10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 12 q21

Giờ khắc này, máy tính của mấy người  Tử Dạ cũng tạm thời đình trệ.


Hữu Nhã Đường cũng thật không ngờ, bỗng nhiên sẽ xuất hiện mấy lựa chọn quái dị như vậy. Mặt nạ kia giống như đang cười thảm rất quái dị, phía trên còn găm một con dao, nhìn thế nào cũng đều làm cho lòng người phát lạnh.


Dù chỉ lựa chọn một cái nàng cũng cực kỳ không muốn. Nhưng không lựa chọn thì không thể tiếp tục chơi, thực sự do dự vạn phần. Thoạt nhìn bốn lựa chọn, chẳng khác gì nói cho hộ gia đình là dao găm cùng mặt nạ có thể là sinh lộ!


Bởi vậy ai cũng không thể nào bỏ lỡ. Nhất là Hữu Nhã Đường mới lần thứ nhất chấp hành huyết tự, tự nhiên càng thêm bất an. Bình thường phân tích sinh lộ tại các buổi thảo luận cũng có rất nhiều trường hợp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lý luận suông mà thôi, nhưng bây giờ hoàn toàn bất đồng, sinh lộ bày ở trước mắt chỉ còn chờ nàng lựa chọn mà thôi!


Nhưng vấn đề là nàng không thể cứ đơn giản mà lựa chọn c. Bởi một có thể là sinh lộ một cũng rất có thể là tử lộ! Nếu như đều mang cả hai trên người, khó mà phán đoán được rồi mình sẽ chết như thế nào! Huyết tự Chỉ thị gây ra tử lộ cũng có một loại tiền lệ như vậy, nàng xem ra quá chú trọng vào những huyết tự tiền lệ, tuy tất cả chỉ là ghi chép trên giấy tờ, nhưng chỉ cần tưởng tượng một phen cũng có thể cảm giác sợ hãi đến tận xương tủy. Cho nên dù lựa chọn một cái cũng không hề đơn giản !


Hữu Nhã Đường hít sâu một hơi, nàng bất quá cũng chỉ là họa sĩ vẽ tranh minh hoạ bình thường mà thôi. Ngẫu nhiên trong một lần ra ngoài tản bộ, lại đi lạc vào một đầu hẻm nhỏ, bóng dáng dưới chân dẫn nàng chạy tới nhà trọ này. Trước đây nàng căn bản chưa từng gặp phải trắc trở gì, mà loại trò chơi này quả là tàn khốc đến cực điểm, quả thực giống như phim kinh dị, quá chân thực. Lúc nàng tiến vào nhà trọ cũng là lúc Tiểu Dạ Tử cùng Roland tiến hành thí nghiệm lời nguyền bóng dáng, nàng tận mắt thấy rõ ràng cơ thể con người vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, hóa thành tro tàn, một khắc đó làm nàng sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, bình thường cũng không dám ly khai khỏi nhà trọ nửa bước!


"Sinh lộ... Tử lộ..." Hữu Nhã Đường lấy trong túi áo quyển sổ tay ghi chép khi tham gia hội nghị huyết tự, trong đó có tất cả những phân tích huyết tự kinh điển  nhất như là U Thủy thôn, Ngân Nguyệt đảo, xe buýt nửa đêm, sáu cái đầu người, đưa thư,...


"Ân, mặt nạ, dao găm... Đến cùng nên chọn cái nào? Hay có thể chọn cả?" Hữu Nhã Đường so sánh với mấy huyết tự trước kia, muốn tìm ra một điểm dấu vết, nhưng đáng tiếc, kiểu nước tới chân mới nhảy thì làm sao có thể suy nghĩ thông suốt được. Trên thực tế, nhà trọ tuyệt đối không bao giờ đưa ra những huyết tự giống nhau, tuy có thể sẽ có cùng một loại tử lộ, nhưng muốn sử dụng trong trường hợp khác thì quả là si tâm vọng tưởng rồi. Nói cho cùng, cũng chỉ có thể dựa vào tư duy, cộng thêm một ít vận khí, mới có thể tìm được sinh lộ. Nói cách khác, ngoại trừ chỉ số thông minh, can đảm, còn cần thêm trí tưởng tượng phong phú nữa mới có cơ may tìm được mấu chốt sinh lộ.


Hữu Nhã Đường tiếp tục nhìn cái mặt nạ cùng dao găm. Trước mắt xem ra, cả hai đều có khả năng vừa là sinh lộ, vừa là tử lộ. Mặt nạ thoạt nhìn rất là quỷ dị, cho nên làm cho nàng cảm giác rất đáng sợ, nhưng cái này cũng không thể chứng minh mặt nạ chính là quỷ, cũng có thể là bẫy do nhà trọ bố trí. Như vậy, dao găm thì sao? Có thể quỷ phụ thể ở bên trong nó? Xem ra đây thật đúng là quyết định vô cùng khó khăn , hơn nữa nếu mang cả hai đi, hậu quả cũng khó có thể xác định được.


Cho dù chết, cũng vẫn còn cơ hội phục sinh một lần, thế nhưng đó chỉ là khi bản thân nàng nằm trong đa số. Một khi ở vào thiểu số, như vậy nàng sẽ chấm hết tại đây.


"Mặt nạ... Dao găm... Mặt nạ... Dao găm..." Cầm lấy con chuột, Hữu Nhã Đường vắt hết óc tự hỏi, không biết nên chọn như thế nào. Dù sao đây là lựa chọn sinh tử, ai cũng không dám mạo hiểm.


"Mà thôi!" Nàng hung hăng vỗ mặt bàn, hít sâu một hơi, nói: " chọn mặt nạ! Nếu có chết thì... cùng lắm là chết thôi!"


Lần lựa chọn này Hữu Nhã Đường cũng hao hết rất nhiều tâm tư. Nàng cho rằng, mặt nạ trông rất quỷ dị, đó rõ ràng là lừa dối, nàng không có ngu như vậy. Cho nên nàng dứt khoát lựa chọn mặt nạ!


Sau khi nhấn "enter", nàng vẫn không có cảm giác trút được gánh nặng, nội tâm chậm rãi trầm xuống, không biết mình có phải đã lựa chọn tử lộ. Nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn. Màn hình máy tính lập tức tiếp tục chạy.


Thiên Thiên cúi đầu, cầm con dao găm rút ra ném xuống đất, rồi cầm mặt nạ lên, cũng không nói thêm gì, nhét vào trong ngực, tiếp tục đứng người lên, đi theo Phượng Vũ, A Kén cùng Sanh Hải.


Rất nhanh đã đi tới giữa cây cầu đá. Nhìn qua hai bên, cả dòng sông rộng lớn đã bị đóng băng, nếu không chắc nước chảy rất xiết. Chỉ tiếc sắc trời quá mờ, cho nên không nhìn thấy điểm giới hạn của nó. Đèn pin dù sao cũng có giới hạn chiếu sáng.


" Hôm nay sắc trời không phải là rất u ám ah " Sanh Hải đột nhiên ngẩng đầu nói: "Mặc dù bây giờ trời rét đậm, nhưng chung quanh cũng quá tối, cơ hồ không nhìn thấy một ngôi sao, cũng không có ánh trăng, nếu như chúng ta không có đèn pin chẳng phải chả nhìn được cái gì sao?"


"Đại khái là mây đen tương đối nhiều." Thiên Thiên tiếp lời nói: "Hiện tại thời tiết  thay đổi tương đối hỗn loạn, chúng ta vẫn nên coi chừng."


Rốt cục, cũng đi hết cây cầu đá. Phía bên này căn bản không có cái gọi là " đường ", chỉ có cây cối lộn xộn cùng những hòn đá nằm không có quy tắc ở phía trước, nếu như tùy tiện đi tới, chỉ sợ không những bước đi khó khăn mà quần áo cũng sẽ bị làm bẩn. Điều này thật sự làm mọi người không khỏi cau chặt lông mày.


" Mọi người cẩn thận một chút." Phượng Vũ chiếu đèn pin tới phía trước, nói: "Hy vọng có thể tìm được một ngôi nhà của dân địa phương để tá túc, sau đó ngày mai chúng ta sẽ tìm cách xuống núi. Đáng tiếc điện thoại ở đây lại không có tín hiệu, nếu không ta có thể gọi người nhà của ta tới đây rồi."


"Uhm " A Kén cũng gật đầu nói: "Phượng Vũ ngươi nếu như có chuyện gì, chỉ sợ có phải điều động phi cơ trực thăng tới cứu cũng không có vấn đề, hết lần này tới lần khác điện thoại vẫn không có tín hiệu."


" Cũng không có khoa trương như vậy " Phượng Vũ lắc lắc đầu nói: "Đừng nói nữa, mau đi thôi. Cũng không biết tiếp theo phải làm gì nữa đây."


Bọn người Phượng Vũ tiếp tục hướng phía trước đi đến. Bởi vì cây cối quá mức dày đặc, đất đá ngổn ngang cho nên không thể đi nhanh ai cũng chật vật mãi không thôi.


"Ah!"


Phượng Vũ bỗng nhiên bị một thân cây quyệt vào cánh tay, lập tức đèn pin trong tay nàng rơi xuống xuống mặt đất, lăn vào trong một khe hở như huyệt động!


"Cái này..." Phượng Vũ cúi đầu xuống tìm, A Kén vội vàng ngồi xổm xuống giúp nàng chiếu sáng phía dưới. Nhưng nơi đèn pin rơi vào khá sâu mà lại nhỏ hẹp, căn bản không thể đưa tay vào để lấy đèn pin ra.


"Được rồi " A Kén đưa đèn pin cho Phượng Vũ, nói: "Phượng Vũ, cầm cái đèn pin này đi, ta không có sao, ta dùng chung với Thiên Thiên là được rồi."


"Cái này..." Phượng Vũ lộ ra thần sắc do dự, tiếp theo gật đầu, nói: "Vậy được rồi, cám ơn ngươi A Kén."


"Không việc gì đâu, bình thường Phượng Vũ ngươi luôn giúp đỡ ta, ta lớn lên tính cách cũng rất tự ti, chỉ có Phượng Vũ ngươi chơi cùng ta, làm gì cũng luôn rủ ta cùng chơi, chuyện này đâu có đáng gì chứ."


Kỳ thật A Kén cũng không thể nói là lớn lên bình thường, chỉ là trên mặt nàng có một chút tàn nhang nên phá hủy sự xinh đẹp vốn có, nếu như có thể trừ bỏ tàn nhang mà nói..., sẽ xinh đẹp lên rất nhiều.


Cầm lấy đèn pin, Phượng Vũ đứng lên, chiếu về phía trước, mà A Kén thì đứng bên cạnh Thiên Thiên túm chặt lấy tay của nàng.


" Phượng Vũ người đích thật là rất tốt số a." Thiên Thiên nhìn bóng lưng Phượng Vũ, mở miệng nói: "Tuy là đại tiểu thư danh môn, bất quá lại không đỏng đảnh khó ưa. Còn nghe nói cha mẹ của ngươi đã an bài tốt, sau khi tốt nghiệp, lập tức kết hôn với một người họ hàng nhà đại tài phiệt khác. Phượng Vũ chẳng phải vì chuyện này mà người đang rất băn khoăn sao."


"Phượng Vũ giống như có người thầm yêu mến rồi nha." Sanh Hải cũng bu lại nói: "Tuy ta không biết là ai, nhưng phân nửa chắc cũng là nguyên nhân đó, vả lại còn kết hôn với một người không quen biết, tiểu thư hào phú cũng chưa chắc là tốt ah."


"Cái kia..." A Kén tựa hồ trầm tư một chút, nói: " người Phượng Vũ thầm mến là ai?"


"Không biết, hẳn là người trong lớp chúng ta..."


" Được Phượng Vũ yêu mến khẳng định rất hạnh phúc " A Kén nói: "Phượng Vũ không những xinh đẹp biết săn sóc, hơn nữa còn là thiên kim tiểu thư. Đúng rồi, có phải là Tu La hay không?"


"Tu La?" Sanh Hải sững sờ, nói: " Tên mà nam nữ không phân đó hả? Ai biết."


Bất quá, mọi người rất nhanh thoải mái tiếp tục thảo luận những chuyện này. Nhưng con đường phía trước có dấu hiệu càng ngày càng dốc xuống, mọi người lại bắt đầu  lâm vào trầm mặc.

Mà đúng lúc phía sau...


"Đây là cái gì?"


Phượng Vũ chiếu đèn phin về phía mặt đất, nàng vô tình phát hiện trên mặt đất toàn tiền giấy vứt tứ phía!


Ngay lập tức, các hộ gia đình đều coi những cái kia chính là tiền được lưu thông sử dụng trong trò chơi, bởi vì nó không có giống nhân dân tệ cho lắm. Nhưng nhìn kỹ lại ...,nội tâm bọn hắn đều cảm giác đông cứng lại!


Đó là minh tệ, tiền âm phủ!


Lần lượt những đồng minh tệ cứ rơi vãi trên mặt đất còn được kéo dài ra phía xa nữa! Nhìn điều này không khỏi làm mọi người giác không rét mà run!


"Chuyện gì xảy ra vậy?" A kén đi qua cũng lập tức chứng kiến trên mặt đất đầy minh tệ, kinh ngạc không thôi.


"Không thể nào? Đây là tiền âm phủ a?"


"Chẳng lẽ gần đây có tang sự?"


Thấy một màn như vậy, Tử Dạ cùng Tiểu Dạ Tử đều ngồi thẳng người, nhìn kỹ những đồng minh tệ kia. Những đồng minh tệ số lượng khá nhiều rơi đầy mặt đất.


Tiếp đó hình ảnh bất động, xuất hiện hạng mục chọn lựa.


Tất cả bốn người, Tử Dạ , Tiểu Dạ Tử, Hữu Nhã Đường, Bồ Tinh Uyên đều phải lựa chọn.


(a) cầm 50 minh tệ (b) cầm 100 minh tệ (c) không cầm minh tệ (d) cầm 100 minh tệ sau đó thiêu hủy.


Bỗng xuất hiện đáp án chọn lựa rất đột ngột, làm tất cả mọi người nghẹn tại chỗ!


Cầm minh tệ? Tại sao phải cầm minh tệ? Chẳng lẽ kế tiếp phải đi vào Âm ti địa ngục, cần minh tệ mua đồ hay sao? Hoặc minh tệ là sinh lộ?


Tử Dạ lại cầm lấy chai nước khoáng uống một ngụm. Nàng nhìn bốn chọn lựa, rồi lại chằm chằm vào mấy đồng minh tệ trên mặt đất lần lượt từng cái một, nhưng không tỏ ra bối rối. Tiểu Dạ Tử thì nâng cằm lên, nhìn màn hình máy tính, ngón trỏ tay trái không ngừng gõ nhịp nhịp trên mặt bàn.


Hiện tại, bốn hộ gia đình đều lâm vào một cục diện bế tắc.


Hữu Nhã Đường vừa mới lựa chọn dao găm hay là mặt nạ, chưa gì đã bắt nàng lựa chọn tiếp, phải chăng là cầm lấy minh tệ? Hoặc là thiêu hủy 100 minh tệ?


Dù thế nào, cũng làm cho mọi người sởn hết cả gai ốc. Tiếp tục đi tới đích, đợi quỷ xuất hiện chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.


"Đáng giận, lại không thể hỏi ý kiến người khác... Không, không đúng ta có thể hỏi ah!"


Hữu Nhã Đường thiếu một chút quên mất, nàng là thuộc "Dạ Vũ minh"! Hiện tại có thể gọi điện thoại cho Ngân Dạ, hỏi hắn một câu hắn ah! Nghĩ vậy liền kích động lấy điện thoại di động ra, nhưng nét mặt của nàng lập tức khựng lại.


Không có tín hiệu!


Rõ ràng đồng dạng cùng nhân vật trong trò chơi, điện thoại không có tín hiệu!


Nói cách khác, căn bản không có khả năng hướng hộ gia đình nhà trọ xin giúp đỡ rồi!


Nàng bỗng nhiên hiểu được, an bài trên núi Lạc Vân, căn bản chính là một cái bẫy! Chính là đoạn tuyệt khả năng hướng hộ gia đình không chấp hành huyết tự cầu cứu!


Điểm này, kỳ thật những hộ gia đình khác cũng đã bắt đầu phát hiện, tất cả đều hiểu vì sao chơi một trò chơi lại phải lên tận núi Lạc Vân. Bọn hắn cũng từng suy nghĩ, kỳ thật chỉ cần tìm đại một tiệm Internet là có thể chơi cái trò chơi này, làm gì phải đến một nơi xa như vậy, hiện tại mới hiểu được chính là xuất phát từ mục đích này!


Bất quá, điều này cũng cho mọi người biết ,nhà trọ đã hạn chế đối với quỷ hồn, trừ phi xuất hiện nhân vật tử vong, nếu không sẽ không đến gần nơi này. Dù sao, trước kia cũng có những nơi chỉ định chấp hành huyết tự không có sóng điện thoại, nhưng thường thường không phải bị ngăn cách tín hiệu. Còn bây giờ, điều ngăn cách chính là khoảng cách địa lý, cũng chính là hạn chế nhà trọ chỉ rõ cho chúng ta.


Nhưng điều này đối với các hộ gia đình mà nói không có chút ý nghĩa nào. Một khi tử vong trong trò chơi, thì ở hiện thực cũng không cách nào thoát khỏi. Loại hạn chế này căn bản không có nhiều tác dụng, tối đa chỉ là cam đoan, trong quá trình nhập vai trong game, các hộ gia đình sẽ không bị một con quỷ nào đó đột nhiên xâm nhập vào phòng giết chết mà thôi.


Lựa chọn minh tệ, làm tất cả mọi người đều khó xử. Tử Dạ đến bây giờ vẫn trạng thái trầm tư như cũ, Tiểu Dạ Tử cũng vẫn gõ ngón tay trên mặt bàn, mà Bồ Tinh Uyên cùng Hữu Nhã Đường tất nhiên giống như kiến bò trên chảo nóng, không biết làm sao rồi.


Là lấy minh tệ, đốt minh tệ, hay là không cầm đây? Vô luận chọn cái nào đều có vẻ như rơi vào một cái bẫy được giăng sẵn. Lựa chọn như thế này thật sự là một loại dày vò thể xác và tinh thần. Mới ván đầu tiên đã khó giải quyết như thế, còn thêm sáu ván nữa mới kết thúc trò chơi, ngẫm mà nhão hết cả người. Đến cả nhờ vả người khác một chút cũng không được, chẳng lẽ đã thật sự biến thành bàn quay đánh bạc Rulet hay sao?


Nhưng sinh lộ nhắc nhở ở đâu? Nhà trọ không phải đã cấp ra nhắc nhở sinh ra lộ rồi đấy chứ?


Hay nhắc nhở sinh lộ đã bị bọn hắn bỏ qua rồi?


Hữu Nhã Đường bắt đầu nhớ lại từng màn trước đó tự hỏi, đến tột cùng nhắc nhở sinh lộ là cái gì? Nó đã xuất hiện ở đâu rồi? Nếu như đây không có sinh lộ chỉ thuần túy là một trò chơi, như vậy không phù hợp với độ khó huyết tự nhà trọ đề ra a.


"Đúng, nhất định là có nhắc nhở sinh lộ!" Hữu Nhã Đường vỗ vỗ đầu, nói: "Không phải là  một trò chơi xác suất bình thường, nếu cứ đoán đại một câu trả lời thế còn thú vị cái gì? Đúng, nhất định có nhắc nhở , nhất định có..."


Nhưng nhắc nhở là gì? Tuy đã trôi qua không ít thời gian, thế nhưng vô luận vẫn chưa có điểm gì đáng chú ý.


Bồ Tinh Uyên cũng đồng dạng nghĩ tới điểm này, nhưng hắn tự hỏi tất cả những lời nói của mọi người lúc trước, đều nghĩ không ra, ở đâu bao hàm có nhắc nhở sinh lộ.


Trong phòng 201, Tử Dạ tiếp tục nhìn bốn lựa chọn trước mắt, ngón tay giơ cao trên không trung, không do dự nhấn xuống.


Khuôn mặt nàng giờ phút này chỉ có lạnh nhạt, không có chút nào sợ hãi . Ngón tay mảnh khảnh, bỗng nhiên rủ xuống đặt trên bàn phím!

0 nhận xét:

Post a Comment