5/30/2016

Posted by Unknown |
                 Chương 4: Mười ba năm trước đây (thượng)


Tôi trở lại văn phòng quỷ án tổ vào lúc sáng sớm, hướng lão đại báo cáo tình tiết điều tra ngày hôm qua, tất cả những cái tên có hiềm nghi là hung thủ:


Đầu tiên là Dư Tiêm Lăng, tuy người này đã nhảy lầu tự sát cách đây mười ba năm trước. Nhưng hung thủ tự xưng là Dư Tiêm Lăng, hơn nữa theo khẩu cung nhân chứng, nạn nhân và hung thủ có quen biết, hơn nữa hung thủ còn biết rõ rất nhiều chuyện mà có lẽ chỉ có Dư Tiêm Lăng cùng nạn nhân mới biết được. Tuy nghe thập phần vớ vẩn, nhưng không thể bài trừ khả năng là lệ quỷ lấy mạng.


Tiếp theo là Dư Triệu Quang, vì con gái chết không minh bạch, cho nên báo thù tất cả những người có thể gây nên cái chết cho con gái cũng hợp tình hợp lý. Hơn nữa, hắn còn giỏi về vận dụng hiệu ứng ánh sáng, so với phương thức gây án như lệ quỷ cũng không khác biệt.


Thứ ba là Ôn Tú Bình, người này có động cơ đối với nạn nhân thứ nhất, Lương Thi Vận. Không bài trừ khả năng giết hai người còn lại để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát. Hơn nữa lúc Lương Thi Vận bị hại, bà ta cũng đang ở cung thiếu niên, nhưng không có nhân chứng. Nói cách khác là không có bằng chứng ngoại phạm.


Thứ tư là Diêu Hải Yến, tuy người này không có động cơ sát nhân, nhưng bà ta cùng thảm án mười ba năm trước đây có liên quan, hơn nữa giống như Ôn Tú Bình đều ko có bằng chứng ngoại phạm, không bài trừ khả năng là đồng lõa.


"Ngươi cho rằng ai có khả năng là hung thủ nhất?" Lão đại nhìn chằm chằm  vào biểu đồ xu thế thị trường chứng khoán trên máy tính, từ lúc tôi vào cho đến giờ mắt ông ấy vẫn chưa có rời khỏi đó.


"Dư Tiêm Lăng."


"Ngươi đến từ địa phủ ah?"


"Tôi lại không đủ gan để xuống địa phủ hỏi thăm." Tôi cười mỉa nói.


" Còn không đi điều tra phụ thân của nàng."


"Tôi nghĩ trước tiên nên điều tra Diêu Hải Yến, sự tình của mười ba năm trước đây, bà ta biết không ít, hơn nữa tôi cũng hoài nghi người cài then phòng múa chính là bà ta..." Thời điểm tôi đang nói, điện thoại trên mặt bàn bỗng vang lên.


Lão đại tiếp nghe điện thoại, "Ân" vài cái lấy lệ, rồi nói với tôi: " buông họ Diêu trước, ngươi cùng Trăn Trăn đi đến đường Nhân Dân một chuyến, Dư Triệu Quang cứ để Tuyết Tình cùng Tiểu Miêu đi giám thị."


" Đường Nhân Dân đã xảy ra chuyện gì?" Tôi vấn đạo.


"Lại có người chết!" Lão đại nói ra đáp án giống như trong dự liệu của tôi.


Án mạng phát sinh ở một bệnh viện nhỏ trên đường Nhân Dân, thời gian trong khoảng bốn giờ sáng. Người chết là một y tá, tên là Hà Ảnh Tuyết. Tính cả người này, thì những người có tên trong thảm án mười ba năm trước đây đã có bốn người bị sát hại, còn lại sáu người cũng rất có thể sẽ trở thành mục tiêu tập kích. Cái này đối với chúng tôi mà nói có tốt có xấu, chỗ tốt là phạm vi điều tra thu hẹp lại, chỗ xấu là chúng tôi nhất định phải mau chóng tìm ra hung thủ, nếu không sẽ có thêm sáu người bị hại.


Hiện trường án mạng là phòng tiêm thuốc ở lầu một của bệnh viện, lúc ấy Hà Ảnh Tuyết đang cùng một đồng sự gọi là Vương Lệ Vân phụ trách trông coi. Y tá Vương vẫn trong cơn ác mộng chưa bình đĩnh được kể lại——


Mùa hè thường rất nhiều người mở điều hòa, nhưng phần lớn đều chỉnh nhiệt độ rất thấp, đối với người lớn thì không sao, nhưng trẻ em rất dễ cảm lạnh mà phát sốt. Mỗi lúc trời tối thường có rất nhiều phụ huynh mang theo trẻ em đến khám gấp, chích là không tránh khỏi, cho nên chúng tôi cho đến trước nửa đêm vẫn bề bộn công việc. Vất vả đến nửa đêm về sáng, sau khi mọi người truyền nước xong rời đi, thì bệnh nhân còn lại cũng không nhiều, cho nên chúng tôi coi như cũng rảnh rỗi.


Nếu là mùa đông, thì lúc này chúng tôi có thể đi nghỉ rồi, nhưng mùa hè thì vẫn chưa được, nhất định phải  giữ đúng cương vị, bởi vì tùy thời đều  có người bệnh đến đây. Vì không muốn ngủ gà ngủ gật, tôi cùng Ảnh Tuyết ngồi nói chuyện phiếm, cho tới rạng sáng bốn giờ, thì chuyện đáng sợ xảy ra...


Lúc ấy Ảnh Tuyết đang nói về chuyện hôn sự của cô ấy, tháng sau thì họ sẽ kết hôn, những việc phải chuẩn bị nhiều không đếm xuể. Mặc dù có không ít chuyện khiến cô ấy phiền lòng, nhưng kết hôn là chuyện vui không thể nào che dấu được. Đương lúc cô ấy mặt mày hớn hở, thì đột nhiên tôi phát hiện trên vách tường sau lưng cô ấy xuất hiện một cái bóng của thiếu nữ tóc dài. Theo bản năng tôi hướng bốn phía nhìn quanh, toàn bộ phòng tiêm thuốc trừ chúng tôi ra, cũng chỉ còn hai phụ huynh đang ngồi nhìn con mình truyền nước, nhưng bất kể là ai, tóc cũng không có dài như vậy.


Ảnh Tuyết thấy tôi nhìn bốn hướng phía xung quanh thì hỏi, làm sao vậy? Tôi chỉ về phía sau lưng cô ấy, Ảnh Tuyết quay đầu lại nhìn thoáng qua thì sợ tới mức nhảy dựng lên. Bỗng một thanh âm hư vô mờ mịt của thiếu nữ đột nhiên vang lên: "Ảnh Tuyết, ngươi muốn kết hôn? Chúc mừng ngươi ah! Có tính mời ta uống rượu mừng không đây?"


"Ngươi là ai?" Ảnh Tuyết vừa nói vừa lui về phía sau.


"Làm sao vậy, quên ta rồi hả? Ta là Tiêm Lăng, Dư Tiêm Lăng, ngươi không phải đã nói tóc của ta rất đẹp, ngươi rất thích mà? Úc, hình như không phải, ta nhớ lầm rồi, phải nói là ngươi rất thích túm lấy tóc của ta, kéo ta ngã trên mặt đất, đúng không?"


"Ngươi, ngươi, ngươi... Quỷ ah! Cứu mạng ah..." Ảnh Tuyết đột nhiên thét chói tai, hướng cửa ra vào chạy tới, trong hoàn cảnh đang yên tĩnh, cô ấy thét lên giống như sấm sét, khiến hai đứa trẻ đều sợ tới mức khóc ré lên.


Quỷ ảnh trong tích tắc xẹt qua vách tường, ngăn cản Ảnh Tuyết chạy tới cửa ra vào, cô ấy càng không ngừng thét, chạy loạn bốn phía, thiếu chút nữa đụng đổ mấy chai nước truyền của hai bé. Những bậc phụ huynh kia trông thấy cô ấy bị quỷ ảnh đuổi theo, cũng đều sợ hãi, trong đó một người cha một tay cầm chai nước truyền, một tay ôm hài tử bỏ chạy ra bên ngoài, người kia thấy thế cũng ôm đứa trẻ còn lại rời đi. Tôi lúc ấy rất sợ hãi, muốn cùng bọn hắn chạy ra bên ngoài, thế nhưng chưa kịp chạy thì đột nhiên xuất hiện một quỷ ảnh khác ngăn trở đường đi của tôi, tôi sợ tới mức ôm đầu nhắm mắt lại ngồi thụp xuống, không dám động đậy một cái.


Tiếng thét của Ảnh Tuyết không ngừng quanh quẩn bên tai, tuy rất sợ, nhưng tôi vẫn không nhịn được mở mắt liếc qua. Vừa mở mắt liền phát hiện quỷ ảnh vẫn đang ở bên cạnh tôi, nhưng rất nhanh tôi phát hiện nó tựa hồ không có ý làm hại tôi, chỉ lẳng lặng giám thị.


Còn Ảnh Tuyết giờ phút này đã bị một quỷ ảnh khác bức đến góc tường, không còn chỗ trốn, đang co lại thành một khối không ngừng kêu "Đừng tới đây" . Quỷ ảnh đột nhiên phát ra tiếng cười âm lãnh: "Hì hì hi... Đêm đó ta cũng đồng dạng bảo ngươi đừng tới đây đúng không? Nhưng ngươi lúc làm như thế nào? Quên rồi thì để ta cho ngươi biết, ngươi lúc ấy nói tóc của ta rất đẹp, ôn nhu vuốt ve nó, giống như bây giờ..." Quỷ ảnh đưa tay lên vuốt tóc cô ấy rất nhẹ nhàng, rồi đột nhiên lạnh lùng nói: "Sau đó níu lấy tóc của ta, kéo tóc của ta..." Quỷ ảnh đột nhiên túm lấy tóc của cô ấy, hung hăng ném đến cái ghế dùng để nằm truyền nước.


Ảnh Tuyết văng đến cái ghế rồi cũng té trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Quỷ ảnh vẫn không có buông tha cô ấy, bay tới trước người Ảnh Tuyết, dùng ngữ khí nhu hòa nói: "Làm sao vậy, rất đau sao? Ta có phải hay không dùng sức quá mạnh? Hì hì hi... Đêm đó ngươi cũng như vậy, dùng hết sức lực, bất quá ta lúc ấy so với ngươi tốt hơn một chút, tối thiểu trong phòng múa không có nhiều đồ vật lộn xộn như vậy, hơn nữa ngươi cũng không có ý định quật chết ta..." Quỷ ảnh nói xong lại níu lấy tóc của cô ấy, hướng đến một cái ghế khác ném xuống.


"Tiêm Lăng, buông tha ta, ta biết rồi sai rồi, buông tha ta..." Ảnh Tuyết nằm trên mặt đất đau khổ cầu khẩn.



"Đêm đó, ta cầu các ngươi bao nhiêu lần? Ngươi nhất định sẽ không nhớ rõ, nhưng ta nhớ rõ, rất rõ, tổng cộng là sáu mươi ba lượt..." Quỷ ảnh lại níu lấy tóc Ảnh Tuyết tiếp tục ném cô ấy vào mấy cái ghế khác.

0 nhận xét:

Post a Comment