10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 16 q20


Hứa hùng tức khắc cảm giác tay tê rần, kinh ngạc nâng bàn tay lên, đã thấy trên đó có găm một cây châm!


"Cái này, đây là cái gì?"


Bỗng nhiên, đầu của hắn nghiêng một cái, ngã xuống trên ghế sa lon, hai mắt lộ ra thần sắc không thể tin, tay không ngừng hướng lên trời vẩy vẩy, khuôn mặt có vẻ khá thống khổ, căn bản không cách nào nói chuyện!


"Hứa, bác sĩ Hứa, ngươi làm sao vậy?"


"Chẳng lẽ là quỷ đến nữa?"


"Bác sĩ Hứa!"


Mọi người tay chân luống cuống vây quanh Hứa hùng, nhưng mà Hứa hùng rất nhanh đã đình chỉ hô hấp.


"Bác sĩ Hứa đã chết!" Hoàng Phủ Hác cầm lấy cổ tayHứa hùng, xác nhận hắn đã đình chỉ hô hấp, sau đó lập tức chú ý tới câychâm nhỏtrên cổ tayHứa hùng!


Hắn nhìn về phía Chiến Thiên Lân ở sau lưng, hắn đứng phía sau thần sắc không hề bất an, hai tay vỗ về chơi đùa, sâu trong ánh mắt hiện lên từng đợt hung tàn, làm cho người khác không rét mà run!


Người có lúc còn đáng sợ hơn cả quỷ.


Hoàng Phủ Hác nhảy vọt lên, bắt lấy cổ áo Chiến Thiên Lân, sau đó vận một quyền hướng lên mặt của hắn đánh tới, nhưng bị một câu của hắn làm cho dừng lại.


"Ngươi coi chừng dính độc ah."


Nắm đấm của Hoàng Phủ Hác cách gương mặt Chiến Thiên chỉ hơn một tấc liền dừng lại, trong ánh mắt của hắn tràn đầy phẫn nộ, quát: "Vì cái gì? Vì cái gì muốn giết bác sĩ Hứa?"


"Cái gì?" Bùi Thanh Y quá sợ hãi nhìn hai người Hoàng Phủ Hác, cùng Chiến Thiên Lân hỏi: "Ngươi nói... bác sĩ Hứa là bị Chiến Thiên Lân giết chết? Làm sao có thể?"


"Chính là hắn!" Hoàng Phủ Hác thanh âm tràn đầy lửa giận, "Chiến Thiên Lân, hắn là người chuyên bào chế độc dược! Hắn còn hạ độc đối với Tuyết Chân ah! Ngươi mới vừa rồi là muốn giết ta đúng không? Nhưng lại ngộ sát bác sĩ Hứa! Ngươi, ác ma này, giao giải dược của Tuyết Chânra mau!"


Kế hoạch của Chiến Thiên Lân bị rối loạnhoàn toàn. Hắn ban đầu còn tưởng giết chết Hoàng Phủ Hác, sau đó thừa cơ nhổ cây kim ra, Cái chết không rõ nguyên nhân cũng chỉ có thể cho rằng đã bị quỷ hồn ra tay rồi. Hoàng Phủ Hác lại đã phát hiện được chuyện Chiến Thiên Lân là người bào chế độc dược, mọi người bây giờ đều đã biết hết.


Mà hắn tuyệt đối không cho phép những người trong nhà trọ biết được chuyện này, bằng không mà nói, hậu quả khó tưởng tượng nổi.


"Ngậm máu phun người ah " Chiến Thiên Lân cười trầm một tiếng, nói: "Hoàng Phủ Hác, ngươi nói ta hạ độc? Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta hạ độc?"


Tìm kiếm chứng cớ trên người Hứa hùng là không thể nào. Giết chết Hứa hùng là loại độc chất có thể làm nạn nhân chết ngay tức khắc, mà pháp y có kiểm chứng cũng không thể tìm được thành phần độc dược cũng như nguyên nhân dẫn đến tử vong, bởi vậy không có cách nào tiến hành khởi tố hình sự. Chiến Thiên Lân chính là  thường xuyên sử dụng loại độc dược này, mới có thể giết chết nhiều người như vậy mà không bị bắt.


"Hắn không có lý do gì vu oan ngươi?" Bùi Thanh Y nhìn về phía Chiến Thiên Lân ánh mắt cũng bắt đầu trở nên băng lãnh, "Hắn làm như vậy đâu có được lợi gì?"


Chiến Thiên Lân không chút hoang mang nói: "Đây chính là khó nói, ví dụ như người nam nhân này có thật là bản thân Hoàng Phủ Hác sao?"


Những lời này vừa nói ra, chẳng phải bảo Hoàng Phủ Hác có khả năng bị quỷ đánh tráo rồi.


Chỉ một câu nói vu vơ nhưng lại làm người khác không thể không sinh lòng nghi hoặc. Chiến Thiên Lân còn nói tiếp: "Hoàng Phủ Hác, trước mắt quan trọng hơn vẫn là tìm được sinh lộ, không phải sao? Nếu như ngươi vẫn một mực vu oan cho ta..., ta cũng có thể hoài nghi dụng ý của ngươi rồi, đúng không?"


Hoàng Phủ Hác buông nắm đấm xuống. Hắn đi vài bước rồi đột nhiên quay đầu lại, một cước hung hăng đá vào hạ bộ Chiến Thiên Lân làm hắn ngã nhào trên mặt đất, sau đó hắn một chân dẫm trên ngực Chiến Thiên Lân, một con dao găm bén nhọn đã gác trên cổ Chiến Thiên Lân.


"Ta nhìn ngươi hạ độcnhư thế nào ư?" Hoàng Phủ Hác dán chặt con dao vào cổ Chiến Thiên Lân nói: " Đưa cho ta giải dược, lập tức! Nói đồng bọn của ngươi mang giải dược tới, bồ câu đưa tin cũng được cái gì cũng được, dù sao cũng phải đưa giải dược tới! Nếu không, ta sẽ lập tức giết ngươi!"


Chiến Thiên Lân nhìn thanh dao găm sáng loángkia, trên mặt hiện lên tia tàn nhẫn nói: "Hoàng Phủ Hác, ngươi dám!"


Tuy nói như thế, nhưng hắn cũng biết Hoàng Phủ Hác thật sự muốn liều mạng với hắn. Không khí bây giờ đã căng như dây đàn. Các hộ gia đình giết chết lẫn nhau sắp bắt đầu xẩy ra rồi!


Mà cùng lúc đó, Di Chân vẫn không biết chuyện đang xẩy ra, như trước vẫn đang ở trong mê cung.


Đã mấy giờ rồi nhưng vẫn không tìm được "Hồng sắc nhà hàng" như trong nhật ký đề cập đến. Tất cả mọi hành lang, gian phòng chung quanhđều không hề trật tự chút nào.


Bất quá, điều duy nhất đáng ăn mừng lànữ quỷ kia vẫn chưa có xuất hiện qua.


Lúc này, Di Chân thò nửa thân thể bên ngoài hành lang nhìn nhìn, mấy hành lang tương đối dài, dưới đất là gạch men cẩm thạch trơn bóng. Mà hai bênhành lang vẫn là khá nhiều cửa như trước.


Di Chân phi thường tinh tường, nơi mà những cánh cửa này dẫn đến, đều là một mê cung đích thực.


" Vẫn chưa có bất luận đầu mối gì." Di Chân đưa đầu lùi về phía sau, nhìn Lý Ẩn bên cạnh, hỏi: "Học trưởng, ngươi có biện pháp nào sao? Bồ Mỹ Linh nói cái mê cung này có 'sinh lộ' đấy. Mà trên đường đi chúng ta đều không chứng kiến nữ quỷ kia. Bồ Mỹ Linh có thể còn sống tiến vào mê cung này, hơn nữa ly khai, nhưng nữ quỷ  vẫn tồn tại như cũ, có thể chứng minh sinh lộ không phải thuộc về loại bị phong ấn."


"Ta cũng nghĩ như vậy." Lý Ẩn cực kỳ đồng ý gật đầu nói: "Sinh lộ nhất định là điều kiện nào đó sáng tạo nên."


Một khi tạo ra điều kiện kia, có thể rời khỏi mê cung. Nhưng điều kiện không tạo thành, cũng chính là không có hi vọng. Chỉ là, không phải chấp hành huyết tự, sẽ khó thu thập thông tin nhắc nhở sinh lộ, nói cách khác không cầm được nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại, chắc chắn không có cách nào ly khai cái mê cungnày. Nếu như, mê cung này căn bản không tồn tại cửa ra, căn bản chỉ có chết tại đây.


"Nhà hàng hồng sắc số 1." Lý Ẩn như trước cầm lấy mảnh giấy nhật ký, "Nhưng là cho tới bây giờ vẫn chưa có chứng kiến bất kỳ một gian phòng mầuđỏ nào, chứ đừng nói là nhà hàng. Không, cái trọng yếu hơn là một nơi như mê cung thế này, thật sự có nhà hàng hồng sắc sao?"


Di Chân cũng nhiều lần nhìn mảnh nhật ký, nhưng cũng không biết làm cách nào đến nhà hàng hồng sắc số 1. Hơn nữa, kiến trúc cổ quáinày quả thực giống như không gian không có giới hạn, mở bất kỳ một cánh cửa nào cũng đều có vô số lối rẽ, tạo thành một mê cung khổng lồ vô cùng phức tạp.


Cho nên, nàng sinh ra một suy đoán có vẻ sợ hãi.


Cái chỗ này...


Có khả năng là địa điểm chấp hành huyết tự lần thứ mười của năm 1982..., nếu nói như vậy, cũng có nghĩa là tại đây có thể là một bộ phận không gian nơi có Ma Vương tồn tại!


Bồ Mỹ Linh, có thể hay không dụ dỗbọn hắn đến nơi Ma Vương cư ngụ đây?


Kế tiếp, hai người hướng phía trước mặt đi qua. Nhưng đúng vào lúc này, Di Chân đột nhiên dừng bước. Trong một cánh cửa bên cạnh nàng, thoáng mở một khe hở nhỏ, mà ở trong khe hở nàng lại thấy được một màu đỏ giống như máu tươi!


Di Chân lập tức tiến lên, mở cửa ra!


Hồng sắc!


Vách tường, sàn nhà, hoàn toàn là mầu đỏ(hồng sắc tức là màu đỏ đấy)! Đại khái là gian phòng cực lớn gần hơn hai trăm m², trung tâm có một quầy Bar rất lớn, mà phòng khắp trong phòng chỗ nào cũng kê bàn tròn, trong đó có một bàn đang để đồ ăn nóng hôi hổi!


Mấu chốt nhất chính là, trên vách tường, còn có một chữ cái la mã cực kỳ bắt mắt "I"! Số "I" kia cũng là mầuđỏ, chỉ là nó càng thêm thâm sâu, âm trầm, làm hai người cảm giác có chút ít yêu dị.


Gian phòng hoàn toànchỉ 1 màu đỏ!


"Chính là chỗ này!" Di Chân vẫn chưa tiến vào, mà mới chỉ quan sátở bên ngoài. Trong phòng chỉ có những cái bàn, còn lại không có bất kỳ động tĩnh khác.


"Học trưởng, ta đi vào trước " Di Chân cuối cùng quyết định dùng chính mình mạo hiểm trước, "Trên người ta vẫn đang bị nguyền rủa, không có khả năng chết trong mê cung này, cho nên ta đến thử xem trước, nếu ta không có gặp nguy hiểm..., học trưởng ngươi cũng có thể đi vào a."


Nói xong không đợi Lý Ẩn trả lời, nàng sải bước tiến vào, sau đó đi về phía cái bàn có đồ ăn.


Món ăn trên bàn rất phong phú, có canh gà, hải sản, bánh rán, bánh mì, salad các loại..., Di Chân lúc này bụng đói đã sớm kêu vang, ở trong đó không thiếu đồ ăn mà nàng yêu thích. Lúc này nàng chú ý tới trên một bàn khác có để một cái hộp.


Nàng đi qua, mở hộp ra, cuối cùng lấy thứ được cất trong đó ra.


Bên trong là một trang giấy được một tảng đá đè lên. Trên mặt tất nhiên là chữ viết  của Bồ Mỹ Linh.


"Không cần lo lắng, cứ việc ngồi xuống ăn đi, đồ ăn tại đây các ngươi có thể tùy tiện sử dụng, tuyệt đối không có vấn đề. Khắp nơi trong công trình kiến trúc này đều có nhà hàng như thế này. Ân, kế tiếp sẽ nói cho ngươi biết một việc a, trong kiến trúcnày, có hai cái địa phương tuyệt đối an toàn, một là nhà hàng, còn có một nơi chính là phòng rửa mặt (bổ sung phòng tắm). Hai nơi này, giống như là phòng ở trong nhà trọ, quỷ không thể tiến vào được. Nhưngkhông được ở lại quá một giờ, một giờ sau, khi các ngươi ra ngoài, quỷ sẽ trực tiếp ở bên ngoài chờ các ngươi. Một khi nghỉ ngơi vượt quá hai giờ, chỗ này sẽ sụp đổ rồi biến mất, các ngươi sẽ  rơi vào không gian dị độ. Hơn nữa, nhà hàng cùng phòng rửa mặt các ngươi chỉ có thể tiến vào một lần, không thể tiến vào lần thứ hai. Thế nào, tin tức rất không tệ a? Kế tiếp, các ngươi phải tìm được phòng rửa mặt màu trắng số 2."


Di Chân đem mảnh nhật ký thả trên bàn, nàng bỗng nhiên cảm giác rất châm chọc. Đã biết rõ người này có khả năng lường gạt bọn hắn, nhưng lại không có biện pháp nào khác,chỉ có thể tin tưởng hắn thôi.


"Xem ra không có vấn đề, học trưởng, ngươi vào đi." Di Chân ngồi xuống.


Những thức ăn này đều còn rất mới, vẫn còn bốc hơi nóng, thật sự không thể tưởng tượng nổi.


Lý Ẩn đi vào, cùng Di Chân ngồi xuống một chỗ. Trên bàn lớp lớp đồ ăn, Di Chân bưng chén lên, đưa cho Lý Ẩn chén súp hải sản, Lý Ẩn vội vàng nói: "Ta tự mình dùng được, Di Chân ngươi cũng uống một chút canh đi."


"Ân, tốt."


Di Chân tuy rất đói bụng, nhưng so với khát nước thì nghiêm trọng hơn chút ít. Cũng không có khách khínhiều, bưng chén canh gà lên ăn. Về phần đồ ăn phải chăng có vấn đề, nàng cũng không lo, Bồ Mỹ Linh nếu như muốn hạ độc bọn họ, cũng không cần thiết phải hạ vào đồ ăn một cách hèn hạ như thế.


Lúc này, tạm thời có một giờ nghỉ ngơi. Nhưng nhất định chú ý thời gian, một giờ về sau, không rời khỏi đây, hậu quả cũng dễ dàng nghĩ được...


"Học trưởng."


"Ân?"


"Ta còn nhớ rõ, học trưởng ngươi thích nhất chính là súp hải sản." Di Chân nhìn chén súptrong tay Lý Ẩn, thì thào nói: "Tuy nhiên ta cùng Di Thiên đều không thích hải sản, nhưng vì ngươi ưa thích, ta đã học cách nấu mấy món hải sản... Nhớ rõ lần đầu tiên ngươi uống súp tôm hùm ta làm, ngươi biểu lộ rất vui vẻ, ta đến bây giờ cũng quên không được."


"Vậy sao?" Lý Ẩn cầm chén súpkia, chỉ nói hai chữ này.


Di Chân thoạt nhìn có chút lo lắng nói: "Ngươi, không nhớ sao?"


Lý Ẩn không có trả lời.


"Được rồi, không nhớ rõ chính là không nhớ rõ a." Di Chân vội khoát tay nói: "Ngươi xem, ta lại nói nhiều mất rồi. Tiếp tục ăn, chúng tacần thể lực đi tìm phòng rửa mặt màu trắng kia!"


Trên vách tường, chữ số "I" kiểu lã mã kia giống như có một hàng huyết lệ, bỗng nhiên chẩy ra...

0 nhận xét:

Post a Comment