11/03/2016

Posted by Unknown |
Chương 15 q22

Kỳ thật Tinh Thần đi cũng không phải rất xa. Cho nên không quá bao lâu, thì Thiên Sinh cũng đuổi kịp theo Tinh Thần!

Thiên Sinh đẩy một lùm cỏ lau dạt qua hai bên, rốt cục đi tới trước mặt Tinh Thần, hắn lập tức phát hiện, sắc mặt Tinh Thần cũng tái nhợt đang dốc sức liều mạng bỏ chạy về phía trước!


Mà khi hắn quay đầu lại nhìn thấy người phía sau là Thiên Sinh, mới nhẹ nhàng thở ra,  nhưng thần sắc trên mặt vẫn rất khẩn trương. Thiên Sinh đi tới bên cạnh hắn, hỏi: "Ngươi, ngươi cũng thấy à?"


Vừa nghe những lời này, Tinh Thần rõ ràng có hơi rùng mình một cái. Hắn không có trả lời, nhưng vẫn tiếp tục duy trì tốc độ không hề thả lỏng, điều này đã thay thế cho câu trả lời một cách tốt nhất.


Hai người không ngừng chạy, không lâu sau thì bụi cỏ lau đã bị bỏ lại phía sau. Lúc này, hai người không chút nào nghi ngờ, cho dù nữ quỷ không đuổi theo, nhưng khắp ngọn núi này căn bản đều là quỷ, không có bất cứ biện pháp nào trốn tránh được!


Lam Đông Mỹ cũng chỉ dựa vào hai cái chân mà chạy thoát đấy. Nhưng cô ấy là nhân vật nữ chính, cho dù quỷ có xuất hiện trước mặt cũng có thể tìm được đường sống trong chân tơ kẽ tóc. Cho nên, căn bản không có mấy ai dám tùy tiện đi theo Lam Đông Mỹ. Bộ tiểu thuyết《 Luân Hồi 》này hào khí miêu tả cực kỳ dầy đặc, rất quỷ dị, khủng bố, nhưng nội dung cũng có phần chưa được lý giải rõ ràng, nên cũng không thể nói nó là hoàn mỹ vô khuyết được.


Nghĩ đến đây, hai người càng liều mang bỏ chạy,  ở bình nguyên phía trước xuất hiện một cái sườn núi. Phía dưới sườn núi hai người đều thấy có một cái đường sắt đi xuyên qua núi!


Đây là con đường tàu điện ngầm đi xuyên qua núi với cái hầm hình vòng cung, hai người chứng kiến điều này thân thể lập tức run lên! sắc mặt lộ ra tia vui mừng rõ rệt!


Tinh thần giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ nói: "Đúng lúc là 0 giờ 30’! Chúng ta đi vào đường hầm kia trước đã! Ngày thứ ba Lam Đông Mỹ cũng trong khoảng thời gian này tiến vào cái đường hầm kia!"


Nội dung câu truyện, khoảng thời gian tiến vào đường hầm, Lam Đông Mỹ cùng Tinh Huy đều bình an vô sự. Nghĩa là đường hầm lúc này vẫn an toàn. Cho nên bọn hắn mặc kệ những điều đang xẩy ra bên ngoài, tiến vào đường hầm. Dù sao, nếu như nhà trọ vẫn còn gây hạn chế đối với quỷ hồn, thì bọn chúng sẽ không cách nào cảm giác được vị trí của bọn hắn. Vả lại bên trong đường hầm rất tối, cho nên có đào tẩu cũng dễ dàng hơn!


"Nhanh!"


Hai người lập tức hướng phía sườn núi kia đi đến, chạy gấp vào bên trong đường hầm. Nói thực Lam Đông Mỹ bởi vì không có la bàn, cho nên khi nàng tìm được cái đường hầm kia, cũng không biết mình hiện đang ở hướng nào. Có muốn đợi tác giả bộc bạch thêm vài lời, thế nhưng hắn chỉ hoàn toàn miêu tả tâm lý trạng thái của Lam Đông Mỹ, làm mọi người rất khó có thể phán đoán.


Lúc này cũng không sai biệt lắm so với thời gian Lam Đông Mỹ tiến vào đường hầm, cho nên ở đây tương đối an toàn. Dù sao, những chuyện xảy ra trên núi Phác Hạ, toàn bộ đều giống hệt từng chi tiết trong 《 Luân Hồi 》!


Dọc theo đường ray, hai người tiến sâu vào trong đường hầm hình vòm!


Con đường hầm này rõ ràng đã bị bỏ hoang, tuy các thanh ray vẫn còn, nhưng  bên trong đường hầm đã xuất hiện rất nhiều vết rạn. Trong đường hầm cũng khá rộng rãi, hai người vừa đi vừa ngoái lại nhìn phía sau để đảm bảo an toàn.


Chạy trên đường ray một hồi lâu, cửa hầm ở đằng sau cũng đã trở nên mơ hồ, hai người mới dừng lại, bắt đầu nghỉ ngơi. Dù sao, bản thân đường hầm dài cũng mấy km. Hai người ngồi xuống dựa lưng vào nhau, mặc cho quỷ có từ hướng nào chạy tới, họ vẫn có thể phản ứng kịp thời. Huống chi nội dung cốt truyện trong đường hầm này không có quỷ, nếu không bọn hắn cũng không dám tiến vào trong.


"Chú ý thời gian!" Tinh Thần giơ tay nhìn đồng hồ huỳnh quang, nói: "Nghỉ ngơi là cần thiết , nhưng thời gian quan trọng hơn. Đợi thể lực khôi phục thì lập tức đi tiếp thôi!"


"Ân, ta biết rồi." Thiên Sinh làm sao không biết điểm này, trong tiểu thuyết cũng nói, Lam Đông Mỹ ở trong đường hầm 20 phút rồi mới đi ra ngoài, bởi vì thể lực của nàng đã  tiêu hao rất nhiều, cộng thêm đang mang theo Tinh Huy bên người nữa. Thể lực Lam Đông Mỹ làm sao có thể so sánh được với các hộ gia đình, hơn nữa lúc ấy nàng đã quá mệt mỏi, cho nên dắt theo Tinh Huy đi một chút lại ngừng một chút. Lam Đông Mỹ cũng có cầm theo đèn pin, cho nên nếu có quỷ nhất định sẽ bị phát hiện. Bởi vậy 20 phút, cũng tựu là tại ước chừng trước 0 giờ 50’, có thể bảo đảm an toàn bên trong đường hầm.


"Nói đến nghỉ ngơi..." Thiên Sinh chợt nhớ tới một việc, lập tức quay đầu lại nói với Tinh Thần: "Ta nghĩ đến một vấn đề ah!"


"Quay đầu lại đi!" Tinh Thần lập tức nói: "Nhanh!"


Thiên Sinh vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía kia của đường hầm. Chỗ đó thật sự rất tối, cho dù có mở đèn pin cũng không thấy gì, nhưng hai người đang lo lắng nếu như nữ nhân điên biến thành quỷ cũng tiến vào đường hầm như vậy sẽ tìm được bọn hắn rất nhanh. Hiện tại hai người đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, chỉ cần hạn chế của nhà trọ đối với quỷ vẫn còn tác dụng, như vậy bọn hắn có thể tránh được một kiếp này! Về phần mấy người Phong Dục Hiển, cũng không biết như thế nào rồi.


"Ngươi vừa mới nghĩ tới điều gì?" Tinh Thần đề cập lại chuyện lúc nãy: "Ngươi nói về chuyện nghỉ ngơi!"


Thiên Sinh thận trọng gật đầu, nói: "Biện Tinh Thần, ngươi nghĩ nếu chúng ta trải qua được đủ 24 tiếng đồng hồ, như vậy... buồn ngủ thì nên làm thế nào bây giờ? Vả lại Lam Đông Mỹ ngủ như thế nào nhỉ?"


"Ngươi thắc mắc chuyện này? Ngươi không đọc kỹ à ? sau khi thấy được Hồng Nguyệt , tuy thể lực vẫn tiếp tục tiêu hao nhưng ngươi sẽ hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ. Nói cách khác, trong quá trình luân hồi không ngừng, ngươi sẽ không vì buồn ngủ mà làm ảnh hưởng đến huyết tự đâu."


"Có đoạn này sao?"


"Ta nhớ được là:



Chương 3 có đề cập tới, vấn đề giấc ngủ không cần phải cân nhắc. Trước kia, huyết tự chấp hành trong vòng 1 ngày, giống nhau sẽ có biện pháp chiếu cố, ví dụ như có 1 địa điểm dừng chân, hoặc là thời gian hạn chế hành động của quỷ hồn kéo dài hơn."


Tinh Thần nói như vậy cũng làm Thiên Sinh thở ra, cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng hắn biết lúc này mình chỉ có thể ỷ vào Biện Tinh Thần. Mặc dù nhiều hộ gia đình thuần túy coi hắn dựa vào vận may mới có thể sống tới ngày hôm nay, cơ hồ không có bao nhiêu người ôm chờ mong với hắn, lại thêm hành vi từng giết hại hộ gia đình lúc trước, làm đa số mọi người đều lảng tránh, chán ghét hắn, càng không cần phải nói tới tình cảm giữa Bồ Thâm Vũ, người trước kia đùa giỡn sinh tử của hộ gia đình và hắn.


Nhưng, không thể không thừa nhận, tố chất tâm lý của Biện Tinh Thần, trong nhà trọ phải xếp hạng trước 10! Tố chất Tâm lý, là 1 trong những yếu tố trọng yếu khi chấp hành huyết tự, không hề kém hơn trí lực chút nào. Lúc ban đầu hắn cũng chỉ là 1 hộ gia đình bình thường, nhưng sau khi ở cùng Thâm Vũ, hai mắt hắn thủy chung đều mang theo 1 tia tinh mang, thời điểm nhìn bất luận kẻ nào đều làm người đó cảm giác hắn rất lãnh liệt!


Trong nhà trọ những người có ánh mắt như vậy thật sự rất ít, rất ít, chỉ có những trí giả như Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ mới như thế. Cho nên trong nội tâm Thiên Sinh đối với điều này rất bội phục. Hắn tự nhận, mình làm không được điểm này, lại càng không cần phải nói tới một nhà Tinh Thần đều chết trong tay nhà trọ, bản thân hắn cũng nhiều lần hiểm tử.


Đại khái hai phút sau, thể lực thoáng có chút khôi phục, tuy chút ấy chẳng là gì so với thể lực đã tiêu hao, nhưng ai cũng không dám ở nơi này dừng lại 1 thời gian lâu. Vì vậy, hai người lại tiếp tục chạy về hướng sâu trong đường hâm. Chỉ cần ở trong khoảng  50 m trước khi rời khỏi đường hầm, như vậy, có thể cam đoan sẽ không xuất hiện quỷ.


Lam Đông Mỹ dù sao cũng phải kéo theo Tinh Huy, tiểu hài tử thể lực có hạn, cho nên tốc độ di chuyển sẽ chậm hơn. Mà bọn hắn nhất định phải tranh thủ trong vòng 20p rời khỏi đường hầm! Đương nhiên, bước chân nhanh hớn, cũng không quên lúc nào cũng phải quay đầu nhìn lại cửa vào đường hâm. Xâm nhập càng sâu, bây giờ cửa đường hầm cơ hồ đã không còn thấy rõ.


Tuy bên trong đường hầm rất tối, nhưng Tinh Thần dựa vào ánh huỳnh quang trên mặt đồng hồ, cũng không đến mức hoàn toàn sờ soạng, hơn nữa bởi vì là đường thẳng, cho nên đi lại cũng không có chướng ngại. đồng hồ của Thiên Sinh không phải đồng hồ huỳnh quang, cho nên bây giờ dưới tình huống không thể mở đèn pin, hắn chỉ có thể dựa vào Biện Tinh Thần mà thôi.


Năm phút trôi qua, vẫn còn chưa thấy cửa ra. Mà càng xâm nhập vào sâu, ánh sáng bên trong càng mờ. Thiên Sinh suy nghĩ có nên mở đèn pin ra hay không, nhưng Tinh Thần vẫn lắc đầu.


"Lúc này, chúng ta không thể..."


Bỗng nhiên, Tinh Thần quát to một tiếng, thân thể hắn ngã trên mặt đất.


"Làm sao vậy? Biện Tinh Thần?"


"Không biết, hình như đạp phải vật gì đó..."


"Không, không phải chứ?"


"Không có việc gì, tiếp tục đi thôi, hiện tại không thể trì hoãn 1 phút nào! Nhất định mau chóng rời khỏi!"


Hai người bước đi nhanh chóng hơn, dù sao, nhất định phải mau lên rời khỏi nơi này. Thể lực của hai người đã tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, thật sự rất khó tăng tốc, hai người đi đường chậm như là rùa bò. Nếu như thoáng chạy một chút, sẽ cảm giác 2 chân mất hết sức lực.


Trong huyết tự, dưới tình huống chưa đụng mặt quỷ mà thể lực đã tiêu hao hầu như không còn là 1 chuyện cực kỳ không khôn ngoan. Kế tiếp đường phải đi không hề ngắn, tính an toàn ở nơi này cũng coi như đám bảo một chút, không nên sử dụng hết sức lực như vậy. Huống chi, quỷ không có dấu hiệu đuổi theo.


Vì vậy, hai người chỉ có thể tận khả năng, đi bộ thật từ từ để khôi phục thể lực.


"Nghỉ ngơi... Nghỉ ngơi một hồi đi..." Thiên Sinh thở dốc nói: "Ta nói, Biện Tinh Thần, ngươi, ngươi dừng lại 1 chút đi, ta ăn không tiêu rồi, trái tim giống như muốn nhảy ra ngoài. Thể lực tiêu hao quá nghiêm trọng!"


Tinh Thần làm sao ko biết điều này, nhưng thời gian quan trọng hơn ah!


Hắn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ là 0 giờ bốn mươi phút, khá tốt, còn 10 phút thời gian, đã như vầy, thoáng nghỉ ngơi chút cũng được.


Trong đường hầm 1 mảnh hắc ám, hai người đều ngồi trên đường ray. Tinh Thần dùng đồng hồ huỳnh quang chiếu vào balo, lấy ra hai bình nước uống kiểu vận động viên, đưa 1 bình cho Thiên Sinh.


"Cảm ơn." Thiên sinh tiếp nhận, mở nắp bình rót nước trực tiếp vào cổ họng. Tinh Thần thấy vậy khuyên: "Này, cẩn thận một chút, ngươi uống như vậy dễ sặc đấy."


"Ah, thực là đã khát!" Thiên Sinh lau miệng, nói: "Ta nói, ngươi đã đọc qua cả cuốn sách, cẩn thận nhớ lại một chút, có chi tiết nhắc nhở tỉ mỉ nào không?"


"Chi tiết tỉ mỉ?" Tinh Thần sờ đầu, cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Không, tất cả nội dung cốt truyện ta đều nói với mọi người, không hề bỏ sót."


"Cái này… như vậy à?"


Hai người yên lặng ngồi một hồi, Tinh Thần bỗng nhiên đứng lên, nói: "Tốt rồi, nghỉ ngơi vậy là đủ, lập tức xuất phát!"


"Cái kia... sau khi rời khỏi đường hầm chúng ta đi đâu? Lam Đông Mỹ lúc ấy sau khi rời đường hầm liền tới khu vực hạp cốc, thế nhưng lúc đó nàng cũng thiếu chút nữa bị giết chết..."


Hai người chuẩn bị sẵn sàng, lần nữa khởi hành tiến về phía trước. Nhưng đúng vào lúc này, dưới ánh sáng huỳnh quang yếu ớt, ở 1 bên đường ray, thế mà có bóng 1 nữ nhân áo trắng đang ngồi quay lưng với bọn hắn!


Lúc ấy, mặt đồng hồ huỳnh quang chỉ thoáng quét qua, thời điểm soi lại nhìn cho kỹ thì bóng dáng nữ nhân kia đã biến đâu mất!


Hai người lập tức lui lại vài bước, trong đầu như có tiếng sấm nổ vang! Cuối cùng, hai người quay đầu nhanh chân chạy vội!


Vì cái gì? Tại sao phải như vậy?


Vì cái gì Lam Đông Mỹ không có đụng phải mà bọn hắn lại đụng phải?


Tinh Thần giơ tay nhìn đồng hồ, hắn thình lình phát hiện, lúc này đồng hồ vẫn ở con số 0 giờ 40p, hơn nữa nhìn kỹ mà nói sẽ phát hiện, kim giây không có động!


Vừa rồi, thời điểm Tinh Thần ngã sấp xuống, đồng hồ đã bị hư mất, làm cho thời gian một mực đứng lại ở số 0 giờ 40p, trên thực tế, hiện tại đã qua 0 giờ 50p!

0 nhận xét:

Post a Comment