10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 9 q20


Nam nhân kia vốn ngồi thang máy tiến xuống dưới, thế mà lại bị chết ở lầu 5? Hơn nữa còn là phòng của Hoàng Phủ Hác?


"Nhanh, nhanh rời khỏi nơi này ah!" Tô Tiểu Mạt sợ tới mức chạy trốn ra sau lưng Hoàng Phủ Hác, đồng thời sợ hãi hô to: "Quỷ, quỷ khẳng định ở trong phòng này!"


Điều này trái lại, Bùi Thanh Y không có bao nhiêu kinh ngạc, ngược lại nói với Hoàng Phủ Hác: "Quả nhiên cùng ngươi có quan hệ, như vậy, ngươi có nghĩ ra điều gì không?"


"Cũng không nhất định." Hoàng Phủ Hác lúc này đã bình tĩnh lại, đem cửa WC đóng lại, nói: "Ta nghĩ, cái này có khả năng là nhà trọ cố ý an bài. Nếu như thi thể bị những người khác trong nhà trọ số 2 phát hiện mà nói..., sẽ lập tức báo cảnh sát, mà đến lúc đó, chỉ sợ cảnh sát sẽ điều tra cả nhà trọ này, dẫn người tới cục cảnh sát hỏi han, lúc đó, chúng ta liền không thể không rời khỏi nơi này."


"Thì ra là thế, nhà trọ vì không muốn chúng ta bị huyết tự ảnh hưởng, dẫn đến gây ra bóng dáng nguyền rủa." Bùi Thanh Y không thể không thừa nhận Hoàng Phủ Hác nói rất có đạo lý. Dù sao, cái nhà trọ số 2 này là địa điểm chấp hành huyết tự, chưa tới nửa đêm 0 giờ, tuyệt đối không thể ly khai nửa bước, nếu không bóng dáng nguyền rủa tất nhiên sẽ khởi động.


Mà nghĩ vậy, thân thể Hứa Hùng cũng run lên. Lúc trước Roland cùng thần cốc Tiểu Dạ Tử tiến hành thí nghiệm bóng dáng nguyền rủa, Hứa Hùng đã từng cực lực phản đối, dù sao cái này quá mức nguy hiểm, lúc đó có những hộ gia đình đứng ra tự tiếp nhận thí nghiệm, bất quá, dù sao bọn hắn cũng là bất đắc dĩ. Thế nhưng Hứa Hùng vẫn không thể nào tiếp thu, đa số hộ gia đình vẫn hi vọng liều chết muốn tìm ra 1 con đường sống, muốn nhìn xem bóng dáng nguyền rủa phải chăng tồn tại một lỗ thủng. Thế nhưng cuối cùng, vẫn là một đám người chết hết.


Đương nhiên, hiện tại nghĩ tới những thứ này cũng vô dụng.


"Ngươi xác thực thấy được, hai cái Huyết Thủ bóp chặt cổ hắn sao?" Bùi Thanh Y tiếp tục hỏi han kỹ càng: "Ngươi quen biết người nam nhân đó sao?"


"Không biết. Hộ gia đình ở dưới lầu 4 kia, ta nhớ được là một đôi vợ chồng, bất quá người nam nhân này ta chưa thấy qua, đại khái có thể là khách? Tình huống của cái nhà trọ này, mười mấy năm qua ta đều một mực giám sát kỹ càng, cho nên ta có thể xác định, đôi vợ chồng kia không hề chuyển đi."


"Cái này..." Bùi Thanh Y lại nhìn về phía Chiến Thiên Lân hỏi: "Nói kỹ càng tình huống ngươi phát hiện ra xác chết."


"Cái này, sau khi ta đi vệ sinh xong, vừa bước ra WC, thời điểm quay đầu lại, liền phát hiện tên nam nhân này đã ngồi trong bồn tắm rồi. Chỉ đơn giản như vậy."


Điều này không khỏi làm người ta nhớ tới vạc nước của A Tú tại U Thủy thôn, hẳn cái bồn tắm này cũng giống như thế, mỗi lần có người chết sẽ đưa vào trong bồn tắm này? Hoặc là nói con quỷ kia ở trong bồn tắm này sao?


"Vẫn là... rời khỏi nơi này đi." Bùi Thanh Y nhíu mày nói: "Tiếp cận nơi này quá nguy hiểm. Không thể tiếp tục ở lại nữa rồi."


"Thế nhưng mà..." Tô Tiểu Mạt lo lắng hỏi: "Vậy chúng ta sẽ đi nơi nào đây?"


"Tới nhà Tuyết Chân?" Một bên Tư Tiêu Tiêu vội vàng nói: "Ngươi xem ah, người trong nhà trọ này đối với Hoàng Phủ ngươi địch ý sâu như vậy, mà vừa rồi Tuyết Chân còn giúp ngươi nói chuyện, xem ra nàng vẫn rất tín nhiệm ngươi nha. Nếu như là nàng mà nói..."


"Không thể!" Hoàng Phủ Hác lại chém đinh chặt sắt không nhận,chối bỏ kiến nghị của Tư Tiêu Tiêu: "Nghe kỹ, tuyệt đối không thể! Chẳng những là như vậy, bất cứ người nào trong các ngươi, đều tuyệt đối không được tiếp cận Tuyết Chân!"


Bùi Thanh Y rất nhanh đã minh bạch tâm tư của Hoàng Phủ Hác, hắn lo lắng, một khi tiếp cận Tuyết Chân sẽ làm cho nàng gặp tai ương. Dù sao, bên trong huyết tự, những người không phải hộ gia đình bị liên lụy chết đi nhiều vô số kể, nam nhân đội mũ lưỡi trai này là 1 ví dụ.


"Ta xem, chúng ta không thể ly khai." Kế tiếp Hoàng Phủ Hác lại nói ra những lời kinh người: "Các ngươi cho rằng rời khỏi nơi này liền an toàn sao? Sai, mười phần sai! Ta hoàn toàn cho rằng, sinh lộ có quan hệ với gian phòng này, chúng ta nếu như hiện tại rời khỏi, ngược lại lọt vào bẫy của nhà trọ rồi! Không phải sao? Hơn nữa giống như lời ta nói, cái này rất có thể là tình huống nhà trọ làm ra vì không để cho chúng ta vì không thể đối kháng mà rời khỏi nhà trọ số 2. Dù sao thi thể xuất hiện ở nơi này mới bảo chứng không bị bất luận kẻ nào phát hiện."


Lời nói của Hoàng Phủ quả thực có sức thuyết phục. Cẩn thận ngẫm lại, lần huyết tự tại U Thủy thôn, bọn người Lý Ẩn cũng bị trúng bẩy rập đồng dạng nên mới bước vào tử lộ. Đã như vầy, mọi người làm sao lại có thể đồng ý làm ra cái hành vi ngu xuẩn này nữa đây? Vừa nói như vậy, 5 người khác ngược lại đều đáp ứng. Dù sao, bên trong nhà trọ số 2 này không hề tồn tại nơi nào an toàn , như vậy, chờ đợi ở 1 nơi có khả năng tìm ra sinh lộ..., chẳng phải càng tốt hơn sao?


Chuyện cần làm kế tiếp, chính là kiểm tra ảnh chụp rồi. Biện pháp này, lúc trước Tử Dạ lần thứ nhất chấp hành huyết tự đã từng dùng qua, Bùi Thanh Y  là hạng nhân vật gì, tự nhiên cũng hiểu được cần bắt chước người khác, lập tức rập khuôn làm theo. Thời điểm lúc trước lên lầu, nàng đã chụp rất nhiều ảnh. Lúc ấy Tuyết Chân nhìn thấy nhưng cũng không để ý nhiều, nàng tưởng rằng những người này muốn nghiên cứu hiện tượng linh dị gì đó nên chụp ảnh lại.


Chỉ là, ảnh chụp cả 4 tầng lầu, đối chiếu với nhau không cái nào không đúng. Điều này làm Bùi Thanh Y ngược lại cảm giác rất thất vọng.


"Thực là đáng tiếc, " nàng thở dài: "Được rồi, lần sau chụp lại nhiều hơn 1 chút, ah không, ngay bây giờ chúng ta đi các nơi tại lầu 4 chụp tất cả các nơi..."


"Chờ một chút!" Hoàng Phủ Hác dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: "Đúng rồi, mười mấy năm trước, lúc đó Lương thúc thúc mua cho Tuyết Chân một cái camera, nàng hưng phấn lôi kéo ta chạy khắp nơi trong nhà trọ quay phim, đúng... Đúng! Nếu như nàng vẫn còn giữ lại đoạn file đó..."


"Ngươi là nói..."


"Đúng, tuy thời gian cụ thể không nhớ rõ, nhưng có lẽ cùng 1 năm so với thời điểm xảy ra vụ án! Nói cách khác, nếu như cầm được đoạn video đó, đối chiếu với ảnh chụp hiện tại, không chừng phát hiện cái gì đó cũng nên! Ta tới hỏi mượn Tuyết Chân file video, Bùi Thanh Y, các ngươi tiếp tục tới hành lang các nơi chụp ảnh!"


Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức hưng phấn!


Bọn người Bùi Thanh Y đi xuống lầu, còn Hoàng Phủ Hác thì hướng phía cửa nhà Tuyết Chân đi đến. Lúc này, đã là 6:30 rồi, Hoàng Phủ Hác đạp trên hành lang, từng bước một đi về phía cánh cửa kia, nhấn chuông cửa.


Chỉ chốc lát, cửa mở, Tuyết Chân liếc nhìn thấy Hoàng Phủ Hác đứng ở ngoài cửa.


"Ngươi, ngươi..." thời điểm nàng trông thấy người đứng trước cửa, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, vừa rồi trong nội tâm nàng còn đang giãy rụa, có nên đi tìm hắn hay không, lòng tự trọng và nỗi nhớ hắn cứ giao tranh vật lộn không ngừng, thế mà chỉ trong chớp mắt, hắn đã đứng trước mặt nàng...


Thật không biết nàng có phải đời trước thiếu nợ nam nhân này hay không. Năm đó  tuổi còn nhỏ, bởi vì cha chết mà một mực ghi hận hắn, thậm chí còn hi vọng vĩnh viễn quên mất hắn, thế nhưng về sau lại phát hiện, như thế nào cũng quên không được, trong nội tâm luôn có thân ảnh của hắn. Loại tâm tình mâu thuẫn này, vẫn một mực tồn tại tới bây giờ.


Nháy mắt nàng chứng kiến Hoàng Phủ Hác xuất hiện, bỗng nhiên có một cổ xúc động muốn bổ nhào vào ngực hắn, sau đó cầu hắn đừng rời đi. Từ khi còn bé nàng đã nảy sinh tình cảm, theo thời gian trôi qua, phần này yêu hận gút mắc này làm hình ảnh người nam nhân đó càng ngày càng khắc sâu trong tâm trí nàng, không cách nào xóa đi được nữa rồi.


Nàng rốt cục ý thức được, kỳ thật nàng cũng hi vọng, Tôn Tâm Điệp không phải là hung thủ thật sự, như vậy nàng có thể không áy náy, không thấy tội ác khi ở cùng nam nhân này.


"Ngươi... Có chuyện gì?"


"Ta nói ngắn gọn." Hoàng Phủ Hác lúc này quay đầu lại nhìn, ngữ khí nhanh chóng nói: "Mười mấy năm trước, Lương bá phụ không phải mua cho ngươi 1 cái camera sao? Ngươi lúc ấy rất hưng phấn, chạy khắp trong nhà trọ, gặp người nào quay người ấy, CD lúc đó, ngươi còn giữ chứ?"


"À?" Tuyết Chân bị những lời này làm cho hiểu không thấu, nàng vốn nghĩ là Hoàng Phủ tới giải thích cho những lời trước kia, lại nghe thấy hắn nói những lời này.


"Hoàng Phủ Hác! Trong hồ lô của người đang bán thuốc gì đây?"


"Xin nhờ, nói cho ta biết nhanh lên! Chuyện này rất vội!"


"Ân... Đã là chuyện từ hồi nào rồi chứ, ta làm sao nhớ rõ, có lẽ ném đi rồi cũng không chừng. Nếu không ngươi tiến vào, ta và ngươi cùng tìm thử xem."


"Vậy thì làm phiền rồi."


Hai người tiến vào trong nhà, Tuyết Chân dẫn hắn vào thư phòng. Sau đó, mở ra một cái tủ chứa đồ. Trong tủ tràn đầy tro bụi, đều là một vài sách vở đã cũ và ít đồ.


"Ta nghĩ có khả năng để ở nơi này? Cẩn thận ngẫm lại có lẽ chưa ném đi, nhưng cũng rất khó nói ah."


Hai người cùng một chỗ tìm kiếm, thế nhưng đồ vật thật sự quá nhiều, tìm hơn hai mươi phút đồng hồ, vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng, Tuyết Chân đứng người lên, vỗ vỗ hai bàn tay đầy bụi nói: "Đại khái có lẽ thực sự ném đi rồi? Mà nó cũng chỉ có những tràng cảnh bình thường của nhà trọ mà thôi. Ngươi hỏi chuyện này để làm gì à?"


"Thật không có hả? Ngươi xác định?" Hoàng Phủ Hác không buông tha, vẫn còn tiếp tục tìm kiếm.


"Hoàng Phủ Hác!" Tuyết Chân đề cao đê-xi-ben hô lớn: "Ngươi đến cùng đang làm chuyện thần bí gì! Nói cho ta biết rốt cục đang xảy ra chuyện gì? Lời lúc trước của ngươi hại ta lo lắng đến giờ! Ngươi có phải trúng tà hay không?"


Cuối cùng, cả tủ đồ bị lục tung ra nhưng vẫn không tìm được.


"Tuyết Chân." Hoàng Phủ Hác cắn răng đứng lên, bắt lấy hai vai của nàng, nói: "Ngươi đi nhanh đi, cái nhà trọ này thật sự rất nguy hiểm! Ngươi đi bây giờ còn kịp! Tính là ta cầu van ngươi, ta không muốn ngươi có việc!"


"Ngươi thật sự rất khó hiểu! Rốt cuộc là nguy hiểm gì? Ngươi ngược lại nói cho ta biết đi!"


"Nói ngắn lại... Ngươi nhất định phải mau rời khỏi nơi này, nhất định! Lời nói của ta, ngươi nên tin 1 lần chứ! Ta sẽ không hại ngươi, trước nửa đêm 0 giờ ngày hôm nay, ngươi ngàn vạn lần đừng trở về!"


Lúc này, Hoàng Phủ Hác tiến lên 1 bước, lại đá vào một quyển sách, quyển sách kia trượt ở trên mặt đất, đâm vào bức tường, tức khắc, từ trong cuốn sách rơi ra 1 chiếc đĩa CD!


Hoàng Phủ Hác cùng với Tuyết Chân đều nhìn thấy chiếc đĩa kia, hai người lập tức xông tới.


"Đúng, chính là cái đĩa này! Nguyên lai kẹp ở trong cuốn sách!" Tuyết Chân cầm cái đĩa lên: "Đã qua nhiều năm như vậy rồi, thật hoài niệm ah..."


Hoàng Phủ Hác vội vàng đoạt lấy CD: "Tuyết Chân, nhanh rời khỏi nơi này đi! Nhất định phải rời khỏi nơi này!"


"Nếu quả thật có nguy hiểm như vậy, ta lại càng không thể đi!" Tuyết Chân nói rất quật cường, cùng lúc đó, trong lòng nàng cũng tiếp lời: "Nếu như ngươi gặp nguy hiểm, ta nhất định phải ở cùng ngươi, ta... Ta..."


"Ta một mực đều rất yêu thích ngươi!"

0 nhận xét:

Post a Comment