11/03/2016

Posted by Unknown |
Chương 1 quyển 23:


Ngày mùng 2 tháng 7, rạng sáng bốn giờ hơn.


Trước cửa lớn của nhà trọ, tụ tập hơn ba mươi hộ gia đình. Bởi vì những ngườichấp hành huyết tự lầnnày đều liên quan đến ba thế lực lớn, cho nên người của ba hội đều đến đây. Nhất là ba người đứng đầu ba hội, Kha Ngân Dạ, Thần Cốc Tiểu Dạ Tử cùng Từ Thao. Và còn có cả Thượng Quan Miên cũng ở đó. Nơinàng đứng không có một ai dám lại gần. Chỉ có người thuộc Thánh Nhật giáo nhìn về phía nàng tỏ vẻ không sợ hãi chút nào.Bọn hắn đều tự nhận là có sựbảo hộ của Thánh chủ làTừ Thao, cho nên Thượng Quan Miên căn bản không tổn thương được bọn họ.

Thâm Vũ đang đứng trước cửa xoay nhìn ra bên ngoài. Nàng cứ đứng như vậy cũng đã hơn mấy giờ đồng hồ, chưa hề ngồi xuống một lần nào. Khuônmặt của nàng tái nhợt giống như là sáp đúc nên vậy, làm cho mọi người chung quanh lo lắng không thôi.

Mà Lý Ẩn lúc này cũng xuất hiệnở lầu một, hắn đứng sau lưng Thâm Vũ cách đó không xa. Còn mọi người xung quanh vẫn đang nghị luận xôn xao, nhưng ai cũng vẫn chú ý tình cảnh bên ngoài.

Ai cũng biết, sáu người kia dữ nhiều lành ít. Bởi vì, cho dù núi Phác Hạ ngăn đủ mọi cách để liên lac với mọi người, nhưng thời gian dài như vậy cũng đủ tiến vào phạm vi nội thành. Thế nhưng vẫn chưa một ai liên lạc được với sáu người bọn họ.

Mà Thâm Vũ vẫn đứng bất động trước cửa xoay như cũ.

"Được rồi... Chúng ta đi thôi." La Thập Tam nhìn về phía bóng lưng Thâm Vũ, lắc đầu, thân là người của Dạ Vũ Minh cho nên nội tâm hắn rất rõ ràng, chỉ sợ Tinh Thần khôngthể quay về được nữa.

"Bồ Thâm Vũ, nàng nhìn rất đáng thương a." bên cạnh La Thập Tam, là cao thủ dịch dung An Tuyết Lệ, nàng là người củaThần Cốc Minh, nhưng lúc này chứng kiến bộ dạng Thâm Vũ như vậy, nội tâm cũng quặn đau. Nàng biết rõ, lúc trước Thâm Vũ vì muốn cứu Tinh Thần mới chủ động tiến nhập vào nhà trọ, mà hôm nay Tinh Thần đã không còn trên thế gian nữa, như vậy Thâm Vũ tiến vào nhà trọ đã hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

"Có lẽ là báo ứng a." Lúc này sau lưng An Tuyết Lệ có một người đang nói: "Ai bảo nữ nhân này trước kia hại chết nhiều hộ gia đình như vậy, hơn nữa bản thân Biện Tinh Thần không phải cũng đã từng giết chết một hộ gia đình sao, hình như tên gọi là Bồ Mẫn hay sao đấy ? Như vậy chúng ta cũng không cần phải đồng tình với bọn họ đâu."

An Tuyết Lệ nhíu mày, vừa muốn quay đầu lại nói vài lời, thì bị La Thập Tam kéo tay.

"Đừng làm việc dư thừa." La Thập Tam nhìn An Tuyết Lệ, lắc đầu nói: " mọi chuyện như vậy cũng không cần phải làm phức tạp lên."

An Tuyết Lệ hung hăng trừng mắt với La Thập Tam, đối phương là người trongliên minh đối địch với nàng, hơn nữa nàng cùng hắn vốn cũng chẳng có điểm gì chung. Mà cái tên của nam nhân này cũng thật buồn cười, Thập Tam, cha mẹ của hắn tại sao lại đặt một cái tên nghe hay như vậy chứ? Hơn nữa, nam nhân này trong nhà trọ rất ít khi xuất hiện, nhưng hắn lại là người cung cấp tình báo rất hữu ích. Kha Ngân Dạ thường xuyên xuất hiện bên cạnh hắn. Mà Kha Ngân Dạ là nhân vật như thế nào? Có thể được  hắn coi trọng như vậy,La Thập Tam tuyệt đối không phải bình thường!


Người nói lời "báo ứng" kia  là một nữ nhân ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ. An Tuyết Lệ quay đầu lại nhìn nàng, thì hơi nhíu mày. Nữ nhân kia trang điểm rất đậm, quần áo cũng tương đối mát mẻ, lời nói và cử chỉ đều biểu hiện đã từng trải. Nhìn cũng biết là nữ nhân không đứng đắn rồi. Mà An Tuyết Lệ cũng không nhớ nổi tên của nàng là gì, chỉ mang máng hình như là họ Lưu thì phải.


Thêm một giờ nữa trôi qua, một nửa hộ gia đình đã quay trở về phòng. Bọn hắn đều cho rằng sáu người kia chắc chắn không thể trở về được nữa rồi. Trong đại sảnh chỉ còn lại mười hộ gia đình vẫn còn đứng chờ tại đó.


Lý Ẩn, tất nhiên vẫn đứng đấy. Mà Tử Dạ vẫn chưa hề xuất hiện.


Ngân Dạ dần đi tới bên người Lý Ẩn. Khuôn mặt Lý Ẩn lúc này trở nên phi thường nghiêm nghị, cảm giác như tản ra không khítang thương, hai mắt phảng phất như có thể nhìn thấu năm tháng dài dằng dặc. Hai bên tóc mai củahắn đã thoáng có vài cọng mầu bạc. Thiếu niên mà đầu bạc, hẳn có thể thấy được Lý Ẩn đã suy sụp thể xác cùng tinh thần nhiều đến cỡ nào.


"Ngươi làm sao phải khổ như vậy?" Ngân Dạ thở dài nói với hắn: "Ngươi có muốn ta chuyển lời đến Tử Dạ rằng: trừ phi ngươi lấy lại được năng lực bảo hộ nàng có thể rời khỏi nhà trọ, nếu không ngươi sẽ không bao giờhứa hẹn với nàng một lần nào nữa, dù bất luận là điều gì? Đúng, ngươi nói không sai hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn. Ta biết ngươi hi vọng, nàng sẽ không có một ngày như Thâm Vũ, đứng chờ ngươi ởcửa nhà trọ như vậy..."


"Kha Ngân Dạ." Lý Ẩn hoàn toàn không nhìn về phía hắn, lạnh lùng mở miệng: "Ta hiện tại không muốn nói nhảm cùng ngươi."


Ngân Dạ cũng không tức giận, hắn cũng là nhìn về phía bóng lưng Thâm Vũ.


Trong khoảng thời gian này, lại có ba hộ gia đình rời đi.


"Kỳ thật, đã xảy ra một việc." Ngân Dạ rốt cục lại mở miệng lần nữa: "Liễu Quang Vinh đãkhông thấy đâu rồi. Hắn là người củaDạ Vũ Minh ta, đảm nhiệm thống kế các loạitin tức cùng nguyên tắc của huyết tự, ngươi cũng biết a? Ta cùng hắn liên lạc qua lại đã rất nhiều lần, nhưng lần cuối cùng ta liên lạc với hắn thì phát hiện không thể liên lạc được, hơn nữa hắn cũng không có trong phòng."


"Cho nên?" Lý Ẩn như cũ vẫn yên tĩnh nhưgiếng nước, tựa hồ trên thế giới này không có bất kỳ điều gì có thể chấn nhiếp tinh thần của hắn cả.


Lúc này mấy hộ gia đình bên cạnh Lý Ẩn, đều cảm giác tim đập nhanh vài phần. Trên người Lý Ẩn phát ra một loại khí tức rất ảm đạm, mà cái khí ảm đạm kia phảng phất nhưbản thân Lý Ẩn chính là một cái bóng đen, trên mặt của hắn không còn chút hào quang nào. Và trong đôi mắt lại là ẩn dấu một cổ lệ khí, cổ lệ khí kia làm cho ai nhìn vào mắt của hắn sẽ không khỏi hoảng sợ!


Lúc này biểu lộ của Lý Ẩn gần như đã mất hết! Giờ phút này trông hắn lạ lẫm đến mức làm cho mọi người không ai nhận ra!


Hiện tại, nếu có người nói cho bọn hắn biết, Lý Ẩn có thể giết chết tất cả hộ gia đình trước mắt màkhông hề cảm thấy áy náy, bọn hắn tuyệt đối sẽ tin tưởng không chút do dự!


Tâm tính Lý Ẩn, rõ ràng đã thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất! Lý Ẩn trước kia đã một đi không quay trở lại! Mấy ngày này, hắn tựa hồ suy nghĩ quá nhiều. Mà hắncũng đã tìm được một chỗ để an táng tro cốt của mẫu thân.


"Thánh Nhật giáo... vấn đề của bọn họ rất đáng quan tâm rồi." Ngân Dạ lại bổ sung một câu: "Thần Cốc Minh tựa hồ cũng đã có động tĩnh. Nhưng bọn hắn giống như giúp nhau không thể hiện ra."


"Cố lộng huyền hư mà thôi." Lý Ẩn nhìn về phía Ngân Dạ đang đứngbên cạnh, ánh mắt bỗng nhiên như bắn ra một tia sát ý: "Ngươi biết? Chuyện của Sở Di Chân?"


"Ngân Vũ nói cho ta biết. Ngươi cũng đã biết chuyện này."


Lúc này thanh âm hai người cũng bắt đầu nhỏ xuống, cho nên nhữnghộ gia đình chung quanh đều không nghe được lời của bọn hắn. Đương nhiên, cũng chẳng có ai  dại gì chạy tới nghe lén.


"Biết rõ chuyện này còn gạt ta, xem ra các ngươi thực là giỏi tính toán ah." Lý Ẩn bắn ra một tia băng lãnh như băng tuyết ngàn năm, ánh mắt tàn nhẫn: "Ta sẽ nghĩ biện pháp tìm được nàng. Ta cảnh cáo ngươi Kha Ngân Dạ, đừng nghĩ có thể lợi dụng nàng hoặc là Tử Dạ để cài bẫy ta làm cái gì, nếu không ta sẽ cho ngươi biết ta có thể đáng sợ đến cỡ nào.Hiện tại, không có chuyện gì là ta làm không được đâu."


"Điểm này, ta cũng giống ngươi." Ngân Dạ đối mặt Lý Ẩn, nhưng không lộ vẻ mặt khiếp đảm, ngược lại rất bình tĩnh ứng đối: "Ta tiến vào cái này nhà trọ, chính là vì muốn Ngân Vũ còn sống rời khỏi đây. Vì đạt được mục đích này, ta cái gì cũng có thể làm."


Lý Ẩn lại nhìn Thâm Vũ trước mắt, nói: "Cấp ngươi một lời khuyên, cảnh báo mọi người trong Dạ Vũ Minh giám sát nữ nhân này từng giây từng phút. Nàng trước đã là người mang tính cách rất cực đoan, hiện tại Biện Tinh Thần chết rồi, chỉ sợ chút lý trí còn lại cũng đánh mất."


"Ta biết rồi." Ngân Dạ nhẹ nhàng gật đầu, "Ta cho tới bây giờ chưa hề tín nhiệm qua Bồ Thâm Vũ bao giờ. Không, nên nói là ta chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ kẻ nào."


Không biết từ lúc nào, Thượng Quan Miên cũng đã rời đi. Lúc này dưới đại sảnh chỉ còn lại Lý Ẩn, Ngân Dạ, La Thập Tam, An Tuyết Lệ cùng Thâm Vũ.


An Tuyết Lệ lúc này dần dần đi về hướng Thâm Vũ. Giờ này phút này thiếu nữ mới chỉ có hai mươi tuổi này tuyệt đối cảm thấy sống không bằng chết. Chính bởi vì biết rõ điểm ấy, nàng mới muốn an ủi nàng. Dù saotrong nhà trọ không có bao nhiêu người có hảo cảm đối với Thâm Vũ. Như Lang Trí Thiệnđối với Thâm Vũ là căm thù đến tận xương tuỷ. Chỉ có Tinh Thần mới là người thật tâm đối đãi với Thâm Vũ.


"Bồ... Bồ tiểu thư..." An Tuyết Lệ rốt cục đi đến bên cạnh Thâm Vũ, vừa muốn nói một vài lời nhưng chứng kiến trên mặt Thâm Vũkhông có lấy một giọt nước mắt. Thân thể của nàng chỉ giống như tượng khắc đứng đấy, tất cả chỉ như thế.


An Tuyết Lệ tức khắc cảm giác trong tâm quặn chặt, cô bé này đếnnước mắt cũng không  thể chẩy ra sao?


Nàng cuối cùng vẫn chỉ là đứa bé ah! Đã mất đi Tinh Thần, chỗ dựaduy nhất trên đời này, đối với nàng mà nói sống còn có ý nghĩa sao? Kế tiếp nàng có thể sẽ đi tự sát hay không đây?


"Bồ tiểu thư." An Tuyết Lệ đến gần một bước, nói: "Vô luận như thế nào, ngươi cũng đừng quá khổ sở. Ta, ta là người ăn nói vụng về, cũng không biết phải an ủi như thế nào, thế nhưng mà việc đã đến nước này, chúng ta phải nghĩ biện pháp sống sót a. Nhất định phải sống sót!"


Thâm Vũ không có trả lời. Nàng đã đứng hơn năm giờ đồng hồ, thế nhưng mà thân thể vẫn thẳng như trước.


Lý Ẩn lạnh lùng nhìn về phía Thâm Vũ, cuối cùng sải bước đi tới. Đi đến sau lưng Thâm Vũ, hắn chỉ nói ngắn gọn một câu: "Ta không muốn nhiều lời, nhưng ngươi nhớ kỹ một việc. Tánh mạng của ngươi chính là điều hắn quan tâm nhất đấy."


Sau khi nói xong, Lý Ẩn liền xoay người, thẳng hướng thang máy đi tới.


Hiện tại, chỉ còn lại An Tuyết Lệ, Ngân Dạ, La Thập Tam cùng Thâm Vũ.


An Tuyết Lệ ngược lại rất kinh ngạc, La Thập Tam sao hắn vẫn còn ở lại đây.


Người này là người mà Kha Ngân Dạ rất coi trọng, hắn đợi ở chỗ này làm cái gì? Là vì Bồ Thâm Vũ cũng là người của Dạ Vũ Minh sao? Nếu như vậy, người nam nhân này ngã này hẳn rất trọng tình nghĩa.


An Tuyết Lệ từng có một muội muội tuổi tương tự như Thâm Vũ. Nếu như muội muội còn sống mà nói..., tuổi có lẽ không sai biệt lắm với Thâm Vũ. Nàng cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, muội muội bởi vì bị người yêu vứt bỏ mới tự sát mà chết.


Nàng sẽ chẳng bao giờ quên được điều ấy, không muốn tiếp nhận muội muội đã chết, nàng học trang điểm dịch dung, tự dịch dung chính mình thành muội muội.Thế cho nên trước mắt những người bên cạnh, đều nghĩ muội muội còn sống. An Tuyết Lệ thay thế muội muội tiếp tục sống của sống của cô ấy.


Thẳng đến khi tiến vào nhà trọ mới thôi, nàng rốt cục không thể giả trang muội muội nữa. Từ xưa tới nay, nàng đều tự lừa mình dối người.


Vừa lúc đó, bỗng nhiên chân Thâm Vũ mềm nhũn, cả người nàng ngã trên mặt đất, lập tức rơi vào hôn mê. An Tuyết Lệ vội vàng đi qua nâng nàng dậy, đối với Ngân Dạ cùng La Thập Tam đang ởmột bên hô: "Này, nhanh tới đây! Nàng đã bất tỉnh rồi!"

0 nhận xét:

Post a Comment