Thâm
Vũ đối với đầu dây bên kia điện thoại hô to: "Này, ngươi... Ngươi chẳng lẽ
thật sự nguyện ý buông tha cho ba lượt ghi chép chấp hành huyết tự chỉ thị?
Ngươi nên biết cái này ý vị như thế nào? Hủy bỏ ghi chép liền sẽ không lấy trở
về được đâu! Ngươi chịu từ bỏ mạng sống của mình để cứu..."
Dưới
cùng của Huyết tự chỉ thị có một đoạn văn tự.
"Hủy
bỏ phòng ( ) hộ gia đình đang chấp hành huyết tự."
Lý Ẩn
dùng máu trên ngón tay viết vào trong dấu ngoặc số "403". Sau đó, ở
bên ngoài con số vẽ một hình chữ nhật.
"Như
vậy là được rồi." Sau khi làm xong tất cả, Lý Ẩn mới thở phào một hơi,
thân thể có chút lung lay hư thoát.
"Tử
Dạ, nàng có thể được cứu chứ? Vẫn là truyền tống về đại sảnh nhà trọ sao?"
Lý Ẩn đối với đầu dây bên kia điện thoại hét to: "Có phải hay không?"
Sau
đó điện thoại liền dập máy.
Thâm
Vũ thực không muốn tin tưởng đây là sự thật.
Làm
sao có thể? Bất luận kẻ nào đã trải qua sự khủng bố của huyết tự chỉ thị, sẽ
không ai nguyện ý đối mặt nhiều thêm một lần, huống chi là ba lần huyết tự chỉ
thị!
Lý Ẩn
đã hoàn thành bảy lần huyết tự chỉ thị, vốn chỉ cần ba lượt chấp hành huyết tự
nữa là có thể rời khỏi nhà trọ.
Mười
lần huyết tự chỉ thị có thể đạt được tự do, đây là quy tắc tuyệt đối của nhà trọ.
Chỉ cần có thể sống quá lần thứ mười, nhất định có thể ly khai nhà trọ.
Điểm
này, hoàn toàn không cần phải hoài nghi.
Thâm
Vũ đã gặp rất nhiều người vì mình mà bất chấp mạng sống của kẻ khác, mỗi người
đều vì có thể hoàn thành mười lần huyết tự, đều không từ mọi thủ đoạn, ngoại trừ
tánh mạng của chính bản thân mình, thì những kẻ khác chỉ là rơm rạ.
Cái
này mới là tư thái của nhân loại, mới là thế giới Thâm Vũ có thể sống sót!
Chỉ
có trong thế giớivặn vẹo, thì nàng- "Ác ma chi tử" mới có giá trị sống!
Thế
nhưng mà vì cái gì... Vì cái gì người nam nhân này, hắn rõ ràng nguyện ý buông
tha choba lượt, là ba lượt huyết tự ah, là ba lượt ghi chép chấp hành huyết tự
đấy!
Hắn
không phải tên biến thái Mộ Dung Thận, hắn cũng là người quý trọng sinh mạng. Hắn
không có khả năng không sợ chết, cũng không có khả năng không biết hậu quả khi
làm như vậy.
Chính
là hắn biết mà vẫn làm, còn không hề do dự.
Tình
yêu? Có thể giải thích hết thảy chính là vì tình yêu sao?
Tình
yêu đối với một nữ nhân còn chưa quen biết tới một năm có thể như thế này sao?
Là tình yêu thúc đẩy hắn làm ra quyết định như vậy sao?
Hai
mắt Thâm Vũ trợn tròn, nàng không ngừng thấy được những người trước đây trong
cô nhi viện nhạo báng, khi nhục, còn có Mẫn đối với nàng rất căm hận.
Cùng
với, người nam nhân kia, cha ruột của nàng, người lưu lại cho nànghuyết mạch bị
nguyền rủa.
"Nếu
như thế giới này, thật sự có người không thể bị ác ma dụ dỗ..." hai mắt
Thâm Vũ không ngừng tuôn ra nước mắt: "Như vậy ta giết chết nhiều người như
vậy, thao túng cái thí nghiệm này có ý nghĩa gì?"
"Không
thể... Không thể tồn tại!"
Hai
mắt Thâm Vũ cơ hồ muốn phun ra máu, diện mục nàng không ngừng vặn vẹo co rút,
toàn bộ máu trong người đều vọt hết lên đỉnh đầu.
Mà
lúc này, dưới đại sảnh nhà trọ.
Bỗng
nhiên Bùi Thanh Y nhìn sàn nhà hô lên: "Các ngươi xem!"
Một
thân ảnh mơ hồ bắt đầu hiện dần lên, sau đó... sau đó thân thể của Doanh Tử Dạ
xuất hiện trên sàn nhà!
Nàng
giờ phút này vẫn còn trong hôn mê, nhưng năng lực tự lành của nhà trọ đã bắt đầu,
ít phút sau liền tỉnh lại.
Vết
thương nơi cánh tay ở trong vụ nổ đã hoàn toàn hồi phục, thân thể cũng không có
chỗ nào không ổn. Khi chú ý tới nơi này là đại sảnh nhà trọ, bản thân nàng cũng
lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Vì
cái gì lại trở về nhà trọ? Không phải mình đã chết rồi sao?
Cửa
thang máy vừa mở, Lý Ẩn từ bên trong đi ra. Thời điểm hắn nhìn thấy Tử Dạ, trên
mặt tức khắc lộ ra thần sắc cuồng hỉ!
Nàng
còn sống!
Nàng
được cứu về rồi!
Hắn
vọt tới, ôm chặt lấy Tử Dạ đang nằm trên mặt đất vào ngực.
Giờ
phút này, im ắng không có âm thanh.
Đồng
thời, tại tầng hầm Nguyệt Ảnh quán.
Hai
tay của Thượng Quan Miên bị đứt đoạn, chảy rất nhiều máu. Giờ phút này nàng bảo
trì được thanh tỉnh là dựa vào cấm dược, nàng rất rõ ràng, với thương thế của
mình, trừ phi mau chóng trở về nhà trọ trị liệu, nếu không phải chết không thể
nghi ngờ.
Nàng
dùng sợi tơ cột dao găm, đem hai đoạn tay cụt kéo vào trong động, một đoạn thì
dùng miệng cắn, đoạn khác thì kẹp giữa hai chân.
Nàng
liên tục đem thân thể nhích sâu vào trong động, nhưng nàng bỗng nhiên cảm giác
đất đá sau lưng có chút lỏng lẻo.
Nàng
quay đầu lại, dùng chân đá mạnh một cái, bức tường này chẳng qua chỉ là dùng gạch
ngói bình thường xây thành, rất dễ dàng sụp đổ. Mà bên trong là một gian phòng
rất lớn.
Nàng
liền bước vào trong.
Trong
này có một cái giá sách, vài cái bàn lớn còn có thêm mấy cái rương hòm.
Nàng
chậm rãi đi tới trước giá sách, ngẩng đầu nhìn từng dãy sách vở cũ kỹ được bầy
biện trên kệ. Hơn nữa, ở bên trong vài cái rương còn thấy được mấy bức tranh.
Trên mặt bàn
cũ nát để một quyển nhật ký.
Đem
hai đoạn tay bỏ trên mặt bàn, nàng duỗi chân hất đôi giầy ra, còn tất thì dùng
miệng kéo xuống, sau đó dùng chân lật lật những trang nhật ký trên bàn.
Trên
đó viết:
"ngày
6 tháng 2 năm 1991”
Cái này là bản nhật ký thứ mười bảy của ta, tuy mỗi
lần ta viết nhật ký đều không bền lòng, kiên trì không được bao lâu, nhưng ta
hi vọng dùng bản nhật ký này để ghi nhớ lại.
Ta đại
khái đã minh bạch vì cái gì ta lại có loại năng lượng này rồi.
Năng
lực của ta là ác ma ban cho. Như vậy cũng đại biểu rằng, ta thuộc về ác ma.
Đã
như vầy, ta sẽ vì ác ma mà sống.
Nói
thật ta cũng không thích năng lực này, đối với ta nó không có chút giá trị gì,
nhưng ta lại rất ưa thích ghi chép lại tử vong của mọi người.
Cho
nên ta quyết định vì ác ma mà sống."
Tờ
thứ hai thì là:
"Ngày
13 tháng 2 năm 1991”
Sinh
hoạt tại căn phòng dưới mặt đất ở Quầng Dương quán và Nguyệt Ảnh quán thật sự rất
không tồi. Tuy ta nhìn ra được, Tùng Vị Hạnh và Nhiệm Lý Ngang đều không thích
ta. Nhưng Mẫn tựa hồ rất hợp với bọn họ.
Hôm
nay, ta nói với Tùng tiên sinh, hắn có tin tưởng có Thần và Ác ma tồn tại
không?
Tuyhai
huynh đệ nhà họ Tùng chẳng thèm ngó tới, nhưng Tùng tiên sinh thoạt nhìn bộ
dáng có chút hứng thú.
Hắn
nói với ta, khi hắn còn trẻ cũng rất tin tưởng vào quỷ thần, đã đến rất nhiều địa
phương, xác thực trên thế giới này có những tồn tại con người không với tới được
.
Sau
đó ta liền nói cho hắn biết...
Ta
chính là người phát ngôn của ác ma."
"Ngày
16 tháng 2 năm 1991”
Nhiệm
tiên sinh cũng tin tưởng vào năng lực của ta.
Bởi
vì lời tiên đoán của ta hết thảy đều hoàn mỹ. Hắn phát hiện, nữ nhi của hắn thực
sự hành hạ những chú mèo ở Nguyệt Ảnh quán đến chết. Tuy khó có thể tin, nhưng
mắt thấy là thật, hắn không cách nào không thể tiếp thu được.
Kế
tiếp, những lời tiên đoán của ta, từng cái từng cái thành hiện thực, làm bọn hắn
chỉ có thể tin tưởng.
Tùng
Vị Hạnh và Nhiệm Lý Ngang sẽ trở thành Quỷ hồn.
Nếu
cứ tiếp tục để bọn hắn yêu nhau mà nói... hai người đó sẽ trở thành lệ quỷ.
Thời
điểm ta đem tin tức này nói cho cha mẹ song phương, bọn họ ngay lập tức phản đối
đám cưới của hai người.
Gần
đây ta phát hiện ánh mắt của Mẫn nhìn ta càng ngày càng tối tăm phiền muộn."
"Ngày
20 tháng 2 năm 1991
Ta
thật sự rất cao hứng, Mẫn đã mang thai đứa con của ta.
Với
tư cách là người phát ngôn của ác ma, loại hành vi khinh nhờn thầnnày, tự nhiên
là ta muốn làm đấy.
Ta
nói với Mẫn, đứa bé này nhất định phải sinh ra, nếu không ta sẽ giết nàng.
Hơn
nữa, sau khi sinh ra hài tử, cho dù là nam hay nữ đều đặt tên là Thâm Vũ.
Bồ
Thâm Vũ. Con gái của Bồ Mỹ Linh ta.
Trong
vực sâu, mưa lớn vĩnh viễn không thể nào dừng lại.
Đây
chính là nguyền rủa ta giao phó cho đứa bé này. Nàng cùng ta đồng dạng, sẽ hóa
thân thành ác ma mà sống."
"Ngày
25 tháng 2 năm 1991
Tùng
Vị Hạnh và Nhiệm Lý Ngang đều đã bị nhốt vào trong tầng hầm này đây.
Tuy
ta không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, bất quá trên thực tế hai người sau
khi biến thành lệ quỷ vẫn ở tại nơi này. Có lẽ, ta nên nói cho cha mẹ hai người?
Được rồi, hiện
tại, quan trọng là ... Thâm Vũ.
Cái đứa bé
kia chính là tế phẩm tốt đẹp nhất mà ta dâng tặng ác ma.
Khả
năng không lâu nữa ta sẽ mang nàng trở về thành phố H. Tuy chỗ cũ của ta là ở
thành phố K, bất quá tạm thời không có ý định trở lại đó. Bởi vì, hiện tại còn
không phải là thời cơ tốt nhất tiếp xúc với cái nhà trọ kia."
"Ngày
2 tháng 3 năm 1991
Tùng
Vị Hạnh và Nhiệm Lý Ngang rõ ràng còn chưa từ bỏ a.
Bất
quá cùng ta cũng không quan hệ.
Ta sắp mang theo Mẫn rời đi. Không lâu sau, Thâm Vũ sẽ được sinh ra
rồi.
Cái bản
nhật ký này không bằng để lại ở nơi này đi? Tuy không biết qua bao lâu nữa,
nhưng cái nhà trọ kia có lẽ sẽ chọn nơi này làm địa điểm diễn ra huyết tự. Hộ
gia đình nào có thể chứng kiến những dòng chữ này, có thể nói là may mắn a!
Ha
ha, cũng không còn gì nữa, như vậy dừng bút tại đây.
Mặt
khác, hộ gia đình nào may mắn nhìn thấy cuốn nhật ký này..., như vậy, nhắc nhở
các ngươi. Cái kia chính là..." đoạn nội dung đằng sau Thượng Quan Miên
sau khi xem xong, một mực ghi tạc trong đầu.
Sau
đó, nhật ký đã kết thúc.
Thượng
Quan Miên xem hết tất cả nội dung liền khép bản nhật ký lại, sau đó dùng chân
đem nó nhét vào túi áo ngực
Nếu
như cấm dược mất đi tác dụng mà nói..., nàng liền sẽ vì mất máu quá nhiều mà
hôn mê ngay lập tức. Nhất định phải trong đoạn thời gian này tìm cửa ra.
Chân
của nàng gõ gõ vào bức tường, bỗng nhiên tới một đoạn tường, vừa gõ nhẹ bức tường
liền xoay một cái đẩy nàng qua bên kia. Nhìn kỹ lại, nàng đã tiến vào tầng hầm
của Quầng Dương quán.
Khoảng
cách phía dưới bên trái nàng, còn ba bậc thang nữa chính là cánh cửa sắt. Bên
trong phong tỏa linh hồn của Nhiệm Lý Ngang.
Nàng
bộc phát ra tốc độ nhanh nhất, vọt tới tầng một!
Thời
điểm Mộ Dung Thận chạy tới phụ cận nơi này, bỗng nhiên hắn nhìn thấy Thượng Quan
Miên từ bên trong Quầng Dương quán lao ra!
Nhưng
mà lúc này, cấm dược rốt cục không cách nào tiếp tục duy trìsinh cơ của nàng,
làm nàng ngã trên mặt đất. "Ai nha ai nha. Thực là đáng tiếc ah, tới được
một bước này rồi."
Mộ
Dung Thận đi tới trước mặt nàng, ngồi xuống nói: "Mất máu quá nhiều. Tiếp
tục như vậy mà nói..., sống không được bao lâu ah."
Mộ
Dung Thận đem túi ở sau lưng mở ra, bắt đầu tiến hành cầm máu. Sau đó, từ bên
trong lấy ra vài túi máu.
"Ngươi
vận khí không tệ, ta chuẩn bị đều là máu 0. Cho nên không cần biết ngươinhóm
máu gì, cũng có thể giúp ngươi truyền máu." Sau đó Mộ Dung Thận giúp nàng
tiến hành truyền máu. Không tiếp máu mà nói, nàng không thể trụ được tới khi về
nhà trọ.
Những
túi máu 0 này, là Mộ Dung Thận để tiện cho việc truyền máu nên chuẩn bị rất nhiều,
còn cả những túi máu giống nhóm máu của hắn nữa.
Căn
bản không có người nghĩ đến, Thượng Quan Miên ở trong tầng hầm thu được một cuốn
nhật ký của nam tử tên là Bồ Mỹ Linh.
Lúc
này, Tinh Thần đang trò chuyện với phụ thân qua vi tính. Rõ ràng phụ thân hắn lại
quên chênh lệch múi giờ, bây giờ ở Mỹ là ban ngày, thế nhưng mà ở Trung Quốc là
rạng sáng thời gian.
"Điều
tra ra rồi sao? Người tên Bồ Mỹ Linh?" Tinh Thần ngạc nhiên hỏi: "Kết
quả như thế nào?"
"Đúng,
Tinh Thần." Phụ thân nói: "Người nam nhân này, đã điều tra ra, hắn là
một họa sĩ có năng lực vẽ ra tương lai. Mà hắn đem nữ nhi của mình cường bạo,
thậm chí còn sinh ra một nữ hài! Công ty quản lý ở Trung Quốc đã tra ra hết thảy,
báo cáo nhanh cho ta. Hắn trước kia đích thật
từng là người ở tại nơi này."
Tinh
Thần ngừng thở, bức họa biết trước tương lai ? Cường bạo con gái sinh ra hài tử?
Cái này ý vị như thế nào?
"Bất
quá, khả năng biết trước cái gì chứ, không thể nào." Phụ thân lắc đầu:
"Nhưng cảm giác một người nam nhân như vậy đã từng ở qua nơi này có chút
không rét mà run."
"Hắn
rất giàu có sao? Biệt thự này xa hoanhư vậy..."
"Trên
thực tế, biệt thự này vốn là Tổ phòng của hắn. Nhưng về sau không biết vì cái
gì hắn bán nơi này đi, cầm tiền không biết tiêu xàì ở nơi nào nữa, càng về sau
càng lụt bại."
Căn
nhà tốt như vậy lại bán đi? Hắn đem tiền tới địa phương nào đây?
"Tóm
lại, ta vẫn đang tiếp tục điều tra người này." Phụ thân nói: "Bất
quá, trước mắt trong báo cáo nói, hắn bị cảnh sát bắt, đã tự sát trong
tù."
Bồ Mỹ
Linh... Đã chết rồi hả? "Nữ nhi của hắn có phải gọi là Bồ Mẫn hay không, nữ
hài tử được sinh hạ kia..." Tinh Thần hô lớn: "Có phải gọi là Bồ Thâm
Vũ? Nói cho ta biết, ba ba!"
"Đúng,
ngươi... Làm sao ngươi biết?"
Quả
là thế!
Đã
xác định không thể nghi ngờ.
Bồ Mỹ
Linh, hoàn toàn chính xác là phụ thân của Thâm Vũ! Ác ma đã sinh ra nàng! Đồng
thời, năng lực vẽ ra những bức họa tương lai, cùng là hắn di truyền cho nàng!
Nhưng
nếu nói là di truyền, vì sao chỉ có một mình Thâm Vũ nhận được năng lực này. Mà
Mẫn lại không có.
Chẳng
lẽ ở giữa điều này, bao hàm nguyền rủa cái gì sao?
Nếu
là như vậy mà nói...
Tinh
Thần bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Trong
căn nhà này... Có phải đã lưu lại,nguyền rủa của ác ma kia hay không?
Lúc
này, trong phòng 404.
Lý Ẩn
ôm lấy Tử Dạ đang nằm trên giường, sau đó nhẹ nhàng thoát quần áo của hai người.
Tuy
hai người đã mến nhau một thời gian, nhưng làm loại chuyện như thế này, cũng là
lần đầu tiên. Lý do cũng không phải là bảo thủ, mà cách yêu của hai người đã tiếp
cận với phương thức plato tình yêu.
Nhưng
trải qua huyết tự, suýt chút nữa mất đi nhau, Lý Ẩn lại càng là bỏ ra một cái
giá lớn để cứu lấy sinh mạng của Tử Dạ, hai người bây giờ... liền không bận tâm
điều gì nữa. Dục vọng có được đối phương bị triệt để đốt lên, cũng giống với
Ngân dạ và Ngân vũ lúc trước.
Lý Ẩn
một tay đem áo lót của Tự Dạ kéo ra.
"Lý
Ẩn..." nước mắt của Tử Dạ tuôn ra: "Đến đây đi, mau tới đi... Liền
cho chúng ta tạm thời quên đi tất cả..."
Lý Ẩn
cũng thoát nốt kiện nội y cuối cùng của mình, thân thể hắn đè lên người Tử Dạ...
Muốn
sống sót...
Chúng
ta muốn cùng một chỗ sống sót...
0 nhận xét:
Post a Comment