10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 22 q20


Di Chân cùng Lý Ẩn rời khỏi nhà hàng hồng sắc.


"Lý Ẩn " trên đường đi Di Chân không ngừng thắc mắc: "Ngươi... Ngươi nói ngươi có phương pháp ngăn chặn nguyền rủa bóng dáng thật không? Có thật không vậy?"


"Ân." Lý Ẩn gật gật đầu, hồi đáp: "Có. Có biện pháp như vậy."


"Nói cho ta biết đi, là biện pháp gì?" Di Chân lúc này cũng rất tò mò, đến cùng biện pháp nào có thể  chống lại được nguyền rủa bóng dáng? Phải biết rằng, một khi có thể giải trừ nguyền rủa, vậy thì các hộ gia đình gần như đã giải quyết được nhiều vấn đề rồi.


Lý Ẩn nhưng lại không trả lời. Đây cũng là tự nhiên , bởi vì căn bản đâu có loại biện pháp loại trừ nguyền rủa bóng dáng.


Hắn hiện tại, đã có thể biểu lộ như người bình thường rồi. Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Hắn vẫn như trước không khác một tử thi là bao nhiêu.


Lúc nàyở ngã rẽ hành lang trước mắt, bọn hắn nhìn thấy có một cánh cửa mở ra,mà bên trong chính là căn phòng rửa mặt mầu trắng!


Đương nhiên, nói là phòng rửa mặt, kỳ thật cũng giống như WC kiêm phòng tắm như mọigia đình bình thường. So với nhà hàng nó nhỏ hơn rất nhiều,mà trước bệ rửa mặt có một cái hộp gỗ màu tím.


"Phòng rửa mặt!" Di Chân hưng phấn lập tức tiến lên, kết quả thiếu chút té ngã.


Nàng cũng nhìn thấy trên vách tường có một chữ số la mã "II" .


Di Chân vọt tới hộp gỗ trước mặt, mở ra, bên trong có một mảnh nhật ký. Nhưng lần nàynội dung có vẻ quan trọng hơn.


"Chúc mừng đã tới chỗ này! Kỳ thật,thời điểm tuyên bố huyết tựtrước, tổng tất cả thời gian là một tháng. Hộ gia đình dừng lạiở đây, nếu như không thể nào nghỉ ngơi , lấy lại sức khỏe và tinh thần thì...căn bản không chống đỡ nổi. Cho nên, ngoại trừ nhà hàng cùng phòng rửa mặt còn có một địa phương, có thể không bị quỷ xâm phạm trong một thời gian dài..."


Tại cư xá Mộ Tùng, hiện tại trong phòng 501ở tầng năm.


Thi thể Hoàng Phủ Hác, vẫn đang nằm trên sàn nhà băng lãnh. Hai mắt trống rỗng mở to, hẳn trước khi chết hắn từng nghĩ qua, nếu như mình chết đi có thể biến thành quỷ hồn thì tốt. Như vậy, ít nhất có thể tiếp tục báo thù cho mẫu thân.


Chớp mắt một cái đã cận kề cái chết, hắn chắc đã suy nghĩ quá nhiều, quá nhiều.


Cuộc đời của hắn, điều đẹp nhất tốt, chính là khoảng thời gian mà cha hắn chưa mất. Cha hắn là một thuỷ thủ, người rất hay nói, nhiệt tình và dễ mến, còn mẹ là một người cần cù thiện lương, chân thành, bác ái. Từ nhỏ, Hoàng Phủ Hác lúc nào cũng tràn ngập trong hạnh phúc,mỗi thời mỗi khắc, hắn đều không thể quên. Gia cảnh dư dả, cha mẹ đều rất chính trực, bất cứ chuyện gì cũng đều phải cân nhắc phải trái, nhất là phải biết nghĩ cho người khác, điều đó đã trở thành một lời răn dậy với Hoàng Phủ Hác.


Thẳng đến khi cha mất. Lúc ấy, trên vùng biển Philippines xảy ra một sự cố quantrọng, cha cũng chính vì nhiệm vụ màhi sinh.Sau đó Thẩm phán đã tiến hành điều tra trong một thời gian dài. Trụ cột lớn nhất trong nhà là cha mất đi, mang lại cho mẹ một sự đả kích rất lớn. Mẹ vốn tuổi trẻ xinh đẹp nhưng bây giờ trông nhưgià đi hơn mười tuổi, bàn tay bình thường trắng nõn giờ trở nên chai sạn, không ngừng vì hắn mà cố gắng... vìtiền bồi thường cùng với gia đình những người gặp nạn tụ họp cùng 1 chỗ, thảo luận và nghiên cứu phương án.


Đối với bất kỳ người nào mà nói, loại đả kích nàyđích xác rất khó thừa nhận. Nhưng  mẫu thân vẫn cắn răng kiên trì, coi như là tuyệt vọng như thế, nàng cũng không buông tha."Quyết tâm", chỉ cần có quyết tâm liền nhất định thực hiện được nguyện vọng. Nàng là nghĩ như vậy, hơn nữa, còn dùng nó chèo chống lấy nhân sinh của mình. Cái  đoạn cuộc sống đen tối kia, nàng dựa vào cái tín niệm này kiên trì cho tới ngày hôm nay.


Trong trí nhớ, cái chớp mắt cuối cùng,thời điểmmẫu thân quyết định cùng Lương Thiên Tường kết hôn, lại một lần nữa hiện lên bộ dáng tươi cười. Nàng vốn không còn hạnh phúc, nhưng nàng dựa vào quyết tâm mà lấy được nó. Vốn là, nàng có thể một lần nữa tìm vềhạnh phúc đã mất đi. Nhưng bởi vì bản thân nàng chính trực, không cách nào mặc kệ những người bị huyết thủ kia quấn thân, nhiều lần đưa ra cảnh cáo, rồi cuối cùng trở thành tội phạm giết người.

Mẫu thân không nói láo. Nàng là vì cứu tất cả mọi người mà hi sinh, nàng là vì bản thân mình chính trực mới khiến cho mọi thứ nàng vất vả bao năm bắt lấy được hạnh phúc hóa thành hư ảo.


Vốn nghĩ làm như vậy là sẽ hạnh phúc thanh thản. Nhưng tất cả đã chẳng còn gì.


Thủ hộ Tuyết Chân, cũng là 1 niềm hạnh phúc khi nàng sẽ trở thành mẫu thân của cô bé. Là một mẫu thân có thể mang lại hạnh phúc cho con gái. Cũng vì điểm này, vô luận như thế nào hắn cũng phải bảo vệ Tuyết Chân. Đồng thời, hắn cũng nhất định phải để cho Tuyết Chân sống sót, minh bạch rằng mẫu thân nàng không phải tội phạm giết người. Nàng không có nói dối, đồng dạng, bản thân hắn cũng không có nói dối.


Dựa vào phần quyết tâmnày, thành lập kỳ linh hội, rốt cục tiến vào nhà trọ, chờ đợi được đến cái huyết tự lần này, hắn quyết tâm muốn giải oan cho mẫu thân. Thế nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn là thất bại.


Đến chết hắn vẫn không biết rằng, quỷ hồn vẫn một mực ở sau lưng hắn. Một mực tồn tại sớm chiều với mẫu thân và hắn. Càng không biết, từ lúc mới bắt đầu, mẫu thân có thể trông thấy huyết thủ là 1 bộ phận của huyết tự. Cuộc đời của hắn, đến giờ khắc này rốt cục đã tới bước cuối cùng.


Hắn có quyết tâm, bỏ ra tất cả năng lực của mình, thế nhưng hôm nay hắn vẫn biến thành 1 cỗ thi thể lạnh như băng. Hắn chết không nhắm mắt. Hắn đến cuối cùng, vẫn không thể nào cứu vãn 1 điểm hạnh phúc của mẫu thân. Bởi vì, hắn ngay cả Lương Tuyết Chân cũng không thể nào bảo hộ được.


Cái này  chính là toàn bộ sự tình hắn suy nghĩ trong nháy mắt sau cùng trước khi chết.


Mặc dù mang theo oán niệm cường đại, nhưng hắn không thể nào biến thành quỷ. Hộ gia đình, vĩnh viễn không có khả năng dựa vào ý chí của mình để biến thành quỷ hồn,  cũng giống như thiết tắc, quỷ hồn không được phép tiến vào nhà trọ.


Phòng 501 cùng 502, cách nhau 1 đoạn vách tường đại khái khoảng hơn 2 m. Chỉ cần đem cái vách tường chỗ này phá hư, cánh cửa kia liền không thể nào thông qua hình thức vật lý để xuất hiện.


Chiến Thiên Lân đem nắp bình nhỏ mở ra, vừa muốn động thủ bỗng nhiên hắn dừng tay lại.


"Không đúng!" Hắn lui về phía sau một bước, ánh mắt nhìn về phía phòng 501! Bởi vì... trên cánh cửa phòng 501, rõ ràng có 1 cái dấu tay máu!

Máu kia, rõ ràng còn chưa khô!


Chiến Thiên Lân phát hiện, rất nhanh Bùi Thanh Y, Tô Tiểu Mạt hai người cũng chú ý tới. Hai người các nàng cũng không phải đồ đần, nhất là Bùi Thanh Y, rất nhanh cũng chú ý tới cái Huyết thủ ấn kia.


Con quỷ hiện tại, rất có thể đang trong phòng 501!


Thời điểm này, ba người cảm giác da đầu như run lên.


Nếu như con quỷ đang ở phòng 501, thì phá hư vách tường đã chẳng còn ý nghĩa. Nói cách khác, nhất định phải chờ đợi con quỷ trở về căn phòng kia mới được.


Đương nhiên, trước mắt, ba người còn không biết, thần cốc Tiểu Dạ Tử suy luận phải chăng có chính xác. Dù sao nàng suy luận, cũng không có bằng chứng cụ thể chứng minh. Chỉ là, giai đoạn hiện tại mọi người đã không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù nói có khả năng tồn tại đa trọng sinh lộ, nhưng ai biết được đệ nhị sinh lộ là cái gì?


Đã không còn lựa chọn khác.


Nhưng vấn đề ở chỗ, ai biết con quỷ này khi nào sẽ trở về? Nếu như đến lúc huyết tự kết thúc một mực không trở về, như vậy hộ gia đình hoàn toàn là chết chắc.


Đúng vào lúc này, thang máy ở 1 đầu hành lang mở ra, bên trong đi ra 1 người!


Ba người lập tức đứng lại, nhìn kỹ, người kia thế mà lại là Trịnh kiện!


Trên tay của hắn, đang cầm 1 cuốn notebook màu đen!


Trịnh kiện chạy tới, nhìn thấy bọn người Chiến Thiên Lân, vội vàng hỏi: "Là các ngươi? Hoàng Phủ Hác đâu?"


Chiến Thiên Lân còn không kịp mở miệng, đột nhiên chú ý tới, trên tay hắn đang cầm cuốn notebook màu đen được ghi hình trong đoạn video, là của Trịnh Đại Hổ!


"Ta muốn hỏi hắn một chuyện!" Trịnh kiện cầm bản bút ký kia nói: " Sự tình về năm đó của mẫu thân hắn, ta muốn hỏi 1 câu!"


"Cái đó và... bản bút ký này có quan hệ sao?" Bùi Thanh Y rất thông minh, nhìn một cái là hiểu tình hình, lập tức hỏi.


"Các ngươi biết?" Trịnh kiện mở bút kýra, chỉ vào một trang giấytrong đó, nói: "Các ngươi xem cái này!"


Chỉ thấy trên trang giấy kia có 1 bức họa bằng chì! Người vẽ tranh chính là con trai của Trịnh Kiện!


Không thể không nói, Trịnh Đại Hổ thật sự có thiên phú về hội họa, nếu lúc trước Trịnh kiện cùng Chương Thu Hà hảo hảo bồi tàihắn ở phương diện này, có lẽ đã không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Trên thực tế, Trịnh Đại Hổ bởi vì từ nhỏ yêu thích manga, cho nên rất có hứng thú với hội họa, khi ấy nhìn thấy bức vẽ này mới tiện tay sao chép lại.


Trong bức vẽ, giữa phòng 501 cùng 502 nhiều ra 1 cánh cửa, mà cánh cửa kia hơi rộng mở, một tay từ đó duỗi ra, đang túm lấy tóc 1 nữ nhân.


Mà nữ nhân kia, đúng là Lương Tuyết Chân! Ánh mắt của nàng trống rỗng, tóc tai toán lọan, thân thể xụi lơ rủ xuống mặt đất!


"Cái bức họa này cho ta cảm giác rất quỷ dị " Trịnh kiện nhìn bức họa kia, cảm giác được một cổ âm trầm, nói: "Con của ta nói rằng bức họa này hắn đã vẽ từ rất nhiều năm về trước nhưng là... Ta nhận thấy cái bức họanày thật quá mức sống động rồi, cứ như là sự thật đã từng xẩy ra rồi vậy."


"Vẽ?" thanh âm Chiến Thiên Lân tức khắc lạnh xuống, nhìn kỹ lại một lần nữa. Tiếp đó hắn phát hiện góc dưới bên tráibức họa kia, có viết vài chữ: "Ngày 1 tháng 5 năm 1999" .


Ngày 1 tháng 5!


Bồ Mỹ Linh!


Cái tên này lập tức hiện lên trong đầu tất cả mọi người!


"Nhanh!" Bùi Thanh Y lập tức nói: "Dẫn ta đi gặp con của ngươi!"


Nhưng đúng lúc này ở phía sau, Chiến Thiên Lân thình lình nhìn thấy cái cửa phòng 501  trước mắt bắt đầu từ từ chuyển động! Sau đó cửa lập tức mở toang!


Thi thểHoàng Phủ Hác đập ngay vào mắt hắn!


Đôi mắt kia vẫn không cách nào nhắm lại được, phảng phất như tảng băng vạn năm không bao giờ tan!


Mọi người đều không tự chủ được lui về phía sau, tuy sớm biết rõ Hoàng Phủ Hác dữ nhiều lành ít, thế nhưng chưa thấy thi thể vẫn còn ôm một tia chờ mong. Dù sao, người nam nhân này cũng làm cho Bùi Thanh Y và mấy người kia phi thường bội phục.


Bất quá, giờ phút này điều ấy không còn quan trọng. Mà chính xác hơn là cánh cửa đã tự động mở ra !


Nói cách khác, phía sau cửa ấy...


Đương nhiên, đối với Trịnh kiệnhoàn toàn không biết gì cả, nên lần đầu tiên trông thấy Hoàng Phủ Hác tức khắc quá sợ hãi. Lập tức tiến lên ôm lấy thi thểHoàng Phủ Hác, nói: "Sao, chuyện gì đã xảy ra? Ah!"


Sau đó hắn chứng kiến, cả phòng tràn ngập thi thể, có cả Lương Tuyết Chân, toàn bộ hộ gia đình tầng năm,bọn ngườiHứa Hùng, tất cả đều phơi thây ở đây!


Mà thi thểLương Tuyết Chân thật sự giống hệt như trong bức họa Trịnh Đại Hổ đã vẽ!  Trước khi chết biểu lộvạn phầnkinh hãi, tuy Trịnh Đại Hổ mới phác được một chút, thế nhưng Trịnh kiện vẫn có thể nhìn ra.


Trong nháy mắt, đầu óc hắn nửa tỉnh nửa mê.


Cuối cùng, là chuyện gì đã xảy ra?

Nhưng không kịp đợi Trịnh kiện nghĩ tiếp, đằng sau một thân ảnh lặng yên ngã xuống, dĩ nhiên đó chính làTô Tiểu Mạt vừa mới đứng trước mặt hắn một khắc! Mà hắn tận mắt trông thấy, phía sau cửa một đôi tayđầm đìamáu tươi, giống như ác quỷ La Sát đang bóp lấy cổ của nàng!


Huyết Thủ, đã không cần ẩn mình nữa. Hiện tại hạn chế củanhà trọđã suy yếu rồi.


"Ah!"


Trịnh kiện lập tức lao ra khỏi phòng 501, mà thi thể Hoàng Phủ Hác cũng bị kéo theo ra ngoài ngã trên hành lang. Mặt Trịnh kiện xám ngắtnhư màu đất, nhìn cặp Huyết Thủ kia, một khắc này hắn lập tức nhớ đến lời nói củaTôn Tâm Điệptrước kia, hiển hiện một cách rành mạch trong đầu hắn.


Sau đó, cửa phòng 501, lại lập tức bị đóng lại!


Hai ngườiBùi Thanh Y cùng Chiến Thiên Lân sớm đã lui về phía sau, hướng phía cầu thang chạy tới! Một màn vừa rồi cũng như đối với Tuyết Chân, bọn hắn căn bản không có phát hiện ra, Tô Tiểu Mạt từ lúc nào đã bị kéo vào giữa phòng 501!


Bùi Thanh Y bắt đầu chạy lui về phía sau, nhưng lại bị Chiến Thiên Lân kéo tay áolại, nói: "Ngươi trốn? Trốn chạy đi đâu? Nhanh!"


Sau đó, hắn kéo Bùi Thanh Y đến trước cửa nhà Trương Mẫn, lập tức lấy bình độc dược vẩy lên, một lỗ thủng tức khắc xuất hiện. Hai người nhanh chóng đi vào!


Tiến vào phòng khách nhàTrương Mẫn, Chiến Thiên Lân lập tức tắt hết đèn sau đó nói nhỏ vào lỗ tai Bùi Thanh Y: "Chúng ta nhất định phải đợi! Đợi con quỷ kia trở về chỗ cũ!"


Trịnh kiện lúc này sợ tới mứcvội vàng đứng lên muốn chạy trốn, thế nhưng màtoàn thân lại cảm giác mất hết sức lực. Hắn miễn cưỡng chèo chống đứng lên, lại thấy choáng váng hết cả đầu, liền ngã luôn trên mặt đất!


Cầm quyển bút ký màu đen, tay Chiến Thiên Lân không ngừng phát run, ánh mắt đáng sợ như đã đạt với đỉnh điểm!


Hai người phục dưới cửa, không dám ho he gì. Rất nhanh đã nghe thấy cửa phòng 501 bị đóng lại cái rầm! Sau đó lại nghe tiếng bức vách như đang nứt ra rồi lại một tiếng mở cửa khác vang lên.


Sau đó, cũng bị đóng lại nhanh chóng!


Chiến Thiên Lân ngừng thở, chống đỡ thân thể ngó qua cái lỗ bị phá trên cánh cửa nhìn ra bên ngoài. Thi thể Trịnh kiện cùng Hoàng Phủ Hác đều té trên mặt đất, mà khoảng giữaphòng 501 cùng 502, hắn nhìn thấy có thêm một cánh cửa khác! Nhưng nó đang không ngừng co lại chuẩn bị biến mất.


Chiến Thiên Lân lập tức bắt lấy thời cơ xông ra ngoài,  mang bình độc dược chuẩn bị ném qua!


Bỗng nhiên, đèn trênđỉnh đầu hắn lập tức tắt phụt!


Sau đó, sau lưng xuất hiện tiếng kêu thảm thiết củaBùi Thanh Y!


Chiến Thiên Lân một mình một người trong bóng tối hư không, hắn nhìn chung quanh,  nhưng cái gì cũng không thấy, chỉ cảm nhận được một mùi tanh hôi xộc đến.Giờ phút này Chiến Thiên Lân cũng minh bạch, hắn không còn khả năng sống sót nữa rồi...


Bìnhđộc dược rơi trên mặt đất. Nhưng bởi vì cái chai rất chắc chắn nên không bị vỡ nát.


Không biết qua bao lâu, bóng đèn lại sáng lại như cũ. Trên hành lang, cũng chỉ có Hoàng Phủ Hác cùng Trịnh kiện đang nằm trên mặt đất.


Chấp hành huyết tự lần này không một hộ gia đình nào may mắn thoát khỏi.


Thi thể Hoàng Phủ Hác vẫn mở mắt trừng trừng,phía sau hắn, chính là khoảng tường trống giữa phòng 501 cùng 502, cánh cửa trên đó đã biến mất như chưa từng có gì. Thứ hại chết mẫu thân hắn, giết chết hắn vàTuyết Chân vẫn đang ẩn núp đằng sau đó. Nhưng toàn bộ hộ gia đình cư xá Mộ Tùng không một ai biết hết.


Khoảng cách giữa tayHoàng Phủ Hác và bình độc dược chỉ ngắn ngủn cómấy centimet. Nếu hắn còn sống, có thể dùng bình độc dượckia, hủy diệt triệt để bức tường, vĩnh viễn chôn cất ác ma trong căn phònghư vô trênvách tường.


Nhưng là, hắn không thể nào làm được.


Mặc dù Hoàng Phủ Hác không cam lòng, đối mặt với một địch thủ đầy quyền năng như vậy trong tình huống bình thường đã khó. Huống chi lại trong huyết tựchỉ thịvô cùng tàn khốc.


Đôi mắtbi ai không cam lòng củaHoàng Phủ Hác, vừa nhìn về phía bức tường kia lại cũng hướng về bình độc dượcchỉ cách có mấy centimet.


Gần kề...


Mấy centimet...


(Cuốn này rất bi thương, cũng như Quyển 4: lần thứ hai cả đoàn không một ai có cơ may sống sót. Chỉ thị huyết tự vô cùng tàn nhẫn , đây cũng chính là điềukhủng bố trong nhà trọ địa ngục. )

1 comment: