10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 15 q19


Thần cốc Tiểu Dạ Tử tận lực kéo giãn khoảng cách với Họa Cát, ánh mắt của nàng thủy chung vẫn tập trung nhìn về phía trước, dường như đang tiến hành 1 bước quan sát.


"Thần Cốc tiểu thư?" Họa Cát cũng nhìn thấy Tiểu Dạ Tử trước mắt, tuy đèn đóm trong tiệm đã hoàn toàn tắt hết, nhưng ở trong bóng tối đã quen mắt, nàng có thể nhìn thấy người trước mắt rõ ràng. Cùng thần cốc Tiểu Dạ Tử tuy chỉ gặp qua 1 lần, nhưng cái dung mạo kia hoàn toàn không hề kém nàng cho nên ấn tượng rất sâu, chỉ cần liếc 1 cái là nhận ra.


Lúc này, trong quán cà phê, bạn trai A Lệ còn có mấy khách nhân rải rác hô lên: "Như thế nào lại cúp điện! Lão bản mau ra đây!"


"Thần Cốc tiểu thư! Ngươi, ngươi vì cái gì lại tránh né ta?" Họa Cát nhất thời không rõ vì sao Tiểu Dạ Tử vừa nhìn thấy chính mình liền né tránh, mấy người phía sau nàng ấy cũng như thế, lập tức hô: "Nói cho ta biết, ngươi biết cái gì a? Nếu không như thế nào ngươi lại biết trên người ta có 1 mảnh da dê!”


Hào khí lúc này khẩn trương tới cực điểm, người mình một mực muốn tìm đã ở ngay trước mắt, thế nhưng không ít hộ gia đình lui lại. Hiện tại chỉ cần tiếp cận nàng trong vòng 10m là coi như hoàn thành huyết tự chỉ thị. Thế nhưng mà, mảnh vỡ địa ngục khế ước vẫn đang ở trên người nàng!


Cho nên, không ai muốn ly khai. Ai cũng biết, không có khế ước, cùng độ khó huyết tự trước mắt, không ai có khả năng sống đến lần huyết tự thứ 10!


"Ngươi nói chuyện đi!" Họa Cát cơ hồ gào thét: "Ngươi vì cái gì lại không nói lời nào!"


Lúc này, Lâm Thiên Trạch, La Mật Tử cũng đang lo lắng phải chăng nên kiếm 1 con đường lui, dù sao tình thế bây giờ quá mức nguy hiểm. Tưởng Thiên không hiểu thấu mà biến mất, còn bọn hắn bây giờ đang phải đối diện với tình cảnh tương tự. Tiếp cận nàng rất nguy hiểm, nhưng nếu như không tiếp cận nàng, nàng có thể sẽ biến mất trên thế giời này cùng mảnh vỡ địa ngục khế ước, như vậy bọn hắn không thể nào có thể lấy được nữa. Chưa xong, nếu như không có khế ước địa ngục hoàn chỉnh sẽ không thể phong ấn Ma Vương. Cho nên, bọn hắn không thể nào rời khỏi Họa Cát Tường Nhân. Nhất định phải tìm ra sinh lộ, để cho nàng sống sót kết thúc huyết tự này. Nếu không, tất cả có thể coi như đã chấm dứt.


Nhưng nhất thời chẳng ai đưa ra được 1 ý nghĩ nào, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Ngân Vũ cùng Tiểu Dạ Tử.


Dù sao, IQ của hai người siêu việt hơn rất nhiều hộ gia đình, nhất là Ngân Vũ, bản thân nàng đã chấp hành đến lần huyết tự chỉ thị thứ 7, tự nhiên càng làm người khác tin cậy.


"Tóm lại, chúng ta trước ly khai nơi này." Tiểu Dạ Tử nói đến đây, lại bổ sung một câu: "Còn có, thỉnh ngươi không nên tiếp cận chúng ta trong phạm vi mười thước. Đây là nguyên nhân ta trợ giúp ngươi, xin đừng hỏi ta lý do. Nhìn thấy bên ngoài có 2 chiếc xe chứ? Chiếc màu đỏ phía sau ngươi có thể lái. Đây là chìa khóa xe."


Vừa dứt lời, Tiểu Dạ Tử liền đem một cái chìa khóa ném ra, mà Họa Cát lập tức tiến tiếp được chìa khóa.


"Rất tốt." Tiểu Dạ Tử lại tiếp tục nói: "Mặt khác ta phải cảnh cáo ngươi, không nên tiếp cận chúng ta trong phạm vi mười thước không phải là một câu nói suông, một khi ngươi vi phạm ước định này, như vậy chờ đợi ngươi chính là hành động thực chất của chúng ta."


Lời nói cuối cùng đằng đằng sát khí, làm Họa Cát không khỏi rùng mình một cái. Nàng nhớ tới lúc trước đã từng nghe qua 1 vài tin đồn, thần cốc Tiểu Dạ Tử tuy là 1 thám tử rất lợi hại, nhưng bản thân nàng còn là 1 nữ nhân phi thường ngạo mạn ích kỷ. Giờ phút này nàng nói như vậy, hoàn toàn không có cảm giác nói giỡn. Tuy đang trong bong tối, nhưng ánh mắt mang theo sát khí của Tiểu Dạ Tử không hề có chút nào làm bộ.


Nàng mặc dù có chút tức giận, thế nhưng đang có việc cầu người, nên không dám có ý kiến phản đối.


"Ta... Đã biết."


"Được." Thần cốc Tiểu Dạ Tử gật gật đầu, nói tiếp: "Như vậy, đi thôi."


Song phương thủy chung bảo trì phạm vi 10m, thời điểm ra khỏi cửa hàng, nàng cũng đem những lời vừa rồi phiên dịch thành tiếng trung nói cho mọi người nghe.


Mà nhìn Họa Cát Tường Nhân lên xe, Tiểu Dạ Tử cũng đồng dạng lên xe. Tưởng Thiên cũng đã chết, cho nên hiện tại chỉ còn lại có năm hộ gia đình, lách cùng vào 1 chiếc xe vẫn miễn cưỡng phù hợp. Bất quá, tất cả mọi người tuy trong lòng bàng hoàng, tuy khoảng cách đã được tách rời, thế nhưng mỗi người đều rất quan tâm cái mảnh vỡ khế ước địa ngục. Một khi cái mảnh vỡ kia không có, đối với hộ gia đình chính là tuyệt vọng. Có thể nói, một khi địa ngục khế ước mảnh vỡ đã không còn, đoán chừng trong nhà trọ, sẽ có rất nhiều người hiện lên ý niệm muốn tự tử trong đầu. Dù sao, tỷ lệ tử vong ở lần huyết tự thứ nhất đã cao như thế, có bao nhiêu người còn có tin tưởng sống sót?


Lúc này mỗi người đều nơm nớp lo sợ , không dám có chút thư giãn.


Kế tiếp, vấn đề gặp phải chính là...


Đi nơi nào?


Tự nhiên không cần phải tới giáo đường nữa rồi. Vậy thì kế tiếp, đi đâu là thích hợp nhất? Một nơi không có tấm gương sao


Lúc này trên đường có thể nói là yên tĩnh tới cực điểm, quán cà phê bên cạnh đèn vẫn tắt tối om. Gió từ từ nổi lên, níu chặt lòng mỗi người.


"Chúng ta... Đi nơi nào?" Lúc này Lâm Thiên trạch rất ít nói chuyện mở miệng, thoáng phá vỡ cái trầm mặc này.


Mà đôi mắt sáng của Tiểu Dạ Tử vẫn tập trung nhìn về phía sau, nàng tựa hồ vẫn còn đang suy tư cái gì đó. Chiếc xe đằng sau có Họa Cát Tường Nhân đang ngồi. Hiện tại nàng cũng phi thường khẩn trương, không nhúc nhích. Tất cả những tấm gương trên chiếc xe kia đã bị Tiểu Dạ Tử bôi đen, tạm thời không cần lo lắng.


"Như vậy, bắt đầu suy nghĩ một chút." Tiểu Dạ Tử bỗng nhiên nói chuyện: "Bất quá muốn chọn một nơi tốt, ở đây chỉ sợ không quá phù hợp. Cho nên... trước đến ở trong cái đầu hẻm nhỏ kia, cần phải tần lực né tránh tấm gương."


"Ngươi nghĩ ra cái gì rồi sao?" Ngân Vũ lộ ra một tia mừng rỡ. Mà bọn người Lâm Thiên trạch phía sau cũng vui mừng quá đỗi.


"Không biết." Tiểu Dạ Tử lại lắc đầu: "Ta chỉ cảm giác bắt được 1 manh mối trọng yếu, nhưng còn chưa đủ chứng cứ để coi nó là sự thật. Bất quá, nếu như phán đoán của ta đúng mà nói..."


"Cái gì?"


"Đi trước đi." Tiểu Dạ Tử quay cửa kính xe xuống, hô to với Họa Cát phía sau: "Theo sát chúng ta! Không được rời khỏi!"


Sau đó, nàng liền khởi động động cơ.


Tất cả mọi người nhìn ra, thần cốc Tiểu Dạ Tử đã có một chút phỏng đoán, thế nhưng tựa hồ như còn chưa vững tin. Mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì.


Hai cỗ xe chạy như bay trong bóng đêm, tiến vào một cái ngõ sâu. Tiến vào bên trong liền dừng lại sau 1 vách tường, sau đó, Tiểu Dạ Tử ngừng xe, Họa Cát phía sau tất nhiên cũng đỗ lại.


Thời điểm trước khi ly khai quán cafe, Tiểu Dạ Tử biết được điện thoại của Họa Cát đã không thể sử dụng được, mà điện thoại di động của hai người lại cùng loại, cho nên liền đem pin dự phòng của mình đưa cho nàng. Sau đó bấm số điện thoại di động của Họa Cát.


"Này, " điện thoại đã thông, Tiểu Dạ Tử lại chú ý khoảng cách giữa hai cỗ xe, xác nhận khoảng cách ngoài 10m, liền hắng giọng nói ra: "Nghe cho kỹ, ngươi cứ như vậy dừng lại ở đó, có chuyện gì ta sẽ liên lạc với ngươi. Chúng ta bây giờ cần thương thảo 1 sự tình, bất quá ta cần manh mối của ngươi, nói cho ta biết, từ lúc ngươi rời khỏi nhà khách Cánh Đồng Tuyết cho tới quán cafe Nguyệt Ảnh đã phát sinh những chuyện gì, cần phải có thêm manh mối ta mới có thể suy luận kỹ càng."


"Cái này... Ngươi thật sự có thể giúp ta? Thần Cốc tiểu thư?"


"Vậy còn phải xem ngươi có phối hợp hay không."


"Vậy, được rồi. Thần Cốc tiểu thư, ta nói..."


"Ngươi nên tận lực nói cho tỉ mỉ, không nên bỏ sót bất cứ chi tiết  nào hết, cho dù là 1 chi tiết cực kỳ nhỏ bé cũng không thể bỏ qua, hoàn toàn, từ đầu chí cuối nói hết cho ta biết. Như vậy, mới có thể trợ giúp a suy luận chính xác."


"Tốt, tốt. Sự tình là như thế này , ban đầu thời điểm ở Nhật Bản, có một ngày ta đột nhiên phát hiện trên người mình nhiều ra một mảnh da dê..."


Bởi vì yêu cầu chi tiết không bỏ sót, cho nên phải qua nửa giờ sau Họa Cát mới có thể đem mọi chuyện từ đầu đến cuối tinh tường kể ra. Nghe thấy những kinh nghiệm khủng bố mà nàng phải trải qua làm mấy hộ gia đình mới sởn gai ốc.


"Tốt. Hiện tại ta càn suy nghĩ một chút, trước cúp điện thoại đã, có kết luận, ta lập tức liên lạc với ngươi. Ngươi kiên nhẫn đợi một thời gian ngắn. Còn có... đem cửa sổ xe của ngươi đóng kỹ lại."


Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Dạ Tử nói với Ngân Vũ bên  cạnh: "Ngươi có ý kiến gì không?"


"Cái này..." Ngân Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta chưa thể nghĩ ra được. Không bằng liên lạc với Lý Ẩn, Ngân Dạ, mọi người cùng nhau thảo luận một chút?"


Nhưng lúc này, Ngân Vũ lại phát hiện, cánh tay đang nắm lái của Tiểu Dạ Tử có chút run rẩy.


"Ngươi..."


"Thực là huyết tự đáng sợ ah." Tiểu Dạ Tử dựa thân thể ra sau, trong ngữ khí khó có thể che dấu 1 tia sợ hãi: "Như thế nào lại là cái dạng này..."


"Ngươi biết gì sao?" Ngân Vũ kinh hãi truy vấn: "Nếu như đã biết thì nói nhanh lên 1 chút..."


"Không, đợi. Tiếp qua 30 phút nữa, thời gian chế định của huyết tự đến. Chuyện này, hiện tại tốt nhất vẫn không nên nói. Đợi đến lúc đó..."


Vì vậy, thời gian cứ như vậy từng phút từng giây trôi qua. Rất nhanh, khoảng cách tới 5 giờ càng ngày càng gần. Ngay tại thời điểm chỉ còn 1 phút đồng hồ, Tiểu Dạ Tử có ý định gọi điện thoại kêu Họa Cát đi qua, rất nhanh nàng có thể đem mảnh vỡ giao cho bọn hắn rồi.


Bỗng nhiên, Ngân Vũ kinh hãi chỉ ra ngoài cửa sổ xe!


Họa Cát Tường Nhân lúc này đang đứng ở nơi đó!


"Ngươi..." Tiểu Dạ Tử lập tức hoảng sợ muốn kéo cửa xe lên, thế nhưng mà lại bị tay của nàng ấy ngăn trở!


"Ta càng nghĩ càng kỳ quái!" Họa Cát phẫn nộ quát: "Thần cốc Tiểu Dạ Tử! Đây là cái quỷ kế gì của ngươi? Ngươi có phải đang làm mấy thứ gì đó? Ngươi đến tột cùng là có kế hoạch gì?"


Mà đúng lúc này, bỗng nhiên từ trên bầu trời rớt xuống 1 khối thủy tinh cực lớn! Nó nên xuống lòng đường nát bấy! Mà trong đó có một khối thủy tinh lớn rớt xuống chiếc xe màu đỏ phía trước, còn có 1 khối thủy tinh hung hăng đâm vào bờ vai của Họa Cát!


Cùng lúc đó, những căn nhà xung quang nhao nhao sáng đèn!


"Ai ah, ai nện cái gì vậy?"


"Có ai nện cái thứ gì đó xuống thì phải?"


Đèn lóe sáng, tất cả mọi người đều nhìn rõ, quả cầu thủy tinh kia là 1 tấm gương cực lớn. Một hồi gió thôi qua làm mái tóc dài của thần cốc Tiểu Dạ Tử thổi bay lên, phiêu tán trong không trung.


"Không!"


Tiểu Dạ Tử lập tức mở cửa xe, muốn lao ra hủy diệt tấm gương kia nhưng không còn kịp.


Đã thấy được.


Chỉ thấy, phía sau ót Họa Cát Tường Nhân, tóc nàng bị gió thổi bay lên, rõ ràng chiếu ra 1 gương mặt! Đó là một gương mặt không hề có chút huyết sắc, ngay cả đồng tử cũng không có, nó bám dính vào từ gáy Họa Cát cho tới xương sống!


"Không!"


Phát hiện.


Rốt cục  bị phát hiện.


Cái gương mặt quỷ này rốt cục đã xuất hiện, một mực muốn tiếp cận Họa Cát Tường Nhân, nguyên lai lại gần trong gang tấc như vậy!


Giờ phút này, rốt cục nó đã chính thức "Tiếp cận" rồi.


Khủng bố lớn nhất, thời khắc này đã triệt để kíp nổ!

0 nhận xét:

Post a Comment