10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 4 q20


Hiện tại trong nhà trọ, mọi người đều cảm thấy bầu không khí khẩn trương . Chỉ cần hai mảnh vỡ khế ước địa ngục cuối cùng được tuyên bố, như vậy gió tanh mưa máu vì tranh đoạt chắc chắn bắt đầu! Mỗi người đều đã bắt đầu xoa tay, đề phòng lẫn nhau rồi. Sự tin tưởng giữa các hộ gia đình đã bắt đầu có dấu hiệu biến mất. Mà Lý Ẩn với tư cách là hộ gia đình trụ cột, nhưng đối với hết thảy lại làm như không thấy, bỏ mặc tất cả, cũng càng làm mọi người ý thức được, Lý Ẩn tuy trở về rồi nhưng chỉ sợ đã là một cái xác không hồn.


Trụ cột tinh thần kỳ thật chính là điểm rất trọng yếu trong nhà trọ , mặc dù Lý Ẩn được gọi là Lầu trưởng cũng chỉ được ví như Voi Thần chinh, ý nghĩa không nói cũng hiểu. Mà người đều nghĩ Lý Ẩn đã chấp hành tám lần huyết tự, cũng đã bắt đầu chán chường rồi, như vậy chỉ sợ cần phải nhanh chóng tìm kiếm đường khác thôi.


Đồng thời, mọi người ai cũng hồi hộp chờ đợi chỉ thị huyết tự tiếp theo.


Mà ngày đó rốt cục cũng bất ngờ tới.


Ngày 7 tháng 6. Thời gian ba giờ sáng, chỉ thị huyết tự ban bố!


Vài hộ gia đình nhanh chóng thức tỉnh, đi về phía phòng khách, ánh mắt tập chung tất cả vào huyết tự: " Ngày 8 tháng 6 năm 2011 18:00-0:00, tiến về đường Gấm Hoa khu Bạch nghiêm, cư xá Mộ tùng số 2. Trong đó có quỷ ẩn núp,  quỷ sẽ xuất hiện ở trước mặt các ngươi với 'Tư thái " phi thường bình thường, do đó chú ý."


Nội dung huyết tự rất ngắn, đồng thời cũng không tuyên bố có mảnh vỡ địa ngục khế ước.


Lần này chấp hành tổng cộng có sáu người. Mà một trong số đó... chính là Hoàng Phủ Hác!


Năm hộ gia đình khác, theo thứ tự là Bùi Thanh Y, Chiến Thiên Lân, Hứa Hùng, phòng 905 Tô Tiểu Mạt cùng phòng 906 Tư Tiêu Tiêu. Tam nam tam nữ, cấu thành tổ hợp huyết tự lần này. Mà với tư cách người có nhiều kinh nghiệm nhất, dĩ nhiên là là Hoàng Phủ Hác rồi, tiếp theo là hai người Tô Tiểu Mạt cùng Bùi Thanh Y. Chiến Thiên Lân, Hứa Hùng cùng Tư Tiêu Tiêu đều là lần đầu chấp hành huyết tự.


Tụ tập lại một chỗ, thời điểm Tô Tiểu Mạt nhìn thấy Chiến Thiên Lân, bản năng có chút bài xích người này. Chiến Thiên Lân là thanh niên có ánh mắt khát máu rất sắc bén, thời điểm hắn nhìn về phía mỗi người, đều phảng phất như là đồ tể đang đợi làm thịt dê bò, cực kỳ làm người khác không thoải mái.


"Làm sao vậy?" Bác sĩ Hứa Hùng bỗng nhiên chú ý tới sắc mặt Hoàng Phủ Hác đang từng đợt trắng bệch, hỏi: "Hoàng Phủ tiên sinh, sắc mặt của ngươi khó coi ah, rốt cuộc là làm sao vậy?"


"Thực, thật sự..." Hoàng Phủ Hác toàn thân đều đang run rẩy, sau đó, lớn tiếng nói: "Tại sao lại ở chỗ đó?"


"Ngươi biết cái gì?" Chiến Thiên Lân dùng ánh mắt khát máu chuyển hướng tới Hoàng Phủ Hác, dùng ngữ khí âm lãnh nói: "Nói!" giọng điệu cùng cử chỉ, không khác một con độc xà đang phun nọc độc.


"Đúng vậy , rốt cục là xảy ra chuyện gì?" vẻ mặt Bùi Thanh Y cũng lo sợ không yên, lớn tiếng quát hỏi: "Ngươi biết cái gì sao?"


"..." Hoàng Phủ Hác có vẻ vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, nói chuyện vẫn có chút lộn xộn: "Mụ mụ, là ở đâu? rốt cục có thể chạm tới nguyện vọng của mụ mụ rồi, mục đích tiến vào cái nhà trọ này cuối cùng cũng đến..."


"Nói rõ ràng..."


Ba chữ ngắn gọn, từ trong miệng Chiến Thiên Lân thốt ra, hắn bỗng nhiên tiến đến một tay túm cổ Hoàng Phủ Hác, trong mắt sát khí quá nặng, thậm chí trên mặt lộ ra chút gân xanh. Thoạt nhìn, cần bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng sợ.


"Này, ngươi mau buông ra!" Hứa Hùng lập tức vọt tới bên cạnh Chiến Thiên Lân, lôi kéo tay của hắn, nói: "Ngươi như vậy hắn sẽ chết đấy! Nhanh..."


"Ta đã từng ở đó..." Hoàng Phủ Hác ngắt quãng nói: " Quỷ trong nhà trọ kia, ta đã từng nhìn thấy qua... nhà ta trước kia cũng ở đó!"


Chiến Thiên Lân buông lỏng tay ra.


"Nói kỹ càng." Chiến Thiên Lân lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu, sau đó dùng cái bật lửa châm lên, ánh mắt vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hác, tiếp tục dùng khẩu khí âm tàn nói: "Mọi chuyện cần thiết, đều nói rõ chi tiết một lần cho ta!"


Tiếp đó, Hoàng Phủ Hác đem sự tình từ đầu đến cuối, nói ra một cách kỹ càng. Lúc trước, mụ mụ cùng hắn phát hiện dấu tay của con Quỷ thần bí kia , sau đó nguyên một đám người trong khu liền chết đi, mụ mụ bị người ta hoài nghi là hung thủ giết người, cuối cùng vì vậy mà bị phán xử tử hình.


Sự tình từ đầu đến cuối, làm mọi người đều khó có thể tin được.


"Thì ra là thế." Bùi Thanh Y dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn Hoàng Phủ Hác, nói: "Mụ mụ ngươi, cũng thực thật là đáng thương. Bất quá cũng không có gì làm chứng, lúc ấy trong phòng, chỉ có mụ mụ ngươi có khả năng là hung thủ, lại còn báo cảnh sát với tư cách người chứng kiến, cộng thêm khẩu cung của nàng hoang đường như thế..."


Hoàng Phủ Hác lúc này lại lộ vẻ hưng phấn: "Tâm nguyện của ta nhiều năm qua là  rửa sạch oan khuất cho mụ mụ, chứng minh nàng không có nói dối! Cho dù mụ mụ không có khả năng sống lại, ít nhất ta cũng chứng minh được nàng là trong sạch, vô luận như thế nào! Vì thế ta cố gắng không biết bao lâu, vào Nam ra Bắc, thành lập Kỳ linh hội, cuối cùng thông qua tầng tầng lớp lớp tư liệu mới tìm được sự tồn tại của cái nhà trọ này. Trên thực tế, từ rất lâu ta đã phát hiện thành phố k có rất nhiều lần xuất hiện hiện tượng linh dị. Chỉ là, không tỉ mỉ thăm dò, và cũng rất khó phát hiện, ta cũng hao phí nhiều năm mới tìm ra được một đầu mối. Nhà trọ này, là địa phương tập trung rất nhiều chuyện ma quái."


"Ngươi thật đúng là có nghị lực, " Bùi Thanh Y nhìn về phía Hoàng Phủ Hác, ánh mắt không khỏi có nhiều phần kính nể.


Tô Tiểu Mạt đeo mắt kiếng, là nữ tử mới hai mươi tuổi tóc buộc thành hai bím, dung mạo chỉ có thể nói cũng không có gì đặc sắc, mà Tư Tiêu Tiêu thì là một gương mặt đại chúng, cực kỳ bình thường. Hai người bởi vì ở cùng tầng cho nên quan hệ tốt hơn mọi người một chút. Lúc này nghe nói hoàn cảnh của Hoàng Phủ Hác, cũng đều tràn đầy đồng tình cùng bội phục. Hơn nữa, nếu không có đoạn kinh nghiệm này, hắn cũng sẽ không tiến vào nhà trọ, càng không cần phải thống khổ nhiều như vậy. Nhớ lại trước khi tiến vào nhà trọ, các nàng vẫn còn phải dùng tiền trợ cấp từ cha mẹ nhưng vì mẹ mà không tiếc sinh mạng mình, so sánh với chí hiếu của Hoàng Phủ Hác, hai người thật sự quá nhỏ bé.


"Trăm việc tốt hiếu hàng đầu , Hoàng Phủ tiên sinh, ta Hứa Hùng kính nể ngươi!" Hứa Hùng lộ ra một bộ dáng tươi cười chất phác nói: "Mặc kệ như thế nào, tiến vào nhà trọ này đối với ta vốn đã là tuyệt vọng, nhưng nhìn đến Hoàng Phủ tiên sinh ngươi cố gắng như thế này, không khỏi cũng muốn đánh cược một lần!"


Hoàng Phủ Hác tựa hồ ngược lại, có chút muốn xin lỗi, nói: "Không cần nói ta vĩ đại như vậy. Ba ba của ta sau khi gặp sự cố trên biển rồi qua đời, mụ mụ một mình nuôi dưỡng ta lớn lên, bỏ ra không biết bao nhiêu gian khổ cùng vất vả. Mụ mụ may mắn mới tìm được người có thể yêu thương mình, ngay lúc sắp bước vào cung điện hôn nhân hạnh phúc thì qua đời. Lúc ấy mụ mụ mới ba mươi mấy tuổi! Còn trẻ như vậy đã phải chịu bỏ mạng rời xa thế gian..."


"Hoàng Phủ tiên sinh..." bờ môi Tô Tiểu Mạt lúng búng muốn nói vài câu an ủi, bất quá đã bị thanh âm nghẹn ngào của Hoàng Phủ Hác ngắt đoạn.


" Tận hiếu với phụ mẫu, đây là 'Bản năng con người " không có gì đáng kính nể ta đâu. Nếu như ngay cả điều này mà ta còn không thể làm vì mụ mụ thì còn có thể coi là người sao? Đây là việc thiên kinh địa nghĩa , bất luận trả giá là gì, ta đều muốn tìm ra con quỷ đã hại chết mụ mụ, giết chết Lương thúc thúc! Mặc kệ cái giá đó lớn như thế nào !"


Lúc này trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Hác, , hai mắt đã tràn ngập bị phẫn.


"Cái giá cho nhiều năm tìm tòi của ta, cũng chính là ngày hôm nay! Ta rốt cục cũng chờ được! Phải tìm bằng được sinh lộ huyết tự lần này, nói không chừng có thể tiêu diệt được con quỷ ấy!"


Tất nhiên, Hoàng Phủ Hác cung cấp tất cả mọi manh mối, để thảo luận kỹ càng rồi.


"Như vậy..." Bùi Thanh Y ghi chép hết lời nói của Hoàng Phủ Hác vào Notebook rồi nói: "Căn cứ theo thuyết pháp này, lúc ấy ngươi thấy được vài hộ gia đình... như vậy rất có thể có 1 ý nghĩa khác, hoặc chính cư xá số 2 cũng có hộ gia đình nhà trọ a! Ngươi nói, trên lưng vài người, xuất hiện một cái tay máu chảy đầm đìa, nhưng chỉ có mụ mụ ngươi cùng ngươi mới có khả năng trông thấy, đúng không?"


Nói đến đây, mọi người hướng ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Hác, rõ ràng không giống với lúc trước.


"Ngươi, sẽ không nghĩ là Âm Dương Nhãn trong truyền thuyết?" Tư Tiêu Tiêu bỗng nhiên đưa ý nghĩ theo một cách nhìn hão huyền: "Đúng vậy, nói không chừng là như thế ah!"


"Âm Dương Nhãn? Không, ta nghĩ không phải." Hoàng Phủ Hác lắc đầu nói: " Không, cũng có khả năng là huyết thống tạo thành chứ? Cùng mẹ ta..."


"Xem ra đáng giá điều tra nha " Chiến Thiên Lân xoa lấy hai tay, con mắt âm tà tập trung vào Hoàng Phủ Hác trước mắt, cười ra một tiếng: "Mẹ của ngươi, mụ mụ ngươi chẳng lẽ là cái gì môi giới linh hồn, gia tộc Thông Linh sư?"


"Cái này chính ta cũng đã điều tra qua." Hoàng Phủ Hác đối với hành vi vừa rồi của Chiến Thiên Lân tựa hồ không thèm để ý, ngược lại trả lời chính diện vấn đề của hắn: "Bất quá những người thân trong nhà mẫu thân tất cả đều rất bình thường."


Bùi Thanh Y tiếp tục nói: "Tốt, như vậy đã giải quyết được một vấn đề, kết hợp nội dung huyết tự, các ngươi có nghĩ đến cái gì sao? Dùng tư thái 'Bình thường' để xuất hiện trước mặt chúng ta, không phải tương tự như chỉ thị huyết tự lần thứ nhất của Doanh Tử Dạ lúc trước sao? Cũng rất giống lần huyết tự trên xe buýt của Ngân Dạ. Nói cách khác, quỷ có thể dùng một tư thái 'Bình thường' xuất hiện trước mặt chúng ta. Nếu là như vậy mà nói..., như vậy..."


"Quỷ, có thể hay không là chính cư xá số 2? Hay quỷ dùng một đồ vật của ai đó để ẩn mình? Dù sao, chúng ta đều chứng kiến việc này rồi. Nếu là như vậy, ngươi cho rằng, ai khả nghi nhất?"


"Ai khả nghi nhất?" Hoàng Phủ Hác lại cười khổ một tiếng: "Chỉ cần là người cùng vật trong nhà trọ, tất cả đều khả nghi hết. Trong cư xá số 2, cho dù là một con ruồi, cũng có thể là quỷ biến thành. Cho nên cái nhắc nhở kia cũng coi như căn bản không có. Đương nhiên, có thể khẳng định đây tuyệt đối có liên quan tới sinh lộ."


"Như vậy... sửa sang lại một chút đi." Bùi Thanh Y nhìn bút ký, nói: " Người bị hại thứ nhất là hộ gia đình phòng 506, giáo sư toán học Đường Thực. Lúc ấy, ngươi cùng mụ mụ ngươi đồng thời phát hiện, trên lưng hắn có bàn tay máu. Mà ngày thứ hai, hắn ở trong nhà đã bị bóp chết rồi đúng không?"


"Ân, đúng là lần đầu tiên."


"Khi đó, ngươi còn có chú ý tới vật gì hay nơi nào khả nghi không?"


"Cái khác? không có."


"Cái gì cũng được, như chuyện gì đó không đúng với tự nhiên, ngươi nhớ lại một chút đi!"


Trên thực tế, Bùi Thanh Y tuy nói như vậy, nhưng trong lòng nàng đã có suy đoán của mình. Chỉ là, không nói ra mà thôi.


Chính là... con quỷ kia, thực sự không phải là mẫu thân của Hoàng Phủ Hác, Tôn Tâm Điệp chứ?

0 nhận xét:

Post a Comment