Trên bàn trà kia
căn bản chỉ để 1 bình hoa trống, lúc vừa tiến vào vẫn là như thế, nhưng Di Chân
chỉ mới ra ngoài 1 hồi, đã xuất hiện Diên Vĩ hoa!
"Cái này là
chuyện gì vậy, Di Chân?" Tịch Nguyệt nhìn về phía Di Chân, trong mắt nàng
chỉ có bất lực và tuyệt vọng.
Di Chân cũng
không kinh ngạc với loại tình huống này, trải qua nhiều huyết tự như vậy, nàng
rất rõ ràng, một khi bị cuốn vào trong huyết tự, vô luận phát sinh tình huống
quỷ dị cỡ nào cũng không hề kỳ quái.
Nhưng hộ gia đình
có thể thông qua sinh lộ tìm đường sống , còn Tịch Nguyệt thì sao? Nàng trong
huyết tự này chỉ có tư cách là "Đạo cụ" mà thôi, dưới tình huống thế
này, chuyện gì phát sinh cũng không biết được.
Tịch Nguyệt lao
xuống giường, túm lấy vài bông hoa trong bình rút ra, lại vọt tới trước cửa sổ
đem nó ném xuống dưới! Tiếp theo nàng co rúc trong góc tường, không ngừng khóc
thút thít.
"Không muốn,
không được qua đây, đừng tới tìm ta!"
Di Chân lập tức
chạy tới, ôm lấy 2 vai nàng nói: "Nói cho ta biết, Tịch Nguyệt. Đến cùng
đã xảy ra chuyện gì? Ngươi và Vương Thiệu Kiệt đến cùng đã từng phát sinh
chuyện gì?"
Nếu như là hộ gia
đình mà nói..., muốn giải trừ quỷ hồn thì không cần biết nguyên nhân, nhưng Tịch
Nguyệt lại không phải hộ gia đình mà cũng bị liên lụy vào, vậy chứng minh nàng
rất có thể có mối quan hệ rất lớn tới cái chết của Vương Thiệu Kiệt. Đã biết
điểm này, vậy sẽ có biện pháp giải quyết nguyền rủa. Mà bản thân Tịch Nguyệt rất
có thể biết rõ hết thảy chân tướng.
"Ta, ta
không biết!" trên mặt Tịch Nguyệt vẫn còn đầy nét khủng hoảng và sợ hãi,
nàng chỉ không ngừng khoát tay, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng Di Chân.
Nàng rất hiển
nhiên đang nói xạo.
Di Chân đối với
điểm này càng thêm xác định. Bất luận thế nào, không nói rõ ràng mọi thứ, nàng
không thể tìm được phương thức giải quyết sự việc. Hiện tại cho dù rời khỏi nơi
này cũng không có chút ý nghĩa nào. Huyết tự chỉ thị không đề cập tới địa điểm
chấp hành, nói cách khác, vô luận ở đâu, Nghiêm Lang cùng Tịch Nguyệt hai người
đều không thể thoát khỏi ác mộng này.
"Nói cho ta
biết, Tịch Nguyệt!" Di Chân vẫn không chịu từ bỏ, lớn tiếng nói:
"Ngươi có biết sự tình nghiêm trọng như thế nào không? Đây không phải chuyện
đùa giỡn đâu! Nếu sự việc cứ tiếp tục phát triển, ngươi, Nghiêm Lang, kể cả đứa
bé trong bụng ngươi đều có thể gặp bất trắc! Cho nên ngươi nhanh nói hết sự
tình cho ta biết! Ta cam đoan với ngươi, bất luận ngươi nói gì, ta cũng không
nói với người khác!"
Nàng đoán, Tịch
Nguyệt đang lo lắng mấy thứ gì đó.
Lúc này, Nghiêm
Lang mở mắt. Hắn đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là 1 đám đồng sự. Hắn nhìn
chung quanh, dường như đang ở trong bệnh viện.
"Tiểu
Nghiêm, ngươi đã tỉnh?" quản lý phòng thị trường đứng bên cạnh, trông thấy
hắn tỉnh lại liền thở ra nhẹ nhõm: "Thiệt là dọa chết người, nhìn thấy
ngươi hôn mê trong thang máy, chúng ta liền vội vàng mang ngươi tới bệnh viện."
Lúc này đại não Nghiêm
Lang một mảnh hỗn độn, qua 1 hồi hắn mới nhớ lại, hắn đã thấy cái ghế nhuốm máu
kia! Cảnh tượng kinh khủng lại lần nữa xuất hiện trong đầu hắn, làm cả người
hắn sợ hãi, lập tức ngồi bệt xuống.
Sau đó hắn nhớ
tới cú điện thoại của Tịch Nguyệt, những lời mà nàng đã nói.
"Chẳng lẽ là..."
Một giả thiết
khủng bố hiện lên trong đầu, hắn lập tức lao xuống giường: "Quản lý, ta cần
xin phép nghỉ một ngày, xin lỗi, ta phải lập tức trở về!"
"Ngươi nói
đùa gì vậy? Ngươi nên nghỉ ngơi một chút mới phải..."
"Không,
không được!" Hắn vội vàng đi giầy vào: "Ta phải lập tức về nhà xem
thê tử của ta, có lẽ đã xảy ra đại sự, ai cũng đừng hòng ngăn cản ta!"
Lúc này, sự sợ hãi trong lòng Nghiêm Lang còn lớn hơn
khi nhìn thấy chiếc ghế nhuốm máu trong thang máy. Hắn căn bản không biết hiện
tại Tịch Nguyệt có sao hay không?
Lao ra khỏi phòng
bệnh, hắn chạy vội xuống lầu! May mà trên cầu thang bệnh viện người đến người
đi, hắn không cảm thấy quá mức sợ hãi. Một hơi vọt xuống đại sảnh, hắn liều
mạng chạy ra cửa, ngăn 1 chiếc taxi lại!
"Sư phó, làm
ơn tới nguyệt lộ!"
Nghiêm Lang lúc
này có thể nói lo lắng không thôi, chuyện cũ năm xưa không ngừng sôi trào trong
nội tâm hắn…
Nghiêm Lang là
một người phi thường hướng nội và nhu nhược. Tính cách đó và hoàn cảnh gia đình
cũng có chút quan hệ, gia cảnh hắn bần hàn, bản thân lại có chút tự ti, cho nên
thường xuyên bị người khác khi nhục, càng về sau hắn lại càng nhát gan sợ hãi.
Vì thế hắn rất yêu thích thế giới game online, trong trò chơi hắn có thể ném bỏ
mọi đau khổ tại thế giới hiện thực, có thể đại sát tứ phương, có thể được vô số
người kính ngưỡng. 《 World of Warcraft 》, 《 StarCraft 》, 《 Sinh Hóa Nguy Cơ (Resident Evil) 》 các loại..., là trí nhớ quan trọng
nhất của hắn trong những năm trung học. Sau 1 thời gian dài, hắn bắt đầu ghi ra
1 vài nội dung trò chơi, thiết lập nhân vật trò chơi, đạo cụ, chức nghiệp, hệ
thống thăng cấp, theo trình độ ngày càng tăng, mọi thứ càng trở nên chi tiết.
Mãi về sau này, những thứ hắn viết ra nhiều tới hằng hà sa số, các phương diện
lập trình ngày càng thành thục. Thế cho nên hắn thậm chí tự mình tạo ra 1 websites
trò chơi của bản thân hắn. Chỉ là hắn tự ti, cho tới bây giờ cũng không cho bất
kỳ ai xem qua những kịch bản trò chơi của hắn, hắn luôn sáng tác trong yên
lặng.
Sau khi lên đại
học, hắn vẫn si mê trò chơi không thay đổi, thường xuyên ghé thăm các quán
internet gần học viện, tạp chí trò chơi xếp đầy phòng. Chỉ là ngoại trừ trò
chơi, ngày bình thường hắn còn thường xuyên vụng trộm nhìn chăm chú Thiên Tịch
Nguyệt.
Lúc trước, lần
thứ nhất gặp mặt Thiên Tịch Nguyệt, Nghiêm Lang cảm giác nàng giống như người
nhà trời. Đương nhiên xuất phát từ tâm lý tự ti, hắn cũng không dám có si tâm
vọng tưởng gì. Mỗi ngày ngồi sau lưng Thiên Tịch Nguyệt, vụng trộm nhìn ngắm
nàng cũng làm hắn cảm giác rất hưởng thụ. Theo thời gian trôi qua, nhìn dung
mạo diễm lệ, cách ăn nói ưu nhã của Thiên Tịch Nguyệt, hắn không thể nào không
khuynh đảo. Mà ở trong lớp, người theo đuổi Thiên Tịch Nguyệt mãnh liệt nhất
chính là Vương Thiệu Kiệt, hắn không ngừng tặng nàng Diên Vĩ hoa, tuy nhiên đều
bị Thiên Tịch Nguyệt cự tuyệt, nhưng Vương Thiệu Kiệt càng bị áp chế lại bùng
nổ càng mạnh.
Mà ác mộng của Nghiêm
Lang cũng từ đó bắt đầu.
Ngày đó, hắn đang
ngồi đọc tạp chí trò chơi trên 1 cái ghế đá trong học viện, đột nhiên tạp chí
trong tay bị giật đi.
Hắn ngẩng đầu
lên, nhìn thấy 1 thanh niên cao hơn hắn gần 1 cái đầu, gương mặt hung hãn nói:
"Ngươi chính là Nghiêm Lang?"
Nghiêm Lang lập
tức nhận ra, người trước mắt là 1 trong 3 đại tùy tùng của Vương Thiệu Kiệt, La
Tử Cường. Hắn miễn cưỡng đáp lời: "Đúng vậy, chính là ta..."
Lời còn chưa nói
hết, cổ áo Nghiêm Lang đã bị La Tử Cường túm lấy lôi đi, sau đấy lại đi ra thêm
2 người nữa, dáng vẻ 2 người kia cũng hùng hùng hổ hổ làm người khác không rét
mà run. Lại là 2 tên tùy tùng khác của Vương Thiệu Kiệt, Tiết Long cùng Trịnh
Hoa. Ba người tụ tập lại một chỗ, không có hảo ý nhìn Nghiêm Lang, thẳng tới
khi hắn toàn thân run rẩy sợ hãi.
"Các ngươi,
các ngươi muốn gì?"
"Muốn
gì?" Tiết Long cười âm trầm 1 tiếng: "Đi, dẫn hắn đi gặp Kiệt ca!"
Ba người lôi kéo
Nghiêm Lang tới 1 nơi yên lặng trong học viện, gần nơi này cực ít người qua
lại. Sau đó, Vương Thiệu Kiệt từ đằng xa đi tới.
Nghiêm lang thật
sự không rõ, hắn đã đắc tội Vương Thiệu Kiệt lúc nào?
Rốt cục, Vương
Thiệu Kiệt đi tới trước mặt hắn, nói: "Nghiêm Lang, ngươi có biết vì sao
hôm nay ta lại gọi ngươi tới?”
"Không,
không biết."
"Ah, không
biết ah." Vương Thiệu Kiệt lộ ra một tia cười quỷ dị, sau đó một quyền đấm
mạnh vào bụng Nghiêm Lang, lại thêm 1 cước đá tới!
"Ta bảo
ngươi không biết! Ta bảo ngươi không biết! Mẹ , khi đi học, không phải ngươi
thường ngồi sau lưng Thiên Tịch Nguyệt nhìn lén nàng sao? Ngươi cho rằng ta
không biết ngươi âm thầm dùng di động chụp ảnh nàng?"
"Kiệt ca,
" Tiết Long đột nhiên hỏi: "Ta có chút không hiểu, người theo đuổi Thiên
Tịch Nguyệt cũng không phải chỉ có mình hắn, vì cái gì ngươi lại đối phó với
hắn?"
"Biến...,
những người khác còn coi như thức thời, không dám tranh giành với ta, nhưng tên
tiểu tử này tà tâm không chết! Thiên Tịch Nguyệt sớm muộn cũng là của ta, ta
vốn lên kế hoạch làm sao mau chóng đưa nàng lên giường, tên tiểu tử này rõ ràng
dám chụp ảnh nữ nhân của ta! Muốn chết!"
La Tử Cường một
phát bắt lấy gáy Nghiêm Lang, áp ngã hắn xuống đất: "Kiệt ca, tên tiểu tử
này thực sự kinh sợ rồi, bị chúng ta đánh tới mức toàn thân run rẩy rồi này!"
"Đừng, đừng
đánh ta!" Nghiêm lang lúc này vừa hoang mang vừa lo sợ, lớn tiếng nói:
"Vương, Vương Thiệu Kiệt, ah, không, Vương thiếu gia, ngươi đại nhân đại
lượng, bỏ qua cho ta đi! Ta không dám chụp ảnh Thiên Tịch Nguyệt nữa, thật sự,
ta cam đoan, ta cam đoan!"
"Hừ!"
Vương Thiệu lại lạnh giọng nói: "Ngươi, cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên
nga, ngươi tỉnh lại đi! Mấy người các ngươi, hảo hảo chiêu đãi hắn, đúng rồi, đừng
đánh vào mặt. Yên tâm, lão cha ta nói 1 câu, mấy tên phòng giáo vụ chẳng dám
làm gì đâu, có ta bảo vệ, đánh hắn tàn phế cũng không việc gì?”
Bộ dạng hắn son
sắt càng làm Nghiêm Lang sợ tới mức hồn phi phách tán, liên tục cầu xin tha thứ:
"Tổ tông, đại gia, cầu ngươi, cầu ngươi tha cho ta đi, ngươi muốn ta làm
gì cũng được..."
"Đánh!"
Tiếp đó là 1 chầu
quyền đấm cước đá không ngừng. Khi đó, vì liên tục bị Thiên Tịch Nguyệt cự
tuyệt, làm cho tâm tình của Vương Thiệu Kiệt cực kém, mới mượn Nghiêm Lang làm
nơi trút giận.
Đương nhiên, hắn không
thật sự muốn đánh tới tàn phế, nhưng Nghiêm Lang cũng bị ăn đòn nghiêm trọng, Nghiêm
Lang tuy cầu xin tha thứ nhiều lần, nhưng bọn hắn chẳng để ý tới.
Từ đây hết thảy
ác mộng của Nghiêm Lang bắt đầu.
Bởi vì hắn nhu
nhược và nhát gan, căn bản không dám nói cho bất luận kẻ nào, huống chi hắn biết
bối cảnh của Vương Thiệu Kiệt, phụ thân là tổng giám đốc 1 xí nghiệp lớn, mẫu
thân lại là quan lớn trong chính phủ, thân thích cũng có rất nhiều người làm
quan, bối cảnh hùng hậu bực này ai cũng không dám trêu trọc. Cho nên, hắn chỉ
có thể lựa chọn im lặng thừa nhận.
Hắn cũng không
dám đối mặt với Thiên Tịch Nguyệt nữa, trong nội tâm tuy vẫn rất thích nàng,
thế nhưng hắn càng thêm sợ hãi Vương Thiệu Kiệt. Sau này, Vương Thiệu Kiệt vẫn
mặt dày mày dạn tặng hoa cho Tịch Nguyệt, tần xuất ngày càng nhiều. Về sau, bản
thân Thiên Tịch Nguyệt cũng nói, bản thân nàng nhìn thấy diên vĩ hoa là muốn ói.
Ngày đó, Thiên
Tịch Nguyệt ở trước mặt rất nhiều người vứt hoa của Vương Thiệu Kiệt, nổi giận
đùng đùng nói: "Vương Thiệu Kiệt ngươi nghe không hiểu tiếng trung sao?
Ta đã nói nhiều lần rồi, ta đối với ngươi không có hứng thú! Ngươi mỗi ngày tặng
hoa, chạy tới trước mặt ta khoe của, còn cường hành mua quần áo và trang sức
cho ta, ngươi đến cùng suy nghĩ gì đây? Muốn khoe của thì tìm người khác, ta
không thích ngươi!"
Sau đó, nàng không
nói thêm tiếng nào liền rời đi. Nhưng Vương Thiệu Kiệt lại ha ha cười cười,
nói: "Các vị, mọi người có phải cho rằng ta dao động rồi không? Không đâu,
đây mới chỉ là bắt đầu! Vương Thiệu Kiệt ta chưa chiếm được thành lũy chưa dừng
lại, Thiên Tịch Nguyệt cũng đồng dạng!"
Kỳ thật ai cũng hiểu,
cái gọi là yêu thích của Vương Thiệu Kiệt đối với Thiên Tịch Nguyệt. Hắn ỷ vào
thân phận, cả ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài, nữ nhân qua tay hắn sớm đã đầy
rẫy. Thiên Tịch Nguyệt chỉ sợ cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.
Chỉ là mỗi lần
Thiên Tịch Nguyệt cự tuyệt, hắn đều đem tức giận xả lên người Nghiêm Lang. Hiện
tại hắn xem ra, Nghiêm Lang là 1 tên nhát gan, là 1 bao thịt xả giận tốt nhất. Nhưng
ẩu đả hồi lâu, làm hắn không cảm thấy thú vị nữa, muốn chơi sang 1 dạng khác.
Vì vậy, hắn bắt
đầu sử dụng các phương pháp tra tấn áp dụng lên người Nghiêm Lang.
Trong học viện,
có một cái lễ đường vứt đi, nơi đó trở thành chỗ để Vương Thiệu Kiệt tra tấn
Nghiêm Lang tốt nhất.
Ngày đó, hắn bị
bọn người Tiết Long cưỡng ép dẫn vào, sắc mặt trắng bệch nhìn Vương Thiệu Kiệt. Vì tránh né hắn, Nghiêm Lang
đã trốn học rất nhiều lần, nhưng tổng không có khả năng một mực không đến
trường. Về sau hắn cũng có mấy lần tới
phòng giáo vụ, nhưng lão sư chỉ nói "Chỉ là xích mích nhỏ mà thôi, lớn như
vậy còn không thể tự mình xử lý ư? " nói năng đến qua loa tắc trách. Hoặc
là căn bản không tin Vương Thiệu Kiệt khi dễ hắn.
"Nghe nói mấy
ngày trước ngươi tới phòng giáo vụ?" Vương Thiệu Kiệt lúc này ngồi trên 1
cái ghế trong lễ đường, miệng ngậm điếu thuốc lá, lạnh lùng nói: "Nhà
ngươi dường như có 1 quán hàng nhỏ? Ân, để ta 2 ngày nữa tìm người tới đập phá,
thế nào? Nhất định rất vui ah?"
"Ngươi,
ngươi không được ra tay với cha mẹ ta!" Nghiêm Lang sợ tới mức vội vàng
cầu xin: "Ngươi bỏ qua cho ta đi, tra tấn ta như vậy có cái gì thú vị?"
"Có ý tứ, một
nơi xả giận tốt như ngươi, đi đâu kiếm người thứ 2? Thiên Tịch Nguyệt hôm nay
không cho ta mặt mũi, không có biện pháp, đành phải dùng ngươi để đền bù rồi.
Ân, Trịnh Hoa, chuẩn bị chọn góc cho tốt, lát nữa phải chụp cho rõ ràng đó.
Tiết Long, La Tử Cường, cởi y phục của hắn!"
"Không!"
Nghiêm Lang liều mạng giãy dụa, lúc này hắn mới mở miệng mắng Vương Thiệu Kiệt
1 câu: "Vương Thiệu Kiệt, tên hỗn đản này!"
Vừa mới mở miệng
đã bị La Tử Cường dùng khuỷu tay đập 1 phát vào lồng ngực, sau đó quật ngã tại
trận!
"Dám mắng Kiệt
ca, tên này ăn gàn hùm mật gấu rồi hả?"
Tiết Long nắm lấy
tóc hắn, nói: "Tử Cường, nhanh cởi quần áo hắn! Hừ, tên này không phải mỹ
nữ, chụp được cũng chẳng có tác dụng gì!"
"Không
sao." Vương Thiệu Kiệt lại lộ ra 1 nụ cười tàn nhẫn: "Có nó, về sau
bảo đảm Nghiêm Lang chính là nô lệ bên người, cũng là chuyện rất thú vị! Các
ngươi nói không phải sao?"
Nghiêm Lang lúc này lộ ra thần sắc tuyệt
vọng, sau đó áo quần hắn bị cởi xuống nhưng hắn vô lực phản kháng. Hắn cảm giác,
hắn vĩnh viễn không có cách nào chống lại ác ma trước mặt...
0 nhận xét:
Post a Comment