10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 14 q21


Trong nháy mắt xuất hiện mấy bộ hài cốt, trên mặt Tử Dạ cũng chỉ thoáng qua một chút lạnh nhạt, mười ngón tay đan xen, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía những hài cốt kia. Tiểu Dạ Tử thì vẫn ngồi nghiêm chỉnh, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn cũng dừng lại, hai tay nâng cái cằm. Hữu Nhã Đường cùng Bồ Tinh Uyên phản ứng đại khái giống nhau, hai mắt trừng lớn, tim đập bịch bịch, dù sao hai người đều là lần đầu tiên chấp hành huyết tự, đều chưa từng gặp qua quỷ bao giờ, lúc này sắc mặt đều tái nhợt, nơm nớp lo sợ.


"Đây là cái gì?"


Nhìn những bộ hài cốt trắng xóa nằm trên mặt đất, cùng với cái mặt nạ màu trắng, Hữu Nhã Đường đầu tiên cả người đứng thẳng lên, hai mắt mở trừng giống như hai cái chuông đồng!


"Mặt nạ, trên người của ta cũng có cái mặt nạ kia!"


Cái mặt nạ mà nàng đã lựa chọn hoàn toàn giống như đúc!


Nàng vốn đang lo lắng, cái mặt nạ kia đến tột cùng là sinh lộ hay là tử lộ, hôm nay nhìn bạch cốt đeo cái mặt nạ kia, cảnh tượng hãi hùng khiếp vía, không biết có phải mình đã lựa chọn nhầm vào cái bẫy của nhà trọ.


Còn đối với những người khác mà nói, đều là lần đầu nhìn đến cái mặt nạ này. Thoạt nhìn nó rất là cổ quái, cổ quái ở chỗ độ cong của khuôn miệng đang cười, phảng phất như đang nhe răng, điều này làm ai nhìn cũng thấy rất không tự nhiên.


"Bạch cốt?" Phượng Vũ chỉ vào thi thể kia, nói: "Xem ra thôn này bị bỏ hoang đã khá lâu rồi."


"Cái mặt nạ kia vô cùng cổ quái " A Kén trốn ở sau lưng Phượng Vũ, đại khái không dám bước ra. Về phần Sanh Hải cùng Thiên Thiên cũng đang đứng chết chân tại chỗ.


"Đợi một chút, không đúng!" Phượng Vũ chợt nhớ tới điều gì đó, nói: " núi Tây Nhạc sau khi bị khai phá, chẳng phải đã không còn dân cư ngụ? Hơn nữa vùng này đều đã bị khai phát, làm sao còn có thể lưu lại thôn xóm này, còn có những bộ bạch cốt nữa..."


"Quá quái đản " thần sắc A Kén lộ vẻ lo sợ, nói: "Chúng ta vẫn nên đi thôi, cái chỗ này, thực sự rất quái gở!"


"Không " Phượng Vũ lắc đầu nói: "Đã đi đến đây rồi, trở về làm cái gì? Tiếp tục xem một chút, có thể có phát hiện gì a."


"Phượng Vũ " lúc này Sanh Hải cũng mở miệng khuyên: "Ta cũng cảm giác rất cổ quái, vừa rồi trên đường đi thấy nhiều minh tệ như vậy, hiện ở chỗ này còn thấy vài bộ bạch cột đeo mặt nạ, mà căn bản ngôi làng này còn không tồn tại trên bản đồ ah! Tất cả đều tuyệt đối không bình thường!"


"Đúng vậy." Thiên Thiên cũng khuyên nhủ: " quẻ bói của Tu La nói không chừng là đúng a, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng!"


"Cái này..." Phượng Vũ thoạt nhìn cũng có chút do dự, nhưng vẫn nói: " nếu cứ như vậy trở về, cũng không tìm thấy đường xuống núi. Thời tiết lại lạnh như vậy chẳng lẽ chúng ta ngủ trên núi qua đêm sao?"


"Cái này..."


Tử Dạ nhìn mấy bộ bạch cốt sau lưng Phượng Vũ rồi cầm bình nước khoáng uống một hớp nước lớn.


Từ đầu đến cuối, nàng đều phi thường yên tĩnh, hai mắt điềm tĩnh, làm cho ngũ quan vốn mê động lòng người nay lại bao phủ một tầng sắc thái tài trí.


Trong màn hình máy tính, Sanh Hải cùng Thiên Thiên miễn cưỡng đáp ứng, mà a kén bộ dạng vẫn như trước sợ hãi. Phượng Vũ rõ ràng cũng không an lòng, nàng tiếp tục mở đèn pin, đi về phía trước. Mặt đất phủ kín bởi cát sỏi, chung quanh thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh gió rít gào thét. Tất cả nhân vật trong trò chơi cũng đều lộ thần sắc tương đối hoảng sợ.


Vài toà nhà phụ cận, cửa cũng mở rộng ra, nhưng rõ ràng tất cả đã rất rách nát.


"Ah!" A kén chợt hét to một tiếng, nàng nhìn về một căn nhà phía trước, trước cửa ra vào cũng có một bộ bạch cốt! Mà đồng dạng nó cũng đeo mặt nạ.


"Này, các ngươi xem..." Phượng Vũ bỗng nhiên chú ý tới một cái gì đó, đi đến chỗ bộ bạch cốt phía trước, ngồi xổm xuống chiều đèn pin lên tay phải bộ bạch cốt!


Tay phải bạch cốt rõ ràng đang cầm chặt hơn mời tờ... Tiền âm phủ!


"Đây là..." Sanh Hải lúc này cũng đi tới, ánh mắt càng hoảng sợ không thôi, nói: "Đây là tiền âm phủ vừa rồi chúng ta cầm được ah! Trời ơi, thật là..."


"Thật đáng sợ!" Thiên Thiên cũng lui về phía sau vài bước, nói: "Phượng Vũ, chúng ta đi thôi, đi mau!"


"Được rồi " Phượng Vũ rốt cục cũng không kiên trì nữa, nói: "Lập tức rời khỏi chỗ này thôi!"


Trên mặt bọn hắn tất cả đều đã trắng bệch, ai cũng có thể thấy được. Nhưng các hộ gia đình lại rất rõ ràng, đi ư? Làm sao có thể đi được chứ? Chờ một lát, thì sẽ biết cái chỗ này, chỉ có thể vào chứ không cách nào ra được.


Bốn người thay đổi phương hướng, chạy về phía con lộ, nhưng mà bọn hắn không ai nhớ rõ, vừa rồi mới đi qua con đường nhỏ mà bây giờ chung quanh đều lạ lẫm, bọn hắn đã lạc đường rồi!


"Này, chuyện gì xảy ra?" Phượng Vũ dừng bước lại, nhìn nhà cửa chung quanh rách nát, nói: "Ta nhớ rẽ phải.. Không đúng, nơi này là nơi nào?"


"Chúng ta vừa rồi đi là đường gì à?" Thiên Thiên nhìn trước nhìn sau, vẻ mặt nghi hoặc: "Là con đường này sao? Hay là đi nhầm rồi hả?"


"Ta cũng không nhớ rõ lúc đi vào là đường nào" A Kén lộ ra vẻ mặt bất lực: "Chúng ta, chúng ta kế tiếp phải làm cái gì bây giờ đây?"


Trò chơi đến lúc này ai cũng biết, cao trào sắp xảy ra rồi.


Kế tiếp có chuyện gì phát sinh, bọn hắn cũng không cảm giác kì quái.


Tử Dạ mở nắp bình nước ra, sau đó đổ một ít nước vào lòng bàn tay, rồi nàng lấy ngón tay nhúng nước, vẽ lại lên mặt bàn những tuyến đường mà bọn họ mới đi qua theo trí nhớ của mình.


Nàng vẽ rất nhanh, chỉ hơn mười giây đã xong. Nàng lại nhìn mấy nhân vật đang do dự trên màn hình, rồi nhìn lại những con đường mình đã vẽ, nhẹ gật đầu.


Con đường mà họ đang đứng so với con đường mà Tử Dạ vẽ lại trên bàn, rõ ràng không giống nhau!


Cùng lúc đó, Tiểu Dạ Tử cắn ngón cái, nói: "Phát sinh biến hóa. Những con đường đã thay đổi không giống với lúc trước. Không Quy Thôn, chính là ý này sao?"


"Này uy!" Sanh Hải tức khắc giống như con ruồi không đầu nói: "Chúng ta đến cùng là đang xảy ra chuyện gì ah? Mặc kệ hướng nào cứ xông đại đi!"


" Chẳng lẽ đụng phải quỷ dựng tường rồi hả?" Thiên Thiên cũng sợ hãi nói.


" Quỷ dựng tường cái gì!" Phượng Vũ tuy trên mặt cũng kinh hoảng, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: "Loại chuyện này không thể nào xẩy ra được!"


"Ta, ta rất sợ ..." A kén túm ống tay áo Phượng Vũ, nước mắt rất nhanh đã chảy xuống, nói: "Phượng... Phượng Vũ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ ah, ta sợ, ta rất sợ ah!"


"Ta làm sao biết ?" Phượng Vũ gãi gãi cái trán được che bởi mái tóc cắt ngang, nói: "Được rồi, hay chúng ta đi tìm đường ra khác."


"Tu La mà ở đây thì tốt rồi " Thiên Thiên nói: "Hắn có thể giúp chúng ta xem bói, nghe nói cha của Tu La là nhà nghiên cứu phong thuỷ huyền học, sớm biết như vậy, Phượng Vũ ngươi nên nghe lời Tu La mới phải! Hiện giờ còn muốn tính toán cái gì nữa chứ?"


"Cái gì huyền học!" trên mặt Phượng Vũ lộ ra một tia giận dữ: "Ta không tin mấy chuyện đó! Các ngươi cũng thế, bất quá chỉ là bạch cốt mà thôi, có cái gì phải sợ chứ , dưới da của con người chẳng phải cũng đều là xương sao?"


"Thế nhưng " Thiên Thiên tiếp tục nói: "Ngươi không phải cũng thấy đấy sao? Làm gì có thể loại chết rồi mà tay vẫn đang nắm chặt minh tệ không thấy buồn cười sao? Điều này bình thường sao? Hơn nữa trên đường chúng ta tới đây cũng chứng kiến rất nhiều minh tệ như vậy. Còn có cái mặt nạ kia..."


Phượng Vũ sững sờ, hỏi: "Mặt nạ? Mặt nạ nào?"


"Không, không có gì." Thiên Thiên lắc đầu, nói: "Được rồi, ngươi coi như ta chưa nói gì đi."


" Mọi người tỉnh táo một chút!" Sanh Hải lúc này bắt đầu hoà giải : "Chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu, nên tỉnh táo lại đi nghĩ biện pháp tìm đường trở về, quay lại cây cầu đá, sau đó lên xe, đi tìm bọn Tu La, Hồng Hạ. Ta nhớ xe của Hồng Hạ là trở lại trong đường hầm."


"Cũng chỉ có như vậy." Phượng Vũ thở dài, nói: "Chúng ta thử tìm đi, ta cũng không tin là có quỷ dựng tường!"


Lại đi qua vài  căn nhà, đường xá thì càng ngày càng lạ lẫm. Mà hết thảy cái này hộ gia đình đều hiểu đó là điều đương nhiên. Nếu như bọn hắn có thể đi ra ngoài dễ dàng, thì mới làm cho hộ gia đình kinh ngạc không thôi.


Bọn hắn đoán chừng, sắp có một sự lựa chọn tiếp theo. Kế tiếp, chỉ sợ là sẽ có người chết.


Đi tiếp về phía trước, bọn hắn lại nhìn thấy trên mặt đất có thêm ba bộ bạch cốt! Tất cả đều không ngoại lệ đeo mặt nạ màu trắng. Mà trong tay bạch cốt cũng là một đống minh tệ vò nhăn nhúm. Quỷ dị chính là ba bộ bạch cốt nằm trên mặt đất, một tay đều hướng về phía trước nơi có một xấp minh tệ nằm toán loạn!


Thoạt nhìn, giống như ba bộ bạch cốt đang tranh nhau cướp đoạt minh tệ!


Lúc này, Hữu Nhã Đường lựa chọn cầm minh tệ trên mặt đã không còn chút máu! Thoạt nhìn, quỷ muốn cướp đoạt những... đồng minh tệ , như vậy trên người Thiên Thiên mang theo minh tệ, chẳng phải là đối tượng ưu tiên công kích sao?


Nếu như Thiên Thiên chết rồi, như vậy Hữu Nhã Đường cũng biết mình sắp chết!


"Mặt nạ!" Nàng lúc này còn một tia hi vọng: "Cái mặt nạ kia, không biết ta đã lựa chọn đúng hay không? Nếu như mặt nạ là sinh lộ, có lẽ ta còn một đường sinh cơ! Đúng, còn hi vọng, còn có hi vọng!"


Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng toàn thân nàng đã phát run. Nhìn đồng hồ trên tay, trò chơi đã bắt đầu qua gần ba mươi phút, ván đầu tiên có lẽ sắp kết thúc rồi. Một khi kết thúc, người chết chỉ có một mình mình, nhất định sẽ bị tất cả hộ gia đình vứt bỏ! Như vậy, nàng cuối cùng chỉ có một con đường để đối mặt, chính là...


"Không, không được!" Hữu Nhã Đường thở hổn hển, nói: "Thượng thiên phù hộ, thượng thiên phù hộ, phù hộ cái mặt nạ kia là sinh lộ, phù hộ!"


"Thiên..." Phượng Vũ bước lui vài bước, mặt như màu đất. Mà A Kén cũng che miệng lại sợ tới mức khóc òa lên. Sanh Hải cùng Thiên Thiên cũng không ngừng lui về phía sau, mọi chuyện đang xẩy ra quá mức quỷ dị.


Nếu như đây không phải là minh tệ, mà là tiền mặt chân chính, cảnh tượng như vậy cũng có thể lý giải được. Thế nhưng trong tay bạch cốt hay những chỗ khác tất cả đều là minh tệ, còn tranh nhau cướp đoạt. Bất kể là ai nhìn thấy cũng kinh hồn bạt vía không thôi.


Thân thể Thiên Thiên không ngừng lui về phía sau, kết quả đụng phải một căn nhà đằng sau, cả người đứng không có vững, liền ngã vào bên trong! Nàng hoảng sợ lập tức đứng lên, đó là một căn phòng rất nhỏ hẹp, mà nàng thình lình phát hiện cách đó không xa cũng có một bộ bạch cốt mang mặt nạ!


Nhưng điểm khác nhau là trên tay nó không cầm minh tệ, mà là cầm một tấm hình.


"Cái này là cái gì?"


Ba người khác cũng nghe được động tĩnh vọt tiến vào, ai cũng thấy bộ hài cốt kia.


Trên người bạch cốt mặc một bộ trường bào rộng thùng thình, dưới chân đi dép lê. Mà ảnh chụp trên tay hắn cũng được ánh đèn chiếu rọi, ánh mắt mọi người đều tập trung vào đó. Các hộ gia đình cũng thấy rõ tấm hình kia.


Ánh mắt Tử Dạ tập trung vào  bức ảnh chụp, chỉ thấy trên đó là một màn sương mù dầy đặc. Chung quanh có không ít bia mộ, có một vài thân ảnh như ẩn như hiện, thấy không rõ được là cái gì.


"Đây là... Nghĩa địa sao?" Phượng Vũ kinh ngạc nói: "Ta nhớ ra rồi, mười mấy năm trước, trên núi Tây Nhạc có một thôn xóm ở đây có tập tục thổ táng."


" Những những người trên tấm ảnh là ai? Tất cả đều không rõ lắm?" Thiên Thiên đi qua, tinh tường nhìn kỹ, nhưng sương mù thật sự quá dầy, cho nên khó có thể phân biệt được mấy thân ảnh kia.


Chỉ là có cảm giác như tất cả đang cúi đầu.


Phượng Vũ rút tấm hình kia ra, bỏ vào trong người, nói: "Đi thôi."


Sau khi ra ngoài, hình ảnh đột nhiên tạm dừng. Bốn phương án lựa chọn lại xuất hiện trước màn hình máy tính của 4 người.


(a)Đi phía trước mặt (b) đi hướng đằng sau (c) đi hướng bên trái (d) đi hướng bên phải


Bốn người còn không kịp phản ứng, chợt phát hiện một việc, chính là... ba bộ bạch cốt trên mặt đất, giờ chỉ còn lại một!

0 nhận xét:

Post a Comment