"Xin phép
nghỉ?"
Nghiêm Lang cầm
điện thoại nói chuyện với tổ trưởng: "Đúng vậy, La tổ trưởng, vợ ta mấy
ngày nay có chút không thoái mái, cho nên ta muốn ở nhà chăm sóc nàng. Giấy xin
phép chính thức ta đã gửi trong email, thật xin lỗi, ta thật sự không đi được."
"Thì ra là
thế, cũng là điều nên làm" tổ trưởng tổ phát triển gật đầu nói:
"Nghiêm lang ah, tuy nói như thế nhưng đừng nghỉ quá dài, bây giờ 《 thú hồn đại lục 》đang Open Beta, ngươi
là người phụ trách chủ yếu đó."
"Cảm ơn tổ
trưởng. Ngày 24 ta sẽ đi làm đúng giờ."
Nếu như lúc đó
hắn vẫn còn sống...
Nghiêm Lang cúp
điện thoại, nhìn thê tử thần sắc tái nhợt bên cạnh, vội vàng đi đến máy đun
nước, rót một chén nước đưa cho nàng, khẩn trương hỏi: "Em có chịu được
không? Tịch Nguyệt?"
"Ân, "
Tịch Nguyệt uống nước xong, nhẹ gật đầu. Nàng vươn tay ôm lấy Nghiêm Lang, tựa
đầu trên vai hắn nói: "Vì con của chúng ta, em nhất định phải kiên cường
chống đỡ, đứa bé này nhất định không được phép có chuyện. Là người cũng được,
là quỷ cũng tốt, không 1 ai được phép làm tổn thương nó!"
Đối với đôi vợ
chồng này, thời gian kế tiếp có thể nói 1 ngày dài bằng 1 năm.
Cùng lúc đó, bên
ngoài khu nhà bọn hắn không xa, trên 1 sân thượng, Lê Đốt cùng Phong Dục Hiển
đang đứng đó, Lê Đốt dùng kính viễn vọng nhìn lén đôi phu phụ kia.
"Bọn hắn
đang ở nhà." Lê Đốt buông kính xuống, nói: "Khá tốt. Phong Dục Hiển,
ngươi qua đây làm gì? Khoảng cách này tuy hơn 100m, nhưng vẫn..."
"Không có
gì." Bộ dạng Phong Dục Hiển phi thường lạnh nhạt, trên tay hắn cũng cầm 1
cái kính viễn vọng, quan sát Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt, không khỏi
nói: "Bộ dạng bọn hắn thoạt nhìn, rất nồng ấm đây này."
Lê Đốt dụi con
mắt: "Phong Dục Hiển, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta?"
Phong Dục Hiển không có bao nhiêu phản ứng, cầm kính viễn vọng nói: "Mặc
kệ như thế nào, ta cho rằng cứ nên yên lặng theo dõi kỳ biến thì hơn. Đồng
thời, tốt nhất không nên ở cố định 1 điểm, mà nên tới nơi công cộng nào đó có nhiều
người hoạt động sẽ thích hợp hơn. Làm thế cũng không phải an toàn, mà để tăng
thêm chút dũng khí."
"Ta cho rằng
điều này không nhất định." Lê Đốt đưa ra cái nhìn của hắn: "Ngươi
phải biết nếu đôi vợ chồng này muốn chạy khỏi chúng ta, ở nơi nhiều người sẽ dễ
dàng đào tẩu, hơn nữa dòng người quá lớn có thể làm chúng ta bị tách ra. Một
khi rời khỏi bọn hắn quá 100m, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn.”
Phong Dục Hiển
nghe thấy thế cũng lâm vào trầm tư. Hai người, trong khoảng thời gian ngắn
không nói thêm lời nào nữa.
Tuy khoảng cách
ngoài 100m, nhưng tính nguy hiểm vẫn còn. Lê Đốt lần này chấp hành huyết tự chỉ
thị, trong nội tâm bất an cực độ, nhưng xác định vị trí của 2 người kia là 1
chuyện rất quan trọng.
Gọi điện thoại
không thông, gọi di động thì tắt máy, tự nhiên đành phải tự mình tới nơi này, quan sát vị trí
của 2 người đó. Lỡ may hai người đó rời khỏi nhà tới nơi khác, không biết được
vị trí, hậu quả thực sự không thể nào chịu nổi. Cũng may, trước mắt 2 người vẫn
đang trong nhà, điều này làm hắn an tâm không ít.
"Phong Dục
Hiển." Lê Đốt nghĩ ngợi, dứt khoát nói: "Ngươi nên xuống dưới đu, lỡ
bọn hắn có ra ngoài, ngươi liền bám theo , vô luận thế nào, tuyệt đối không thể
để bọn hắn thoát."
"Tất nhiên,
bất quá hiện tại, bọn hắn có vẻ không có ý định ra khỏi nhà."
Nhưng ngay lúc
này, Nghiêm Lang và Tịch Nguyệt thế mà song song chuẩn bị rời khỏi nhà! Điều
này không khỏi làm Lê Đốt sửng sốt, hắn lập tức dục Phong Dục Hiển, ngươi xuống
lầu ngay đi, ta xem hướng đi của bọn hắn sẽ thông báo qua di động cho ngươi!”
Phong Dục Hiển
phản ứng thật nhanh, nghe Lê Đốt nói như vậy liền bật dậy chạy đi.
Cùng lúc đó,
trong nhà trọ, phòng 404.
"Xác định?
Cần phải đuổi kịp bọn hắn, trước mắt gọi di động không liên lạc được. Ân,
đúng, bất luận thế nào, không được để mất dấu!"
Dập máy, người
cầm điện thoại đúng là Lý Ẩn!
"Sự tình không
ổn sao?" Ngồi đối diện với Lý Ẩn là Tử Dạ, nàng cau mày hỏi : "Không sao chứ? huyết tự chỉ thị lúc
này đây không thể làm bạn bên cạnh anh, em cũng không biết nên làm những gì,
ngay cả cho anh 1 vài kiến nghị cũng không được."
"Em đừng quá
phiền lòng." Lý Ẩn trấn an cảm xúc của Tử Dạ, trong nội tâm cũng thầm suy
nghĩ: sẽ không có chuyện chứ? Thời gian còn chưa tới, ai cũng không dám tiếp
cận 2 người đó, giai đoạn hiện tại nhà trọ sẽ không đưa ra nhắc nhở sinh lộ,
hơn nữa khả năng bị quỷ hồn giết chết cũng tương đối cao.
Hiện tại cần nắm
được hướng đi rõ ràng của 2 người đó, hôm sau đã là ngày 23, phải đi theo bên
người bọn hắn…
Nghiêm Lang và
Tịch Nguyệt rời khỏi nhà, đứng bên ngoài đường cái.
"Nghe cho
kỹ, Tịch Nguyệt." Nghiêm Lang hắng giọng nói: "Anh đã cân nhắc rồi,
chúng ta sẽ tới bệnh viện chính thiên! Em bây giờ đang có mang, rất dễ xảy ra
chuyện, nếu chúng ta tới bệnh viện, nếu có chuyện gì còn có thể cấp cứu tức
thời. Hơn nữa, Lý Ẩn là con trai của viện trưởng, nếu chúng ta liên lạc với
hắn, hắn nhất định có thể giúp đỡ chúng ta."
"Cũng
đúng." Tịch Nguyệt suy nghĩ cũng đồng ý với ý kiến này: "Như vậy, tới
khoa phụ sản đi, nhưng khoa phụ sản ở tầng 4..."
"Bệnh viện
chính thiên diện tích lớn, nếu Lý Ẩn ra mặt… có lẽ có thể sắp xếp cho chúng ta
1 giường bệnh ở tầng 1. Nói ngắn lại, đến đó rồi tính tiếp! Hiện tại chúng ta
cần liên lạc với Lý Ẩn mới được!"
Hai người gọi 1
chiếc taxi, lên xe mới bắt đầu liên hệ với Lý Ẩn.
Trong nhà trọ, điện
thoại của Lý Ẩn vang lên. Hắn lập tức nhận điện thoại, thanh âm của Nghiêm Lang
vang lên: "Lý Ẩn sao?"
"Ngươi
là..."
"Ta là Nghiêm
Lang! Lý Ẩn, xin ngươi hãy lắng nghe, những lời kế tiếp là thỉnh cầu cả đời của
ta đối với ngươi, xin nhờ ngươi giúp đỡ! Xin ngươi nghĩ biện pháp liên lạc với
phụ thân ngươi, để hắn ở bệnh viện chính thiên sắp xếp cho Tịch Nguyệt 1 giường
bệnh tại tầng 1. Thân thể Tịch Nguyệt gần đây không được tốt, ta hy vọng có thể
chờ sanh ở đó. Tuy dự tính ngày sinh là tháng 1 năm sau, nhưng ta rất lo lắng."
Lý Ẩn thật sự
không ngờ, Nghiêm Lang lại chủ động liên hệ với mình. Điều này hoàn toàn nằm
ngoài dự liệu của hắn.
"Ta biết rồi,
ngươi tới bênh viện trước đi, chuyện đó ta sẽ sắp xếp! Tốt, cứ như vậy!"
"Lầu
một" . Lý Ẩn rất chú ý tới từ này. Vì cái gì nhất định phải ở tại lầu 1?
"Sẽ không
sai đâu." Lý Ẩn lập tức đưa ra kết luận: "Bên người vợ chồng bọn họ
đã xuất hiện hiện tượng linh dị rồi!"
Tử Dạ ở bên cạnh
cũng nghe được mọi chuyện, thấy đã xác nhận được hành tung của 2 người, nàng
nói: "Như vậy phải mau lên , Lý Ẩn, bọn họ nếu xác định muốn ở lại bệnh
viện chính thiên, vậy thì không sao rồi."
"Ân."
Lý Ẩn trả lời nàng, sau đó suy nghĩ xem mình có quen biết bác sĩ nào ở khoa phụ
sản hay không. Cuối cùng dứt khoát gọi điện cho phụ thân.
Phòng viện trưởng
bệnh viện chính thiên. Lý Ung đang xem xét các hạng mục cần thiết để xây dựng
phân viện. Trước mắt có được khoản tiền do Biện phu nhân lần trước cung cấp,
hoàn toàn đủ tài chính để mở rộng thành lập phân viện. Mà Lý Ẩn tựa hồ vì điều
này càng thêm lạnh nhạt với hắn.
Lý Ung đặt xấp
văn bản xuống bàn, tựa người vào thành ghế. Lần trước hắn ở trong huyệt động
tại khu rừng số 6 tìm thấy bộ hài cốt kia, về sau đã mang đi giám định DNA, phí
không ít quan hệ mới tìm được muội muội của Bồ Mỹ Linh, Bồ Phi Linh. Ở trong
nhà nàng lấy 1 ít tóc trên lược mang về giám định DNA, quả nhiên xác nhận có
quan hệ huyết thống. Nói cách khác, bộ hài cốt kia chính là Bồ Mỹ Linh.
Đối với hắn, việc
cấp bách hiện tại chính là tìm ra con gái của Bồ Mỹ Linh, Bồ Thâm Vũ cũng với "Nhà
trọ" thần bí kia. Hắn phải biết rõ, thủ phạm nào gây nên cái chết của
Doanh Thanh Ly.
Đúng đúng này, điện
thoại trên bàn đột ngột vang lên. Lý Ung cầm lên xem, người gọi tới là Lý Ẩn,
hắn lập tức nhận cuộc gọi: "Tiểu Ẩn?"
"Cha, có
chuyện cần cha giúp đỡ. Bạn trong lớp đại học của con tới bệnh viện..."
Sau khi Lý Ẩn nói
xong, Lý Ung đáp ứng: "Biết rồi, điểm nhỏ ấy cha sẽ an bài. Nhất định phải
ở tại lầu 1 sao?"
"Đúng vậy.
Cha có thể điều mấy bác sĩ phụ sản đi được không? Bọn họ đều là bạn bè rất quan
trọng của con."
"Con cũng
khó được 1 lần cầu ta. Dù gì thì bệnh viện này ngày sau cũng là của con, tùy
con đi. Ta an bài theo là được."
Kế tiếp Lý Ung
gọi điện tới khoa phụ sản, an bài bác sĩ và phòng bệnh, báo với bọn họ chút nữa
sẽ có 1 đôi vợ chồng tới đăng ký, lập tức an bài tới 1 phòng tại tầng 1, đồng
thời điều bác sĩ hạng nhất của khoa tới đó chăm sóc.
Đại khái hơn 10'
sau, Nghiêm Lang và Tịch Nguyệt đã đến bệnh viện chính thiên, không thể không
cảm thán, viện trưởng tự mình hạ lệnh quả nhiên không ai dám làm sơ xài. Đặc
biệt dọn ra 1 căn phòng riêng ở lầu 1, lại thêm tự thân chủ nhiệm khoa phụ sản
xem bệnh cho Tịch Nguyệt.
Chủ nhiệm khoa
phụ sản kiểm tra cho Tịch Nguyệt 1 chút, thu lại ống nghe, nói: "Thai phụ
có chút mệt mỏi, ngươi làm trượng phu thế nào vậy, sao lại để cho thai phụ mệt
nhọc như thế? "
Tịch Nguyệt lúc
này đích xác có chút mệt mỏi, dù sao đêm qua nàng gần như chẳng ngủ được chút
nào. Nàng hiện tại nằm trên giường, mí mắt đã muốn sụp xuống.
"Em ngủ 1
hồi đi Tịch Nguyệt." Nghiêm Lang giúp nàng đắp chăn, ân cần nói:
"Ngày mai, chúng ta sẽ có 1 trận đánh ác liệt. Vô luận thế nào, phải hảo
hảo dưỡng đủ tinh thần."
Chỉ cần qua được
ngày mai là bọn hắn có thể sống sót. Dù gì bọn hắn cũng không phải là hộ gia
đình, chỉ cần sống qua lần huyết tự này, về sau sẽ không bao giờ gặp phải ác
mộng như thế này nữa.
Bác sĩ dặn dò vợ
chồng có chuyện gì thì nhấn chuông, sau đó đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại
vợ chồng hai người Nghiêm Lang.
"Anh sẽ ở
cạnh em, em cứ an tâm ngủ đi." Nghiêm Lang ân cần an ủi: "Vô luận như
thế nào, chúng ta đều phải chống đỡ, vì con của chúng ta."
Lúc này, Nghiêm
Lang ngược lại không hề cảm thấy sợ hãi. Bị bức đến bước này, còn gì để mất
nữa? Vì Tịch Nguyệt và hài tử, chuyện gì hắn cũng làm được , nếu không lúc
trước cũng sẽ không vì Tịch Nguyệt mà giết chết Vương Thiệu Kiệt!
Hắn từng phát thệ
với Tịch Nguyệt, sẽ yêu nàng từ quá khứ, hiện tại cho tới vĩnh hằng! Để bảo vệ
Tịch Nguyệt cùng hài tử, cái gì hắn cũng làm được. Những năm gần đây vì để Tịch Nguyệt có thể sống những ngày tốt lành, Nghiêm
Lang thay đổi tính cách nhu nhược của mình, tranh đấu mãi mới được như hiện tại.
Có tiền mua nhà lớn, mua xe hơi, để Tịch Nguyệt sinh hoạt trong đầy đủ, không
cần ở trong 1 căn hộ chật hẹp, cũng không cần lo lắng làm việc nhà mà làm bàn
tay trở nên thô ráp.
Tịch Nguyệt thật
sự rất mệt, sau khi nằm xuống không bao lâu, nàng đã chìm vào mộng đẹp. Nghiêm
Lang cầm chặt tay nàng, nhìn cái bụng phình lên, nhẹ nói: "Thực xin lỗi,
hài tử, ba ba thủy chung chỉ có thể làm tới 1 bước này, hi vọng con có thể bình
an vượt qua kiếp nạn."
Đột nhiên Nghiêm
Lang cảm giác trái tim lạnh lẽo, không gian xung quanh phảng phất yên tĩnh quá
mức. Hắn cảm giác, ở rất gần mình có 1 thứ cực kỳ khủng bố tồn tại!
Đó là cái gì?
Nó đến tột cùng
là cái gì?
Hắn khẩn trương
nhìn xung quanh, bất quá cái gì cũng không nghe được thấy được. Trong phòng
bệnh yên tĩnh tới mức thần kỳ, gần như chẳng hề có chút thanh âm nào tồn tại.
Nghiêm Lang không dám thở mạnh, quan sát từng động tĩnh trong phòng.
Cùng một thời
gian, Lý Ẩn chạy tới bệnh viện chính thiên. Bất quá bệnh viện chính thiên rất
rộng lớn, muốn tìm ra bọn họ cũng cần chút thời gian, đương nhiên Lý Ẩn không
dám tới gần 2 người họ quá mức.
Đi vào bên trong
tòa nhà y tế, hắn muốn hỏi thăm 1 chút, lại rất kinh ngạc phát hiện khu vực
tiếp tân không có 1 bóng người, ngay cả hành lang cũng trống rỗng, yên tĩnh
giống như ngoài nghĩa địa.
Lý Ẩn chau mày,
hắn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện này
đến cùng là sao đây?"
Bỗng nhiên, ánh
mắt hắn chú ý tới phía cuối hành lang, là cánh cửa thông tới cầu thang bộ.
"Nơi đó… dẫn
tới đâu?"
Đột nhiên Lý Ẩn đổi
sắc mặt, bước chân không khỏi lui về sau.
Hắn cảm thấy 1
hồi cảm giác rất khủng bố!
Màn đêm, từng
bước 1 buông xuống.
Trong công viên
Thanh Điền khu Bạch Nghiêm.
Di Chân chậm dãi
bước lên 1 núi nhỏ, nhìn Lý Ẩn đang đứng
trước mặt.
Chuyện sáng hôm
nay hắn tới tìm, nàng vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
"Di Thiên
đem chuyện về nhà trọ nói cho ngươi biết sao?" Di Chân khi nhìn thấy Lý Ẩn
phát hiện cuốn sách để trên bàn, liền đưa ra vấn đề nàng băn khoăn: "Bút
danh cuốn sách này là 'Mười lần huyết tự " ta không cho rằng đây chỉ là 1
sự trùng hợp."
Lúc ấy, Lý Ẩn
nghe được câu này giống như bị điện giật, kinh ngạc không thôi nhìn về phía Di
Chân. Sau đó hỏi: "Ngươi biết chuyện về nhà trọ sao? Ngươi và Di Thiên
cũng biết tới sự tồn tại của nhà trọ? Chấp hành mười lần huyết tự mới có thể
rời đi?"
"Đúng vậy...
đúng là thế."
Di Chân kết thúc
nhớ lại, nàng nhìn Lý Ẩn ở phía trước dừng bước, sau đó quay đầu lại nói với
nàng: "Tại đây, được rồi. Bất quá ngươi đã chuẩn bị tốt tâm lý chưa? Từ
hôm nay trở đi, ngươi chính là một người đã
‘chết'."
Lý Ẩn lấy ra 2
chiếc điện thoại, đưa 1 cái cho Di Chân, nói: "Điện thoại di động của
ngươi đưa cho ta, sim cũng vứt đi, điện thoại này ngươi trước hết cầm lấy mà
dùng. Về sau, ngươi đoạn tuyệt liên lạc với tất cả mọi người, mặt khác, ta sẽ
dùng số điện thoại mới gọi cho ngươi, số điện thoại là… "
Lý Ẩn nói xong,
khẩn trương hỏi: "Ta hỏi lại một lần, ngươi thật sự quyết định sao?"
"Ân."
Di Chân gật đầu rất hữu lực.
Thời điểm nàng
biết Lý Ẩn cũng tiến vào nhà trọ, nàng
quả thực không thể tin nổi, tạo hóa sao có thể trêu người tới vậy. Nhưng sự
tình đã đi tới 1 bước này, nàng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.
Sau đó, nàng và
Lý Ẩn thương lượng, quyết định để chính mình “chết đi”, làm vậy, bất luận là Tâm
Hồ, hay là Thượng Quan Miên, Thâm Vũ đều coi nàng như không còn tồn tại nữa.
Nàng sẽ làm như nguyền rủa của mình phát tác, Thượng Quan Miên đã từng nhìn
thấy lực lượng nguyền rủa đáng sợ đó, như vậy chuyện nàng triệt để biến mất
cũng chẳng phải chuyện kỳ quái.
Nàng sẽ dùng thân
phận “người chết” tiếp tục sống sót.
Rốt cục, tới
trước 1 mảnh đất lầy lội, Lý Ẩn dừng bước lại, kiểm tra xung quanh, nói:
"Ở đây được rồi, nơi này bùn đất nhiều, ngươi làm dơ giầy đi rồi sau đó
chạy 1 đoạn đường, chạy tới gò đất bên kia liền đổi giầy, đem giầy cũ ném lại.
Ngươi vừa chạy vừa gọi điện cho Tâm Hồ, kêu nàng cứu mạng…."
"Ta biết
rồi." Di Chân hiểu ý tứ của Lý Ẩn: "Thượng Quan tiểu thư và Thâm Vũ sẽ
nghĩ rằng ta bị nguyền rủa kéo vào không gian hắc ám. Một khi chết đi, có muốn
cũng không thể tìm ra ta được nữa. Đồng thời, 'Chết đi' sau này đối với hành
động của chúng ta sẽ dễ dàng hơn, đúng không?"
"Chính là
như vậy." Lý Ẩn khen ngợi gật đầu: "Nhanh đi. Thời gian của chúng ta
có hạn."
Nói đến đây, Di
Chân liền dẫm chân xuống đống bùn, sau đó lấy điện thoại bắt đầu gọi cho Tâm Hồ, không lâu sau, điện thoại liền có
người nhấc máy.
Di Chân nói trong
lòng: "Thực xin lỗi, Tâm Hồ, làm cho ngươi phải đau lòng rồi."
Sau đó nàng giả
giọng hoảng sợ kêu lên: "Tâm, Tâm Hồ, cứu mạng ah!"
Nàng bắt đầu
chạy, 1 bên vừa chạy vừa hô: "Tâm Hồ, ta đang ở công viên Thanh Điền, núi
Phong Minh...! Ta, ta sắp chết rồi, ta có lẽ sẽ chết!"
"Ngươi,
ngươi nói cái gì đó? Di Chân? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Ah ——
"
Rốt cục, chạy được
tới gò đất hoang, Di Chân hô to một tiếng, nhanh chóng dập điện thoại, dùng tốc
độ nhanh nhất tháo pin, lấy thẻ sim bên trong ra bẻ gãy!
Nàng hít sâu 1
hơi: "Vậy là được rồi."
Hiện tại, Sở Di
Chân sẽ biến thành 1 người đã "chết" . điện thoại này tự nhiên cũng
bị hủy, vì dựa theo kế hoạch, nó cũng bị kéo vào bên trong " dị không
gian", cho nên nếu Tâm Hồ tiếp tục gọi qua, không được biểu thị là "Tắt
máy" . vì vậy nàng lập tức lôi pin, làm hỏng thẻ sim.
Lý Ẩn lúc này vội
vàng chạy tới nói: "Rất tốt, có những dấu chân này là đủ rồi. Giầy đổi đi,
đến đây. Ân, đừng để bít tất dẫm lên bùn đất."
Đổi giầy xong, Di
Chân cúi xuống cầm đôi giày cũ lên: "Đôi giày này cũng phải tiêu hủy theo,
trước cứ để ở chỗ ta đi."
Sở dĩ phải
"Giả chết" là có lý do tất yếu.
"Ân, như vậy
là được rồi." Lý Ẩn xử lý xong hết thảy liền quay đầu rời đi.
Di Chân bỗng
nhiên mở miệng: "Học trưởng, ta có cảm giác, ngươi dường như có chút hơi
kỳ quái. Có phải xảy ra chuyện gì hay không? Có thể nói cho ta biết không?"
"Không
cần." Thanh âm của Lý Ẩn lại trở nên lạnh lẽo và cơ giới hóa: "Ngươi
phối hợp với kế hoạch của ta là được rồi. Trừ điều đó ra, ngươi không cần hỏi
nhiều."
Di Chân cảm giác
trong lòng có chút hụt hẫng.
Chuyện gì xảy ra? Người này thực là
học trưởng sao? Vì cái gì lại cảm giác… có chút âm lãnh đáng sợ?
0 nhận xét:
Post a Comment