10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 6 quyển 19


Cảnh sát dường như tới trước một bước,  xung quanh cư xá kia đã có vài chiếc xe cảnh sát, bất quá căn cứ theo tin tình báo Tiểu Dạ Tử nghe trộm được, cảnh sát còn chưa  tìm ra  Họa Cát.


"Chia nhau tìm!" Tiểu Dạ Tử  xuống xe cũng lập tức hạ chỉ thị: "Chung quanh nơi này nhất định phải hảo hảo tìm một lần! Tìm được lập tức gọi điện thoại thông báo cho những người khác!"


Mọi người nhao nhao xuống xe, bảy hộ gia đình ngay lập tức  chia nhau ra tìm kiếm, La Mật Tử thì  tìm tòi ở một con đường gần đó, mà Ngân Vũ cùng Tiểu Dạ Tử thì  lái xe đi xung quanh nơi này một lần.


"Ngươi nghĩ như thế nào?" Ngân Vũ người ở vị trí ghế lái,  nhìn cửa sổ xe đồng thời nói: "Ngươi cho rằng, cái này có phải  nhắc nhở sinh lộ hay không?  hay là nói..."


"Ta nghĩ có thể là như vậy." Tiểu Dạ Tử không do dự trả lời: "Nếu Không phải như thế,  sẽ rất khó khăn để tìm ra được tung tích của nàng. Phải mau chóng tìm ra được nàng trước con quỷ kia, nếu để nó tìm được trước, chúng ta...  liền chết chắc rồi!"


Trần Yên vừa vượt qua đường, bỗng nhiên  nhìn thấy ở phía trước có một cửa hàng giá rẻ. Ở đó, không ngừng truyền ra tiếng phụ nữ than khóc.


"ヘ ruプ( cứu mạng )!"


Trần Yên là hủ nữ, cũng không phải chưa từng xem qua anime nhật bản, tự nhiên nghe có thể hiểu được câu này. Tinh thần nàng lập tức chấn động, tìm được Họa Cát rồi!


Nàng nhanh chóng dạo bước chạy tới hướng cửa hàng giá rẻ, đồng thời lấy điện thoại di động  gọi cho Ngân Vũ. Hiện tại, nội tâm Trần Yên tràn đầy kích động, bước chân không ngừng nhanh hơn,  chỉ một lát liền tới trước cửa hàng giá rẻ.


"Không sao chứ?"  Trần Yên nhìn qua cánh cửa kính thủy tinh,  trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy một nữ tử đang dùng khay chứa đồ cố gắng  phá cửa. Tuy nhìn không rõ ràng lắm, nhưng hình dáng có chút giống với Họa Cát!


Lúc này  điện thoại đã thông,  Trần Yên lập tức mở miệng: "Kha Ngân vũ,  ta tìm được nàng  rồi!  tại một cửa hàng giá rẻ  cách đó vài con đường, nhanh lên qua tới! Đúng, nhanh..."


Nói đến đây, Trần Yên cũng rất dốc sức liều mạng tìm cách phá cửa. Trên cánh cửa thủy tinh đã xuất hiện vài vết nứt, nhưng vẫn chưa thể phá nát hoàn toàn. Ít nhất phải đụng ra  một cái lỗ đủ lớn cho một người chui qua, hiện tại còn chưa được.

Trần Yên lại tiếp tục ra sức đụng cửa, trên tay nàng không có công cụ, cho nên chỉ có thể  dùng cơ thể va chạm, mặc dù  có thể hiểu một vài từ đơn tiếng nhật, nhưng  muốn nghe hiểu một câu hoàn chỉnh thì không được, cho nên nàng không thể giao lưu cùng với Họa Cát. Trong bảy hộ gia đình, cũng chỉ có thần cốc Tiểu Dạ Tử  mới có thể đảm nhiệm chức phiên dịch . Rất rõ ràng vì mục đích này, nên nhà trọ mới  để  Tiểu Dạ Tử tham gia vào huyết tự, cũng giống như lần trước huyết tự ở nhật bản.


Sau khi nhận được cuộc gọi, Tiểu Dạ Tử lập tức đạp phanh, phi tốc tiến về nơi đó! Bởi vì trên xe  có hướng dẫn định vị gps, cho nên  tìm kiếm cũng không phải khó khăn.  không bao lâu liền thấy được cái đầu phố đó.


Kỳ thật, Trần Yên đã xem như hoàn thành huyết tự chỉ thị , huyết tự không có hạn định nhất định  phải ở bên cạnh Họa Cát bao nhiêu lâu, cho nên, hiện tại  có thể lập tức rời đi, đợi đến khi thời gian kết thúc trở về nhà trọ mới là chính đạo.  nhưng ai lại làm như vậy? Bởi vì  trên người Họa Cát, có mảnh vỡ khế ước! Chỉ cần cầm được một mảnh vỡ,  là  có vé vào cửa thông qua ma vương cấp huyết tự!  hộ gia đình mới đều rất rõ ràng, huyết tự chỉ thị có tỷ lệ tử vong cao như thế nào, chỉ có dựa vào khế ước  địa ngục mới có một đường sinh cơ! Trong huyết tự chèn ép hộ gia đình tới cực điểm,  chính là vì muốn bức bách bọn họ tranh đoạt mảnh vỡ khế ước!


Cho nên, sẽ không có ai dừng tay vào lúc này. Huống chi, một khi Họa Cát biến mất,  mảnh vỡ địa ngục khế ước cũng sẽ biến mất, con đường thứ hai để hộ gia đình rời khỏi nhà trọ sẽ bị đóng kín. Không có ai nguyện ý để điều đó xảy ra, không một ai. Cho nên, chỉ cần  có một tia hi vọng, đều phải gắng sức!


Rốt cục,  Họa Cát tường nhân đập vỡ được cánh cửa thủy tinh, chạy ra khỏi cửa hàng giá rẻ. Mà Trần Yên cũng nhớ rõ huyết tự đã đề cập, hiện tại còn chưa thể nào cầm được mảnh vỡ khế ước, nàng đỡ lấy Họa Cát, trong đầu tìm kiếm  một vài từ tiếng nhật trong vốn từ vựng ít ỏi của mình.

Nên nói như thế nào đây?  giải thích như thế nào về sự tồn tại của nhà trọ?


Lúc này, Họa Cát Tường Nhân cả người co quắp ngồi dưới đất, tóc tai tán loạn, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, nhìn cực kỳ chật vật.


Ngay lúc Trần Yên mở miệng định chào hỏi, nàng bỗng nhiên nhìn về phía cánh cửa thủy tinh bị phá vỡ, trong con mắt nhìn thấy một vật cực kỳ khủng bố!


Họa Cát Tường Nhân đứng người lên, phủi hết những mảnh vỡ thủy tinh trên người,  nhìn xung quanh một phen, nhưng lại không nhìn thấy cô bé kia đâu nữa, dường như cô bé đã biến mất vô tung vô ảnh!


Thời điểm xe chạy tới trước cửa hàng giá rẻ, Tiểu Dạ Tử cùng Ngân Vũ lập tức xuống xe, chỉ thấy cánh cửa tự động bằng thủy tinh bị nện vỡ, miểng thủy tinh rơi vãi đầy đất, nhưng không hề thấy một ai!


"Lên xe!" Tiểu Dạ Tử không chút do dự nói: "Nàng chạy không được xa , mau đuổi theo!"


Phải tận dụng thời cơ, nếu để mất cơ hội này,  ai biết được nhà trọ cao cấp cho các nàng cơ hội lần thứ 2 hay không?. Chỉ sợ sẽ không có đâu, tới lúc đó đúng là khóc không ra nước mắt.


Cho nên, Hai người nhanh chóng lên xe tiếp tục tìm kiếm. Mà bọn người Lâm Thiên Trạch và Thiên Sinh thì đi bộ, tới muộn hơn, cho nên Ngân Vũ  lại gọi điện thông báo cho bọn hắn lần nữa.


Cái đầu phố này có thể thông tới rất nhiều con đường,  nếu không biết Họa Cát đã chọn con đường nào, như vậy...


"Ta không nhìn thấy Trần Yên cũng không cách nào liên lạc được với nàng, " Ngân Vũ  trầm mặt, nói với Tiểu Dạ Tử: "Chúng ta  nhất định phải coi chừng, có thể việc tiếp cận Họa Cát  chính là tự lộ."


"Cái này rõ ràng là bẫy rập " Tiểu Dạ Tử  lại khá thong dong: "Từ lúc ban đầu ta đã đoán được. Huyết tự  mặc dù không có hạn định thời gian chúng ta phải dừng lại ở bên người nàng, nói cách khác,  cho dù chỉ là trong nháy mắt cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm."


"Ân, đúng là như thế."


"Còn có,  những nơi Họa Cát Tường Nhân đi qua đều phải ghi chép tỉ mỉ, rất có thể sẽ lưu lại nhắc nhở sinh lộ. Bất luận một chi tiết nào đều không thể bỏ qua, không được phép chủ quan!"


Mà lúc này, Họa Cát Tường Nhân giống như là chim sợ cành cong, hoàn toàn như một con ruồi không đầu bay loạn,  cái cảm giác nó từng bước ép sát, làm cho nàng hít thở không thông, hiện tại,  không biết nên làm như thế nào mới tốt. Đã  chạy đi khá lâu, thế lực tiêu hao ngày càng lớn,  lúc trước có thể ngồi xe, nhưng bây giờ xe cũng không có. Nàng đã thông báo cho Mẫn Tử, nhưng lại không dám gặp nàng ta, bởi vì nàng sợ  “nó” sẽ chạy ra.


Đúng, nhất định là "Nó" !


Nghĩ như vậy, cảm giác sợ hãi toàn thân nàng lại tăng lên. Nên làm cái gì bây giờ? Nên làm thế nào mới tốt?


Lúc này, Họa Cát Tường Nhân đột nhiên nghĩ đến, nàng là ai? Là siêu cấp minh tinh ah! Nếu như nói tìm được một gia đình nào đó, xin bọn họ cho nàng trú nhờ một đêm, có lẽ bọn họ sẽ đồng ý? Dù sao, cơ hội gặp được minh tinh ngay trước mặt rất khó! Nếu như là diễn viên mà bọn họ yêu thích, lại càng tốt!


Nghĩ vậy, Họa  Cát lập tức tỉnh táo,  nàng chạy vọt vào trong một cái nhà trọ gần đó,  tiến tới trước tháng máy,  nhưng đồng thời vẫn không ngừng nhìn về phía sau, may mắn đằng sau không có gì.


Chờ đợi cửa thang máy mở ra nàng nhanh chóng đi vào. Tiện tay nhấn một cái nút. Thang máy nhanh chóng đi lên, Họa Cát không ngừng xoa bóp hai tay, hi vọng gặp may mắn.


Cửa thang máy vừa mở ra, nàng liền xông ra ngoài. Sau đó,  vội vã tới trước một cánh cửa, nhanh chóng nhấn chuông. Lúc này nàng  thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần, không nên gặp một người không thích xem phim nhật! Dù sao nơi này là Trung Quốc,  không phải ai cũng thích xem phim nhật.


Nhấn chuông cửa vài lần, vẫn không thấy người trả lời.


Điều này làm nàng không khỏi lo lắng, đang tính đập cửa, thì đúng lúc này cửa mở.  Một người bộ dạng như là sinh viên đầu tóc rối bời đứng ở trước cửa, mắt nhắm mắt mở phàn nàn: "Ai vậy! hơn nửa đêm rồi còn gõ cửa, có để cho người ta ngủ hay không... Ân? Ngươi là..."


Lúc này  Họa Cát tháo kính râm xuống, sửa sang lại đầu tóc một chút,  cộng thêm với ánh sáng từ ngọn đèn hành lang,  người sinh viên kia nhìn lại cô gái trước mặt, cảm giác có chút quen mắt.


Mà cũng vừa hay hắn là một người mê phim nhật, thời điểm đang cảm giác người trước mắt hơi giống Họa Cát, thì đối phương đã mở miệng.


"Ngươi..."  nàng dùng chút tiếng trung phi thường sứt sẹo, cố gắng nói: "Ngươi,  có biết...ta... là ai không?"


Người sinh viên kia nhìn ngang nhìn dọc một hồi, bỗng trợn tròn con mắt: "Ngươi, ngươi không phải  Họa Cát Tường Nhân sao? Thiệt hay giả?"


Hắn  lập tức cảm giác mình như đang nằm mơ,  nhân vật bậc này sao lại tới nhà hắn? Thật sự hay là giả đây?


Hắn lập tức  mời nàng vào phòng, mở đèn, nói: "Xin hỏi, ngươi thực là Họa Cát Tường Nhân sao?"


Họa Cát lập tức gật gật đầu, những lời này  cấu trúc đơn giản, cho nên nàng có thể hiểu được. Sau đó nàng nói tiếp: "Rất, rất ôm... Ah, không, là rất xin lỗi, ta muốn lại đây..."


Nói đến đây liền có chút phức tạp, nàng không biết dùng tiếng trung nói như thế nào?  Họa Cát không khỏi hối hận, làm sao lại không hướng Mẫn Tử học hỏi tiếng  trung nhiều hơn,  để bây giờ giao lưu có một chút khó khăn!


Người sinh viên nhìn thấy nàng bộ dáng quẫn bách, lập tức nói: "Ngươi, ngươi đừng vội, đúng, đúng vậy, thật sự là Họa Cát Tường Nhân, thế nhưng sao ngươi lại tới nhà ta? Ngươi nhận thức  ta?"


"Không, không phải..."


Họa Cát lúc này gấp đến độ đau cả đầu, nàng không ngừng  suy tư nên nói như thế nào, rốt cục nhớ ra được một chút nàng vội vàng nói: "Có, người xấu muốn truy đuổi ta, có thể làm cho ta, trốn ở cái này sao?"


"Người xấu? phải báo cảnh sát ah!"


"Nói, nói chậm một, một điểm."  Họa Cát tường vội muốn chết,  hết lần này tới lần khác lại không có Mẫn Tử ở bên cạnh! Trong câu nói vừa rồi, có những chữ nàng nghe không hiểu.


"Được rồi,  để ta rót cho ngươi 1  ly trà, đợi lát nữa chúng ta từ từ nói chuyện. Được không nào?" Tên sinh viên lúc này hưng phấn tới cực điểm, cơn buồn ngủ cũng vứt xa sau đầu. Cái này cũng khó trách, nếu có một ngày,thần tiên tỷ tỷ Lưu Diệc Phi tới nhà ngươi, ai có thể bình tĩnh nổi?


Họa Cát xụi lơ ngồi trên sàn nhà, đầu buông xuống xuống, thân thể không khống chế nổi mà run rẩy.


Vẫn còn tiếp cận... Vẫn còn đang tiếp cận...


Trong đầu, tín hiệu nguy hiểm vẫn không ngừng lớn lên, không ngừng ăn mòn chút lý trí còn xót lại trong đầu nàng...

0 nhận xét:

Post a Comment