10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 12 quyển 19

Họa Cát dùng tay nện lên tấm kính, thiếu chút nữa đem tấm gương đạp nát. Hàm răng cắn chặc môi dưới, ngực kịch liệt phập phồng. Sợ hãi triệt để áp đảo tâm lý nàng, nàng thậm chí còn có ý định cứ như vậy mà đứng lên rời đi, bởi vì, cái cảm giác “Nó” đang tới gần ngày một mạnh mẽ.


A Lệ chờ ở bên ngoài, chân đã có chút tê mỏi, lúc này nội tâm của nàng phi thường khẩn trương, không biết người ở trong kia có phải là Họa Cát Tường Nhân thực hay không?


Bỗng nhiên, từ trong một gian phòng nhỏ vang lên tiếng xả nước, lập tức, một cánh cửa mở ra, một người phụ nữ lảo đảo từ bên trong chạy ra, thậm chí còn ngã nhào trên đất. Lúc nàng ngẩng đầu lên, A Lệ vừa muốn nhìn sang, thì chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, thì ra tiếng cánh cửa nhà vệ sinh đóng sập lại!


A Lệ sững sờ, còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy nữ nhân trước mắt  bò lên, nhìn kỹ lại, gương mặt nàng tuy có chút tiều tụy, nhưng đúng là Trương Thanh Lệ trong《 Thiên Đường tuyết 》!


"Trương... Ah, không, ngươi là Họa Cát Tường Nhân tiểu thư sao?" A Lệ kích động không thôi nói: "Ta đã xem qua bộ phim 《 Thiên Đường tuyết 》 ah!"


Họa cát nhìn A Lệ, nhưng căn bản lại chẳng để nàng ấy vào mắt, mà thẳng tắp vọt tới cửa nhà cầu, vặn tay nắm cửa. Bỗng nhiên, toàn bộ WC, lâm vào một mảnh hắc ám!


Lại mất điện! Họa Cát nhớ tới tình huống ở cửa hàng giá rẻ, tức khắc mặt cắt không còn chút máu, tay liên tục xoay tay nắm cửa, đồng thời dùng Nhật ngữ hô lớn: "Mở cửa! Đem cửa mở ra!" Vừa nói, vừa dùng thân thể va chạm cánh cửa.


Đột nhiên mất điện, quả thật A Lệ cũng hoảng sợ, nhưng nỗi vui mừng nhìn thấy thần tượng lập tức hòa tan nỗi sợ này. Nàng sải rộng bước chân định đi qua, nhưng lại nghe thấy sau lưng, âm thanh mở cửa "Két.." một tiếng! Thanh âm này làm cho bước chân nàng khựng lại, quay đầu nhìn.


Tuy rất tối, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể nhìn thấy, phía trước có một cánh cửa buồng vệ sinh từ từ , từ từ mở ra, mà trong cái buồng đó, có khảm 1 mặt gương sáng loáng!


Tấm gương  chiếu rọi rõ ràng A Lệ cùng Họa Cát hai người, ánh sáng tuy u ám, bất quá khoảng cách cũng không tính xa, cho nên A Lệ nhìn thấy khá rõ ràng.


"Mở cửa! Mở cửa!" thanh âm của Họa Cát ngày càng lớn, đồng thời vẫn không ngừng muốn phá cửa, thế nhưng mà, không có chút âm thanh đáp lại, giống như tiếng kêu của nàng căn bản không lọt ra ngoài.


"Không, không muốn, không muốn ah!"Nước mắt lâp tức chảy xuống, Họa Cát thân thể xụi lơ. Cánh cửa này mặc kệ nàng va chạm như thế nào vẫn cứ lù lù bất động.


"Như thế nào, không mở được sao?" A Lệ đi tới, kéo tay cầm cửa không được, cũng đá đá vài cái, cuối cùng, đành lấy điện thoại di động gọi cho bạn trai bên ngoài.


Ai biết, vừa lấy điện thoại ra, màn hình lại là một màu đen, căn bản không thể nào khởi động máy! Cái này làm nàng nhất thời sửng sốt, WC mất điện còn chưa tính, vì cái gì... Điện thoại lại tắt máy? Làm sao lại phát sinh ra cái tình huống như vậy?


Hết thảy quá đột ngột, a Lệ hoàn toàn phát mộng. Nhưng nàng vẫn tiếp tục gõ cửa, đồng thời mở miệng kêu gào. Thế nhưng mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, ngoài cửa đều không có động tĩnh gì. A Lệ trời sinh vốn là người nhát gan, lại tiếp tục hô to: "Này, uy, làm sao vậy, mở cửa nhanh, mở cửa ah!"


Đến lúc này A Lệ cũng chính thức nhận ra được có điều không ổn, vô luận như thế nào, nàng gọi lớn tiếng hơn nữa còn đập cửa, mà ngươi bên ngoài chẳng lẽ không một ai nghe thấy? Mà điện thoại cũng vừa lúc đó tại sao lại tắt? Chuyện sao trùng hợp đến vậy?


Nàng quay đầu lại, nhìn cái gương ở sau cánh cửa kia. Trong gương, chiếu rọi ra hình dáng của nàng và Họa Cát. Đương nhiên, bởi vì hoàn cảnh u tối, chỉ có thể nhìn đại khái hình dáng mà thôi.


Nhưng chính bởi vậy, mới làm người ta cảm thấy sợ hãi, giống như là, trong bóng tối, tựa như có một người tồn tại. A Lệ không khỏi cảm thấy lạnh run, bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp u tối, đối với một nữ giới mà nói, quả thực rất đáng sợ. Nhưng so sánh ra, Họa Cát loại càng thêm thê thảm, bởi vì nàng so với bất kỳ ai đều tinh tường "Nó" ở này, "Nó" ngay tại...


A Lệ run rẩy đi đến bên cạnh Họa Cát, vỗ nhè nhẹ lấy bờ vai của nàng, nói: "Cái kia... Ngươi không sao chớ?"


"Đừng đụng ta!" Họa Cát đẩy tay của A Lệ ra, trong bóng tối nàng căn bản  nhìn không rõ mặt A Lệ, mà chính vì vậy làm trọng tâm nàng không ổn định đổ nhào xuống đất. A Lệ lại càng hoảng sợ, nhất thời không rõ vì cái gì cái vị đại minh tinh này đối với mình lại có địch ý.


"Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi." A Lệ nhẫn nại nói: "Ta nói, ngươi có điện thoại  không?  có thể liên lạc được với bên ngoài hay không?"


"Ngươi... Nói cái gì? Nghe không rõ."


"Ah, ngươi nghe không hiểu tiếng Trung ah... Thế nhưng mà ta cũng không biết nói tiếng nhật. Làm sao đây..."


A Lệ cũng không hẳn là nữ otaku (chui trong nhà), nàngít khi xem phim nhật nguyên bản,  toàn xem phim đã được lồng tiếng trên tivi, ví dụ như 《 thám tử Galileo 》 chiếu trên đài truyền hình, nàng thích Phúc Sơn Nhã Trị, và《 Thiên Đường tuyết 》  cũng đã được lồng tiếng lại, cho nên nàng căn bản không hiểu quá nhiều từ tiếng nhật.


Nàng khẽ cắn môi, tiếp tục nói: "Telephone... Điện thoại, điện thoại, ngươi có sao?"


"Mang theo điện thoại?" từ này Họa Cát hiểu được, nàng lập tức nghĩ đến, nhất định phải gọi ra  bên ngoài cầu cứu. Mà điện thoại di động của nàng lại có thể thành công khởi động máy.


Lúc này trong nhà vệ sinh hắc ám, rốt cục đã có chút ánh sáng.


"Thật tốt quá, " A Lệ vội vàng nói: "Điện thoại, đưa ta dùng một chút, ta muốn gọi điện thoại cho bạn trai ta, hắn ở bên ngoài, có thể lập tức tới cứu chúng ta!"


Họa Cát  chần chờ một chút, mới đưa điện thoại cho a Lệ. A Lệ lập tức tiếp nhận điện thoại nhấn xuống một dãy số, nàng ý định mau chóng liên hệ với bạn trai, lập tức rời khỏi cái nơi làm nàng bất an cùng sợ hãi này!


"Bí bo... Bí bo... Bí bo..."


Tiếng chuông vang lên, làm cho nàng an tâm không ít, nhưng  không có người trả lời.


"Chuyện gì vậy?" A Lệ sợ hãi, nàng không ngừng đi qua đi lại. Qua rất lâu sau vẫn không có người nghe máy.


Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?


Nàng bắt đầu cảm giác rất sợ hãi, vừa dập điện thoại định gọi lại một lần nữa, đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên. Nàng vội vàng nhận cuộc gọi, mà lần này truyền đến giọng một nữ nhân, nàng ta lại nói nhật ngữ, cho nên nàng nghe không hiểu.


"sorry..." Nàng đành phải  sử dụng anh ngữ : "i can' t speak japanese..."


"oh,wo are you?"


Đối phương cũng lập tức đổi thành nói Anh ngữ. Người gọi điện thoại đến, đúng là Thục Sơn Mẫn Tử đang lo lắng.


"sorry, please wait for a whlie." A Lệ vội vàng quay đầu lại, đi đến trước mặt Họa Cát, đưa điện thoại di động cho nàng.  Họa cát lập tức cầm điện thoại, dùng Nhật ngữ hỏi: "Này, là ai?"


"Họa Cát ! Ngươi không sao chớ? Ngươi bây giờ ở nơi nào? Ngươi cùng Fukui tiên sinh ở cùng một chỗ sao?"


"Mẫn Tử?"Họa Cát nghe được thanh âm của nàng, lập tức nói: "Thật tốt quá! Ta hiện tại đang ở một quán cà phê tương đối gần với giáo đường Gia Viễn lộ, nhanh, nhanh tới cứu ta!"


Tuy nàng không muốn lôi kéo bất kỳ người nào vào chuyện này, nhưng bây giờ đã không còn cách khác.


"Tốt, đúng rồi, Thần Cốc tiểu thư hiện tại đang tìm ngươi. Ngươi có muốn liên hệ với nàng hay không? Nàng có đưa cho ta số di động của nàng."


"Thần Cốc tiểu thư? Thần Cốc tiểu thư nào?"


"Chính là người đã giải quyết  vụ án 'Hắc hoàn án giết người' thần cốc Tiểu Dạ Tử thám tử ah! Ngươi không nhớ rõ?"


"Ah, là nàng?"Họa Cát cơ hồ đã đem nàng quên mất rồi, trên thực tế tướng mạo của  Tiểu Dạ Tử nàng cũng không nhớ rõ : "Nàng bây giờ đang ở thành phố K?"


"Đúng vậy, thật sự thật là trùng hợp! Tóm lại, ta đưa cho ngươi số di động của nàng ấy. Ân, số điện thoại di động là.."


Sau khi nói xong Họa Cát liền cúp máy, sau đó bấm số điện thoại của Tiểu Dạ Tử. Kỳ thật,  bản thân nàng đối với vị nữ thám tử này không thích cho lắm, nhưng hôm nay, cũng chỉ còn cách ngựa chết trước mắt chọn ngựa sống.


"Này, phải.. Thần cốc Tiểu Dạ Tử thám tử sao?" Điện thoại vừa thông, Họa Cát lập tức hỏi: "Là ngươi sao? Ta là Họa Cát Tường Nhân!"


Điện thoại bên kia truyền đến một tiếng vang thật lớn, dường như là thanh âm ôtô phanh lại.


"Ngươi ở nơi nào?"


Họa Cát liền nói rõ vị trí cùng tình huống của mình, sau đó chỉ nghe được  thanh âm cấp bách củaTiểu Dạ Tử vang lên: "Rời xa tấm gương! Rời thật ra tất cả những tấm gương! Nhanh một chút! Còn có, không nên ngắt điện thoại, cũng không nên đem điện thoại ném đi, ta cam đoan trong vòng 5 phút sẽ tới!"


"Năm phút đồng hồ? Nhanh như vậy?"


"Ta lập tức tới ngay!"


Sau đó, Tiểu Dạ Tử liền đạp chân ga, thay đổi phương hướng. Mà Ngân Vũ  ngồi bên cạnh nàng cũng ngạc nhiên: "Mới vừa rồi là ai gọi điện thoại đến?"


" Họa Cát Tường Nhân!"


"Thật sự?  nàng đang ở nơi nào?"


"Ta đã dùng định vị gps!"


Lúc này nàng mở âm thanh thật lớn, cho Ngân Vũ cũng có thể nghe được giọng nói của Họa Cát. Kế tiếp, nàng ấy bỗng nhiên lại nói: "Cái kia, Thần Cốc tiểu thư, ngươi có thể nghe hiểu tiếng Trung sao? Ta nhớ ngươi nói ngươi thông thạo 6 thứ tiếng?"


"Đương nhiên có thể!" Tiểu Dạ Tử hô: "Bên cạnh ngươi còn có người?"


"you... tell her, whats the name of the street? speak in chinese, they can understand chinese!"


"Chu, đường Chu sinh!" sau đó là thanh âm của A Lệ truyền đến: "Nơi này là đường Chu sinh! Ngươi nghe hiểu được tiếng Trung?"


"Đường Chu sinh ở gần đâu?" Lúc này Tiểu Dạ Tử mở định vị gps trên xe, lại hỏi: "Nó nằm ở gần đâu? Còn có tên quán cà phê!"


"Gần đường Xa... Xa lỗ! Quán cà phê tên là Nguyệt Ảnh cà phê!"


Sau khi xác định được phương vị Tiểu Dạ Tử một tay đánh  lái, nhìn vào màn hình định vị gps trước mắt, vừa tiến vào một đầu phố, đồng thời nói với Lâm Thiên Trạch cùng La Mật Tử ở sau lưng: "Thông tri cho đám người ở xe đằng sau, đã biết rõ vị trí của Họa Cát Tường Nhân!"


Thời điểm xe đang chạy nhanh, Ngân Vũ bỗng nhiên hỏi một câu: "Ngươi vừa rồi, có phải nói với Họa Cát về tấm gương?'kagami' (  trong tiếng nhật gần giống với chữ la mã) có ý tứ là tấm gương?"


"Đúng, làm sao vậy?"


"Ngươi không phải không nhìn nhận cách nghĩ của ta sao?"


"Ta đã có chút cải biến cách nghĩ." Tiểu Dạ Tử lại đi vào một đầu phố khác, nói: " thời điểm nàng miêu tả với ta, đặc biệt nói về tấm gương. Nàng nói nàng rất sợ tấm gương, cho nên ta cũng cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi. Những nơi nàng tiếp cận, đều có rất nhiều tấm gương! cái này là sự trùng hợp khó lý giải. Vì phòng ngừa vạn nhất, nên ta kêu nàng rời xa tấm gương!"


Hai chiếc xe chạy như bay về phía quán cà phê Nguyệt Ảnh , thành hay bại, chỉ trong một lần hành động này !

0 nhận xét:

Post a Comment