Ngân Vũ đem tất cả đồ vật trong ba lô sau lưng bỏ ra, chỉ
để mỗi đầu người cho giảm bớt cân nặng. Sau đó, nàng rẽ vào một ngõ nhỏ, từ đó
có thể chạy ra đường cái đông đúc người qua lại.
Nhưng thình lình tại góc rẽ trước mắt lộ ra một cái cẳng
chân!
Tựa hồ như tuyên cáo, Ngân Vũ tử hình!
Bước chân Ngân Vũ khựng lại, lập tức nàng nhìn thấy một
cái chân khác cũng đã bước ra, không do dự, lại một lần nữa quay đầu chạy!
Nàng rất rõ ràng không tìm được sinh lộ, căn bản không có
biện pháp nắm giữ đầu người chạy trốn. Nhưng nàng cũng không còn lựa chọn khác.
Hết thảy trước mắt đều là tuyệt cảnh.
Không đến một khắc cuối cùng nàng tuyệt đối không từ bỏ!
Nhưng khi Ngân Vũ tiếp tục quẹo qua một con đường nhỏ,
trước mắt nàng nhìn thấy... Là một ngõ cụt!
Thế nhưng vừa nãy, cái ngõ này cũng không phải ngõ cụt!
Hạn chế của Quỷ hồn đã bị suy yếu rồi. Hiện tượng quỷ dị
khó lường không ngừng sinh ra. Dưới tình hình như vậy, căn bản không có biện
pháp bỏ trốn. Trừ phi tìm được sinh lộ!
Kỳ thật Ngân Vũ, còn có một ý nghĩ khá táo bạo. Nhưng nếu
biện pháp đó thất bại mà nói..., hết thảy liền lâm vào vạn kiếp bất phục, chình
mình phải chết không thể nghi ngờ! Mà đồng thời còn đẩy thêm nhiều người nữa
vào tuyệt cảnh.
Cho nên nàng không dám đánh bạc!
"Không... Không muốn..." Ngân Vũ quay đầu lại,
nhìn thấy một thân thể không đầu cũng đang tiến vào ngõ cụt!
Khoảng cách giữa nàng và nó không tới năm mét!
Vứt bỏ đầu người sao? Tựa hồ là biện pháp duy nhất rồi.
Thế nhưng Ngân Vũ còn chưa kịp làm như vậy, bỗng nhiên
cái cổ đã bị gắt gao tóm gọn! Căn bản nàng còn không kịp phản ứng, quỷ không đầu
đã xuất hiện trước mặt! Một tay hắn vặn lấy đầu Ngân Vũ, sau đó...
Trong một cái chớp mắt cuối cùng này ,trong đầu Ngân Vũ
hiện lên hình ảnh một phiến đại hải và bầu trời xanh ngát.
"Đây chính là phong cảnh xinh đẹp nhất a."
Lúc ấy Ngân Dạ đứng bên bờ biển, mỉm cười nói với nàng
như vậy.
Thời gian phảng phất như dừng lại.
Đầu của Ngân Vũ bị nhổ ra!
Đốt xương nối liền giữa đầu và cổ đã hoàn toàn đoạn liệt!
Lúc này, trong bệnh viện Chính thiên, Ngân Dạ vẫn còn ngủ
say, tay hắn giống như chạm phải điện, run lên bần bật!
"Ân?" Liên thành chú ý tới phản ứng của Ngân Dạ,
ngạc nhiên cả kinh, vội vàng nhìn gương mặt hắn. Thế nhưng thoạt nhìn hắn còn
chưa tỉnh.
"Nên gọi bác sĩ đi." Liên thành đứng lên, đi ra
ngoài.
Lúc này Ngân Dạ đang lâm vào trong hôn mê. Ý thức của hắn
hết thảy tựa hồ rất hỗn độn, bay tới một nơi mà hắn không thể gọi tên.
"Ca ca! Ca ca!"
Ngân Dạ bỗng cả kinh, nhìn Ngân Vũ mặc một bộ lễ phục màu
trắng, dáng cười chân thành nói: "Bộ y phục này xem được không? Là A Thận
mua giúp ta đó."
"Ah... Tốt, đẹp mắt." Ngân Dạ cảm giác rất kỳ
quặc, phảng phất chung quanh hết thảy đều không chân thực.
Nhưng hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy.
"Ngân
Vũ..."
"Ân?
Ca ca?"
"Ngươi
thật xinh đẹp."
Trên mặt
Ngân Vũ xẹt qua một tia ửng đỏ, nói: "Thiệt là, ca ca ở cùng ta hơn 20
năm, bây giờ mới nhận ra điều đó sao?"
Trước mắt,
Ngân Vũ còn giữ một đầu tóc dài màu đen. Ngân Dạ nhìn một màn này, lại cảm giác
rất kỳ lạ. Vì cái gì lại là tóc dài? Tổng cảm giác, dường như Ngân Vũ đã từng cắt
tóc.
"Ah, đúng rồi." Ngân Dạ nói: "Ta muốn đi
ra ngoài một chút. Có lẽ sẽ về muộn, ngươi không cần chờ ta."
Trong nội tâm hắn sự ghen tỵ thật sự khó có thể thừa nhận.
Ngân Vũ là muội muội không cùng huyết thống, hắn không thể dự liệu được một
ngày lại yêu nàng. Một mực chỉ yêu mến nàng như em gái, đột nhiên có một ngày
phát hiện mình đã xem nàng như một "Nữ nhân" . Biến hóa này làm Ngân Dạ
rất không thể tưởng tượng nổi, cảm giác giống như loạn luân. Nhưng hai người thật
sự không chung huyết thống, làm hắn thấy thật cao hứng. Không còn thấy ác cảm nữa,
hắn cứ như vậy mà yêu nàng.
Nhưng Ngân Vũ lại yêu người nam nhân kia, Diệp Phàm Thận.
Ngân Dạ đã gặp hắn vài lần, xác thực là anh tuấn phi phàm, khí chất không tầm
thường, cử chỉ ăn nói đều có dáng vẻ quý tộc. Hơn nữa nhiều năm du học hải ngoại,
rất hiểu cách lấy lòng nữ hài tử, Ngân Vũ không có lý do không thích hắn.
Hơn nữa, phụ thân hắn là quan viên chánh phủ, mẫu thân là
chủ tịch công ty chế dược Ninh an đường. Điều kiện có thể nói là tốt đến không
thể bắt bẻ, nếu mình với tư cách là "Ca ca" của Ngân Vũ mà nói..., nhất
định sẽ vì nàng mà cao hứng.
Kỳ thật Ngân Vũ cũng phát giác được tâm ý của mình. Nhưng
cách tầng cửa sổ này, lại không ai muốn mở ra.
Ít nhất, hiện tại còn có thể cùng làm "Huynh muội"
.
Ra khỏi cửa Ngân Dạ vẫn cảm giác rất kỳ quái. Phảng phất
chung quanh đều là ảo ảnh.
Hắn đi tới bên trong một nhà hàng Tây, phát hiện đối
phương đã sớm chờ ở đó.
Diệp Phàm Thận, vị hôn phu của Ngân Vũ.
Hắn đi tới trước mắt Diệp Phàm Thận nói: "Ta không tới
muộn chứ?"
"Không có, " Diệp Phàm thận nhẹ nhàng cười cười:
"Ngươi ngồi đi, Ngân Dạ. Sự tình lần trước, đã có kết quả."
"Thật sự?" Ngân Dạ cũng có chút cao hứng hỏi:
"Đã tra ra chuyện tình của cha mẹ Ngân Vũ rồi hả? Lúc trước vụ giết người
đó thực kỳ quái, cảnh sát đã điều tra một thời gian ngắn, nhưng cục diện lâm
vào bế tắc. Truyền thông cũng không một mực chú ý. Những năm gần đây, Ngân Vũ
tuy vẫn luôn muốn điều tra sự việc của phụ mẫu, nhưng mọi việc không thuận lợi.
Cha ngươi là quan viên chính phủ, có lẽ dễ dàng hơn."
"Trên thực tế, hoàn toàn chính xác tra được không ít
đồ vật." Diệp Phàm Thận nói: "Kết hợp với lúc trước cha mẹ nàng đề cập
đến hai chữ 'Nhà trọ', rốt cục biết được một chuyện."
"Ân, chuyện gì?"
"Cái này là di thư của mẹ đẻ Ngân Vũ." Nói
xong, Diệp Phàm Thận lấy ra một phong thư màu trắng, cái kia phong thư đã ố
vàng, bên trong là những dòng chữ xinh đẹp viết: "Thân gửi phu nhân Tống
Tuyết Ngưng" .
"Cái này là di thư.."
"Ân, ngươi xem một chút đi."
"Giao cho mẫu thân ta, ta
coi được sao?"
"Không
sao, ngươi nhìn sẽ biết. Cảnh sát cho rằng, thời điểm mẫu thân Ngân Vũ viết bức
thư này, thần trí đã không còn ổn định. Phong di thư này được nàng lưu giữ
trong tủ trữ vật ở ngân hàng, sau khi chết, cảnh sát tra được đến đấy mới tìm
được phong thư này."
Ngân Dạ xem xét giấy viết thư, đã hoàn toàn hoen ố. Bên
trên viết nội dung, thực sự rất khó tin tưởng.
Cha mẹ Ngân Vũ, sau
khi sanh nàng không lâu, liền có một ngày tiến vào bên trong một khu dân cư,
khi tới gần một đầu hẻm nhỏ đột nhiên phát hiện bóng dáng của mình rời khỏi
thân thể, sau đó chạy vào trong một cái nhà trọ. Cái nhà trọ kia không chỉ có
năng lực nguyền rủa bóng dáng, mà một khi vi phạm quy tắc huyết tự của nhà trọ,
hộ gia đình sẽ bị bóng dáng thao túng mà chết. Cho nên muốn sống sót phải trở
thành một hộ gia đình và hoàn thành mời lần huyết tự. Mười lần huyết tự, là quy
tắc do nhiều hộ gia đình hao phí thời gian vài thập niên tìm ra và lưu truyền
tới ngày hôm nay. Mỗi một lần huyết tự, bọn hắn sẽ phải tới một địa điểm chỉ
định, sau đó ở lại một đoạn thời gian. Trong đoạn thời gian đó, sẽ có quỷ hồn xuất
hiện, lấy đi tính mạng của mọi người.
"Này uy uy, " Ngân Dạ xem xong cuối cùng nói:
" Mẫu thân Ngân Vũ, chẳng lẽ bị chứng vọng tưởng sao? Làm sao có thể có loại
nhà trọ này tồn tại?"
"Cho nên cảnh sát thu được bức di thư này cũng không
giao cho mẹ ngươi."
Ở cuối bức di thư viết, bọn hắn trước mắt phải đi chấp
hành huyết tự lần thứ năm. Huyết tự chỉ thị muốn bọn hắn phải tiến vào một tòa
nhà sắp sửa bị phá bỏ, ở lại thời gian 3 ngày. Chính là nơi tìm được thi thể của
hai người.
Nàng cho rằng, huyết tự lúc này đây rất nguy hiểm, nên viết
một bức di thư để lại.
"Phụ thân ta phải dùng rất nhiều mối quan hệ mới lật
lại từ trong vụ án mà tìm được bức di thư này. Bất quá, mọi người cho rằng nội
dung này là do nàng bị chứng vọng tưởng viết ra, theo sở thuyết của nàng, căn bản
không thể tồn tại một nhà trọ như vậy được."
Ngân Dạ cũng hoàn toàn đồng ý. Chẳng lẽ lúc trước mẹ Ngân
Vũ bị chứng hoang tưởng nên mới đem nàng phó thác cho cha mẹ mình nuôi dưỡng?
Nhưng nếu là như thế, chẳng lẽ cha Ngân Vũ cũng bị phát bệnh cùng lúc?
"Nhưng ta lại nghĩ nhà trọ này thật sự có tồn tại."
Diệp Phàm Thận bỗng nhiên nói: "Cái này rất có thể chính là 'Sám tội Luyện
Ngục', cánh cửa nối với Nhân giới."
"Cái gì? A thận, ngươi nói 'Sám tội Luyện Ngục' là cái
gì?"
"Là một không gian để tinh lọc Hắc Tâm ma của Kim Sắc
Thần Quốc. Kim Sắc Thần Quốc là một đoàn thể tôn giáo nước ngoài, ta trở thành
tín đồ 'Kim Sắc Thần Quốc', đã được 4 năm thời gian. Chính là thời điểm du học
nước ngoài thì được tiếp xúc với nó. Đoàn thể tôn giáo này, có thể tinh lọc được
tâm linh nhân loại. Đối với lịch sử của nhân loại, tràn đầy chiến tranh và tàn
sát, mọi người đều vì tư lợi mà lừa gạt tổn thương lẫn nhau, đều bởi vì chúng
ta là quốc dân sa đọa của Kim Sắc Thần Quốc, lại thêm chúng ta bị Hắc Tâm ma dẫn
dụ. Trong lịch sử rất nhiều cuộc chiến tranh, đều là do Hắc Tâm ma sai khiến..."
"Vân vân và vân vân, " Ngân Dạ lập tức ngắt lời
hắn: "Cái gì 'Hắc Tâm ma' ?"
"Chính là ác ma dùng hình người để tồn tại, là địch
nhân lớn nhất của Kim Sắc Thần Quốc."
"Ngươi nói cái gì mà lung tung vậy , là tiểu thuyết
Tây Phương Ma Huyễn à? Chẳng lẽ ngươi còn muốn nói người dẫn đầu tôn giáo kia
là từ dị giới xuyên qua sao?"
"Im ngay!"
Diệp Phàm thận bỗng nhiên thu hồi bộ dáng tươi cười,
khuôn mặt vặn vẹo hung hăng đấm mặt bàn nói: "Không cho phép ngươi vũ nhục
thần sứ Kim Sắc Thần Quốc vĩ đại! Thần sứ là phụng chi mệnh quốc chủ, hạ phàm
chuyển sinh đến cái thế giới này, là để cứu vớt quốc dân bị Hắc Tâm ma dẫn dụ
nhập vào Thâm Uyên Thần Quốc! Kỳ thật, ta đang suy nghĩ, sau khi kết hôn với
Ngân Vũ, có nên cho nàng nhập giáo luôn không. Nhưng trước mắt ta vẫn còn do dự."
Ngân Dạ cảm giác rất hỗn loạn. Trước kia hắn coi Diệp
Phàm Thận là người có tư duy nghiêm cẩn, làm việc có trật tự, nhưng lại đi tin
tưởng vào cái tôn giáo mê muội này, còn muốn Ngân Vũ cũng gia nhập?
"Ngươi có thể đưa cho ta vài cuốn sách về tôn giáo
này được không." Ngân Dạ cau mày: "Ta muốn nhìn cho kỹ càng."
Nếu như đây chỉ là một đoàn thể tôn giáo mới xuất hiện,
khởi xướng bảo vệ môi trường hoặc là dạy người hướng thiện thì cũng thôi. Nhưng
là đoàn thể tà giáo lừa tiền gạt sắc thì Ngân Dạ không thể ngồi nhìn mặc kệ.
"Ah? Ngươi cũng muốn nhập giáo? Có thể ah. Đến lúc
đó ngươi cùng Ngân Vũ cùng gia nhập giáo mà nói..."
"Ân, Ngân Vũ chắc có lẽ không nhập cái tôn giáo kia
đâu. Nàng kỳ thật tín ngưỡng Cơ đốc giáo."
Nghe xong những lời này Diệp Phàm Thận sửng sờ một chút,
hỏi: "Ngươi... Ngươi nói cái gì? Cơ đốc giáo? Ngân Vũ là tín đồ Cơ đốc giáo
sao? Thiệt hay giả?"
"Ân, cũng không thể nói là tín đồ Cơ đốc giáo. Từ
lúc còn nhỏ nàng liền đọc qua Thánh kinh, về sau thường xuyên đến giáo đường
nghe thánh ca, còn có..."
"Không, không phải chứ?"
Lúc đó sắc mặt Diệp Phàm thận trở nên vô cùng tái nhợt.
Lúc ban đầu Ngân Dạ cũng không để ý tới.
Sách vở giáo lí "Kim Sắc Thần Quốc, ta đều một mực
mang theo." Hắn thò tay vào túi xách, lấy ra vài cuốn sách, nói: "Ta
tạm thời đưa ngươi một vài quyển."
Ban đêm Ngân Dạ bắt đầu đọc những cuốn sách kia. Đọc được
ở bên trong định nghĩa về Hắc Tâm ma, cùng với thủ đoạn giáo đoàn đối phó với Hắc
Tâm ma làm hắn chấn động.
Đây không phải là giết người sao? Cái loại giáo lý này mà
lại viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen?
Bất quá nhìn kỹ lại, kỳ thật là nói như thế này:
"Sau khi xác nhận là Hắc Tâm ma , tín đồ kiềm giữ dao găm Thần Quốc, cần
phải đem Hắc Tâm ma độ hóa."
Từ "Độ hóa" có chút mờ mịt, nhưng có thể hiểu
được những lời ám chỉ trong đó.
Chẳng lẽ muốn tín đồ thật sự đi giết người? Không đến mức
không có thưởng thức như vậy chứ? Nếu như đại lượng tín đồ trở thành tội phạm
giết người, như vậy giáo đoàn cũng sẽ lâm vào tình cảnh phi thường nguy hiểm mới
đúng. Chẳng lẽ giáo chủ không cân nhắc những điều này hay sao?
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, giáo lí chỉ là văn tự viết ra
như vậy thôi. Bên trong giáo đoàn có lẽ càng thêm dặn dò kỹ càng giáo đồ nên
làm như thế nào. Mặc dù thực sự xảy ra chuyện, lúc đó chỉ cần ngoảnh mặt làm
ngơ, coi như đó là hành vi cá nhân của tín đồ không liên quan đến giáo đoàn.
Hắn cũng không đem những thứ này cho Ngân Vũ xem, mà bỏ hết
vào bên trong bàn làm việc. Hắn có ý định muốn cùng A thận hảo hảo nói chuyện một
lần, muốn hắn rời khỏi đoàn thể tôn giáo kia.
Mà Ngân Vũ ngay tại buổi chiều hôm đó thì nhận được một
bó hoa. Bó hoa đó được ký tên… A Thận. Ngày thứ hai, nàng liền tới chỗ hẹn.
Ngân Dạ sau
khi đỗ tiến sĩ, còn phải phụ trách việc giáo dục tại đại học nên có chút bề bộn,
cho nên ngày thứ hai rời trường đại học. Về tới nhà liền thấy Ngân Vũ vẻ mắt trắng
bệch.
"Ca ca, ta… ta tiến vào một cái nhà trọ, ở nơi đó phải
đối mặt với rất nhiều quỷ hồn đáng sợ."
Lúc ấy Ngân Dạ cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình.
Nột dung cùng bức di thư kia lại có thể giống y hệt, thật
sự có một nhà trọ như vậy tồn tại!
Hắn về sau cẩn thận lật lại giáo lí Kim Sắc Thần Quốc."Những
người tín ngưỡng tôn giáo khác, đều là một loại Hắc Tâm ma tà ác nhất. Chỉ có
thể đưa vào trong sám tội luyện ngục, không gian tiếp nối với nhân giới. Tiếp
nhận tẩy lễ cùng thí luyện mới có thể trùng sinh, xóa sạch mọi tội ác. Nếu
không, sẽ nhất định bị Kim Sắc Thần Quốc tru diệt, vĩnh viễn không siêu
sinh!"
Ngân Dạ thông qua lời kể của Ngân Vũ, lại gặp mặt với Hạ
Uyên ở bên ngoài nhà trọ. Hắn rốt cục minh bạch, nhà trọ này thật sự tồn tại.
Lúc đó, tinh thần hắn cơ hồ muốnsụp đổ.
Ngân Vũ trở thành một hộ gia đình trong nhà trọ khủng bố!
Diệp Phàm Thận thề thốt phủ nhận bó hoa kia không phải của
hắn. Nhưng Ngân Dạ biết, hắn tin tưởng nhà trọ kia tồn tại, và coi đó chính
là"Sám tội Luyện Ngục" bên trong giáo lí của Kim Sắc Thần Quốc.
Lúc ấy Ngân Dạ mới viết xuống những phỏng đoán của mình về
suy nghĩ của A Thận như sau: "Ngân Vũ là Hắc Tâm ma. Mà thông qua nguyền rủa
bóng dáng, không ngừng tiến hành huyết tự chỉ thị Luân Hồi của nhà trọ, cũng
chính là 'Sám tội Luyện Ngục' của Kim Sắc Thần Quốc . Nếu như bỏ mặc, trong
tương lai linh hồn của Ngân Vũ sẽ bị Thần Quốc tru diệt, vì tương lai của nàng,
nhất định phải đưa nàng vào sám tội Luyện Ngục, như vậy, nàng mới có khả năng rửa
sạch tội lỗi của mình, trở thành quốc dân của Kim Sắc Thần Quốc."
Mà hắn cũng trên địa đồ, đánh dấu chỗ cư xá rồi viết lên
chữ " sám tội Luyện Ngục".
Lúc ấy hắn tức giận lập tức vọt tới công ty Ninh an đường,
tiến thẳng vào phòng làm việc của Diệp Phàm Thận, hắn một quyền hung hăng đánh
vào mặt A Thận, lúc đó bảo vệ và thư ký mới chạy tới. Diệp Phàm thận lại nói:
"Các ngươi đi ra ngoài. Ta muốn cùng hắn nói chuyện."
Thư ký và bảo an gật đầu, đành phải ly khai. Ngân Dạ tiến
tới trước mặt hắn, hỏi: "Là ngươi sao? Cái bó hoa kia là ngươi đưa tới? Đừng
nói với ta rằng không phải là ngươi!"
"Đúng. Là ta." Diệp Phàm thận không chút do dự
thừa nhận: "Bởi vì ta không thể nhìn Ngân Vũ tương lai bị Thần Quốc tru diệt,
hồn phi phách tán. Ta yêu nàng , cho dù nàng là 'Hắc Tâm ma " ta cũng vẫn
yêu nàng! Nhưng nàng lại là loại Hắc Tâm
ma tà ác nhất kia, cho nên ta phải đưa nàng vào trong sám tội Luyện Ngục. Nhưng
nếu ta trực tiếp đưa nàng vào, ác ma ẩn núp trong cơ thể nàng sẽ sống lại, cho
nên chỉ có thể dùng phương pháp này."
Vừa dứt lời, lại thêm một quyền hung hăng đánh lên mặt Diệp
Phàm Thận, hắn tức khắc nhổ ra một búng máu, ngay sau đó, Ngân Dạ đem hắn kéo đến
trước cửa sổ, đẩy một nửa thân thể A Thận ra phía bên ngoài cửa sổ!
Đây chính là tầng hai mươi cao ốc, nhìn xuống phía dưới,
Diệp Phàm Thận tức khắc sợ tới mức mặt không còn chút máu, nói: "Ngươi...
Ngân Dạ, ngươi muốn giết ta? Ta là muốn tốt cho Ngân Vũ! Hắc Tâm ma ẩn núp
trong máu của Ngân Vũ, một ngày nào đó nàng sẽ biến thành ác ma uy hiếp tới sự
yên ổn của Thần Quốc, chỉ có làm như vậy mới cứu vớt được Ngân Vũ, nàng mới có
tương lai! Cho dù nàng có chết trong sám tội Luyện Ngục, nàng vẫn có thể Luân Hồi,
trở thành quốc dân Thần Quốc! Ta cũng rất gian nan mới đưa ra quyết định
này!"
Ngân Dạ giận dữ hét lên: "Thần Quốc quái quỷ gì! Cái
gì 'Hắc Tâm ma' ! Cái gì 'Sám tội Luyện Ngục' ! Chính vì cái lý do nhàm chán
này, ngươi liền đem Ngân Vũ đưa vào nhà trọ nơi còn đáng sợ hơn cả địa ngục!
Làm cho nàng phải thừa nhận những thống khổ đồng dạng với cha mẹ nàng! Ngươi
cái tên điên này!"
"Ngân Dạ! Ngươi..."
"Ngươi không phải tin tưởng Thần Quốc quốc chủ sao?
Ngươi bây giờ hướng hắn cầu nguyện đi, xem hắn có thể hay không hạ phàm đến giải
cứu ngươi!"
Bỗng nhiên, thân thể Diệp Phàm Thận đột ngột bị đẩy ra
sau, hắn túm chặt lấy Ngân Dạ, lập tức hô to: "Bảo an, bảo an!"
Bảo an nhanh chóng chạy tới giữ Ngân Dạ lại.
Thiếu một chút, Ngân Dạ sẽ giết chết Diệp Phàm Thận. Khoảng
thời gian sau đó Diệp Phàm Thận thời thời khắc khắc đều đi cùng với bảo tiêu.
Dùng tài lực Diệp gia, điều này căn bản không phải vấn đề.
Tuy Ngân Dạ muốn phanh thây xé xác Diệp Phàm Thận, nhưng
hắn không cách nào làm được. Cuối cùng, hắn lựa chọn tiến vào nhà trọ. Đồng thời,
hắn cũng không nói cho Ngân Vũ biết chân tướng tàn khốc này. Nếu như Ngân Vũ biết
rằng nam nhân nàng yêu nhất đưa nàng tới nơi này, liền sợ nàng ngay cả ý chí
sinh tồn cũng biến mất. Đã như vầy, còn không bằng đừng để nàng biết rõ.
Người đem Ngân Vũ đẩy vào nơi này là Diệp Phàm thận. Ngân
Dạ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn. Nhưng bên cạnh hắn lúc nào cũng có bảo
tiêu, Ngân Dạ không thể làm gì được.
Thời điểm chấp hành huyết tự tại nghĩa địa, Ngân Dạ mới
nghĩ cách mượn nhờ Quỷ hồn sát hại Diệp Phàm Thận. Vì vậy, chính tại ngày cuối
cùng huyết tự, hắn liền gọi điện thoại cho Diệp Phàm Thận. Lúc ấy bởi vì Ngân
Vũ vừa đưa ra lời chia tay, làm Diệp Phàm thận rất thống khổ, cho nên chạy tới
khách sạn uống rượu. Lúc gọi điện thoại cho hắn, hắn say túy lúy vừa mới được bảo
tiêu đưa về phòng. Sau khi hắn nhận điện thoại liền bị ám sát. Quỷ hồn treo cổ
hắn xong liền biến mất khỏi căn phòng, rốt cục trở thành vụ giết người trong
phòng kín, cũng là sự tình Ngân Dạ đã tiên đoán trước.
Tuy chứng cớ hết thảy đều không có, nhưng ghi chép trò
chuyện trong điện thoại di động của Diệp Phàm Thận lại không có cách nào xóa
đi. Lúc đó trong nghĩa địa không có buồng điện thoại công cộng, muốn gọi điện
thoại, chỉ có thể dùng di động của mình, hắn cũng không có cách nào đổi sim điện
thoại.
Nhưng không sao cả. Bởi vì, bất kể là ai tổn thương Ngân
Vũ, vô luận là chủ tể Thiên Địa thần, cho dù là cái nhà trọ không nơi nào không
có u hồn mị quỷ, hắn cũng liều chết đấu tranh!
Hết thảy, chỉ vì
dáng tươi cười của Ngân Vũ.
Lúc này cảnh sắc trước mắt, tựa hồ biến thành một mảnh đại
hải xanh thẳm. Hắn và Ngân Vũ ngồi trên bãi cát, nhìn xem nơi trời biển giao
hòa.
"Ngân Vũ, " Ngân Dạ chợt mỉm cười: "Ta
nghĩ, nơi mà biển và trời tiếp hợp, chính là cảnh sắc đẹp nhất thế gian
này."
Nhất định là vậy.
Tầng dưới cùng đại sảnh của nhà trọ.
Hai bóng dáng mơ hồ dần dần hiện lên, hơn nữa, ngày càng
rõ ràng...
0 nhận xét:
Post a Comment