5/13/2016

Posted by Unknown |


Nghe xong Tiểu Dạ Tử miêu tả, Bùi Thanh Y nhìn về phiến rừng thẳm bên kia cầu.


Nơi đó... thực sự là hy vọng cuối cùng của hộ gia đình sao? Thật là như thế sao? Nhưng chỉ nghĩ tới nơi đó, trong nội tâm nàng đã xẹt qua 1 tia sợ hãi.


Đem dây sắt khóa 7 quỷ hồn kia làm đứt? Cái này có thể sẽ gây ra tử lộ toàn diện hay không?


"Thần cốc Tiểu Dạ Tử!" Bùi Thanh Y dùng Nhật ngữ hung hăng mắng: "Ngươi xem ta là chuột bạch sao? Để ta đi chịu chết cho ngươi phán đoán đó có phải sinh lộ hay tử lộ? Ngươi nghĩ hay quá nhỉ! Hoặc là ngươi cũng tới đi!"


"Ta chính xác đang chạy tới đây."


"A?" Bùi Thanh Y thoáng có chút kinh ngạc, lập tức nói: "Ngươi bây giờ ra sao rồi? Cắt đuôi được quỷ hồn đuổi theo ngươi chưa?"


"Ta cũng không rõ ràng lắm. Bất quá ta sắp tới rồi, ngươi cứ vào trước đi. Hiện tại phải tranh thủ thời gian, ngươi cũng nên rõ ràng, sau khi phát hiện sinh lộ, hạn chế lên quỷ hồn sẽ từng bước yếu đi."


Nghe thế, Bùi Thanh Y không tự chủ được rùng mình 1 cái. Thần cốc Tiểu Dạ Tử nói cũng đúng, sau khi phát hiện sinh lộ hạn chế của nhà trọ sẽ suy yếu, đây là quy luật được không ít hộ gia đình thâm niên xác nhận.


Vì vậy, nàng không dám do dự nữa, lập tức chạy thẳng về phía trước, đồng thời không ngừng làm dấu Thập tự, cầu nguyện kế tiếp không nên gặp phải Quỷ hồn.


Thông qua cầu treo, chạy qua 1 mảnh cây cối, rốt cục nàng chứng kiến cách mình không xa, có một tòa biệt thự giống với những gì Shimizu Tuyền Mỹ miêu tả. Xây dựng theo phong cách tây dương, có dại khắp nơi, 4 phía được dựng những cây cột màu trắng.


"Chính là chỗ này..."


Bùi Thanh Y lập tức chạy tới cửa lớn, mặc dù biết là hang hổ, nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Trước tuyệt cảnh, chỉ có thể mạo hiểm tiến vào!


Cửa lớn hoàn toàn rộng mở. Phía trước chồng chất từng mảnh cỏ dại tươi tốt, liếc mắt liền thấy được cảnh bên trong. Căn phòng rộng lớn, mặt đất được phủ bởi gạch men 2 mầu đen trắng, bên trong, từng cây cột màu trắng dựng lên san sát, trần nhà phải cao tới 10m.


Gian phòng Thần cốc Tiểu Dạ Tử miêu ta là lầu 1 hay lầu 2 ?


Không thể xác định cũng chẳng thể lựa chọn, nhất định phải xông vào tìm tòi một lần rồi. Bùi Thanh Y cắn răng, tiến vào bên trong.


Lầu một có thể nói nhìn một cái không sót thứ gì, chỉ có những cái cột kia ngăn trở tầm mắt. Bản thân căn phòng này khá lớn, cho nên nàng cần phải tìm tòi chung quanh.


Mặc dù biết thời gian không có nhiều, thế nhưng động tác của nàng không thể nhanh nổi. Mỗi 1 bước di chuyển, Bùi Thanh Y đều sợ hãi sẽ có con quỷ nào đó lao ra. Trong không khí áp lức tại đây, nàng cảm giác hô hấp có chút khó khăn.


"Thượng đế phù hộ, ngàn vạn lần không nên xuất hiện thứ gì a, ngàn vạn không nên..."


Bùi Thanh Y lần đầu tiên chấp hành huyết tự chỉ thị, vô luận nghiên cứu bao nhiêu huyết tự đi nữa, lần thứ nhất đối mặt với quỷ hồn vẫn cảm thấy sợ hãi từ trong cốt tủy.


Cùng lúc đó, Tiểu Dạ Tử đã chạy tới phía trước cầu treo.


Nàng lúc này ngay cả thời gian thở cũng không có, bước ngay lên cầu. Hiện tại thời gian phi thường gấp gáp. Nàng cắn răng, chạy như bat về phía bên kia.


Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy thanh âm!


Là ai? Ở nơi nào?


Tiểu Dạ Tử không ngừng nhìn chung quanh, bất kỳ một nơi hẻo lánh nào cũng không buông tha, thế nhưng không hề nhìn thấy bất kỳ bóng người nào. Nàng căn răng, tiếp tục chạy về phía trước. Thế nhưng, lại 1 lần nữa nàng nghe được tiếng người chạy bộ. Thanh âm đó rất gần, thế nhưng nhìn quanh tỉ mỉ thế nào cũng không thấy 1 ai.


Cuối cùng Tiểu Dạ Tử quyết định dứt khoát không để ý tới nữa, thẳng tắp chạy về phía bên kia cây cầu.


50% hi vọng, tựa hồ đã tan vỡ rồi.


Ngay thời điểm chạy tới giữa cầu nàng đột nhiên dừng lại. Bởi vì, nàng rốt cục đoán được âm thanh kia phát ra từ đâu rồi...


"Chẳng lẽ... ở ngay dưới cây cầu này?"


Lúc này, ngay địa phương bên dưới chỗ Tiểu Dạ Tử đang đứng, có 1 nữ quỷ toàn thân là máu, quần áo rách dưới bay phấp phới trong gió, thân thể treo ngược chỉ có 2 bàn chân chạm vào sàn cầu, thân thể đang không ngừng giãy dụa! Tiểu Dạ Tử cũng cảm giác được điều này.


Nàng lập tức tăng tốc. Nữ quỷ kia cũng tăng tốc chạy theo, cả người nàng ta không trọng lực, chạy theo bước chân Tiểu Dạ Tử bên dưới mặt cầu bằng sắt!


Rốt cục, khoảng cách tới bờ bên kia còn không tới 50 mét. Tiếng bước chân bên dưới mặt cầu vang lên càng dồn dập, trên trán Tiểu Dạ Tử đã túa ra đầy mồ hôi lạnh. Mà lúc này, 1 bàn tay trắng bệch bắt lấy 1 bên mép sàn cầu, sau đó 1 cái đầu lâu âm bạch hư thối thò lên!


Bùi Thanh Y đi tới lầu hai. Nàng dọc theo hành lang tìm kiếm gian phòng kia. Hiện tại còn chưa thấy xuất hiện bất kỳ Quỷ hồn nào, nhưng nàng rất rõ ràng, sau khi hạn chế bị suy yếu, 2 nữ quỷ muốn bắt nàng sẽ xuất hiện!


Nghĩ đến 2 nữ quỷ 1 đen 1 trắng khủng bố kia, Bùi Thanh Y sợ tới run rẩy, cả 2 chúng nó đều muốn đem nàng làm kẻ chết thay!


Lầu hai rộng lớn hơn nhiều. Cả 1 dãy hành lang chằng chịt những gian phòng đóng cửa, mà Bùi Thanh Y biết bản thân giờ phút này không được phép lui lại, chỉ được phép tiến lên.


Giờ phút này, trung quốc dại lục, thành phố K, nhà trọ khủng bố.


"Thì ra là thế, thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng suy đoán giống vậy sao?"


Trong phòng 404, Lý Ẩn và huynh muội Ngân Dạ, Ngân Vũ đang thảo luận về huyết tự này. Cuộc trò chuyện mới nhất với thần cốc Tiểu Dạ Tử, nàng đã tra được manh mối sinh lộ.


"Cũng có khả năng là bẩy rập." Ngân Dạ mở miệng: "Thần cốc Tiểu Dạ Tử là nhân tài phi thường quan trọng với hộ gia đình, vô luận như thế nào, phải nghĩ biện pháp bảo trụ nàng ấy."


Lý Ẩn thủy chung trầm mặc không nói.


"Làm sao vậy? Ngươi đang suy nghĩ cái gì sao? Lý Ẩn?" Ngân Vũ chú ý tới thần sắc tối tăm phiền muộn của Lý Ẩn, hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ thứ gì đó?"


"Không, không có gì..." Lý Ẩn lắc đầu: "Các ngươi cứ tiếp tục thảo luận đi, không cần để ý tới ta."


Bỗng chuông điện thoại của Lý Ẩn vang lên. Hắn lập tức cầm lên nhìn, là 1 dãy số lạ lẫm, không phải thần cốc Tiểu Dạ Tử gọi tới.


Hắn bấm nghe điện thoại.


"Này, " một thanh âm linh hoạt vang lên: "Vâng... là điện thoại của Lý Ẩn học trưởng sao?"


Lý Ẩn hơi sững sờ, hắn nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng miệng vẫn tự nhiên trả lời: "Ân, ta là Lý Ẩn. Ngươi là vị nào?"


"Thật tốt quá! Học trưởng, còn nhớ ta không? Ta là Di Chân!"


Lý Ẩn nghe đến cái tên này, lập tức nhớ lại 1 vị học muội thời đại học mà hắn rất ấn tượng. Về sau nàng đi nước ngoài liền không còn tin tức, mỗi lần họp lớp cũng không thấy nàng tham gia.


"Là ngươi? Sở Di Chân?"


"Ân. Là ta! Ah, thanh âm của học trưởng 1 điểm cũng không thay đổi, nghe nói học trưởng hiện giờ đang là tiểu thuyết gia internet? Đúng rồi, hiện giờ có tiện gặp mặt không?"


"Hiện tại... Gặp mặt? Hiện tại có chút không tiện..."


"Vậy a..." Đầu bên kia điện thoại, thanh âm dễ nghe dừng lại 1 chút lại nói: "Không sao, ta vừa về nước hôm qua. Liên lạc với Hàn Chân, người ta hỏi đầu tiên chính là học trưởng ngươi á!"


"Vậy sao?" Lý Ẩn cười khổ: "Di Chân, hiện tại ta có chút việc, cúp máy trước."


"Ah... Vậy tốt, học trưởng."


Cúp điện thoại, Lý Ẩn thở ra một hơi, đầu ngả ra sau tựa vào ghế sa lon, nói: "Sở Di Chân... Ta còn tưởng rằng về sau sẽ không gặp lại nàng nữa chứ."


"Là bằng hữu của ngươi?" Ngân Dạ tò mò hỏi: "Ta lờ mờ nghe được vài thanh âm, là nữ?"


"Ân." Lý Ẩn gật đầu: "Là học muội thời đại học. Sau khi nàng tốt nghiệp liền đi nước ngoài..."


"Như vậy ah." Ngân Vũ nói đến đây, đột nhiên cười hì hì: "Chẳng lẽ, là mối tình đầu của ngươi? Ta phải nói cho Tử Dạ biết."


"Cái gì, đơn thuần là bạn học cũ mà thôi, " Lý Ẩn vội vàng chuyển hướng chủ đề: "Hiện tại chờ thần cốc Tiểu Dạ Tử liên lạc. Đêm nay sau 0 giờ nàng có thể rời khỏi Đại Mộ Hắc Lĩnh rồi. Bất quá, từ Nhật Bản trở lại Trung Quốc, trong khoảng thời gian này đủ để quỷ hồn kia đuổi giết nàng, cho nên không tìm được sinh lộ vẫn như cũ rất nguy hiểm."


"Hoàn toàn chính xác..." Ngân Dạ cũng đồng ý: "Phải xem thần cốc Tiểu Dạ Tử có thể vượt qua lần huyết tử chỉ thị thứ hai hay không rồi."


Bùi Thanh Y mở cánh cửa kia ra.


Bảy thi thể hư thối treo cao 5m trên trần nhà. Thi thể xếp lại rất dày đặc, những con quạ không ngừng tụ tập bên cạnh.


Sợi xích sắt gắn liền 1 chỗ với vách tường, xem ra rất khó làm đứt.


Hết thảy, hoàn toàn giống với miêu tả của Tiểu Dạ Tử.


Bảy cỗ thi thể lúc này không hề nhúc nhích, giống như 1 thi thể chính thức. Bùi Thanh Y nhìn thấy ở gần đó có 1 cái bàn liền kéo qua.


Những thi thể trên đỉnh đầu làm nàng hoảng sợ, nhưng tổng so với nhìn không thấy địch nhân còn tốt hơn.


Sau đó, nàng đứng ở trên bàn, mới dùng tay nâng kìm sắt lên thì cửa bị đẩy ra, Tiểu Dạ Tử vọt vào! Nàng xông vào liền lập tức đóng cửa lại nói: "Mấy con quỷ kia đang lên lầu! Mau làm đứt dây xích!"


"Được... được!"


Bùi Thanh Y giơ kìm sắt lên kẹp vào xích sắt. Lúc này nàng cực kỳ khẩn trương, trên trán mồ hôi không ngừng rớt xuống. Kìm sắt vừa mới kẹp vào sợi xích, bên noài đã vang lên tiếng bước chân!


"Ah..." Nàng vội vàng liều mạng dùng sức, trong nội tâm không ngừng cầu nguyện: thần linh dạng gì cũng được, phù hộ cho ta thành công đi, van cầu các ngươi!"


Tiểu Dạ Tử dùng thân thể chặn cửa lại, sắc mặt của nàng cũng tràn đẩy khẩn trương và kinh hoàng.


Lúc này, Nhã Thần đang đứng trong rừng cây nhìn về phía phương xa.


"Thần cốc Tiểu Dạ Tử..." Hắn cảm giác con tim như bị dao cắt: "Ngươi, ngàn vạn lần không nên có sự tình gì..."


Dù sao, giữa hắn và Tiểu Dạ Tử đã xảy ra chuyện tình như vậy, trong nội tâm hắn không thể giống như trước coi nàng là người dưng. Hiện tại trong nội tâm hắn, hắn đã xem Tiểu Dạ Tử là nữ nhân của mình.


Cửa bị hung hăng va đập, thân thể Tiểu Dạ Tử nghiêng ngả ngã xuống đất! Ngay sau đó, cánh cửa bật mở! Từ bên ngoài thò vào 1 cánh tay đầy máu...


"Nhanh làm nó đứt đoạn đi!"


Tiểu Dạ Tử gào to khàn cả giọng, Bùi Thanh Y vẫn đang không ngừng dùng sức, thế nhưng xích sắt vẫn không thấy có dậu hiệu mảy may gì!


Lúc này, 2 người đã cảm giác tuyệt vọng.


Đến trình độ này, tất cả đều phí công sao?


Cái tay máu kia kéo chân Tiểu Dạ Tử lôi nàng ra ngoài, Bùi Thanh Y trượt tay, kìm sắt rớt trên mặt đất!


Mà xích sắt, rốt cục cũng đứt!


0 nhận xét:

Post a Comment