái trà lâu kiểu dáng cổ và cây hòe lớn. Mỗi người đều tận lực giấu bản thân ở trong bóng dâm, Hồng Nguyệt trấn phảng phất không 1 bóng người, làm 5 người còn lại cảm thấy sợ hãi.


Từ sau khi tiến vào Hồng Nguyệt trấn, ngược lại một mực chưa thấy quỷ xuất hiện, làm mọi người thoáng buông lỏng. Nhìn nhìn đồng hồ, đã là 0 giờ 3 khắc! Trang Lão bá tại thời điểm rạng sáng gặp mặt Lam Đông Mỹ rồi sau khi từ biệt Lam Đông Mỹ, liền lập tức bị sát hại. Trước mắt, chỉ có mau chóng trước thời điểm đó tìm được hắn! Về phần những lão nhân khác ở Hồng Nguyệt trấn mọi người cũng không thể trông cậy vào, bởi vì Trang Lão bá có thể nói là do quên mất ngày mặt trăng máu, mà những người còn lại là nhớ rõ nhưng không có nhắc nhở Lam Đông Mỹ, lúc nữ nhân điên nói cho nàng sự tình về nguyền rủa, cũng không có ai giải thích rõ ràng với nàng chuyện này. Có thể thấy được những lão nhân khác phi thường ích kỷ, hoàn toàn mặc kệ sống chết của nàng, đã như vầy chỉ còn vị đại bá có lương tâm này, là hy vọng duy nhất của tất cả mọi người.


Vô luận như thế nào, nhất định phải trước khi lão bá bị giết, tìm được nhà hắn!

0 nhận xét:

Post a Comment