Chương 3
Tôi vẫn nhớ ngày
hôm sau là thứ 7. Bên ngoài trời âm u, có lẽ sắp mưa.
Mẹ đã ra ngoài,
chỉ còn cha đang ngồi trên sô pha đọc báo. Tôi không thể đồng thời nhìn thấy cả
2 nên thử đi khắp nhà tìm xem có đúng mẹ đã đi vắng hay không. Có khi mẹ đang
ngồi ngay bên cạnh tôi ấy chứ.
Đi 1 vòng, đúng
là mẹ vắng nhà thật nên tôi quay trở lại ngồi bên cha.
Tôi do dự 1 lúc
lâu không biết nên nói gì. Ti vi đang chiếu phim anh hùng với các kỹ xảo hay ho
nhưng tôi cứ thấp thỏm chẳng thiết xem. Cha vừa đọc báo, vừa xoa cái cằm lởm chởm
râu bằng bàn tay phải nổi đầy gân xanh.
“Con không nhìn
thấy cùng 1 lúc được.”
Tôi sợ sệt ngập
ngừng nói với cha, nhưng ông chỉ ngoảnh sang nhìn tôi, cau mày.
“Con nói gì?”
“Khi cha và mẹ
cùng có mặt, con chỉ có thể nhìn thấy 1 trong 2 người.”
Cha bất động như
đang suy ngẫm câu nói của tôi, cuối cùng ông đặt tờ báo lên bàn.
“Ý con là sao?”
Hình như ông bực
mình, ánh mắt trách móc đó làm tôi rất muốn lùi ra khỏi phòng. Tim tôi đập
thình thịch trong hối hận, đáng lẽ tôi không nên nói ra. Cha đang ngồi trên sô
pha nhưng tầm mắt vẫn cao hơn tôi, mỗi khi ông nghiêm nghị nhìn xuống thì tôi
chỉ muốn 2 tay ôm đầu ngồi thụp xuống sàn.
“Lúc cha có mặt
thì con không nhìn thấy mẹ.”
Những lời giải
thích trong tuyệt vọng của tôi có vẻ đã có tác dụng. Sắc mặt cha bỗng tái nhợt, ông nắm vai tôi và nhìn chằm chằm
vào mặt tôi như định hỏi điều gì đó.
“Có... có thật
thế không?”
Tôi quá sợ nên
òa khóc. Chắc cha rất yêu mẹ, nhưng giờ tôi lại không thể kết nối 2 thế giới của
họ như trước kia nữa. Tôi buồn vô hạn. Đó là trách nhiệm của tôi, nếu tôi là đứa
con ngoan thì cả 3 chúng tôi lại có thể ở bên nhau.
Cha tôi nghiêm
nghị nhắc lại câu hỏi mấy lần nhưng tôi chỉ biết khóc. Ông phát cáu, buông vai
tôi ra rồi cho tôi 1 cái tát. Tôi ngã nhào xuống đất, miệng lắp bắp “Con xin lỗi,
con xin lỗi...” cha ghét tôi rồi. Vì tất cả đều là tại tôi, tôi là đồ bỏ đi.
Tôi nhổm dậy chạy
ra ngoài. Cha chỉ quát gọi tôi chứ không đuổi theo. Tôi chân trần chạy ra cửa
chính, chạy ra phố, rồi chạy về phía công viên. Tôi không thể ở nhà được nữa. Tôi
rất yêu cha, rất thích căn phòng khách có bộ sô pha nhưng vết đau rát trên má
khiến tôi hiểu rằng mình là người thừa trong nhà. Chân đau nhói nhưng tôi vẫn
có chịu đựng.
Công viên vắng
tanh không 1 bóng người. Trời sắp mưa đến nơi nên bọn trẻ con không ra đây nô
đùa. Thường ngày, khắp nơi đều có tiếng cười, hôm nay cầu trượt và xích đu đều
là của tôi. Nhưng tôi chẳng còn lòng dạ nào mà chơi, cả công viên thênh thang
chỉ có mình tôi. Tôi cô đơn quá.
Tôi ngồi ở bãi
cát, đắp 1 ngọn núi trên bàn chân đất. Chắc cha mẹ đều không thích 1 đứa con
như tôi. Vụ cãi nhau tối hôm kia là tại tôi, nếu tôi là đứa con ngoan không kêu
ca về món ăn hoặc quần áo, biết thu dọn đồ chơi sau khi chơi xong thì cha mẹ đã
không cãi nhau.
Cảm giác lạnh lẽo
khiến tôi trào nước mắt. Da tôi
ran rát bởi những hạt cát đen dính đầy chân
tay. Sau lưng có ai đó gọi tên tôi. Thì ra là mẹ, bà đang ngạc nhiên nhìn tôi,
tay còn xách chiếc túi đựng đồ.
“Con đi cùng cha
con à?”
Mẹ tươi cười
nhìn khắp công viên. Tôi lắc đầu. Mẹ tiến đến gần rồi kinh ngạc khựng lại.
“Giày của con
đâu? Sao mặt lại đỏ thế kia?”
Tôi áp bàn tay
lên bên má bị cha tôi tát, tôi không muốn mẹ biết tôi bị cha đánh. Hình như mẹ
giận tôi, nhưng nhìn ra sự bất an của tôi, bà đặt cái túi xuống đất, đưa 2 tay
ôm choàng lấy tôi.
“Có chuyện gì vậy
con?”
Giọng mẹ thật ấm
áp. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc của mẹ, tôi đã thật sự yên tâm.
“Cha nổi nóng với
con.”
Mẹ hỏi cha đã
làm gì nhưng tôi chỉ im lặng. Bà lại dịu dàng xoa đầu tôi. Tôi đã khóc từ lúc
nào không biết, khóc mãi không thể dừng lại. Trong công viên tĩnh mịch, mẹ đang
an ủi con vật bé bỏng nước mắt nước mũi đầm đìa là tôi.
“Mẹ còn nhớ ngày
trước, mẹ từng nói gì không?”
“Con hỏi về lần
nào?”
“Mẹ nói rằng, từ
nay chỉ có 2 mẹ con sống với nhau. Chúng ta phải cố gắng thật nhiều”
“Ừ, vẫn nhớ.”
Mẹ gật đầu nghi
hoặc. Mưa bụi lắc rắc rơi từ lúc nào, đã ướt cả tóc tôi. Mẹ vén những sợi tóc bết
trên trán tôi cho gọn.
“Con đã quyết định
rồi, con sẽ sống trong thế giới của mẹ.”
Nghe tôi nói, mẹ
vẫn nghi hoặc nhìn tôi. Trên đường mẹ cõng tôi về nhà, tôi cứ thút thít mãi.
Kể từ hôm đó tôi
không bao giờ nhìn thấy cha tôi nữa.
Nay đã học lên
trung học cơ sở nhưng tôi còn nhớ rõ các sự việc xảy ra hồi ấy. Tôi từng kể lại
những trải nghiệm ly kỳ này với rất nhiều người, có lúc còn hỏi người ta lý do
vì sao.
Sau hôm cha biến
mất, trời nắng, bầu trời sáng trong không 1 gợn mây, từng chiếc lá cây in bóng
xuống mặt đất. Tôi và mẹ dắt tay nhau ra khỏi nhà, cảm giác đầm ấm này thực ngọt
ngào và vui vẻ. Tôi ngẩng nhìn trời rồi nhắm mắt lại, ánh nắng xuyên qua mi mắt
tôi, chỉ thấy 1 vầng đo đỏ.
Mẹ dẫn tôi đến 1
nơi có rất nhiều truyện tranh và đồ chơi, rất nhiều bạn nhỏ trạc tuổi tôi ở đó.
Có bạn bế búp bê vải, có bạn đang chơi ghép hình. Ngồi chơi 1 lúc thì mẹ dắt
tôi vào phòng của 1 người đàn ông, bảo tôi ngồi lên ghế trước mặt ông ta.
Ông ta hỏi chuyện
về cha tôi, tôi bèn kể rằng cha đã mất trong 1 vụ tai nạn giao thông. Ông băn
khoăn khoanh tay trước ngực rồi mỉm cười hỏi tôi:
“Vậy người đứng
phía sau cháu là ai?”
Tôi ngoảnh lại
nhìn, không thấy ai cả. Chỉ có mẹ đang đứng cạnh tôi. Tôi trả lời, “Không có ai
ạ.”
“Hình như con
tôi không nhìn thấy cha nó.” Mẹ vừa khóc vừa nói với ông ta. “Nó có thể nghe thấy
tiếng tôi nói, nhưng không thể nghe thấy tiếng cha nó nói. Cha nó nắm tay nó,
xoa đầu nó, nhưng nó không cảm thấy gì hết. Nếu cứ cố bế nó lên hoặc kéo tay
nó, thì lát sau nó sẽ lả đi, người chẳng khác gì 1 con rối.”
“Tôi hiểu rồi.” Sau
khi nói chuyện với mẹ 1 hồi, ông ta gật đầu nói, “Tức là, sau khi vợ chồng chị
cãi nhau, người này coi người kia như đã chết rồi, và cứ thế tiếp tục sống. Cả
2 anh chị nhồi vào đầu cháu cái tư tưởng này, cuối cùng thành ra như bây giờ.”
Nói xong, ông ta
lại nhìn ra phía sau tôi, và gật đầu lia lịa cứ như đang nói chuyện với ai đó. Tôi
bèn ngoảnh lại nhìn. Chỉ có khoảng trống mà thôi.
Nay đã lớn, tôi
có thể hiểu được những lời ông bác sĩ ấy nói, và hiểu rõ điều gì gây nên hậu quả
như vậy. Khi mẹ chìa tay ra và nói với tôi “Cha con đang ở đây” thì tôi hỏi lại
“Cha đâu”. “Sao con lại không biết cha đang ở đâu?”, “Bây giờ con đang đứng sát
người cha con đấy thôi!” mẹ lúng túng khóc nức nở. Rồi mẹ ngoảnh sang phía cha,
nói chuyện với ông.
Sau đó, cha mẹ
không bao giờ cãi nhau nữa. Tuy không nhìn thấy cha nhưng tôi có thể cảm nhận
được cha đang an ủi mẹ khi bà khóc. Hai người vẫn sống nương tựa vào nhau. Mọi
người bảo hành động của cha mẹ đã làm tổn thương tâm hồn non nớt của tôi, nhưng
đáp án tôi tìm ra hoàn toàn khác. Tôi nghĩ chính vì niềm hy vọng của tôi mà gia
đình tôi mới được như bây giờ. Đương nhiên là bởi tôi không muốn cha mẹ xa
nhau.
0 nhận xét:
Post a Comment