Chương
5: bóng dáng
"Tinh
Thần, những bức họa kia, ngươi xử lý như thế nào rồi?"
Trong
phòng khách xa hoa, Tinh Viêm đang ngồi trên ghế sa lon xem tivi, hỏi Tinh Thần
đang ngồi một bên xem báo: "Ngươi dường như có chút để ý tới mấy bức họa của
Bồ Mỹ Linh? Tuy vẽ chính xác không tệ, nhưng nội dung lại có chút khủng bố. Còn
không có đặc thù thời đại rõ ràng, thật sự rất kỳ quái."
"Ngươi
không bằng về đây ở đi." Tinh Viêm còn nói thêm: "nhà lớn như vậy, ta
một người ở cũng có chút buồn bực đây này. Như thế nào?"
"Không,
không cần. Ta vẫn là ở bên ngoài thuê nhà trọ thì hơn."
"Ngươi
vẫn chưa tìm được việc sao?"
"Việc
làm..." Hắn đem báo gấp lại nói: "Trước mắt chỉ làm vài việc vặt mà
thôi."
Nhiều
lần do dự, có nên nói cho Tinh Viêm biết sự tồn tại của nhà trọ không? Thế
nhưng hắn có khả năng tin tưởng sao? Không phải một hộ gia đình, căn bản không
có biện pháp tin tưởng nhà trọ có tồn tại. Hắn nhất định sẽ cho rằng mình mắc
chứng vọng tưởng, đến lúc đó, ngược lại không thể xin hắn kiến nghị cho những lần
huyết tự sau.
Đối
(với) Tinh Thần mà nói, mặc dù có Thâm Vũ hỗ trợ, hắn vẫn như trước không đủ
tin tưởng có thể chèo chống đến lần thứ mười huyết tự. Thâm Vũ, căn bản không
thể tin. Hạ Tiểu Mỹ chết, người khác không biết nhưng Tinh Thần rất rõ ràng.
Nàng
rõ ràng muốn giết chết Ngân Dạ cùng Ngân Vũ!
Đã
như vầy, mình cũng có khả năng trở thành vật thí nghiệm bị nàng bài trừ. Sau
này, sẽ có thể bị nàng thao túng đi giết người.
Mẫn
chết, đến nay vẫn là ác mộng khủng bố đối với Tinh Thần. Hắn như thế nào cũng
không thể tin được, mình rõ ràng đã giết chết Mẫn. Thật sự giết nàng!
"Nàng...
Quả nhiên... Là ác ma..."
Những
lời trước khi chết của Mẫn, Tinh thần vẫn còn nhớ rõ ràng.
Quả
nhiên? Quả nhiên là có ý gì? Chẳng lẽ Mẫn tiên đoán được ngày hôm nay Thâm Vũ sẽ
biến thành như thế này sao?
Điều
tra kỹ càng qua những chuyện có liên quan đến Thâm Vũ, phát hiện hai người vốn
không phải ở thành phố này. Tuy lúc trước trên internet có bộc lộ thân thế của
hai người, nhưng đã qua lâu như vậy, những websites kia đã tìm không thấy. Muốn
tiến thêm một bước điều tra là rất khó khăn.
Bất
quá, ít nhất cũng tra ra một việc.
Chính
là... dòng họ của Mẫn cùng Thâm Vũ, chính là Bồ!
Bồ
Thâm Vũ... Đây tuyệt đối không thể nào là trùng hợp! Tinh Thần đã nhận định, Bồ
Mỹ Linh khẳng định chính là phụ thân của Mẫn cùng Thâm Vũ! Như vầy, năng lực của
Thâm Vũ rất có thể là di truyền từ phụ thân.
Chẳng
lẽ Bồ Mỹ Linh tiến vào thành phố K cũng bởi vì tiến hành giao dịch với hộ gia
đình trong nhà trọ? Hoặc là trợ giúp mà không ràng buộc hộ gia đình?
Thậm
chí, hắn còn có một cái suy đoán táo bạo hơn.
Bồ Mỹ
Linh, có thể từng là một hộ gia đình? Mà năng lực này, có phải trong quá trình
chấp hành huyết tự được trao cho hay không? Dựa vào năng lực này, vượt qua mười
lần huyết tự chỉ thị rời khỏi nhà trọ?
Nghĩ
tới điều đó, Tinh Thần không có cách nào không thể để ý.
Thâm
Vũ là con gái Bồ Mỹ Linh, là tội ác loạn luân giữa hắn và Mẫn sinh ra. Mà năng
lực này là nàng được thừa kế từ hắn.
Nhưng
Mẫn không có năng lực này. Vì cái gì Thâm Vũ lại có? Ở giữa cái này có Huyền Cơ
gì không? Mẫn dưới tình huống như thế nào lại đoán được Thâm Vũ sẽ biến thành
"Ác ma" đây?
Điểm
này làm hắn càng ngày càng bất an.
Trước
mắt, thẻ đánh bạc của mình còn xa xa không đủ.
Trở
lại phòng, Tinh Thần đem những bức họa kia toàn bộ lấy ra.
Đến
tột cùng loại năng lực này có đặc điểm gì?
Mẫn
chết, làm Tinh Thần đến nay vẫn tràn ngập sợ hãi và áy náy. Vô luận vì lý do
gì, hắn đã thật sự giết người. Tuy hắn cứu Mẫn khỏi tự sát, nhưng không có
nghĩa hắn có thể giết chết nàng.
Mình
không có lựa chọn. Hắn không muốn chết trong huyết tự chỉ thị, bị những... Quỷ
hồn kia sát hại.
Cái
chết của A Tương, đối với hắn có trùng kích rất lớn. Thời điểm tiến vào nhà trọ,
lần thứ nhất cùng chấp huyết tự chỉ thị hình thành nên tình đồng bạn, thế mà cứ
như vậy chết trong lần thứ hai huyết tự chỉ thị.
"Đến
cùng, nên làm như thế nào?"
Lúc
này cánh cửa sau lưng Tinh Thần. Tay cầm cửa bỗng nhiên bắt đầu chuyển
động.
Sau
đó, cửa hơi rộng mở.
Một
cái tay tái nhợt, từ trong khe cửa duỗi vào!
"Không
hiểu nổi ah." Tinh Thần gắt gao chằm chằm vào một bộ tranh nói: "Giấy
cũng không có cái gì đặc biệt , không phải quan hệ tới giấy sao? Chẳng lẽ
nguyên nhân từ bút vẽ? Nhưng dùng cái gì để vẽ thì hoàn toàn không hiểu nổi."
Một
đôi chân trần, đạp trên sàn nhà mềm mại, từng bước một hướng về phía Tinh Thần
đang chăm chú xem bức tranh.
"Ân?
Cái bức này? Cái bức này phải.."
Một
gian phòng u ám, một nữ tử tóc dài mặc một thân quần áo trắng thuần, ngồi trước
bàn làm việc viết một cái gì đó.
Bức
tranh đằng sau, nữ tử này đem nó nhét vào một phong thư!
Phong thư?
"Đúng, đúng trùng hợp a? Làm sao có thể..."
Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng...
Cặp
chân kia, đứng ngay sau lưng Tinh Thần. Cánh tay tái nhợt chậm rãi nâng lên muốn
chạm vào lưng hắn!
Bỗng
nhiên trong nội tâm Tinh Thần rùng mình, hắn quay đầu lại xem xét sau lưng,
nhưng cái gì cũng không có.
"Thực
là.. Ta như thế nào càng ngày càng nghi thần nghi quỷ rồi. Đây là nhà mình
ah..."
Nhưng
nội tâm khẩn trương của hắn vẫn không thư giãn chút nào. Hắn đột nhiên cảm giác
được, vẫn nên trở về nhà trọ đi thôi. Tuy nội tâm nguyền rủa cái nhà trọ kia
trăm ngàn lần, nhưng nơi đó đích thật là chỗ an toàn nhất. Quỷ cho dù vào được,
cũng sẽ bị hút vào bên trong hắc động.
Nhưng,
những bức họa này vẫn nên để ở nhà thì tốt hơn.
Buổi
tối, mỗi hộ gia đình đều có tâm tư của riêng mình.
Hôm
nay là ngày 15 tháng 4. Ngày mai phải xuất phát tiến về thành phố S. Đến lúc
đó, đối mặt với huyết tự chỉ thị cát hung khó dò, ai cũng không biết còn những
ai có thể sống sót trở về.
Lý Ẩn
đến nay vẫn không thể tìm ra được thần bí nhân kia. Nếu như Ngân Dạ trở thành
minh hữu của người đó, như vậy đối với mình và Tử Dạ đều cực kỳ bất lợi. Huyết
tự lúc này đây, hắn và Tử Dạ phải tách ra. Không biết đến lúc đó, sẽ phát sinh
ra sự tình gì.
Phong
Dục Hiển phòng 402 bên cạnh, thì đang nằm trên giường, như có điều suy nghĩ.
"Nên
làm như thế nào mới nhìn thấy ngươi? Huỳnh? Chỉ cần có thể nhìn thấy
ngươi..."
Mà
Thượng Quan Miên đang ở trong nhà kiểm tra đạn dược. Đem tất cả vũ khí đều dấu
ở trên người, nàng lại đem hai quả lựu đạn đặt trên người. Tuy còn chưa chế tạo
ra Boom, nhưng lựu đạn là nàng lấy được từ trên người mấy tên được phái tới giết
nàng.
Cặp
mắt nàng, chỉ có lãnh khốc sâu không đáy. Không có bất kỳ vật gì có thể dừng lại.
Sở
dĩ mấy ngày trước đi ra ngoài, là vì nàng biết rõ tùy thời huyết tự chỉ thị sẽ
được tuyên bố, không bằng đem những người kia giết hết.
Bất
quá, tuy nàng đã làm xong vạn toàn chuẩn bị, nhưng thời điểm giết kim nhãn ác
ma Mông tu Đặc Tư lại bị thương. Việc bị thương là chuyện thường ngày nhưng
thương thế đối với huyết tự chỉ thị kế tiếp là rất bất lợi.
Cho
nên, nàng cũng chuẩn bị xong sát chiêu cuối cùng—— cấm dược.
Tổ
chức vì để cho sát thủ tại thời khắc mấu chốt có thể phát huy thực lực càng mạnh
hơn nữa, liền cho bọn hắn tiêm vào cấm dược
để đề thăng cường độ thân thể. Nhưng tác dụng phụ của cấm dược lên cơ thể
cũng rất lớn.
Đối
(với) Thượng Quan Miên mà nói, nhân sinh chính là thuần túy giết hoặc bị giết
mà thôi.
Nàng
chỉ là giết chết người muốn giết mình để sống. Hoặc là, một ngày đó bị những
người khác giết chết.
Cái
này là nhân sinh của nàng.
Còn
sống, không sao cả, chết đi, cũng không sao cả.
Đối
với nàng mà nói, thế giới bên ngoài, cũng đồng dạng là địa ngục.
Mà
Lý Ẩn và Tử Dạ, đang ở cùng một chỗ.
Đêm
đã khuya, hai người thảo luận về vấn đề sinh lộ đa trọng đã mấy giờ liền. Lý Ẩn
tuy còn chưa hoàn toàn tiếp nhận điều này, nhưng trước mắt chính xác có không
ít chứng cớ, biểu hiện sinh lộ đa trọng có khả năng tồn tại.
Kế
tiếp, là vấn đề đưa tin.
Giả
tạo thư tín mà nói..., yêu cầu về tình báo rất cao. Nhà trọ vì cân đối độ khó
huyết tự nhất định sẽ có biện pháp bổ cứu. Hơn nữa, tất sẽ xuất hiện nhắc nhở sinh lộ, hoặc quỷ sẽ giết
người.
Hiện
tại vấn đề là...
Còn
có thể tồn tại con quỷ thứ ba thứ tư hay không?
"Huyết
tự có khả năng tạo thành mê hoặc đối với chúng ta, nói cho chúng ta chỗ của
Quỷ hồn, để cho chúng ta đối với những nơi khác thả lòng cảnh giác. Nói cách
khác, khả năng ở nơi đó vẫn tồn tại vài con Quỷ hồn khác."
Kỳ
thật Tử Dạ cũng có cân nhắc đến điểm này. Từ nội dung huyết tự trước mắt mà xem xét, ít nhất có thể khẳng định,
Nguyệt Ảnh quán cùng Quầng Dương quán đều có Quỷ hồn tồn tại.
"Tùng
vị hạnh cùng Nhiệm Lý Ngang có khả năng không phải quỷ hồn muốn giết chúng
ta, mà ngược lại có thể sẽ trở thành 'Sinh lộ' . Đương nhiên đây cũng chỉ là giả
thiết. Thậm chí cũng có thể căn bản không phải là Tùng Vị Hạnh và Nhiệm Lý
Ngang."
"Vô
luận như thế nào, chúng ta... Nhất định phải tuyệt đối cẩn thận. Một chút chủ
quan cũng không thể có!"
Nửa
đêm 0 giờ.
Thâm
Vũ vẫn chưa ngủ được.
Mộ
Dung Thận đang ở sau lưng nàng xem tivi. Trên truyền hình là một bộ phim Hàn.
"Ngươi
lại thích xem phim Hàn? Ta thật bất ngờ đấy." Thâm Vũ có chút hăng hái
nhìn Mộ Dung Thận nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi đối với loại cốt truyện
thêu dệt nội dung vô cớ sẽ rất phản cảm chứ."
"Cũng
không có gì." Mộ Dung Thận bắt chéo chân, nói: "Tuy nội dung cốt truyện
rất khác với sự thật, bất quá, xem cũng không sao. Bởi vì ta rất muốn biết, những nam nữ nhân vật chính hoặc là do tai nạn xe cộ
mất trí nhớ, hoặc là bệnh nan y chờ chết, cái loại sáo lộ này có cái gì hấp dẫn
người xem? Nói cho cùng, bi kịch dễ tác động tới thần kinh con người hơn. So với
‘đại đoàn viên’ thì 'Mất đi " so với 'Đạt được' lại càng làm con người ta
ghi khắc."
Lúc
này, trên truyền hình nhân vật nữ chính hô to với mẫu thân: "Mẹ! Vì cái
gì, con và anh ấy là thật tâm yêu nhau , vô luận như thế nào con cũng thể mất
đi anh ấy, không có anh ấy con sẽ chết, mẹ! Van cầu ngươi..."
"Ngươi...
Ngươi không bình thường sao? Ngày mai hắn phải đính hôn với nữ nhân khác, ngươi
còn muốn đi tìm hắn? Ngươi..." nữ nhân trong màn hình hô: "Mẹ hắn sẽ
không tiếp nhận ngươi đâu, ngươi quên rồi sao? Cho dù trời sập xuống, ngày mai
có là tận thế, nàng cũng không cho các ngươi ở bên nhau! Ngươi tỉnh đi!"
Mộ
Dung Thận chứng kiến đoạn này bỗng nhiên nở nụ cười: "Những lời kịch này rất
thú vị. Không có người yêu sẽ chết mất sao? Cho dù thế giới này tận thế cũng
không cho phép lấy nhau? Con người tổng lại vẫn là yêu thích lối diễn kịch theo
phương thức dị đoan mà bên trong đầy mâu thuẫn."
"Bộ
phim này vì sao không cho phép bọn hắn yêu đương? Chênh lệch Giàu nghèo ? ân
oán Hai đời? Hiểu lầm? Là bệnh nan y hay là tai nạn xe cộ mất trí nhớ?"
Thâm Vũ bỗng nhiên cũng có chút quan tâm.
"Ân,
đúng ah, là nguyên nhân gì đây?" Mộ Dung Thận nghĩ nghĩ, nói: "Ta
quên mất rồi."
Bỗng
hắn tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, nói với Thâm Vũ trước mắt : "Lại nói tiếp,
có chút vấn đề đây. Cha mẹ của Tùng vị hạnh cùng Nhiệm Lý Ngang, vì cái gì
không cho phép bọn hắn yêu đương? Vấn đề chênh lệch Giàu nghèo dường như không
tồn tại, ân oán hai đời có lẽ cũng không có. Đến cùng là nguyên nhân
gì?"
"Về
điểm này..." Thâm Vũ tựa hồ cũng rất hoang mang: "Ta cũng không biết
rõ. Nhưng có một điểm có thể xác định. Lúc ban đầu, hai nhà cũng không phản đối
hai người yêu đương."
"Ah?
Vậy sao? Vì cái gì lại cải biến..."
"Điểm
khó hiểu nhất chính là chỗ này." Thâm Vũ trả lời: "Khi đó có lẽ đã
xảy ra chuyện. Nhưng ta lại không thể nào vẽ ra được. Có thể khẳng định việc xảy
ra phi thường đáng sợ, cái này chính là nguyên nhân hai nhà cản trở không cho bọn
họ yêu nhau, không tiếc đem hai người khóa dưới tầng hầm, cũng muốn chia rẽ bọn
hắn..."
"Có
thể khẳng định chính là..." Thâm Vũ nhìn bộ phim Hàn vẫn còn đang trình diễn
khí thế hừng hực nói: "Lý do tuyệt đối không giống nhau..."
"Có
ý tứ gì? Ngươi phát giác được điều gì sao?"
"Tuy
không thể nào xác thực được, nhưng thời điểm ta vẽ tranh xuất hiện một cái
bóng."
"Bóng?"
"Đúng.
Một bóng dáng phi thường đáng sợ, tựa hồ ở đoạn thời gian đó từng có một người,
bái phỏng qua Nguyệt Ảnh quán và Quầng Dương quán. Mà chính vì sự xuất hiện của
người kia mới đưa tới hai nhà kiên quyết cản trở hai người yêu nhau."
"Thế
nhưng ta không thể nào vẽ ra người kia, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ..."
0 nhận xét:
Post a Comment