11/03/2016

Posted by Unknown |
Chương 17 q22

Ngày cuối cùng Lam Đông Mỹ đến trước quảng trường tế tự, mọi người ai cũng biết điểm này.


Tinh Thần cầm điện thoại, nhìn về phía trước, thỉnh thoảng lại đem ánh mắt nhìn về phía màn hình điện thoại di động, ngón tay chuyển động cực nhanh đẩy nội dung tiểu thuyết trôi xuống.


"Lam Đông Mỹ hướng lòng bàn tay thổi thổi mấy cái, nàng biết rõ, thời gian hiện tại đã rất cấp bách rồi. Nếu hôm nay không may chết đi, thì cũng chính là chết thật sự.


Nàng từ quảng trường đi theo hướng bắc, rời khỏi Hồng Nguyệt trấn, trước mắt trên đường đi coi như vẫn chưa có chuyện gì xẩy ra. Nhưng, kế tiếp như thế nào thì không ai biết.


Hiện tại dựa theo tính toán thời gian, hẳn đã gần giữa trưa. Thế nhưng bầu trời vẫn tối tăm như cũ, chỉ có một cái Hồng Nguyệt cao cao trước mắt.


Tinh Huy tựa hồ vẫn còn rất kiên cường, dù còn nhỏ nhưng hắn cũng biết lúc này không thể làm cho mẹ lo lắng vì hắn được.


'Tinh Huy, mẹ nhất định phải mang ngươi rời khỏi nơi này!' Lam Đông Mỹ nhìn con trai, nội tâm âm thầm hạ quyết tâm. Nàng nhìn lại tấm bản đồ địa hình, nếu như cứ tiếp tục hướng bắc đi tiếp..., sẽ đến một ngọn núi, được mấy lão nhân trong Hồng Nguyệt trấn gọi là Bắc Phong.


Trước mắt cũng chỉ còn con đường này là chưa có đi qua. Dù sao con đường này tuy có thể dẫn ra bên ngoài, nhưng trên đường đi cây cối rất rậm rạp, quỷ có thể dễ dàng ẩn núp.


Nàng cầm theo không ít tỏi lấy trong phòng bếp, bôi lên người chính mình cùng Tinh Huy, nghe nói cái này có tác dụng khắc chế đối với Hấp Huyết Quỷ, nhưng hiện tại có hữu dụng hay không cũng không biết, dù sao có cũng hơn không.


Không biết đã đi bao xa rồi, có lẽ đã hoàn toàn ly khai khỏi phạm vi Hồng Nguyệt trấn. Lam Đông Mỹ nắm chặc tay Tinh Huy tiến vào một mảng rừng rậm lớn phía trước. Cây cối ở đây tương đối dày đặc, thoạt nhìn cực kỳ tĩnh mịch âm trầm. Nhưng nàng không biết có đường vòng nào khác hay không, một khi đi vào, chỉ sợ sống chết cũng không rõ.


Đây là lựa chọn duy nhất trước mắt có thể đi qua. Những con đường khác đều có quỷ chặn đầu.


Lam Đông Mỹ hít sâu một hơi, nói với Tinh Huy: 'Tinh Huy là đứa trẻ rất dũng cảm, chỉ cần mẹ ở bên cạnh con thì không có ai có thể làm thương tổn con được. Mẹ sẽ làm cho con rất nhiều đồ ăn ngon, cho con ở trong căn phòng cực kỳ thoải mái, có thể ngủ một giấc ngon lành. Cho nên, hiện tại kiên trì thêm một chút nữa hai mẹ con ta sẽ về đến nhà, được không nào?'


Trên mặt Tinh Huy rõ ràng có chút sợ hãi, không có cách nào che dấu được. Nhưng hắn nhìn thấy bộ dạng cực kỳ tiều tụy của mẹ, cuối cùng chỉ có thể nhẹ gật đầu một cái.


Cuối cùng, Lam Đông Mỹ ngồi xổm xuống đất ôm chặt con trai, vỗ vỗ lên vai nó, nức nở nói: ' Con trai ngoan, Tinh Huy thật là dũng cảm.'


Sau đó, Lam Đông Mỹ đứng lên, kéo Tinh Huy tiếp tục đi sâu vào rừng cây. Trong lòng nàng lúc này đã hạ quyết tâm, vô luận ai muốn tổn thương con trai của mình, nàng sẽ liều mạng cùng hắn. Chỉ cần Tinh Huy có thể bình an rời khỏi ngọn núi này, nàng có nhắm mắt cũng an lòng. Đứa bé này mấy ngày nay, đã chịu đựng quá nhiều sóng gió. Nó còn nhỏ như vậy đã phải trông thấy những điều quá kinh khủng, nhìn con tiều tụy lòng nàng như thắt lại.


Trên đường đi Lam Đông Mỹ đi xuyên qua chính giữa mấy gốc cây, thỉnh thoảng lại nhìn ngó chung quanh, ở sâu trong những bóng cây kia sẽ cất dấu điều gì đây?


"Mẹ!" Tinh Huy đột nhiên kêu một tiếng, làm đầu óc Đông Mỹ run lên, vội vàng nhìn về phía nhi tử, hỏi: "Sao, làm sao vậy?"


"Ta..." bàn tay nhỏ bé của Tinh Huy che miệng, nói: " Chết, có xương cốt người chết!"


Lam Đông Mỹ nhìn sang, quả nhiên phát hiện, bên dưới một thân cây lớn có mấy cọng rễ trồi lên mặt đất, có ba cái đầu lâu đang nằm lăn lóc tại đó. Nàng vội vàng che mắt của con trai lại, kéo nó chạy lui về phía sau.


Chỗ này, quả nhiên rất nguy hiểm!


Thế nhưng nàng hiện tại không còn đường lui nữa rồi. Có trở về cũng nguy hiểm không kém. Hôm nay nhất định phải xông vào nguy hiểm thì chắc mới có một cơ hội thoát ra ngoài!


Cuối cùng, nàng hướng phía một hướng khác chạy đi.


Càng vào sâu cây cối càng um tùm rậm rạp, nàng lại càng cảm giác hoảng hốt. Tuy vẫn chưa có gì xuất hiện, nhưng ngược lại càng bình yên lại càng đáng sợ. Chỉ tưởng tượng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đó, cũng đủ làm cho nàng run sợ không thôi. Trước đây, nếu lâm vào tình huống như thế này còn có thể trùng sinh lại, nhưng hiện tại không giống với lúc trước nữa...


'Tinh Huy, tin tưởng vào mẹ nha.' Lam Đông Mỹ dù rất sợ hãi, nhưng nhất định lúc nào cũng phải che trở an ủi con trai: 'Ngàn vạn lần đừng sợ, mặc kệ có gì đó xuất hiện, mẹ sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ Tinh Huy.'


Những tán cây sum xuê lá, đã che đi không ít hồng nguyệt sắc kia. Cho nên càng vào sâu bên trong lại càng bắt đầu âm u hơn. Đối với người không có la bàn như Lam Đông Mỹ mà nói, ở nơi này thật sự rất dễ mất phương hướng.


Nhưng hiện tại đã đi vào hơn 10 phút vẫn không có xuất hiện bất kỳ điều gì dị thường, cũng làm cho nàng có chút yên lòng. Nhưng nhớ tới ba cái đầu lâu kia, nàng lập tức nhắc nhở, tuyệt đối không thể khinh thường!


Đúng vào lúc này một thanh âm cổ quái vang lên, phảng phất như được phát ra từ trong đầu của nàng, giống như âm thanh còi hơi không ngừng quanh quẩn xung quanh nàng!


Âm thanh kia giống như là sinh vật nào đó đang kêu, lại cũng giống như âm thanh của một vòng xoáy lưu động phát ra, âm thanh kia thật sự rất khó hình dung. Không thể nào phân biệt rõ thanh âm kia từ hướng nào truyền đến, bởi vì nó giống như được phát ra từ bốn phương tám hướng.!


Đó là cái gì?


Ngay sau đó Lam Đông Mỹ liền phát hiện khi nàng mới dừng bước lại thanh âm kia đã lập tức tới gần bên rồi!


Điều này không khỏi làm Lam Đông Mỹ sợ tới mức tiếp cắm đầu rảo bước nhanh hơn, tay nắm chặt tay Tinh Huy tốc độ càng ngày càng tăng. Thế nhưng âm thanh kia cũng bắt đầu khuếch trương nhanh chóng, không ngừng tới gần hai mẹ con bọn họ.


Lúc này Tinh Huy bỗng nhiên đưa tay lên bịt kín lỗ tai, khóc lớn: 'Mẹ con, con sợ a! Thanh âm này quả thật dọa người ah! Nó giống như là muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta ấy!'


'Không, sẽ không đâu, Tinh Huy!'


Lam Đông Mỹ kéo Tinh Huy nhanh chóng hướng vào sâu hơn trong rừng cây mà đi, đi càng nhanh tim nàng cũng đập càng nhanh. Thanh âm kia đích thật cảm giác đang không ngừng tới gần, âm vang như tiếng nổ làm mẫu tử hai người đều cảm giác như có một con ác ma đang chờ đợi ngay bên cạnh, chỉ cần sơ hở sẽ chui vào trong đầu họ!


Thanh âm bắt đầu phát sinh biến hóa, trở nên giống như tiếng chửi bới phảng phất muốn phá nát màng nhĩ, loại thanh âm càng ngày càng mạnh mẽ, như muốn chui vào đầu óc điều khiển con người.


'Không, không, không không không không...'


Lam Đông Mỹ càng ngày càng tuyệt vọng, nàng thậm chí cảm giác được chính mình không có khả năng rời khỏi cái rừng cây này! Quay đầu nhìn lại thì cảm giác loáng thoáng giống như có bóng người đang truy đuổi hai mẹ con!


Thế nhưng nhìn kỹ lại thì không có bóng người nào, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Nhưng âm thanh càng ngày càng chói tai, phảng phất như ai cầm kèn dí sát vào lỗ tai. Vừa như tiếng chửi bới, vừa như tiếng kim loại va chạm vào nhau, hay giống như là chú ngữ cổ xưa mà ta không thể nào giải thích được ngập tràn nguyền rủa ác ý.

Chết đi, chết đi...


Tuy căn bản không chính xác là như vậy, nhưng tận sâu trong nội tâm chính xác là như thế.  Âm thanh này làm người nghe giống như bị thôi miên, động tác đều bắt đầu trở nên chậm dần lại.


Cuối cùng âm thanh kia cũng ngừng. Nhưng mà Lam Đông Mỹ và Tinh Huy vẫn còn cảm giác nó vẫn đang văng vẳng bên tai, thật lâu rồi nhưng vẫn không dứt, nó làm người khác khó mà quên được.


Lam Đông Mỹ cảm giác toàn bộ khí lực trên cơ thể đều bị rút đi hết.

Nhưng vẫn chưa kết thúc.

Âm thanh kia lại vang lên lần nữa.


Lúc này nó không còn từ một nơi xa xôi truyền đến mà trực tiếp vang lên từ phía sau gáy!


Tức khắc Lam Đông Mỹ cảm giác huyết dịch trong người như chảy ngược dòng, nàng căn bản không dám quay đầu lại, muốn tiếp tục đứng dậy chạy. Thế nhưng hai chân nàng căn bản không cách nào nhúc nhích được! Âm thanh kia giống như đã rút hết toàn bộ khí lực trên thân thể nàng. Nàng bây giờ trở nên giống như một con rối, không cách nào thao túng được thân thể của mình, muốn đi, muốn la hét cũng không được.


Âm thanh truyền đến ngay sau lưng, Lam Đông Mỹ cảm giác đầu mình như bị chẻ làm đôi, khiến âm thanh trực tiếp rót thẳng vào trong đó!


Nhưng nàng chứng kiến Tinh Huy bên cạnh mình, rốt cục bộc phát một cổ lực lượng nhanh chóng lôi kéo nhi tử phóng một mạch tới phía trước! Bỏ âm thanh kia lại đằng sau!"


Thời điểm đọc đến đoạn này, ai cũng cảm giác sởn hết cả gai ốc.


Vẫn không có đề cập qua hình tượng của con quỷ, nhưng chỉ vỏn vẹn như thế, cũng đủ làm con người tưởng tượng ra đủ thứ. Nếu cứ tiến vào trong rừng cây, chắc hẳn sẽ gặp điều này, thật khiến cho nội tâm nhiều người bắt đầu nảy sinh thoái ý. Nhưng điều kiện của bọn hắn dù sao cũng tốt hơn so với Lam Đông Mỹ, nàng hiện đã đến ngày thứ bảy còn bọn họ mới đang ngày thứ ba. Huống chi rừng cây rất lớn, chưa chắc sẽ gặp được tình huống giống Lam Đông Mỹ đâu này.


Thậm chí, mọi người đã chuẩn bị trước cả máy trợ thính, nhưng nó có bao nhiêu tác dụng chỉ có trời mới biết.


Tất cả chỉ có thể dựa vào Lam Đông Mỹ, nhưng nàng lại là nhân vật chính trong truyện, mà dù đến ngày thứ bảy cũng không biết nàng còn sống hay đã chết. Nếu bọn hắn gặp sự tình giống nàng, liệu có thể gặp được cái kết tốt hơn so với Lam Đông Mỹ sao!


Không biết đã trôi qua bao lâu, trước mắt mấy người cũng xuất hiện một rừng cây. Dựa vào phương hướng để phán đoán, chắc có lẽ chính là chỗ Lam Đông Mỹ tiến vào rừng cây.


Trong nội tâm của tất cả mọi người đều rất bồn chồn.


"Hi vọng, chúng ta có thể tận dụng hết mọi khả năng để nhiều người sống sót tìm thấy được quảng trường tế tự nơi Lam Đông Mỹ đã đi qua, rồi ly khai khỏi núi Phác Hạ!" Tinh Thần đứng trước, mặt không hề sợ hãi nói: "Vì sống sót... Chúng ta đi thôi!"


Vì sống sót! Đây tựa như đã trở thành một câu khẩu hiệu.


Mọi người cũng nhanh chóng bước chân đi vào rừng cây. Tuy có sợ hãi, nhưng bọn hắn vẫn còn cơ hội trùng sinh, liên tưởng tới những người... đã thật sự chết trong các huyết tự, bọn hắn coi như may mắn rất nhiều, làm gì còn tư cách oán giận nữa.


Nhưng vừa bắt đầu đi vào rừng cây, thân thể tất cả mọi người tựa như cứng ngắc toàn bộ.


Chỉ thấy dưới một thân cây lớn, có ba cái đầu lâu đang nằm lạnh lẽo tại đó!

0 nhận xét:

Post a Comment