10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 3 q 21



Hắc ám.


Đó là một nhà ga tan hoang, ở bến đợi xe lửa, không hề có 1 bóng người. Bầu trời một mảnh âm u, không hề có chút ánh trăng.


Di Chân cùng Lý Ẩn lúc này xuất hiện ở bên ngoài nhà ga.


"Quả nhiên là thế nàysao?" Di Chân nhíu chặc mày, nói: "Mặc dù rời khỏi cái kiến trúc kia nhưng lại tiến vào 1 không gian mới?"


Nàng cùng Lý Ẩn tiến vào cái không gian này đã được 1 tuần lễ. Bất quá, trong 1 tuần này lại không hề gặp quỷ. Hết thảy tự nhiên là nhờ những mảnh nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại trợ giúp. Cuối cùng, tìm được cửa rời khỏi cái kiến trúc kia, nhưng lại trực tiếp tiến vào không gian này.


Chung quanh nhà ga rách nát là một mảnh cánh đồng bát ngát, nhìn không tới bất luận một tồn tại nào khác. Gió không ngừng thổi, làm cho bụi đất bay tứ tung.


Đi đến trước cỗ xe lửa, Di Chân bước lên, nhìn chung quanh bên trong xe lửa trống rỗng, Lý Ẩn cũng cùng leo lên.


Trên xe lửa, vẫn như trước không hề có người.


Mà phíatrên 1 cái ghế không xa, nằm đó 1 cái hộp. Di Chân lập tức bước nhanh qua, đem nó mở ra, không cần hỏi, bên trong khẳng định là 1 mảnh nhật ký.


Di Chân đã có thể khẳng định một sự tình. Chính là có một vài mảnh nhật ký sau khi Bồ Mỹ Linh chết mới mang bỏ vào. Ngày 1 tháng 5, vong hồn Bồ Mỹ Linh sẽ du đãng 4 phía. Kể cả xuất hiện ở nhà trọ cũ của Hoàng Phủ Hác.Người đội mũ đeo bao tay màHoàng Phủ Hác nhìn thấy chính là Bồ Mỹ Linh, mà bức tranh sơn dầu hắn đặt ở cầu thang tầng 5 cũng là thứ mà Hoàng Phủ Hác và Tuyết Chân cho là " Vật thoạt nhìn rất bình thường" .


Nội dung trong mảnh nhật ký là. "Cái xe lửa này cứ mỗi nửa đêm 0 giờ sẽ bắt đầu xuất phát, sau đó, các ngươi nhớ kỹ phải xuống xe tại 'Dạ u cốc',chưa đến 'Dạ u cốc' mà xuống xe, các ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Đến 'Dạ u cốc " các ngươi tiến về 1 cái thành trấn ở phía trước 1 ngọn núi, ở trong nhà họ Diệp, bên trong thư phòng các ngươi sẽ thấy mảnh nhật ký ta lưu lại, sau đó, các ngươi có thể tiến về địa phương cuối cùng. Lúc đó, các ngươi có thể chạm đến bí mật liên quan tới Ma Vương. Còn có..."


Một nhóm chữ ở dưới làm, Di Chân tức khắc run lên!


"Sở Di Thiên đã đạt tới giới hạn. Đúng, ta biết là ngươi, Sở Di Chân. Trong 50 năm thời gian, người thành công chấp hành huyết tự đến lần thứ 10, ngươi biết có bao nhiêu người không? Kể cả ngươi cùng đệ đệ ngươi, tổng cộng có bảy người. Bất quá, trong 50 năm thời gian, ngươi là người suy nhất còn sống sót rời khỏi nhà trọ. Những người khác, đều đã chết trong lần huyết tự chỉ thị thứ 10. Đương nhiên, Sở Di Thiên so sánh lại có chút đặc thù."


Hắn biết rõ! Người nam nhân này, cái gì cũng biết!


Mà Di Chân không chú ý tới ở bên ngoài cửa sổ xe, một bàn tay bỗng nhiên túm lấy cái bệ đỡ cửa sổ! Nhưng rất nhanh lại tụt xuống.


Nàng cùng Lý Ẩn ngồi xuống, đọc kỹ mảnh nhật ký. Sau khi Lý Ẩn xem xong, liền đem nó cất vào trong túi áo nói: "Như vậy, chúng ta chỉ có thể rời đi?"


"Đúng vậy. Chỉ có thể rời đi..."


Di Thiên ở nơi đó, chỉ cần nghĩ như vậy, Di Chân đã cảm giác vô cùng kích động.


Rốt cục, có thể gặp mặt đệ đệ 1 lần nữa sao?


Nàng tùy thời đều cảnh giác nhìn bên ngoài cửa sổ, ngoại trừ cánh đồng bát ngát ra, cái gì cũng không có. Bất quá, không vì như thế mà nàng cảm thấy an tâm. Ai cũng không biết, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.


"Phải chờ tới nửa đêm 0 giờ ah." Di Chân thở dài, nói: "Được rồi, chỉ có như vậy. Dù sao cũng đã trôi qua nhiều ngày. Bất quá nếu không có mảnh nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại, chúng ta cũng sống không đến bây giờ."


Sau đó, nàng nhìnbóng dáng dưới chân Lý Ẩn, nói: "Bóng dáng nguyền rủa..."


"Ta đã nói rồi..." Lý Ẩn vội vàng nói: "Ngươi đừng lo lắng."


"Ân." Di Chân từ trong balo trên người lấy ra 1 cái hộp, mở ra bên trong có vài cái sandwich, là lấy đi từ trong nhà hàng. Đem sandwich đưa cho Lý Ẩn, chính nàng cũng cầm 1 cái: "Không biết lữ trình này sẽ kéo dài bao lâu đây?"


"Không biết được." Lý Ẩn bắt đầu ăn: "Có thể sẽ khá lâu."


Lúc này, ánh mắt của hai người đều chằm chằm nhìn vào cửa, chỉ cần xuất hiện quỷ ảnh, sẽ lập tức lao qua cửa sổ trốn vào bên trong cánh đồng bát ngát.


"Học trưởng, " Di Chân mỉm cười: "Ta cảm giác như vậy giống như bắt đầu chuyến lữ hành, cũng thấy có chút kích thích."


Lý Ẩn nhai nuốt sandwich, nói: "Ngươi còn có thể cười sao?"


"Ân. Dù sao lúc trước trải qua huyết tự, so với cái này còn đáng sợ hơn nhiều. Đúng rồi, ta và ngươi có thể kể về những huyết tự đã trải qua, như vậy học trưởng cũng có thể tham khảo đôi chỗ."


"Không cần." Lý Ẩn lắc đầu: "Ta không muốn nghe."


"Như vậy ah..."


Sandwich ăn xong. Di Chân đậy nắp hộp lại, nhìn bầu trời u ám bên ngoài. Sau cánh đồng bát ngát chỉ là đường chân trời vô biên, trừ  nó ra không còn vật gì khác. Đây là một cái thế giới như thế nào đây?


"Học trưởng." Di Chân cầm mảnh nhật ký kia nói (nãy không phải thằng Lý Ẩn bỏ túi áo rồi à): "Trước mắt xem ra chúng ta tạm thời không có chuyện gì, mấy ngày này đều không có thời gian nói chuyện với ngươi. Thời gian ngắn trước, ngươi biểu hiện một mực băng lãnh như vậy, ta có thể hiểu được nỗi thống khổ của ngươi. Đoạn thời gian lúc đầu ta ở trong nhà trọ kia, cũng giống như trong 1 thế giới hắc ám không nhìn thấy thái dương bên ngoài. Giống như đoạn thời gian lúc phụ mẫu ta bị tai nạn qua đời, không thể không cùng Di Thiên sống nương tựa lẫn nhau. Thẳng về sau bị  tiến vào nhà trọ."


Di Chân rung động bờ mi, mấp máy môi, nói ra: "Ngươi có biết ta vì cái gì có thể sống đến lần huyết tự thứ 10, mà Di Thiên đồng dạng có thể sống được đến lúc đó không?"


"Ngươi có biết tại sao không? Học trưởng?"


Cùng lúc đó...


Trong 1 gian mật thất hắc ám, Lý Ung nhìn thấy trên mặt đất có 1 cỗ thi thể nam tính, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nói: "Rất tốt, phi thường tốt! Đây là người thứ 14!"


Đứng trước mặt hắn , là 1 nam nhân có gương mặt nho nhã, đầu đội 1 cái mũ đen. Mà nam nhân này, là nhân vật đầu não trong đường dây buôn bán thuốc viện tại thành phố K, tên là Nghiêm La. Thi thể ngã trên mặt đất, hoàn toàn là chết không nhắm mắt, biểu lộ trước lúc chết vô cùng sợ hãi.


"Còn có hai người, Lý viện trưởng." Nghiêm La cười cười ngồi xuống, nói: "Như vậy, Lý viện trưởng, sự tình về phân viện bệnh viện Chính Thiên sẽ cất dấu thuốc phiện, có thể lập tức tiến hành rồi chứ?"


"Không có vấn đề." Lý Ung nhấp một ngụm trà, rồi đặt ở trên bàn nói: "Nghiêm tiên sinh thủ đoạn thực là nhanh nhẹn ah, như vậy mà đã giết chết được 14 người. Về người thứ 15 đã tra được như thế nào rồi?"


Nghiêm la cũng nhếch chân bắt chéo, ngậm điếu thuốc nói: "Ân, kỳ thật chuyện này, vừa vặn hai ngày trước mới có phát hiện. Có người nhìn thấy Lô Dực Lam xuất hiện tại thành phố K, vốn cho là nàng đã sớm rời khỏi thành phố K, thật không ngờ nàng lại trốn ở nơi này."


"Cao minh, " Lý Ung lộ ra một tia hung lệ: "Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Lúc trước, lần thứ nhất giết nàng, thật không ngờ nàng lại có thể đào tẩu được, hiện tại, ngược lại một mực ở dưới mắt của chúng ta. Nàng bây giờ đang ở đâu, điều tra ra được chưa?"


"Cái này, vẫn còn tra. Chắc hẳn không lâu sau, sẽ có tin tức."


Lý Ung nghe được đáp án này có chút bất mãn. Bất quá, cũng không thể giục dã đối phương gấp gáp.


"Đào sâu ba thước cũng phải giết nàng!"


"Cái đó đúng."


"Còn có..." Lý Ung lại hỏi một vấn đề hắn quan tâm: "Cái tên kiểm sát trưởng họ Công Tôn kia, các ngươi còn chưa tìm được hắn sao? Hắn đã tra được giữa chúng ta có mối liên hệ, nhưng hiện thời lại không biết hắn đang ở nơi nào!"


"Cái này, ngươi cũng biết, Lý viện trưởng, hắn dù sao cũng là kiểm sát trưởng, hiện tại người trên tỉnh đã phái người xuống điều tra, chúng ta không thể có động tác quá lớn, điều này ngươi phải biết chứ?"


"Được rồi. Nhưng nhớ kỹ, cái kiểm sát trưởngkia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"


Hết thảy sau khi kết thúc, Lý Ung rời khỏi cái mật thất hắc ám này. Lúc này đây hắn càng ngày càng kích động. Đồng thời, đối với giết chết hai người cuối cùng kia, hắn cũng đã lên kế hoạch.


Giết!


Để cho Thanh Ly phục sinh, bất kể là ai, giết!


Mấy ngày nay, hắn một mực xử lý tang sự của Dương Cảnh Huệ. Ba ngày tiếp theo là lễ truy điệu chính thức. Trước mắt Lý Ung chỉ lo lắng làm sao nhanh chóng phục sinh Thanh Ly, còn những chuyện khác, có người khắc lo.


Đồng thời, hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Ẩn. Tang lễ củaDương Cảnh Huệ, hắn dù sao cũng phải tới dự.


Mà lúc này, Lý Ẩnchính thức, đang ngồi ở trên sân thượng nhà trọ. Từ khi tiến vào cái nhà trọnày, hắn chỉ mới ghé qua sân thượng một lần.


Hắn biết huyết tự mới đã ban bố. Cũng biết, Tử Dạ là 1 trong những hộ gia đình đi chấp hành. Thế nhưng mà hắn hiện thời chẳng muốn cân nhắc tới cái gì. Trong nhà trọ này ai sinh ai tử đều không trọng yếu.


Ngày đó, hắn không để bản thân mình chìm vào đáy nước là đúng hay sao?


Trở về nhà trọ là chính xác sao?


Địa ngục khế ước, ai muốn cướp muốn chém giết thì tùy. Nó đã không còn liên quan tới hắn nữa.


Chuông điện thoại di động vang lên, Lý Ẩn lấy ra xem, là cuộc gọi của Lý Ung, hắn tiếp điện thoại, hỏi: "Chuyện gì?"


"Trong khoảng thời gian này ngươi ở nơi nào vậy? Ba ngày sau tới tham gia lễ truy điệu chính thức của mẹ ngươi, mấy vị biểu cữu của ngươi mấy ngày nay luôn hỏi ngươi như thế nào không thấy mặt, tang lễ của mẹ ngươi đến giờ đều là do ta một tay quản lý đó!"


"Ta biết rồi. Ta sẽ đi."


Sau khi cúp điện thoại, Lý Ẩn bước xuống sân thượng. Đại khái nửa giờ sau, hắn đã trở về nhà, lúc này, Lý Ung cũng về tới nhà.


Lý Ung trong bộ đồ tang màu trắng ngồi trên ghế sa lon. Mà trên 1 cái tủ trong phòng khách, đang đặt đó lọ tro cốt của Dương Cảnh Huệ.


Lý Ẩn tiến vào phòng khách, nhìn thoáng qua Lý Ung, sau đó liền hướng về phía cái tủ kia.


"Này, Lý Ẩn!" Lý Ung vừa đứng người lên, lại chợt thấy Lý Ẩn cầm lấy lọ tro cốt của Dương Cảnh Huệ.


"Ngươi muốn làm gì?" Lý Ung ẩn ẩn có cảm giác xấu.


"Nghe kỹ." Lý Ẩn quay đầu lại, dùng giọng điệu băng lãnh không chút tình cảm nào nói với Lý Ung: "Ta sẽ không để ngươi giữ tro cốt của mụ mụ. Tro cốt của nàng phải do ta chăm sóc, ta sẽ không để ngươi gặp lại mụ mụ!"


"Ngươi điên rồi?" Lý Ung quá sợ hãi, quát hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì để cho ta không được đụng tới nàng?"


"Mụ mụ yêu ngươi cả đời! Thế nhưng cuối cùng nàng đổi được cái gì?" Lý Ẩn xông thẳng tới trước mặt Lý Ung nói: "Ngươi cho rằng ta không biết sao? Người ngươi yêu chính là mẫu thân của Tử Dạ! Luật sư đã đến nói với ta 1 vài sự tình, cộng thêm ta điều tra thêm 1 chút, ta biết ngay, ngươi căn bản có ý định vứt bỏ mụ mụ, vứt bỏ ta! Nói cho cùng, mụ mụ đối với ngươi mà nói là gì? Nàng cả đời này là vì ngươi, ngươi hồi báo lại cho nàng được gì? Đem bệnh viện Chính Thiên biến thành bộ dáng gì? Ngươi cái tên ngụy quân tửnày, kỳ thật ngươi bây giờ có phải rất cao hứng? Ngươi không yêu mụ mụ, ngươi lấy nàng là vì tài sản Dương gia, vì bệnh viện Chính Thiên! Ngươi bây giờ có thể danh chính ngôn thuận thu lấy mọi tài sản rồi, có phải ngươi bây giờ đang rất cao hứng? Trong lòng của ngươi chẳng lẽ chỉ có tiền mà thôi?"


"Lý Ẩn! Ngươi nói bậy bạ gì đó" Lý Ung cả giận nói: "Lời này của ngươi có ý gì?"


"Ta sẽ không gặp mặt ngươi nữa.” Lý Ẩn rít gào: "Người chết vì cái gì lại không phải là ngươi? Ngươi mà tính là bác sĩcái gì, ngươi có tư cách gì để mở bệnh viện cứu người? Ngươi chính là một ác ma, một Tử thần, một người cặn bã! Người đáng chết là ngươi, là ngươi!"


Lý Ung dừng bước, gân xanh đã trải rộng trên mặt hắn, cho dù là Nghiêm La cũng phải bán cho hắn vài phần mặt mũi, người của chính phủ nhìn thấy hắn còn phải đon đả chào hỏi, đứa con trai này rõ ràng lại dám chửi bới hắn như thế?


"Ngươi phản rồi..."


"Lý Ung!" Lý Ẩn càng nói càng kích động, cuối cùng giận dữ hét lên: "Nghe cho kỹ, Lý Ẩn ta từ nay về sau, cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt! Ta không còn là con của ngươi! Ta thật sự hận không thể thay đổi dòng máu chảy trong người, không thể cùng ngươi bỏ hết mọi mối liên quan! Mẹ chết rồi, cho nên ta không có lý do gì phải ở lại bên cạnh ngươi. Nhớ kỹ, ngươi không phải cha ta, ngươi không phải!"


Sau khi nói xong, Lý Ẩn cầm hủ tro cốt, trực tiếp lao ra khỏi phòng!


Hắn không hối hận khi nói những lời này. Hắn sẽ không để ý phụ thân có thật sự đoạn tuyệt quan hệ hay không, tất cả, hắn chẳng muốn quan tâm.


"Mụ mụ." Lý Ẩn ôm chặt hũ tro cốt trong tay, vừa chạy vừa nói: "Thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi. Từ nay về sau, hồn phách của ngươi để cho ta thủ hộ, bất luận kẻ nào cũng không thể tổn thương ngươi. Bất luận kẻ nào cũng không thể!"

0 nhận xét:

Post a Comment