10/29/2016

Posted by Unknown |
Chương 6 q 21


Di Chân còn nhớ rõ, có một ngày nàng đang đọc sách ở giường trên, Tịch Nguyệt giường dưới đột nhiên hỏi: "Di Chân, ta hỏi một vấn đề có chút đột ngột ah. Ngươi, có phải hay đã thầm mến Lý Ẩn?"


Di Chân nghe được câu này, kinh hãi nói: "Cái gì?" Sau đó ngồi bật lên, kết quả thiếu một nửa đụng lên trần nhà.


Lúc này, Lâm Tâm hồ đang ở phòng bên cạnh chơi game , cũng lập tức xông qua nói: "Không phải chứ ? Di Chân, ngươi thích Lý Ẩn? Bố của hắn viện trưởng bệnh viện chính thiên ah! Ngươi nói, hai người đều là phú nhị đại, thế nhưng mà người ta với Vương Thiệu Kiệt hoàn toàn khác nhau nha!"


"Vậy sao?" Di Chân có chút kinh ngạc, nàng khép lại sách thì thầm: "Kỳ thật, hắn chưa một lần đề cập qua chuyện này với ta."


"Ngươi đang lảng tránh vấn đề của ta ah " Tịch Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Ngươi đối với Lý Ẩn thật sự có cảm tình đúng không? Kỳ thật, cũng có không ít nữ sinh thầm mến mộ hắn hắn, tính cách rất tốt, vóc người cũng không tệ, hơn nữa rất thông minh."


"Học trưởng hắn..." Di Chân lắc đầu nói: "Ta thế nào lại thích học trưởng chứ? Ta cũng không muốn gặp vấn đề rắc rồi về tình yêu khi đang học đại học đâu."


Cùng hắn nói không yêu, chính xác ra là không thể nào yêu.


Dù sao... Nàng là một hộ gia đình trong nhà trọ khủng bố kia.


Mặt trời trên nhà ga cũ nát lên bắt đầu lặn xuống. Thời gian, chắc cũng đã sáu giờ tối rồi.


"Lúc ấy ta cho rằng ta là không có cách bên cạnh học trưởng được." Di Chân mở một cái bình thuỷ đổ cà phê vào trong chén inox trước mắt, mang cà phê đến gần chỗ hắn ngồi xuống nói: "Bất quá về sau ta vẫn là..."


Hắn tiếp nhận chén cà phê. Nội tâm của hắn giờ phút này rất hỗn loạn, không biết vì cái gì, nhìn Di Chânđếnbây giờ, hắn cũng cảm giác được phảng phất trong nội tâm như có một thứ gì đó sống lại.


Hắn thoáng nhấp chút cà phê. Có chút đắng, chát, rồi lại có chút ngọt.


Đây chính là vị cà phê ưa thích nhất của quán cà phê 'Mắt xanh' đấy." Di Chân mỉm cười nói: " Hương vị rất quen thuộc a? Ta về sau cố ý đi học ở chỗ đó, cuối cùng cũng có phể pha chế được hương vị giống như vậy."


Hắn hạ chén cà phê đặt trên mặt ghế, nói: "Như vậy, vì cái gì ngươi đến bây giờ vẫn... ta?"


Lúc này Di Chân không biết vì cái gì không dám nhìn mặt hắn nói: "Nhưng ta biết nếu như không cách nào ly khai khỏi nhà trọ, ta sẽ mất hết tương lai. Lúc ấy đoạn tình cảm kia chính là một mối áp lực rất lớn trong lòng. Lần đầu tiên gặp mặt học trưởng ta đối với ngươichỉ là có hảo cảm, nhưng theo thời gian, thật giống như tách cà phê này, ta phát hiện cảm tình củamình đối với học trưởng, càng ngày càng sâu sắc..."


Trước khi vào học viện kim vực không lâu, Di Chân cùng di thiên đều mới chấp hành một lần huyết tự. Khoảng cách huyết tự tiếp theo cũng không biết còn phải đợi bao lâu, nhưng khả năng  có khi còn đến nửa năm cho tới một năm trở lên. Cho nên, trừ bỏ sau giờ nghỉ trưa nhất định quay lại nhà trọ thì những thời gian khác có thể sinh hoạt như người bình thường.


Theo thời gian chuyển dời, Di Chân, di thiên cùng Lý Ẩn thường xuyên dính với nhau như hình với bóng . Đoạn thời gian kia cũng chính là lúc Di Chân hạnh phúc nhất.


Nàng thậm chí từng một lần quên mất chính mình là hộ gia đình trong nhà trọ, quên mất vô số những kinh nghiệm khủng bố mà mình từng trải qua. Cuộc sống như thế này có thể tiếp tục trong bao lâu nữa, nàng không muốn nghĩ đến. Nàng chỉ biết là mình bây giờ rất hạnh phúc.


Khi học kỳ một sắp kết thúc, trong lớp công bố một việc. chính là hoạt động cuối năm kỷ niệm ngày thành lập trường, thời gian dự định  khoảng trung tuần tháng mười hai. Khi đó, cũng rất gỏa dịp lễ Giáng Sinh, cho nên cũng bị mọi người coi là hoạt động chúc mừng lễ Giáng Sinh.


Hàn Chân, trong cuộc họp ở lớp nói: "Lúc này lớp chúng ta cần đề ra mấy tiết mục. Còn có lúc bốc thăm người chủ trì giới thiệu chương trình lớp chúng ta cũng trúng tuyển. Ai có nguyện vọng đảm nhiệm người chủ trì không?"


Lúc này đại đa số ánh mắt của mọi ngườitrong lớp, đều nhìn về phía hai người là Di Chân cùng Tịch Nguyệt.


Lúc ấy, Di Chân cũng có ý muốn đảm nhận. Ngày kỷ niệm thành lập trường cũng sắ đến, thời gian coi như rất nhanh, cho nên nàng vừa muốn mở miệng bỗng nhiên, trái tim giống như lửa đốt bừng bừng truyền đến đau đớn!


"Di..." Di Chân lập tức minh bạch, chỉ thị huyết tự đã ban bố!


Thời gian sớm hơn dự kiến.


"Di Chân, không bằng ngươi cũng đi?" Hàn Chânđứng tại trên bục giảng nói: "Ta nhìn thấy ngươi nhất định có thể đảm đương được. Ân? Ngươi làm sao vậy? Ngực thấy không thoải mái sao?"


Di Chân che ngực, đầu hơi cúi xuống. Cảm giác kia nhanh biến mất, nàng ngẩng đầu lên, nói: "Ta, không có việc gì, không có việc gì."


Lúc ấy, Lý Ẩn đã chú ý tới.


Di Chân tất nhiên không thể đảm nhận vị trí chủ trì cho ngày kỷ niệm trường, điều nàng thắc mắc chính là nội dung huyết tự. Cùng lúc đó nàng cũng vừa chú ý tới,  di thiên cũng hai tay che kín ngực. Lần này chắc chắc hai người cũng tham gia huyết tự rồi!


Kết quả, người chủ trì do Tịch Nguyệt đảm nhiệm. Sau khi tan học, Di Chân đi đến bên cạnh di kéo hắn, nói: "Nhanh, đi mau!"


Hai người vừa đứng lên thì gặp Lý Ẩn trước mặt: "Thật có lỗi, học trưởng, có thể xin phép tới chủ nhiệm lớp cho ra cùng di thiên nghỉ một buổi được không? Buổi ckhooB chắc không thể đi học được."


"Tốt " nhưng Lý Ẩn lại hỏi: "Ngươi cảm thấy không thoải mái sao? Vừa rồi sắc mặt ngươi trong rất khó coi.


"Không có " Di Chân không đợi Lý Ẩn trả lời, liền lôi kéo di thiên chuẩn bị trở về nhà trọ.


Nội dung huyết tự là: tiến vàophạm vi một ngọn núi ở vùng ngoại thành Trong khi làm một xung quanh. Rất xảo, huyết tự chấm dứt ngày thứ hai, tựu là kỷ niệm ngày thành lập trường ngày nào đó.


Mà hộ gia đình chấp hành huyết tự chỉ có hai người bọn họ. Bởi vì lúc ấy số hộ gia đình có thể chấp hành đến lần thứ tư là cực ít. Mà cũng chỉ có bọn hắn đã chấp hành đến chỉ thị huyết tự lần thứ sáu.


Trên thực tế, toàn bộ về sauchỉ có hai người bọn họ cùng chấp hành. Lúc ấy giới hạn độ khó huyết tự không giống như bây giờ, lần chấp hành thứ nhất không bao giờ được phép diễn ra cùng với lần chấp hành thứ sáu, bẩy.


Hạn định độ khó huyết tự từ lần thứ sáu trở đi rấtnghiêm khắc.


Đêm đó nàng tất nhiên không trở về trường học, mà Lý Ẩn sau khi gọi điện thoại cho di thiên có hỏi một chút về công việc ngày kỷ niệm trường, cũng có hỏi về di chân.


"Ngươi lúc đó có thể tới tham gia ngày kỷ niệm trường không?"


Di Chân nghe được Lý Ẩn rất hi vọng nàng cùng di thiên có thể đến trường, một khắc đó vốn đã định nói "Không chắc chắn" nhưng nàng lại hồi đáp: "Ta nhất định sẽ đến. Nhất định."


Lý Ẩn đang có ý định cúp điện thoại nhưng Di Chân gọi với lại.


"Ngày mai, có thể gặp nhau tại quán cà phê 'Mắt xanh' được không? Ta đột nhiên muốn gặp ngươi một chút."


" Chuyện rất quan trọng sao? Chỉ có mình người tới? Di thiên hắn..."


"Không, chỉ là ta muốn gặp mặtngươi, học trưởng."


"Được rồi."


Di Chân cúp máy điện thoại. Nàng nhìn về phía cánh cửa có khắc số"1206" sau lưng mình, di thiên tất nhiên ở phòng bên cạnh "1205" . Hai tuần sau, nàng sẽ cùng di thiên đi đến ngọn núi kia.


Không ai biết cát hung như thế nào. Mà tin tức của huyết tự rất ít, căn bản không đoán ra được gì.

Lúc di thiên đẩy cửa đi vào. Hắn vừa định nói: "Tỷ, ngày mai chúng ta đi điều tra chuyện ở ngọn núi kia, sau đó..."


" Di thiên ngày mai ta muốn đi tới một nơi." Di Chân hồi đáp: "Phiền ngươi một mình điều tra được không? Thật xin lỗi, nhưng ta có chuyện muốn làm."


Ngày mai vô luận như thế nào nàng cũng muốn được nhìn thấy Lý Ẩn.’


Ngày thứ hai, Di Chân lựa chọn quần áo ăn mặc rất tỉ mỉ rồi đi tới quán "Mắt xanh" . Quán cà phê nàyrất lịch sự và tao nhã, rất phong cách cộng thêm khoảng cách với học viện kim vực cũngkhông xa. Bình thường mọi người trong lớp cũng thường xuyên đến đây, hơn nữa loại cà phê đắt khách nhất ở đây, hương vị cũng thật khó quên, càng thưởng thức càng say mê.


"Ah, học trưởng, ngươi tới sớm hơn cảta nha " thời điểm Di Chân đi vào quán cà phê, đã thấy Lý Ẩn ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ. Hắn cũng lập tức đứng lên, phát hiện Di Chân hôm nay rất khác lại. Bình thường Di Chân cũng trang điểm, nhưng quần áo và đồ trang sức rất trang nhã, còn hôm nay rõ ràng rất thỉ mỉ từng chi tiết, từ cách trang điểm đến phối hợp quần áo.


"Di Chân" trong tích tắc Lý Ẩn có một loại cảm giác kinh diễm.


Di Chân kỳ thật bình thường cũng đã rất xinh đẹp rồi, nhưng hôm nay không thể không xem như tuyệt thế mỹ nữ. Dù Tịch Nguyệt hay tử dạ cũng coi như là kẻ gây tai hoạ, giai nhân nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng nếu như di chân cẩn thận trang điểm, lúc lộ ra tiếng cười cũng sẽ làm mọi người cảm giác như yên hỏa Tiên Tử là dưới nhân gian.


"Di... chân?" trong một cái chớp mắt lý ấn không tin người trước mắt thật lại là Di Chân luôn mộc mạc thanh nhã.


" Đến rồi hả? Học trưởng?" Di Chân ngồi xuống, nói: " Ta là vì muốn thử cách trang điểm và quần áo để đến ngày thành lập trường diện một chút, ngươi xem hiệu quả thế nào?"


"Rất, rất đẹp." Lý Ẩn gật gật đầu, nhất thời quên cả chọn món.


Di Chân đặt hai tay trên mặt bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mấy nhịp, khuôn miệng hơi mím, tựa hồ như đang quyết tâm nói chuyện gì đórất quan trọng, sau đó mở miệng nói: "Ta cùng di thiên trước lễ mừng xin phép nghỉ một tuần. Ta cùng hắn có một số việc phải làm."


"Vậy sao? Di thiên không có nói qua." Lý Ẩn có chút kinh ngạc, dù sao hắn và di thiên cũng là bạn bè chưa giấu nhau điều gì.


"Ân, một chuyện rất trọng yếu." Di Chân nói đến đây, hướng bồi bàn đứng bàn bên cạnh ra hiệu, phía sau vội vàng chạy tới, hỏi: "Ngài khỏe chứ, chọn món gì ạ?"


Di Chân gật đầu, duỗi ra hai ngón tay, nói: " hai cà phê, và hai phần sandwich a."


"Tốt, lập tức sẽ có ngay."


Lúc này trong nhà hàng đang phát một nhạc khúc, là nhạc phim Titanic. Hơn nữa là nguyên bản Anh ngữ. Giai điệu bài hát này phi thường êm tai, làm mọi người ai cũng chú ý lắng nghe.


"Bài hát này " Di Chân nghiêng tai lắng nghe nói: "Rất khó quên ah."


Âm nhạc trong quán cà phê du dương, Di Chân đột nhiên cảm giác dù đã chuẩn bị quần áo trang điểm một cách tỉ mỉ rồi mới đến đây, nhưng cái gì cũng không thể mở miệng nói ra được sao?


Đúng lúc đó Lý Ẩn mở miệng.


"Ta đã quyết định sáng tác sách đề tài quân sự. Quyển sách《 Tử Xuyên 》ta đã xem xong rồi. Khi đó ta suy nghĩ, trên chiến trường, điều quan trọng và gây chú ý nhất chính là khoảng cách giữa sống hay chết, giữa hy vọng và tuyệt vọng, nhất định điều ấy có thể tấu ra khải hoàn ca mỹ diệu trong lòng mọi người."


"Tiểu thuyết quân sự?" Di Chân có chút ngoài ý muốn, hỏi: " Về phương diện tri thức quân sự, học trưởng ngươi đã tìm hiểu qua sao?"


"Uh, ta đặt mua một tập san quân sự, trong đó có giới thiệu tất cả lịch sử phát triển tư liệuxác thực của rất nhiều cuộc chiến, ta đã hiểu rõ phương thức bày bố thế trận, sau đó mới quyết định có nên viết không. Đương nhiên, phương diện quân sự vẫn phải luôn luôn bổ trợ kiến thức rồi. Cảm giác chưa hẳn dễ dàng nhưng ít nhất đã có mục tiêu xác định."


"Sống ở giữa và chết... xoay chuyển hi vọng cùng tuyệt vọng sao?" Di chân lẩm nhẩm mấy câu nói đó, điều này không phải nàng vẫn thường nói cùng di thiên sao?


Cà phê đã được mang lên. Nhưng Di Chân lại không có uống cả sandwich cũng không có động.


Theo như Lý Ẩn nói làmlòng của nàng càng thêm run lên.


"Ngươi kỳ lạ thật sao không có biểu hiện gì hết vậy?"


Biểu hiện trên mặt di chân đầy kinh ngạc. Đối diện là ánh mắt Lý Ẩn có chút nhàn nhạt ôn nhu, ánh mắt ấy bao hàm từ sự quan tâm của hắn.


" di thiên hắn cũng đã vất vả nhiều a. Tuy ta không biết điều các ngươi đối mặt có bao nhiêu khó khăn, bất quá ngươi rất kiên cường đối diện với cuộc sống của mình. Ngươi sẽ không dễ dàng biểu lộ gương mặt yếu ớt của mình trước người khác, thế nhưng ta biết nội tâm ngươi thật rarất thống khổ. Không, phải nói ngươi đang rất sợ hãi một điều gì đó?"


Lý Ẩn lời vừa dứt..., bức tường chắn trong lòng Di Chân đã sụp đổ hoàn toàòa hắn đã xâm nhập sau trong nội tâm của nàng mất rồi.


"Ngươi làm sao biết?" Di Chân hỏi: "Ngươi tại sao biết rõ ta..."


"Rất đơn giản " Lý Ẩn trả lời: "Ta phát hiện, ngươi dù rất ít nhưng đã từng mượn một ít sách có nội dung bi kịch, hơn nữa ngươi rất để ý biểu hiện của di thiên trước những điều như khủng bố tử vong. Ngươi rất tích cực kết bạn với mọi người, một người như vật hẳn là khi ở một mình hay nơi vắng vẻ , có thể rất sợ hãi."


"Học trưởng..."


"Còn có vì sao chỉ có ngươi gọi ta là 'Học trưởng' . Bởi vì ngươi hi vọng có ai đó che chở mình, hi vọng ở trước mặt ta có thể lộ ra điểm nhu nhược, trong ngươi có một ý nghĩ muốn được bảo hộ."


Từng chữ châu ngọc từ miệngLý Ẩn nói ra hoàn toàn tương đánh trung tâm sự sau thẳm trong lòng Di Chân. Nàng chưa từng gặp tình huống như ngày hôm nay, nàng căn bản không có bí mật trước mặt lý ẩn. Giấu đằng sau nụ cười hằng ngày là nỗi bi thương cùng sợ hãi, cứ như vậy bị lột trần.


"Học trưởng ngươi đúng thiệt là " nàng cầm lấy tách cà phê nói: "Nói hay lắm như thể ngươi hiểu rất rõ ta... Đúng, kỳ thật ngươi nói cũng không có sai. Vấn đề của ta, cũng không phải phiền não bình thường, hơn nữa rất khó để thổ lộ với người khác. Ta chỉ có thể nói muốn giải quyết vấn đề của ta, chỉ sợ chỉ có sáng tạo ra một kỳ tích mới được."


"Đừng nói như vậy. Kỳ thật ta đối với tâm lý học rất cảm thấy hứng thú thôi." Lý Ẩn mỉm cười, nói: "Hơn nữa, ta phi thường cảm kích ngươi. Bởi vì cùng ngươi gặp mặt, ta phát hiện trên thế giới có rất nhiều chuyện mà ta không thể tưởng tượng lại sầu thảm như vậy. Ngươi tuy rất sợ hãi, nhưng lại rất lạc quan mà đối diện nhân sinh, ngươi không ngại được người khác bảo hộ, ngươi không ngại trốn tránh, điều ngươi để ý chính là mình có hay không có dũng khí đối mặt với cuộc sống mà thôi. Ta cuối cùng cũng minh bạch ý tứ của ngươi, nhân sinh của ta cũng không thể giống như mảnh ván che hòm quan tài được. Cho nên, ta sẽ thay mình lựa chọn một con đườngphù hợp để có thể đi tiếp. Di Chân, ngươi nhớ kỹ, vô luận ngươi làm cái gì, ta đều tin tưởng ngươi nhất định có thể sáng tạo ra kỳ tích. Ta chờ mong ngày đó sẽ đến. Bởi vì, ngươi là nữ tử xuất sắc nhất ta từng gặp!


Nhớ lại hơn nửa năm sau, cùng Lý Ẩn gặp nhau từng giây từng phút, hắn vẫn luôn là như thế, kiên cường, quả cảm, đã có ý nghĩ của mình, tựu sẽ nói đi ra.


Lý Ẩn bưng tách cà phêlên, nói: " Cà phê rất ngon, nếu để lạnh mà nói..., sẽ không ngon đâu."


"Học trưởng..." nội tâm Di Chân cái lúc này giống như đã có thể xác định được chính xác cảm xúc của mình.


Hắn sẽ sớm hiểu sao? Người bạn thân nhất của di thiên và nàng, cho tới nay hai người đều ôm chặt nội tâm sợ hãi, thủy chung không bao giờ thổ lộ tình cảm với ai.


Ngày đó, Di Chân cảm giác nội tâm rất nhẹ nhàng,áp lực cùng khẩn trương khi sắp đối mặt với huyết tự giảm đi rất nhiều.


Lý Ẩn muốn đưa Di Chân về nhà, đương nhiên là nàng cự tuyệt, điều này căn bản là chuyện không thể nào. Nàng lúc ấy phi thường kiên định nói: "Học trưởng, ngày kỷ niệm thành lập trường ta nhất định sẽ tới tham gia , nhất định!"


"Ân." Lý Ẩn nghĩ, bỗng nhiên nói: "Ngươi, đến lúc đó sẽ lên sân khấu hát một ca khúc như thế nào đây? tiếng ngươi nói rất không tệ, nếu nghe qua microphong.... hẳn là ok, mọi ngườ đều sẽ tán thưởng không thôi. Bản thân âm sắc củangươi rất tốt rồi, phát âm cũng rất chuẩn."


"Vậy sao?Vậy sẽ hát một ca khúc gì đây?" Di Chân hỏi.


"Đến lúc đó quyết định đi. Ta sẽ cùng nói với Hàn Chân. Như vậy... Chào tạm biệt gặp lại sau."


"Gặp lại, học trưởng."


Ngày đó, cứ như vậy trôi qua. Nhưng thân ảnh Lý Ẩn lại ghi sâu vào nội tâmDi Chân, không cách nào phai mờ nữa rồi.


"Cho dù là kỳ tích, ngươi cũng nhất định có thể sáng tạo ra. Ta chờ mong ngày đó sẽ đến. Bởi vì ngươi là nữ tử xuất sắc nhất ta thấy!"


Chính câu nói kia đã giúp Di Chân gắng gượng đến bây giờ, điều đó giống như là một loại tín ngưỡng tôn giáo giúp nàng đối mặt với sợ hãi, không điều gì có thể làm nàng lùi bước.


Ngày kỷ niệm thành lập trường, nàng tuân thủ ước định, hoàn thành huyết tựcòn sống trở về. Lần huyết tự ấy tương đối mạo hiểm, nhưng Di Chân vẫn thành công tìm ra sinh lộ.


Cũng tại kỷ ngày niệm thành lập trường, di thiên bị Tịch Nguyệt xuất hiện một cáchkinh diễm làm cho khuynh đảo. Mà đồng thời lúc Di Chân lên bục biểu diễn một ca khúc do chính cô viết lời và phổ nhạc. Bài hát tên là 《 cầu vồng kiều 》.


Nàng chứng kiến Lý Ẩn dưới khán đài, nhìn về phía nàng lộ raánh mắt thưởng thức cùng tán dương. Nàng cảm giác được cuộc đời của mình, có thể gặp được người nam nhân này, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc.


Nàng khi đó đã sa vào cái gọi là bi luyến ái. Nàng quyết định thực hiện theo lời Lý Ẩn chính là lập nên "Kỳ tích" . Tuy cuối cùng vẫn chưa có chính thức hoàn thành huyết tự lần thứ mười, nhưng nàng đã có thể rời khỏi nhà trọ kia.


Nhớ lại ký ức, nàng chậm rãi thưởng thức cà phê, nói: "Ta vì lời củahọc trưởng lập nên 'Kỳ tích " sống đến ngày hôm nay. Tuy nhiên, vẫn là kém một chút, vẫn kém một điểm nữa."


Trời đã hoàn toàn tối đen.


"Học trưởng?" Di Chân nhìn về phía Lý Ẩn bên cạnh, nhưng hắn không có nói câu nào. Trong hốc mắt của hắn, rõ ràng có lóng lánh một ít nước mắt.


Mặt hắn chăm chú nhìn vào Di Chân, một khắc này hắn phát hiện ánh mắt mình hoàn toàn tập trung vào người con gáitrước mắt, phảng phất vạn vật trên thế giới đều biến mất, vẻn vẹn chỉ còn lại một người trước mắt này.


Muốn nói cái gì cũng không biết phải làm sao, tựu là nói không nên lời.


0 giờ, chiếc xe lửa rốt cục cũng bắt đầu chuyển bánh. Mà về phần lúc nào có thể đến dạ u cốc, có lẽ chỉ có Bồ Mỹ Linh mới biết. Nhưng thật không ngờ, dạ u cốc so với tưởng tượng của bọn hắn còn xa xôi hơn gấp trăm bội...


Thời gian trôi qua, trong nhà trọ, mười hai hộ gia đình... rốt cục cũng bắt đầu xuất phát!

0 nhận xét:

Post a Comment