"Đầu tiên..."
Trên xe bus,
Thượng Quan Miên
mở bức họa ra, nói một câu: " Trước hết nên điều tra sự tình về
bức họa. Năm bức họa này phải chăng có tác giả, còn
có, những người trong bức
vẽ là nhân vật có thật trong lịch sử."
"Ân, cái này..." An Tuyết Lệ ngồi bên cạnh nàng nhìn bức họa nói: "Nếu như là bức họa của danh gia, rất có
thể lưu lại con dấu các loại gì đó. Bất quá ta
đối với quốc họa không có
nghiên cứu, cũng chẳng thể nói thêm gì."
"Bất quá, bức họa này vẽ rất tốt." Khâu Phi Phàm mở miệng nói: "Thật sự vẽ rất tốt, nhưng nhà trọ muốn chúng ta mang theo nó
đến tột cùng có ý gì đây?"
Trong lòng mọi người đều có 1 suy đoán khủng
bố. Chẳng lẽ, nữ nhân bên trong bức họa này
chính là quỷ hồn?
"Không nên đưa ra kết luận nhanh như vậy." An Tuyết Lệ phản bác:
"Chưa hẳn đã là như thế. Dù sao, nếu điều đó là thật, chẳng phải chúng ta muốn trốn cũng không trốn được, thật sự quá mức nguy hiểm. Cái này không ăn khớp với quy tắc độ khó
huyết tự mà Lý Ẩn Lầu trưởng từ trước đến nay vẫn cường điệu."
Hiện tại, cứ cách 2 ngày, trong nhà trọ sẽ
mở 1 hội nghị, nghiên cứu và thảo luận phương án ứng phó với huyết tự, cùng với phụ đạo tâm lý cho hộ gia đình. Đối với vài nội dung Lý Ẩn nhiều lần cường điệu, hộ gia đình cũng từng bước nắm rõ.
Nếu nói như thế... mọi người lại càng thêm khó
xác định. Đến cùng, sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Trầm tư nhìn bức tranh thủy mặc thật lâu, nhưng đều không có đầu mối. Cứ tiếp tục phát triển như vậy,
không hiểu sẽ phát triển ra sao? Ít nhất hộ gia đình vững
tin, huyết tự này có độ khó
tuyệt đối không phải của lần đầu. Huyết tự lần trước tại
nhật bản, mọi người đã lĩnh giáo đủ.
Lúc này, tới cuối cùng sẽ phát triển ra
sao, không ai đoán trước được.
Thượng Quan Miên cuộn tròn bức họa lại cất vào
trong hộp, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ không nói
một lời. Bốn hộ gia đình khác cũng lâm vào trầm mặc.
Mà khoảng cách 5 dãy ghế phía trước hộ gia đình, Sở Di Chân và Lâm Tâm hồ đang ngồi đó! Hai người trong tay cầm 1 tờ giấy.
"Thực không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng còn bảo tồn cho tới bây giờ, tờ giấy hoàn toàn không hề có vết
ố vàng." Lâm Tâm Hồ kinh ngạc lại khá khó hiểu nói: "Nhưng địa điểm ghi trên tờ giấy này là ở đâu? Người viết nhật ký có
phải đang đùa ngươi hay không?"
"Ta không rõ." Di Chân cầm trang giấy nhìn
thật lâu, sau đó gấp lại, nói: "Ta đến cùng có thể tìm
được Di Thiên hay không đây..."
Đúng lúc này, ghế ngồi gần với tài xế có 1 nam
nhân ngoại quốc đầu trọc đeo kính đen đột nhiên đứng lên, đi tới phía trước xe, đem bàn tay thò vào trong túi áo, nhanh chóng rút ra 1 khẩu súng!
Mũi súng chĩa ngay vào Thượng Quan Miên ngồi cuối xe bus!
" 'Thụy mỹ nhân' ." nam nhân ngoại quốc
đầu trọc mỉm cười nói: "Tuy ngươi đeo mặt nạ làm ta suýt chút
không nhận ra, bất quá tiếng nói của ngươi vẫn không thay đổi ah."
Nói được 1 nửa, 3 cây kim nhanh chóng bắn về
phía hắn, nhưng hắn đơn giản vung tay đã nắm được
3 cây kim kia.
Hết thảy phát triển quá mức đột ngột, các hành khách sợ tới mức kêu to lên, tài xế sắc mặt cũng
trắng bệch. Lúc này, lại có thêm vài tên ngoại quốc
đứng lên chạy tới phía trước, 1 tên dí súng vào đầu tài xế nói: "Tiếp tục lái xe! Dám nhiều lời, ta lấy mạng ngươi!"
Mà vừa rồi, bọn người An Tuyết Lệ nhìn thấy rất rõ ràng, là Thượng Quan Miên ném ra
những cây kim kia.
"Ngươi là ai?" Thượng Quan Miên đeo mặt nạ đứng lên, lạnh lùng nhìn nam nhân đầu trọc nói: " Gia tộc Eli Khắc Sâm phái tới? Hay là tàn đảng của 'Đọa thiên sứ'?"
" 'Đọa thiên sứ' ?" nam nhân đầu trọc cười
dữ tợn 1 tiếng: "Cái loại tổ chức đó cũng xứng để sai sử ta? Nếu không phải gia tộc Eli Khắc Sâm mở ra điều kiện quá mức mê người, ta căn bản chẳng muốn ra tay đối phó với ngươi. Ngươi có thể chết trong tay 'Minh Vương' lộ Phose, cũng nên cảm thấy vinh hạnh!"
"Minh Vương", danh hào này vưa ra, đôi mắt Thượng Quan Miên hiện lên 1 vẻ khó tin.
"Minh Vương", trong giới sát thủ có thể nói là
nhân vật đỉnh phong đứng trên đỉnh kim tự tháp, là
một siêu cấp sát thủ xuất thân từ Đông Âu, cùng với
"Tử thần"
đều là người độc hành, thù lao hắn thu cao đến kinh người, nhưng 1 khi xuất thân mục
tiêu khẳng định chết, chỉ cần bị "Minh Vương" phát tới " thông báo Tử vong ", thì không ai có thể thoát chết." Thông báo Tử vong " viết rất rõ ràng thời gian mục
tiêu tử vong, mà cho đến nay, chưa có người nào chết sớm
hơn hay muộn hơn thời gian đã đưa ra.
Có thể nói hắn là đệ nhất sát thủ trong thế giới ngầm châu âu!
Sau đó, "Minh Vương" Lộ Phose, tiện tay ném 1 phong thư
màu đen về phía Thượng Quan Miên, nàng nhanh tay tiếp được. Thượng Quan Miên xé mở phong thư, bên trong có 1 tấm thiệp màu đen.
"Căn cứ vào phong thư này, sau 5 tiếng
đồng hồ nữa sẽ lấy tính mệnh ngươi."
Lúc này, mấy nam nhân ngoại quốc còn lại
đang dùng súng bức bách hành khách giao ra điện thoại, phòng ngừa bọn hắn báo
cảnh sát.
"Năm tiếng đồng hồ?" Thượng Quan Miên
lạnh lùng nói: " Trong 5 tiếng đồng hồ này ngươi sẽ không giết ta?"
" 'Minh Vương' luôn tuân thủ lời hứa, đã thông báo thời gian tử vong thì sẽ không ra tay sớm hơn hay muộn hơn. Trong xe bus này 5 tiếng đồng hồ, ngươi có
thể tùy ý công kích ta, ta tuyệt đối sẽ không giết ngươi, cho dù tổn thương ngươi cũng không
nằm trong phạm vi phải chết. Đương nhiên, ngươi có thể sử dụng bất kỳ
vũ khí nào, ngay cả boom cũng được, chỉ cần
ngươi không thèm để ý đến sinh tử
những người trên xe này. Ha ha, như thế nào? Đương nhiên, ngươi muốn
chạy trốn là điều không thể nào,
người có thể chạy thoát trên tay ta, còn chưa có sinh ra!"
Hắn dùng tiếng anh để nói,
nhưng An Tuyết Lệ
cũng nghe hiểu được đôi chút.
An Tuyết Lệ và 4 người khác không dám mở miệng nói chuyện
với Thượng Quan Miên, bằng không chỉ sợ chưa về tới nhà
trọ đã sớm chết trong tay lũ ngoại quốc này!
" 'Minh Vương' tiên sinh." Một nam tử ngoại quốc cầm
súng đi tới bên cạnh Minh Vương nói: "Ngươi thật muốn cho nàng ta 5 tiếng đồng
hồ?"
"Đương nhiên. Các ngươi để tài xế lái xe đi
xung quanh thành phố 5 tiếng đồng hồ. Năm tiếng đồng hồ sau, ta sẽ tự thân giết nàng. Ân, dùng xe bus này làm quan tài cho ngươi rất thích hợp, 'Thụy mỹ nhân' . Vốn nghĩ giải quyết ngươi ở nơi yên lặng,
nhưng dường như ngươi đang muốn tới khu trung tâm. Ở nơi đó ra tay cũng
có chút phiền toái."
Mà lúc này, Di Chân cùng Lâm Tâm Hồ đang run rẩy giao điện
thoại cho 1 người ngoại quốc. Tổng số người ngoại quốc cầm súng
là 6 người, còn nam tử đầu trọc kia rõ ràng chính là người cầm đầu.
"Di, Di Chân " Lâm Tâm Hồ hạ giọng:
"Chúng ta, chúng ta sẽ chết à..."
"Không biết..." Di Chân trong lòng cũng hoảng sợ: "Xem tình huống đi, bọn hắn dường như hướng về nữ
nhân phía sau kia mà tới..."
Thượng Quan Miên đem cái hộp để bức tranh thủy mặc
bỏ vào trong balo sau lưng: "Năm tiếng đồng hồ? Trong đoạn thời gian này tuyệt
đối không giết ta?"
Thanh âm của nàng ngày càng lạnh, 1 chữ cuối cùng xuất ra khỏi miệng nàng liền rút ra 1 khẩu súng, hướng
về phía Minh Vương bóp cò!
Trong xe bus không gian trốn tránh có hạn, hơn nữa Thượng Quan Miên bắn ra phát súng thứ nhất liền bắn
ra phát súng thứ 2!
Mà "Minh Vương" trong nháy mắt khẩu
súng xuất ra đã tính toán tốt phương vị (phương hướng và vị trí) , thân thể
giống như U Linh lập tức né tránh, sau đó phóng nhanh về phía Thượng Quan Miên, lăng không đá ra 1 cước trúng cổ tay Thượng Quan Miên, thân thể nàng bị hất văng vào lan can xe!
"Ta còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại,
không còn gì hơn cái này sao."
Minh Vương nói xong liền buông chân xuống: "Đừng gấp gáp như vậy, ta cho ngươi 5 tiếng đồng hồ. Cứ từ từ."
Nói dứt lời, Thượng Quan
Miên lập tức nâng bàn tay cầm súng lên, Minh Vương bắt được cổ tay nàng, bẻ gập lại, Thượng Quan Miên kêu thảm một tiếng, tóc nàng bị Minh Vương túm lấy, hung hăng ấn xuống sàn xe!
"Ai nha, không phải bảo ngươi chuẩn bị một
chút sao? Vừa mới bắt đầu, tay phải đã bị ta bẻ gãy, cái
này không phải rất tệ sao?"
Lực lượng của Minh
Vương rất khủng bố! Lúc trước cho dù đối mặt với
"Kim nhãn ác ma", Thượng Quan Miên cũng có lực đánh 1 trận, thế nhưng hôm nay lại bị Minh Vương áp chế đến nước này!
Danh xưng đệ nhất sát thủ châu âu, quả nhiên
không phải nói chơi!
Lúc này, Thượng Quan
Miên lại nâng tay trái lên,
lập tức xuất hiện 1 khẩu súng nhắm ngay đầu Minh Vương, còn chưa kịp nổ súng, bàn tay Minh Vương nhanh chóng nắm lấy nòng súng, bẻ
cong, viên đạn bắn lên sàn xe!
Quá trình này chỉ diễn ra có vài giây, bọn
người An Tuyết Lệ, Khâu Phi
Phàm nghẹn họng nhìn trân trối. Mà song phương đều sử dụng súng có gắn ống giảm
thanh, ở phía ngoài xe bus không ai phát hiện được. Hơn nữa, hiện tại xe buýt cũng đang từng bước tiến vào khu trung
tâm.
"Người này..." An Tuyết Lệ lắp bắp
nói: " Không phải là quỷ hồn
trong huyết tự đó chứ?"
"Không biết..." Lí Kiện Phi chợt nhớ
tới cái gì, nhẹ nói: "Ta hiện tại ngược lại hy vọng quỷ hồn xuất hiện, thu thập hết đám người này. Nhà trọ còn cho chúng ta sinh lộ, thế nhưng thằng này chắc chắn sẽ không..."
Rõ ràng dùng tay bẻ cong nòng súng, man lực bậc này, hành khách nhìn thấy đều cảm giác thất kinh. Di Chân cùng Lâm Tâm Hồ cũng hít 1 hơi lạnh không thể tin được.
Nhưng Thượng Quan Miên dưới tình huống tay phải bị thương, bỗng nhiên ngóc đầu lên dùng lực đập vào ngực Minh Vương, 2 chân bay lên đá về phía hạ bộ đối phương!
Chiêu thức ấy tuy âm độc, nhưng đối với nam
tính, lại là chiêu trăm phát
trăm trúng!
Dưới tình huống nàng làm ra 1 loạt động tác, lãnh ý trên mặt Minh Vương lại càng
lớn, hai tay hắn túm lấy 2 chân Thượng Quan Miên nâng cả người nàng quay 1 vòng, ném về phía sau xe!
Thân thể Thượng Quan
Miên bị ném tới phía sau xe
bus, đụng phải 1 thanh niên mới dừng lại.
Hiện tại, nàng đã minh bạch, bản thân không
phải đối thủ của "Minh Vương" Lộ Phose, 1 bước bay lên muốn lao ra khỏi
xe bus!
Nhưng 1 cánh tay hữu lực túm lấy cổ nàng, sau đó đem nàng nện xuống mặt đất, một chân dẫm lên lồng ngực!
"Ta nói rồi, mục tiêu ta nhìn chằm chằm
vào, không người nào có thể sống. Nếu không phải ta đã phát đi ' thông báo Tử vong ', ngươi bây giờ thực sự phải đi gặp Minh Vương
rồi."
Trên trán Thượng Quan
Miên chảy máu, bàn chân nặng nề
dẫm trên lồng ngực làm nàng không thể ngồi dậy.
"Tốt rồi, năm tiếng đồng hồ rất dài. Chầm chậm nghỉ ngơi đi. Hưởng thụ 1 chút thời gian nhân sinh cuối
cùng đi thôi."
Sau đó, hắn liền dời bước về chỗ cũ, thậm chí đưa lưng
mình về phía Thượng Quan Miên. Cử động khinh thị bực này nói rõ, hắn hoàn toàn không đem Thượng Quan Miên để vào mắt.
Thượng Quan Miên đứng lên, một tay bắt lấy lan can, nhìn "Minh Vương" lộ
Phose trước mắt.
Tình huống hiện tại cho thấy, nàng căn bản không phải đối thủ của hắn.
Cơ hội, cũng chỉ có trong quá trình chấp hành huyết
tự chỉ thị!
Một khi Quỷ hồn hiện thân, như vậy, ngay cả "Minh
Vương" cũng không có hy vọng
sống sót!
Đột nhiên...
"Này, các ngươi như thế nào lại ôm mấy cái hộp
hình chữ nhật?" Một nam tử ngoại quốc dùng súng chĩa
vào 4 người An Tuyết Lệ nói: "Các ngươi là đồng lõa của Thụy mỹ nhân a? Đây chẳng lẽ là thứ gì rất trọng yếu?"
"Có phải boom hay không?" 1 người bên cạnh vội nói: "Nếu
là boom mà nói..., đừng cầm súng chĩa vào ah!"
"Ngươi đưa cái hộp cho ta!" nam nhân ngoại quốc kia không kiên nhẫn dùng chút tiếng trung sứt sẹo
nói: "Nếu không ta lập tức giết ngươi!"
Người bị hắn chĩa súng vào chính là An Tuyết Lệ!
"Này... đồ vật bên trong rất quan trọng" An Tuyết Lệ vội vàng lắc đầu, nói: "Bên trong chỉ là 1 bức họa mà
thôi, không có boom. Các ngươi xem..."
Nàng vừa muốn mở cái hộp ra lại bị nam nhân kia cho
1 bạt tai, nổi giận mắng: "Bắt nó cho ta! Ngươi
muốn chết phải không?"
An Tuyết Lệ lập tức chuyển ánh mắt cầu cứu về phía Thượng Quan Miên, nhưng lúc này bản thân nàng ta còn khó
bảo toàn, sao có thể quan tâm tới nàng.
"Cầu ngươi, đừng lấy đi thứ này, nó rất quan
trọng với ta..."
Minh Vương bỗng mở miệng: "Các ngươi như
thế nào lại lề mề như vậy? Dù sao súng cũng có ống giảm thanh, trên đường kề nơi này cũng đã ít xe qua lại. Bốn người này đều giết đi cho rồi, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết bên
trong là cái gì sao?"
Những lời này dùng tiếng anh để nói, Di Chân đã từng ra nước ngoài đương nhiên nghe hiểu. Nàng nghe được câu này, lập tức đứng lên dùng tiếng anh lưu
loát nói: "Dừng tay!"
Người đang định nổ súng cũng ngây ngẩn cả
người, ngạc nhiên nhìn Di Chân đứng lên.
Minh Vương chậm rãi bước về phía Di Chân, ghé sát vào gương mặt nàng mở miệng: "Ah?
Vị tiểu thư này, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho người của ta 'Dừng tay'?"
An Tuyết Lệ lúc này đã sợ tới mức mềm nhũn, đột nhiên cái hộp trên tay rớt xuống, cái nắp bật ra, làm bức tranh bên trong rơi ra ngoài, chậm rãi hé mở.
Nam nhân ngoại quốc nhặt bức tranh lên xem xét, nhưng lại sững sờ.
Bức tranh vẽ 1 nữ tử đang ở trong 1 tòa lầu
các, nhưng điều khiến người ta kỳ quái chính
là, trên trán nữ tử này có 1 vết rách rất rõ ràng, làm tổng thể gương mặt
lộ ra 1 vẻ đáng sợ.
An Tuyết Lệ lập tức bắt lấy bức họa, nàng cũng nhìn
thấy vết rách kia.
Nàng rất vững tin, lúc trước nữ tử này... trên trán vốn không hề có vết rách!
0 nhận xét:
Post a Comment