5/30/2016

Posted by Unknown |
                            Chương 4: Mười ba năm trước đây (hạ)

  

"Tiêm Lăng, buông tha ta, ta biết sai rồi, buông tha ta..." Ảnh Tuyết nằm trên đất đau khổ cầu khẩn.


"Đêm đó, ta cầu các ngươi bao nhiêu lần? Ngươi nhất định sẽ không nhớ rõ, nhưng ta nhớ rõ, rất rõ, tổng cộng là sáu mươi ba lượt..." Quỷ ảnh lại níu lấy tóc Ảnh Tuyết tiếp tục ném cô ấy vào những cái ghế khác.


Quỷ ảnh cứ không ngừng níu lấy tóc Ảnh Tuyết hướng chung quanh quật cô ấy xuống, tầm đến hai mươi lần, khi cô ấy mình đầy thương tích mới ngừng lại, trên mặt toàn là máu tươi. Quỷ ảnh cười âm lãnh: "Hì hì hi... Ngươi xem, ngươi bây giờ trở thành bộ dáng gì, nếu để cho vị hôn phu của ngươi trông thấy, nói không chừng hắn sẽ từ hôn đấy! Hì hì hi..."


"Giết ta... Giết ta đi..." Ảnh Tuyết giờ phút này đã hấp hối rồi, nói chuyện cũng phải cố hết sức, hai mắt chẩy ra toàn là máu cùng nước mắt... nếu đổi thành là tôi, tôi cũng sẽ cầu khẩn quỷ ảnh giết tôi đi, bởi vì như vậy thật sống không bằng chết.


"Hì hì hi... Đêm đó, ta cũng muốn lập tức chết đi, nhưng các ngươi không có muốn, hại ta phải leo lên lầu 7 nhảy xuống, so với ngươi bị ném vào mấy cái ghế  kia đau nhức hơn nhiều." âm thanh của Quỷ ảnh rất âm lãnh khiến Ảnh Tuyết sắp phát điên, cô ấy che hai lỗ tai, lắc đầu nói: "Giết ta, giết ta đi..."


"Tốt, ta thành toàn cho ngươi! Lúc ta chết cái mũi cũng bị dập nát, cho nên ngươi cũng không thể chết một cách thật xinh đẹp được, để ta bóp chết ngươi! Tựa như Hương Bích, hai con mắt và cái lưỡi đều vươn ra..." Quỷ ảnh nói xong thò tay tới bóp cổ Ảnh Tuyết.


"Không..." Ảnh Tuyết dùng hơi thở mong manh nói ra câu nói sau cùng...


Lời khai của y tá Vương lại cường điệu hình ảnh Hà Ảnh Tuyết trước khi bị quỷ ảnh bức chết, cô ta bị quăng quật khắp phòng sau đó mới bị bóp chết. Nhưng Lưu Niên ở hiện trường án mạng tiến hành kiểm nghiệm sơ bộ thi thể, phát hiện không ít điều khả nghi: "Da đầu không có sung huyết, càng không có vết trầy xước bầm tím, trước khi chết không thể nào bị người khác túm tóc quật khắp nơi được. Hơn nữa, mắt và lưỡi của cô ta lồi ra , nhưng trên cổ một cái véo cũng không có, không phát hiện vết thương trí mệnh, nguyên nhân cái chết hẳn phải giải phẫu xong mới biết được, bất quá khả năng là cơ tim tắc nghẽn rất lớn."


"Lại là sợ quá mà chết?" Tôi không khỏi nhíu mày.


"Còn chưa có giải phẫu, không thể trăm phần trăm khẳng định, bất quá qua khám nghiệm sơ bộ thì có thể phán đoán như vậy, giải phẫu cũng chỉ là xác nhận lại mà thôi." Lưu Niên dứt lời cùng trợ thủ chuẩn bị đưa thi thể chở đi.


Lưu Niên rời đi, tôi mới chăm chú quan sát phòng tiêm thuốc một cái. Toàn bộ phòng tiêm thuốc ước chừng 100 m2, được chia thành hai phòng, mỗi phòng được xếp bốn cái cái ghế dài, nhưng hiện tại đều đã đông lệch tây ngã, bức tường đằng sau có một loạt cửa sổ, nhưng bởi vì không có lắp đặt điều hòa, cho nên toàn bộ đều được mở ra. Ngoài cửa sổ là một con đường cái, tuy mặt trời sớm lên rồi, nhưng đèn đường vẫn chưa có tắt.


Tôi quan sát cảnh vật chung quanh, còn Trăn Trăn đi đến bên cạnh y tá Vương chất vấn. Cô nàng vừa đến liền dùng sức đè bả vai của đối phương, hung ác nói: "Cô vì cái gì nói dối, tóc người chết căn bản không có bị túm, cô cùng hung thủ phải chăng là đồng lõa!"


Y tá Vương vốn vẫn đang trong sự sợ hãi liền khôi phục lại , "Oa" một tiếng khóc toáng lên, khiến Trăn Trăn giật mình, hại tôi đùa nghịch với cô ấy mãi mới có thể khiến cô ấy bình tĩnh trở lại. Tán gái mà nói, ảo thuật chính là thứ lúc nào cũng có tác dụng, trách không được hiện tại nam nhân ở Hồng Kông ai cũng đi học cái này. Sau khi cô ấy đã bình tĩnh lại, dần dần hồi tưởng tình huống lúc đó: "Quỷ ảnh túm tóc trên đầu Ảnh Tuyết, vì nhìn về phía cái bóng giống như túm tóc của cô ấy, thế nhưng... thật sự tóc của cô ấy không có bị túm lên, nhưng khi quỷ ảnh vung tay, cô ấy thật sự đã bị ném đi."


Về phần vấn đề cái cổ, câu trả lời của cô ấy cùng Trần lão bản cũng tương tự, chỉ là cái bóng chiếu đến trên cổ người chết, thì nạn nhân lập tức như bị người khác bóp cổ.


Kỳ thật y tá Vương cũng không có nói dối, chỉ là phán đoán chủ quan ảnh hưởng tới sự thật khách quan. Theo khẩu cung của cô ấy khiến bán án trở nên khó bề phân biệt. Đầu tiên có thể đưa ra kết luận của bốn hung án—— hung thủ cùng nạn nhân không có bất kỳ tiếp xúc nào, nhưng lại có thể ra lệnh cho nạn nhân với cách thức không thể nào giải thích được. Tiếp theo, hung thủ biết "Phân thân pháp", có thể hóa thành hai cái bóng, chẳng lẽ hung thủ không chỉ có một người? Thứ ba, cũng là điều khó lý giải nhất, hung thủ vì sao không cho y tá Vương chạy thoát?


Theo phương diện của hung thủ mà nói, quá trình gây án bị người khác thấy  tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nhưng theo bản án hung thủ tựa hồ luôn hữu ý vô tình có nhân chứng quan sát hết cả quá trình. Nếu như nói ba lần trước là vô tình, nhưng lần này tận lực ngăn cản Vương y tá chạy thoát giải thích như thế nào đây? Lệ quỷ đến cùng có mục đích gì?


Tình báo trong tay có hạn, hiện tại nghĩ về vấn đề này cũng chỉ lãng phí thời gian, không bằng tập chung thu thập tin tức. Bốn nạn nhân đều liên quan đến vụ án của Dư Tiêm Lăng tự sát mười ba năm trước đây, như vậy bắt đầu từ nơi xảy ra vụ án, chắc chắn có thể kiếm được chút ít thông tin.


Lúc đi vào cung thiếu niên, Diêu lão sư cũng vừa dậy xong tiết học, Trăn Trăn mặc kệ bà ta có nguyện ý hay không, kiên quyết kéo qua một bên vấn đạo: "Mười ba năm trước đây Dư Tiêm Lăng nhảy lầu tự sát ở chỗ này, cô là thầy của bọn họ, nên biết chuyện gì xảy ra đúng không?"


Diêu lão sư không chủ ý, lảng tránh ánh mắt của Trăn Trăn, qua loa nói: "Đều là chuyện hơn mười năm trước, hiện tại ta cũng không nhớ rõ ràng..."


Tôi cười nói: "Có lẽ tôi có biện pháp cho bà nhớ tới. La Hương Bích chết rồi, Phạm Tử Khiêm chết rồi, Hà Ảnh Tuyết cũng đã chết, còn có Lương Thi Vận, tất cả đều liên quan đến thảm án của Dư Tiêm Lăng, hơn nữa ai cũng đều bị một cái bóng quỷ bí sát hại..."


Tôi càng nói, sắc mặt Diêu lão sư lại càng khó coi, chỉ bằng vào phản ứng của bà ta phán đoán, khả năng bà ta là đồng lõa không lớn, nhưng không thể hoàn toàn loại trừ. Bà ấy trầm mặc thật lâu, tựa hồ vẫn đang do dự có nên nói thật ra hay không.


Tôi hướng Trăn Trăn đưa ánh mắt, sau đó nói với Diêu lão sư: " Bà không muốn nói, chúng tôi cũng không miễn cưỡng rồi, dù sao cũng đã chết bốn người, một hai người nữa cũng không quan tâm nhiều." Nói thực ra, tôi chính xác hoàn toàn không quan tâm việc hung thủ có thể giết thêm ai nữa, bởi vì nó giết càng nhiều người, thì manh mối lưu lại cũng càng nhiều, cơ hội để chúng tôi phá án càng lớn. Đương nhiên cái này cũng không đại biểu cho tâm hắc của tôi, bởi vì tình huống trước mắt xem ra, chúng tôi không thể biết được số lượng người mà lệ quỷ có thể giết. danh sách của cô ta bây giờ còn có thêm cả  tôi, Trăn Trăn, thậm chí tất cả thành viên quỷ án tổ.


Tôi nói hết lời liền làm bộ quay người ly khai, Trăn Trăn cũng phối hợp rất tốt, xoay người rời đi. Diêu lão sư hiển nhiên bị tôi nói trúng nỗi sợ hãi trong nội tâm, vội vàng lôi kéo hai chúng tôi lại, hướng bốn phía nhìn quanh. Xác định phụ cận chỉ có ba người chúng tôi mới nhỏ giọng nói: "Ta có thể đem mọi điều ta biết rõ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải cam đoan bảo vệ an toàn cho ta, hơn nữa tuyệt đối không thể nói cho người khác biết là ta nói."


" Bà nói, tôi không nhất định có thể bảo chứng an toàn cho bà, nhưng bà không nói, tôi có thể bảo chứng bà tuyệt đối sẽ không an toàn. Về phần giữ bí mật, bà có thể yên tâm, trừ chúng tôi cũng chỉ có Lương cục trưởng cùng mấy ông quan lớn mới có thể biết." Tôi hiện tại không cần nóng nảy, bởi vì đối phương so với tôi sốt ruột hơn nhiều. Tôi càng giở giọng lãnh đạm, lại càng có thể lấy được nhiều manh mối có giá trị.


Diêu lão sư tựa hồ có một phen đấu tranh tư tưởng, trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói ra thảm kịch được phủ đầy bụi từ mười ba năm trước đây——


Đây là chuyện làm ta cảm thấy áy náy nhất, tuy đã qua mười ba năm rồi, nhưng vẫn thường xuyên nằm mộng lại tình cảnh ngày hôm đó, cũng vì vậy mà mất ngủ nhiều đêm...


Mùa hè của mười ba năm trước, qua bằng hữu giới thiệu, ta nhận lời của vợ chồng Dư Triệu Quang. Muốn ta hỗ trợ cho con gái hắn là Dư Tiêm Lăng hoàn thành tâm nguyện, đương nhiên ta cũng được rất nhiều lợi từ hai người bọn họ. Bọn hắn muốn ta an bài sáu nữ sinh nữa cùng Tiêm Lăng sắp xếp vũ đạo một cách hoàn chỉnh. Lúc bắt đầu ta chỉ nghĩ chuyện này nghe thật nực cười, một nữ hài tử 14 tuổi có thể bố trí ra một bài vũ đạo giống thế nào đây? Thế nhưng mà nhận lời làm việc này ta cũng không mất gì ngược lại cũng được không ít lợi ích! Vì vậy, ta liền bảo Tiêm Lăng một mình nhảy trước cho ta xem một lần.


Khi Tiêm Lăng ở trước mặt ta phóng ra vũ bộ hoa lệ, ta liền ngây ngẩn cả người. Tuy cô bé chỉ là múa đơn một mình, hơn nữa còn không có nhạc phối, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được những điều mà cô bé muốn diễn tả ——vương quốc đồ chơi náo nhiệt, những món đồ chơi cuồng hoan, tràn ngập vui sướng... Thật sự quá hoàn mỹ, chẳng những bố trí vũ đạo hết sức đẹp mắt, mà cô bé biểu diễn không có âm nhạc những vẫn nắm giữ được tiết tấu trong từng động tác, căn bản ở cái cái tuổi này không phải dễ dàng mà làm được. Ở trước mặt cô bé, ta thật sự không dám nói mình là lão sư, bởi vì so với ta nó có tư chất ưu tú hơn nhiều.


Xem qua Tiêm Lăng biểu diễn xong, ta đối với màn vũ đạo ấy tràn ngập tin tưởng, tích cực cũng cô bé tập luyện, cũng tranh thủ thời điểm để có thể công khai biểu diễn. Bất quá, rất nhanh ta đã gặp một vấn đề nan giải, bởi vì cô bé cũng ít để ý đến nhạc phối, mà ta thì chưa từng nghe tổ khúc Petrouchka 3. Còn trong tay cô bé cũng chỉ là nhạc phổ, không có CD hoặc băng từ, trên thị trường cũng không tìm được chỗ nào có thể mua được. Về sau, ta cùng người phụ trách cung thiếu niên, Lô chủ nhiệm thương lượng một hồi, mới có thể mượn được ba học sinh của lớp âm nhạc tới, còn mang cả đàn Piano đến phòng múa để có thể thuận lợi bố trí vũ đạo hơn.


Nhưng mà, bắt đầu tập luyện về sau, lại có vấn đề mới xuất hiện. Trong ba người học sinh từ lớp âm nhạc, có một là con trai của Lô chủ nhiệm phụ trách thổi sáo, tên là Lý Lượng Dụ. Hắn yêu cầu ta an bài một nữ sinh tên là Tô Mộng Như đảm nhận nhân vật chính trong bài nhẩy.


Mộng Như tài năng quá bình thường, căn bản không thể đảm đương được nhân vật chính, cho cô ta tham gia tập luyện cũng là yêu cầu của Lượng Dụ, dù sao hắn cũng là nhi tử của Lô chủ nhiệm, mà Mộng Như lúc ấy là bạn gái của hắn. Em gái Mộng Như là Mộng Tinh cũng đồng dạng tham gia tập luyện.


Để tỷ muội Mộng Như tham gia tập luyện còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng đảm đương nhân vật chính, cho dù ta đáp ứng, thì Tiêm Lăng cũng sẽ không đồng ý. Cô bé làm sao có thể để người khác đảm đương vai trò chính trong sáng tác tâm huyết của mình được. Mọi người cũng vì chuyện này náo loạn một hồi, mà ta vì bo bo giữ mình, chỉ có thể để cho mấy người đó tự mình giải quyết.


Thái độ Tiêm Lăng rất cường ngạnh, tuyên bố nếu muốn đảm đương vai trò chính thì sẽ lập tức rời khỏi lớp học. Điệu nhảy này nếu thiếu đi cô ấy chẳng khác nào đã mất đi linh hồn, căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì. Hơn nữa cô ấy người là sáng tác, nếu rời khỏi thì chuyện tiếp tục luyện tập là không thể nào. Cho nên Mộng Như cuối cùng vẫn là bị ép thỏa hiệp. Thế nhưng không nghĩ tới, vậy mà trở thành ngòi nổ của một thảm kịch.


Đại khái sau khi tập luyện hơn nửa tháng, tuy biểu hiện của tỷ muội Mộng Như không có gì mới lạ, nhưng biểu hiện của những người khác đều rất xuất sắc, cho dù có biểu diễn luôn cũng không thành vấn đề. Nhưng thảm kịch chính là phát sinh ở thời điểm này...


Trước đêm tập luyện đó, Lượng Dụ đột nhiên kéo ta đến một bên, nhỏ giọng nói: "Đợi tí nữa trong lúc luyện tập, bà đi ra ngoài một lát rồi hãy quay lại." Ta hỏi hắn vì cái gì? Hắn lại uy hiếp ta: "Mẹ của ta nói có ý định muốn sa thải một số người không chăm chỉ làm việc, hi vọng người rời đi không phải là bà."


Tuy ta biết hắn muốn ta ly khai chắc chắn sẽ không phải chuyện gì tốt đẹp , nhưng thật sự là hắn có thể bảo cho Lô chủ nhiệm sa thải ta, cho nên ta chỉ dựa theo ý của hắn, trong lúc tập luyện lặng yên ly khai. Đại khái chừng một giờ thì ta quay trở lại sau khi đi dạo một vòng ở bên ngoài, lúc trở lại đã phát hiện có chuyện xảy ra.


 Khi đó ta phát hiện Tiêm Lăng không thấy đâu nữa, trên sàn nhà có ít vết máu. Đỗ Lễ Hiền phụ trách chơi đàn Piano té trên mặt đất đang rên rỉ, mười ngón tay hắn đều đã gãy đến nhìn không còn ra hình gì, trên quần áo để lại không ít dấu giày. Còn một nữ sinh tên là Mẫn Nghi thì đang trốn vào góc tường không ngừng nức nở. Ta ngăn Lượng Dụ đang chuẩn bị ly khai, hỏi hắn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn liền đẩy tay ta ra, không kiên nhẫn nói: "Chẳng qua chỉ chơi một trò chơi nhỏ, quan tâm làm cái gì! Lão tử cũng không phải đánh ngươi, đừng làm ta nóng giận nếu không thì C-K-Í-T..T...T một tiếng!" hắn liền dẫn những người khác rời khỏi đây.


Ta trước nhìn Mẫn Nghi, cô bé tựa hồ không có gì để nói, nhưng vẫn là không ngừng khóc, cho nên ta không để ý nữa, vội vàng nâng Lễ Hiền té trên mặt đất dậy, hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra? Sắc mặt của hắn tựa hồ không còn chút máu, mồ hôi đầm đìa cả người, dù có muốn nói chuyện cũng nói không nên lời. Ngón tay của hắn tựa hồ bị vật gì đó kẹp qua, tất cả đều biến dạng, xem bộ dạng chắc là phế nhân rồi.


Ta sợ hắn sẽ xảy ra chuyện, vội vàng dìu hắn đứng lên, định dẫn hắn đến bệnh viện. Thế nhưng vừa đi đến cửa ra vào lầu một, thì đã chứng kiến bọn người Lượng Dụ ở bên ngoài đang ồn ào. Nguyên lai Tiêm Lăng biến mất là vì cô bé chạy lên tầng cao nhất, nhảy xuống...


Diêu lão sư mặc dù không có tận mắt nhìn thấy sự tình, nhưng thông qua lời nói có thể suy đoán đại khái tình huống lúc đó—— Dư Tiêm Lăng cùng Tô Mộng Như bởi vì muốn đảm nhận  vai trò nhân vật chính nên trở nên mâu thuẫn. Họ Tô vì thế mà có ý định trả thù, khiến bạn trai nàng là Lý Lượng Dụ sai khiến Diêu lão sư rời khỏi phòng tập. Sau đó mấy người bọn họ thay nhau ngược đãi Tiêm Lăng, khiến cô ấy giận dữ tự sát. Rồi người nào đó thông qua quan hệ để cản trở điều tra, vậy nên mới xuất hiện dữ liệu ghi chép vụ án mơ hồ không rõ, việc này cũng không giải quyết được gì.


Xem ra, Dư Triệu Quang vì con gái báo thù là động cơ sát nhân rất lớn, nhưng ông ta vì cái gì đến bây giờ mới ra tay, tại sao ở mười ba năm trước không động thủ luôn?



Việc này cũng có không ít điểm đáng ngờ, thí dụ như tại sao Đỗ Lễ Hiền hai tay lại bị thương, có lẽ hắn lúc ấy muốn bảo hộ Dư Tiêm Lăng, vì vậy mà cũng bị những người khác công kích. Nếu quả thật là như thế, có lẽ có thể từ trên người hắn tìm được một ít manh mối.

0 nhận xét:

Post a Comment