10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 26 q21



"Thật là một địa phương quỷ dị." Di Chân không khỏi cảm thán: "Cũng không biết, kế tiếp sẽ xẩy ra chuyện gì..."


Trên mặt đất, khắp nơi đều là thạch đầu cổ quái, những khe hở xuất hiện khắp nơi trên mặt đất, cỏ dại mọc lưa thưa. Không khí cảm giác rất ẩm ướt, có vài chỗ sương trắng còn bay là là. Bầu trời âm u xám xịt, cả thế giới phảng phất như chỉ có một màu xám.


Căn cứ theo nhật ký Bồ Mỹ Linh để lại, ở cái nơi này, có thể tìm thấy những tờ nhật ký tiếp theo. Hơn nữa còn có thể tiến vào không gian nơi Di Thiên tồn tại.


"Di thiên..." ánh mắt Di Chân chăm chú nhìn về phía trước, ôm trong lòng nỗi chờ mong vô hạn. Hiện có thể sắp được gặp Di thiên thật hay không? Vô luận xa xôi đến cỡ nào, ít nhất chỉ cần biết là đang ở gần Di Thiên là nàng mãn nguyện lắm rồi!


" Di thiên, ngươi chờ ta!"


Dọc theo hàng ngàn khe rãnh trên mặt đất, nàng cùng Lý ẩn từ từ hướng lên trên núi. Vì đã từng đi qua rất nhiều rừng sâu núi thẳm khi tham gia huyết tự, nên Di Chân sớm không còn cảm giác gì nữa rồi.


Mà hắn, cũng bất tri bất giác đi theo.


Dạ u cốc, là ngọn núi gần như chỉ có những bức thạch đầu tồn tại. Hơn nữa, càng đi lên cao hơn, hình dạng thạch đầu lại càng cổ quái. Lúc trước, nhiều ít còn có thể nhìn thấy một ít cây thực vật, nhưng lên cao hơn vô luận là cỏ hay hoa đều không thấy bóng dáng. Cho dù là nhìn vào trong những khe nứt, cũng không có bất kỳ một màu xanh nào tồn tại. Một mảnh bao la mờ mịt, mãnh liệt là cảm giác duy nhất Di Chân cảm nhận được.


"Học trưởng " Di Chân bỗng quay đầu lại, nói với hắn: "Ngươi cố gắng theo sát ta đi, đây là biện pháp tốt nhất đấy. Ngươi phải biết , ngươi...rất nguy hiểm."


"Ta biết rồi." Hắn gật gật đầu, hồi đáp: "Hơn nữa..."


Trong lúc nhất thời hai người lâm vào một hồi trầm mặc.


Thạch đầu cổ quái càng ngày càng nhiều, những bức thạch đầu kia thoạt nhìn như tự nhiên mà thành, không phải do bàn tay con người điêu tạc, thế nhưng hình tượng của chúng càng ngày càng kỳ lạ. Bắt đầu xuất hiện một vài bức trông như mặt người, hoặc ít nhất là hình thái trông rất giống thân thể. Nhưng không hẳn rất rõ ràng, mà nhìn kỹ mới có thể  phân biệt được nó là hình thái gì.


Di Chân lúc này đang cau hai hàng lông mày lại. Nàng biết rõ, từ khi bức điêu khắc thiếu mất một khối, sự cân đối của nguyền rủa có lẽ đã bị phá vỡ. Cho đến lúc đó, điều mà nàng phải đối mặt đúng là càng ngày càng khó khăn hơn.


Mà ở sau lưng Di Thiên, còn có huyết tự Ma Vương cái này không biết là bí ẩn gì. Năm mươi năm mới xuất hiện một lần, nó đến tột cùng là cái gì? chỉ thị huyết tự cấp Ma Vương đến tột cùng sẽ xuất hiện loại Quỷ hồn đáng sợ như thế nào?


Khi biết " Ma Vương" có thể tồn tại ở một không gian đặc biệt, Di Chân vẫn nghi hoặc rất nhiều đối với chuyện này. Hơn nữa, hôm nay lại được biết không gian nơi Ma Vương cư ngụ là từ không gian của vô số lần huyết tự thứ mười mà thành.


"Lúc trước, bác sĩ Đường Lan Huyễn ở trong cửa hàng kia, hẳn cũng là một trong những địa điểm tiến hành chỉ thị huyết tự lần thứ mười sao? Hay chỉ là một cửa vào dị không gian khác mà thôi?"


Dị không gian, đó là huyết tự đáng sợ nhất, Di Chân rất rõ ràng chưa đến lần huyết tự thứ 5 tuyệt sẽ không tiến vào dị không gian, bởi vì như thế, dù có chấm dứt huyết tự cũng không cách nào trở về nhà trọ. Chỉ có độ khó huyết tự lần thứ sáu đến mười, mới có này khả năng.


"Dị không gian... Nhà kho..." Di Chân đột nhiên nghĩ tới điều gì: "Lại nói cái 'Nhà kho' kia cũng là một không gian kỳ quái , các loại đạo cụ trong kho hàng cũng thế, không thể mang vào nhà trọ được."


Giữa hai chuyện này hẳn là có mối liên hệ nào đó sao?


Tuy nói như thế, nhưng hiện tại Di Chân vẫn chưa suy nghĩ được gì. Dù sao, thông tin thật sự quá ít ỏi.


Thạch đầu càng ngày càng nhiều, hơn nữa, những bức tượng bị điêu tạc với hình tượng khủng bố cũng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Bất quá, biểu lộ của Di Chân cũng không có nhiều biến hóa, đây là tình huống nàng sớm tính đến rồi.


"Cái chỗ này..." Di Chân thì thào tự nói: "Xem ra sẽ phát sinh không ít sự tình mà chúng ta khó có thể đoán trước ah."


Nói đến đây chân của nàng đột nhiên đạp phải một hòn đá dưới chân, Di Chân lảo đảo một cái, thân thể chuẩn bị ngã xuống mặt đất! Đúng vào lúc này, một cánh tay bắt được thân thể của nàng!


"Học..." Di Chân nhìn về phía người trước mắt, vội nói: "Học trưởng..."


Hắn nâng Di Chân, dậy nói: "Không có sao chứ?"


"Ah, không có việc gì, cám ơn ngươi."


Hắn đưa tay, chậm rãi kéo thân thể Di Chân đứng thẳng lên, thoáng lui về phía sau vài bước, nói: "Ngươi... Cẩn thận một chút a."


"Ân... Ta, ta biết rồi."


Mặt mũi Di Chân tức khắc ửng đỏ, người nam nhân này cho dù chỉ là một cử động rất nhỏ cũng có thể làm cho nội tâm của nàng rung động không yên. Giống như năm đó ở quán mắt xanh, đã làm cho nàng khắc ghi hình bóng hắn tận sâu thẳm trong tim.


"Thạch đầu, thật đúng là quá nhiều." Hắn liếc mắt nhìn chung quanh mặt đất, nói: " Bây giờ phải nhìn kỹ đường đi a."


Trong thanh âm của hắn hẳn có một tia quan tâm đến nàng. Một câu nói kia vậy mà làm Di Chân không cách nào ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn.


Nhưng nàng còn không kịp trả lời, chợt phát hiện, trên mặt đất khối nham thạch làm cho nàng thiếu chút nữa trượt chân, làm sao lại giống y như mặt người!


Đó là một gương mặt tràn đầy sợ hãi, biểu hiện rất hỗn tạp vừa phẫn nộ, vừa không cam lòng, bi thương, tuyệt vọng, cơ hồ khuôn mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, chỉ là nhìn thấy làm cho người ta không rét mà run.


"Ngươi xem, học trưởng!" Di Chân chỉ vào khối nham thạch kia, nói: "Cái này, chẳng lẽ là..."


Hắn cũng nhìn xuống.


"Ân..." Hắn trả lời: " đây rất rõ ràng chính là một khuôn mặt người. Có muốn chụp một tấm ảnh để làm tài liệu hay không?"


"Không, được rồi." Di Chân lắc đầu: "Làm như vậy, không biết có thể gây ra tử lộ hay không. Đừng quên, chúng ta bây giờ cũng giống như đang chấp hành chỉ thị huyết tự."


Chỉ thị huyết tự...


Cơn ác mộng này biết đến bao giờ mới chấm dứt.


Nếu như khi đó, có thể rời khỏi nhà trọ, có thể cùng Di Thiên ở chung một chỗ, nàng sẽ không chút do dự thổ lộ với Lý Ẩn a. Còn nếu như có thể cùng Lý Ẩn cùng chung một con đường, nàng nhất định sẽ cùng hắn ly khai khỏi cái thành phố này, vĩnh viễn không trở về. Như vậy, Lý Ẩn nhất định sẽ không thể tiến vào nhà trọ được.


"Ta vẫn là... Không có tạo ra được kỳ tích..."


Lúc này hắn lại cầm tay nàng.


"Cũng được." Hắn nói với Di Chân: "Ngươi có thể sáng tạo được kỳ tích đấy. Cho dù ngươi không thể, ta cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành."


"Học..." Di Chân há to mồm, hai mắt cứ như vậy nhìn về phía Lý Ẩn, sau đó nhẹ gật đầu.


Nàng cảm giác, nếu có phải chết ngay bây giờ nàng cũng mãn nguyện, vì nàng đã cảm thấy hạnh phúc nhất thế gian rồi.


Không biết con đường núi này phải đi bao lâu nữa, nhưng phía trước lại xuất hiện rất nhiều những bức thạch đầu, hơn nữa càng ngày càng chân thật. Điều làm Di Chân ấn tượng sâu nhất chính là gương mặt của một nữ nhân. Tảng đá kia từ trong mặt đất lồi ra, con mắt hoàn toàn chỉ là huyết nhục mơ hồ trông như gương mặt nữ nhân phảng phất đang hét lên. Hòn đá kia tuy chỉ là trạng thái tĩnh, hơn nữa nhìn cũng không thấy dấu vết điêu khắc của bàn tay con người, làm cho người nhìn cảm giác như có một gương mặt thật sự đang ở trước mặt mình, thanh âm tiếng thét rất chói tai như phảng phất đâu đây.


Trừ lần đó ra, cũng có rất nhiều khối nham thạch như nhau. Cuối cùng sau khi đi qua những khối nham thạch, xuất hiện... một cái trấn. Từng dãy nhà cửa xếp đặt chỉnh tề ngay ngắn.


Những... căn nhà này, cũng bị những bức nham thạch cổ quái bao quanh. Nhưng ở trong nhà thì không có bất kỳ một mẩu nham thạch nào.


" Đây chính là thị trấn mà Bồ Mỹ Linh đã nhắc đến?" Di Chân cầm tờ giấy nhật ký so sánh nói: "Vào xem một chút đi, để xem có thể tìm thấy nhà họ Diệp hay không."


Lúc Di Chân quyết định tiến vào trong thị trấn, thì ở trại an dưỡng Nhan Ngọc tất cả đều đã lâm vào tuyệt cảnh.


Lâm Thiên Trạch cũng đã chết. Những hộ gia đình còn sống, chỉ còn Phong Liệt Hải, Roland, Từ Thao, Công Tôn Diệm, Thần Cốc Tiểu Dạ Tử, Doanh Tử Dạ, sáu người.  Những hộ gia đình chấp hành huyết tự đã chết phân nửa!


Phong Liệt Hải gắt gao đứng trước màn hình máy tính, hắn biết rõ mình bây giờ chết chắc rồi, nhưng dù thế nào cũng muốn liều một phen!


Những hộ gia đình khác cho dù chưa đến lượt mình nhưng nội tâm cũng hóa thành tro hết rồi, ngược lại hi vọng chết sớm một chút cũng có thể khỏi bị một màn tra tấn.


Thân thể Roland tựa vào vách tường. Hắn nhìn về phía màn hình máy tính, nói: "Kate, xin lỗi ta đã phụ lời hứa đối với cô rồi..."


Về phần Từ Thao, thì hai tay túm chặt lấy gương mặt, móng tay sắc nhọn thậm chí  đâm sâu vào da, nhưng hắn cũng không để ý. Đã tính toán rất rõ ràng, tại sao mới lần huyết tự thứ nhất đã chết, hắn sao có thể tiếp nhận một kết cục như vậy? Hắn luôn cho mình là hơn người, sao lại phải chết ở chỗ này!


Về phần Công Tôn Diệm... Hắn biết rõ, đã không còn khả năng gặp lại Thân Na nữa. Tuy hắn vô cùng khát vọng có thể nhìn thấy nàng một lần nữa, nhưng tất cả đã không còn hi vọng rồi. Chỉ cần nhìn thấy nàng một lần cuối, thì phải trả bằng bất cứ giá gì Công Tôn Diệm cũng nguyện ý, thế nhưng... Hiện tại hắn không còn khả năng điều khiển vận mệnh của mình nữa. Vì nhà trọ nơi hắn đang ở coi nhân mạng không bằng cọng rơm cái rác.


Nhưng người tỉnh táo nhất chính là... Thần cốc Tiểu Dạ Tử.


Nàng lúc này, biểu lộ không bối rối chút nào.


Kỳ tích...


Sẽ phát sinh sao?


Đáp án dĩ nhiên là...


Cái gì?


"Đinh" .


Tiểu Dạ Tử nhướng mày một cái, lập tức đứng lên!


Cửa thang máy mở ra!


Cửa phòng Phong Liệt Hải, vẫn chưa bị mở ra. Sau đó, bên ngoài truyền ra một cổ thanh âm kỳ quái.


Lại là tiếng bước chân.


"Đạp" !


"Đạp" !


"Đạp" !


"Đông" !"Đông" !"Đông" !


Không biết qua bao lâu, tất cả lại lâm vào yên lặng. Rồi chỉ nghe được hai tiếng bước chân vang lên, một trước một sau, cứ như vậy... Bắt đầu đi khỏi cái hành lang này!


Tĩnh mịch.


Phong Liệt Hải, kinh nghi nhìn cánh cửa trước mắt, đã thật lâu những vẫn không có phát sinh bất cứ chuyện gì.


"Chẳng lẽ..."Phong Liệt Hải tức khắc mừng rỡ cùng thần sắc hỗn tạp, nói: "Chẳng lẽ, có thể sống sót rồi hả?"


Mọi người đều cho rằng đường sống của mình đã chấm dứt tại đây!


Qua hơn mười phút đồng hồ, rốt cục phong Liệt Hải lớn mật đi ra mở cửa, trên hành lang không có một bóng người, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, trên mặt đất có hai tờ tiền âm phủ!


"Xem ra thành công rồi." Tiểu Dạ Tử cũng vừa mở cửa, hô lớn: "Không có sao rồi! Chúng ta không có việc gì rồi!"


Lúc này tất cả mọi người nhao nhao mở cửa. Tử Dạ cũng tức mở cửa ra, hô to: "Thần cốc Tiểu Dạ Tử? Chẳng lẽ... Là ngươi?"


"Không phải ta thì là ai?" sau khi đã sống sót trên mặt Thần cốc Tiểu Dạ Tử lộ ra một tia hậm hực, "Ta trước khi 'game over' đã làm một việc. Thực tế sau khi lựa chọn rất nhiều lần ta cũng như Doanh Tử Dạ, đi tới chỗ rừng cây trên đỉnh núi, nếu chọn a, sẽ gây ra tử lộ. Nhưng vừa lúc đó Nhã Thần đã xuất hiện. Sau đó ta cũng thấy Ngưng Ức tự sát cùng thanh âm của Doanh Tử Dạ ngươi, phán đoán đã có người gây ra tử lộ rồi. Tăng thêm hành động của ngươi có thể làm cho ta đoán được một ít dấu vết để lại. Vì vậy... Ta lựa chọn a, trực tiếp đến ván cuối cùng, đồng dạng cũng dẫn đến "game over" . Nếu dưới tình huống bình thường đây hẳn sẽ tạo thành tử lộ, nhưng nếu có hai con quỷ cùng tiến vào, tình huống nhất định không giống nhau nữa. Lúc ấy hình ảnh ba cái hài cốt té trên mặt đất, giống như đang cướp đoạt minh tệ hiện lên rõ mồn một trước mắt ta. Mà từ đầu tới đuôi, 'A Kén' đều không có cầm một đồng minh tệ, thế nhưng 'Phượng Vũ " lại cầm những hai lần! Nếu những con... quỷ này tiếp tục cướp minh tệ của nhau mà nói..., như vậy một bên có tiền một bên không, gặp nhau..., sẽ phát sinh chuyện gì đây?"


"Thật sự?" Công Tôn Diệm kinh hỉ vạn phần nói: "Thần Cốc tiểu thư! Ân cứu mạng này cả đời không quên, từ nay về sau, Công Tôn Diệm ta sẽ hoàn toàn làm theo lời ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"


Những lời này cũng biểu lộ hắn nguyện ý gia nhập thần cốc minh.


"Đúng vậy a! Thần Cốc tiểu thư!" Roland thì dùng Anh ngữ nói: "Đa tạ ngươi rồi! Mạng của chúng ta, đều trên tay ngươi cả!"


Thần cốc Tiểu Dạ Tử nằm xuống sàn nhà, nói: "Tốt rồi, ta nằm một lúc, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, đến ba giờ sáng, mọi người cùng nhau trở về nhà trọ thôi..."


Lần huyết tự này diễn biến như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cuối cũng cũng đã kết thúc!


Cùng một thời gian, Di Chân bước vào trong những căn nhà kia.


"Những...những căn phòng này đều rất cao cấp ah." Nàng nhìn những... ngôi nhà kia, nói: "Không biết Diệp gia ở nơi nào? Hoặc có thể ở một thị trấn khác?"


"Tìm xem đi." Hắn nói: "Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có một tia hi vọng thì không thể buông tha. Bất quá, những quái thạch...kia, ngươi có ý kiến gì không?"


"Không biết." Di Chân lúc này có thể xác định ở đây không còn người ở. Chỉ cần nhìn cảnh tượng tan hoang chung quanh, cũng có thể biết rõ điểm này rồi. Mà trên đường đi cũng nhìn thấy một vài cửa hàng, bưu cục, thậm chí còn có cục cả cảnh sát. Nhưng tất cả không một bóng người.


Đúng vào lúc này, hai người vừa đi qua một căn nhà, bỗng Di Chân chú ý tới biển số nhà viết một chữ "Diệp"!


"Là nơi này!"


Di Chân kích động không thôi nhìn căn nhà trước mắt, đây cũng coi là một căn nhà rất lớn.


Đẩy cái cổng đã lung lay sắp đổ ra đi vào bên trong, cây cối trong sân đã héo khô, lá rụng đầy trên mặt đất . Còn bên cạnh, có dựng một cái xe đạp cũ nát.


"Cũng chưa hẳn là nơi này." Hắn đi tới, nhắc nhở Di Chân nói: "Diệp gia, chưa hẳn chỉ có một nhà."


"Ta cũng cân nhắc qua điểm ấy rồi, bất quá cũng vào trong xem một chút đi."


"Ân... Được rồi."


Tiếp đó hai người hướng phía cửa nhà đi tới!

0 nhận xét:

Post a Comment