Khu
Bạch Lâm, trường cao trung Phong Thụ, hôm nay nghỉ học.
Ngô
Chân Thực ở nhà một mình, lấy chăn trùm kín thân thể. Ngày hôm qua Lam Kỳ còn
rất tốt, như thế nào mà hôm nay đã chết rồi? Nghĩ tới tên chặt đầu ma kinh
khủng kia đã giết hại hai người bạn trong lớp, nàng liền sợ tới mức không biết
nên nói cái gì.
Trí
nhớ trở về ngày 21 tháng 3. Hôm đó là thứ Hai.
Việc
học nặng nề làm Ngô Chân Thực đau đầu không thôi, mỗi ngày lão sư đều cường điệu kỳ thi Đại Học đã rất gần, suốt
ngày đối mặt với hàng tá đề thi toán học cùng bao nhiêu là đề thi anh văn, nghĩ
cũng muốn ói rồi. Nhưng không có biện pháp, vẫn phải là tiếp tục ôn tập.
"Bạch
Tĩnh, tương lai ngươi muốn thi trường đại học nào?" Lúc tan học ngày hôm
đó, Ngô Chân Thực cùng Bạch Tĩnh đi ra cổng trường, hỏi: "Vẫn có ý định ghi
danh vào Ưng bác sao? Đây chính là viện khoa học đẳng cấp cao của thành phố K a,
ngươi đặt mục tiêu có quá cao hay không?"
"Không
sao..., " Bạch Tĩnh cười nói: "Có mục tiêu thì phải chính là mục tiêu
cao nhất, kỳ thi Đại Học đời người cũng chỉ có một lần, tự nhiên muốn cố gắng
đánh cược rồi."
"Ân.
Phụ mẫu ta cũng muốn ta thi khoa khoa học tự nhiên, nhưng ta thật sự rất đau
đầu. Tuy rằng năm qua, khoa khoa học tự nhiên hệ chính quy xác thực đã lấy điểm
thấp hơn rất nhiều, nhưng vấn đề là đề mục quá khó khăn. Ta nghĩ tối đa cũng
chỉ có thể vào được học viện Thực Lâm thôi."
Học
viện Thực Lâm cũng là viện khoa học thứ nhì tại thành phố K, dù vậy, đối (với)
Ngô Chân Thực mà nói, cũng là theo không kịp rồi.
"Bạch
Tĩnh, khảo thí hôm nay, đề bài kia ngươi đã tính ra chứ?" Ngô Chân Thực
đột nhiên hỏi: "Suốt 20', ta làm đau cả đầu mà không được. Cứ tiếp tục như
vậy ta căn bản cũng không có khả năng thi vào học viện Thực Lâm."
"Ngươi
là nói cái đề mục chứng minh hai đường thẳng song song ?."
"Ân? Ta suy nghĩ... V ..v ... Ah."
Nàng kêu Bạch Tĩnh dừng lại, lập tức từ trong túi xách
lấy ra một bản nháp. Trong đó có đề bài hình học kia.
"Ân, nếu làm như thế này... rồi lại thế này…, vậy
là được, Bạch Tĩnh, ngươi thực là thiên tài ah, như vậy cũng nghĩ ra!"
"Hì..hì."
"Ngươi có thời gian chỉ giáo ta nhiều hơn chút
đi, ngươi là uỷ viên học tập nha, bao nhiêu đề bài làm ta đau đầu chết đi được,
thật sự là chịu không được rồi."
"Cái này kỳ thật cần thuộc định lý, bất luận một
đề bào nào cũng là để khảo hạch chúng ta nắm chắc định lý được bao nhiêu, nói
cách khác, nhất định cần phải chú ý quan sát chỗ nào có thể dùng định lý để cởi
bỏ mấu chốt."
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một thanh âm truyền đến:
"Bạch Tĩnh, ngươi quả nhiên cũng nghĩ đến cách giải này. Ta đã phân tích
qua, kỳ thi đại học mấy năm nay của thành phố K, toán học càng ngày càng thiên
về hình học, kỳ thi Đại Học năm trước có tới ba đề mục về hình học, độ khó phi
thường cao, cái này cũng làm cho điểm sàn khoa khoa học tự nhiên giảm xuống rất
nhiều."
"Hoàn toàn chính xác." Bạch Tĩnh đứng lên,
nói: "Ngươi cũng tính thi lý viện khoa học sao? Lam kỳ?"
Đúng là Lam Kỳ đang đứng sau lưng hai người.
"Lam kỳ ah, " Ngô Chân Thực nói: "Ngươi
cũng giải được đề mục kia rồi hả? Ai, ngày mai còn phải thi Anh ngữ, ta muốn
chết mất, ta bây giờ chỉ cần nhìn thấy một chữ cái la tinh thôi là có xúc động
muốn giết người."
"Anh ngữ ah." Lam Kỳ cười khổ nói: "Ta
cũng thấy đau đầu. Mấy ngày nay đang luyện nghe và đọc hiểu. Nhưng mặc kệ ta
nghe bao nhiêu lần, chẳng hể hiểu chính xác được bao nhiêu. Đọc hiểu càng khó
hơn, ngày hôm qua ta vừa làm một đề thi anh văn năm 2009, mười câu đọc hiểu ta
chỉ làm đúng bẩy câu."
"Không phải chứ?" Ngô Chân Thực mở to hai
mắt mà nhìn: "Không đến mức a? Ngươi làm đề bài theo cuốn nào?"
"Chính là của khu Bạch Lâm đó."
Ba người dứt khoát kết bạn cùng đi, trên đường thảo
luận nghiên các loại vấn đề về kỳ thi Đại Học. Mà làm ba người đau đầu , lại
không phải toán học và anh văn, mà là vật lý.
"Không được rồi!" Ngô Chân Thực vừa bước đi
vừa nói: " Cứ đà này, sao ta có thể đỗ vào học viện Thực Lâm! Vật lý, ta
căn bản chẳng hiểu tý gì!"
"Bất quá học khoa lý có thể dễ dàng tìm việc,
" Bạch Tĩnh nói: "Cái này cũng chẳng có biện pháp."
"Ta kỳ thật muốn thi vào khoa văn, dù sao ta là
nữ hài tử, học khoa văn cũng không có gì là kỳ quái. Nhưng phụ mẫu ta lại không
muốn, Bạch Tĩnh, thực hâm mộ ngươi, có hùng tâm tráng trí muốn thi vào Ưng Bác
a."
"Ha
ha, có gì đâu. Kỳ thật ta cũng thấy muốn thi đậu Ưng Bác cũng rất khó khăn, bất
quá, phấn đấu thì luôn tốt, nếu như thành công, như vậy..."
"Ta
thấy như vậy cũng có chút không lý trí, Bạch Tĩnh." Lam kỳ khuyên: "Ngươi
phải biết, Ưng Bác là một học viện nổi tiếng trong cả nước, danh khí xa xa Thanh
Hoa cũng không theo kịp, ngang hàng với đại học quốc tế, ở thành phố chúng ta
chính là học viện hàng hiệu. Tuy thành tích của ngươi chính xác rất ưu tú,
nhưng ta nghĩ muốn thi vào Ưng Bác, độ khó không hề nhỏ."
"Ta
thấy học viện Ưng Bác năm nay muốn khuếch trương, nên số lượng học sinh đầu vào
sẽ tăng lên, điểm sàn có thể hạ xuống. Mấy ngày hôm nay ta cũng đã giải khá
nhiều đề thi, coi như có không ít tâm đắc. Nếu như cảm giác không có khả năng
liền không làm, thì vĩnh viễn không thể nào thực hiện được."
Sau
đó, ba người liền tạm biệt. Ngô Chân Thực nghĩ lại những lời Bạch Tĩnh...,
trong nội tâm cũng rất cảm khái. Chính mình có năng lực thi thử sao? Chỉ là Thực
Lâm học viện cũng đã khiến mình chùn bước.
Mà
khi đó Ngô Chân Thực, không hề nghĩ rằng, đó là lần cuối cùng mình và Bạch Tĩnh
gặp mặt.
"Thực
Thực!" Mẫu thân mở cửa nói: "Đã tính trường học nghỉ thì cũng không
nên bê trễ. Kỳ thi Đại Học càng ngày càng gần rồi, vẫn là nhanh lên 《 》."
"Tốt,
tốt..."
Ngô
Chân Thực thở dài, hất chăn ra ngồi dậy.
Nàng
ngồi vào bàn sách, đem sách Ngữ văn trong túi lấy ra. Đây là phương thức Ngô
Chân Thực ôn tập, bởi vì ôn tập ngữ văn cũng không cần suy nghĩ nhiều. Bất quá,
đọc thuộc lòng văn xuôi, cũng là sự tình khổ sai. Nàng giờ phút này lật đến 《 xuất sư bề ngoài 》, bắt đầu đọc thuộc lòng.
"Tiên
đế không dùng thần hèn hạ, tam chú ý thần tại nhà tranh bên trong, là nhà tranh
vẫn là nhà tranh à?"
Nàng
lật sách qua trang sau, nhưng dùng sức quá lớn, làm sách ngữ văn rơi trên mặt
đất, những tranh sách bung ra, bỗng nhiên rớt ra một tờ giấy.
"Cái
này là..."
Sau
đó, Ngô Chân Thực bất ngờ phát hiện, danh tự trên quyển sách Ngữ văn là
"Bạch Tĩnh" !
Cuốn
ngữ văn này ra là của Bạch Tĩnh!
Ngô
Chân Thực đem cuốn sách cầm lên, nhìn cẩn thận một phen, quả nhiên phát hiện cuốn
này căn bản không phải của mình. Khoảng thời gian sau khi Bạch Tĩnh chết, tiết
ngữ văn toàn là làm lại những đề thi cũ, hoặc là chép lại những bài văn hay,
cho nên sách giáo khoa căn bản cũng không đụng đến, mà mấy ngày nay ôn tập,
cũng chủ yếu là toán học, Anh ngữ , nên bây giờ Ngô Chân Thực mới phát hiện
điều này.
Nói
cách khác, đoạn thời gian mình cùng Bạch Tĩnh ôn tập, đã cầm nhầm sách của đối
phương? Rất có thể. Hai người thường xuyên cầm sách ngữ văn, giúp nhau kiểm tra
độ thuộc lòng của đối phương, cầm sai cũng là điều bình thường.
"Bạch
Tĩnh..." nhắc tới nàng làm nội tâm Ngô Chân Thực khổ sở. Nàng đem tờ giấy
kẹp trong sách ngữ văn cầm lên, muốn nhìn một chút bên trên ghi cái gì.
Nguyên
lai, là một đoạn văn viết của Bạch Tĩnh. Đầu bài là môn ngữ văn của kỳ thi đại
học thành phố K năm 2009.
Ngô
Chân Thực bởi vì tập trung ôn tập toán học, vật lý, cho nên cơ hồ không có thời
gian tập viết văn. Khi đi học, lão sư cũng nhiều lần đề cập, tầm quan trọng của
văn viết, cũng suy đoán vài đề bài có khả năng sẽ rơi vào.
"Bạch
Tĩnh, nàng viết cái gì đây. Nàng định thi vào Ưng Bác, ngữ văn cũng không quá dụng
tâm, đến lúc đó trúng tuyển đệ tử, trước tiên chính là phải nhìn thành tích
toán học và vật lý trước."
Nhìn
kỹ lại đoạn văn mà Bạch Tĩnh viết, dường như là hình thức văn nghị luận.
Nhìn
xem xem, chỉ thấy Bạch Tĩnh biết có một đoạn: "Nêu ví dụ mà nói. Ba ngày
trước, ta đã từng một lần đi qua khu Bạch Nghiêm."
Bạch…
khu Bạch Nghiêm?
Tức
khắc trái tim Ngô Chân Thực đập mạnh một cái. Nàng thình lình nhớ lại, người
chết thứ hai tên là Lâm Phi, chính là chết ở khu Bạch Nghiêm!
Nàng đọc
hết đoạn văn sau cùng, nhìn lên khung thời gian phía trên. Bạch Tĩnh viết là
ngày 3 tháng 9. Như vậy, ba ngày trước, chính là ngày 6 tháng 3?
Nàng
mở lịch, ngày 6 tháng 3 chính là chủ nhật.
Nàng
rất hiểu rõ Bạch Tĩnh, mục tiêu của nàng là Ưng Bác, một mục tiêu gian nan
như vậy, có thể tưởng tượng áp lực của nàng lớn đến cỡ nào. Cho nên, nếu không
phải tất yếu nàng sẽ không chạy đến khu Bạch Nghiêm. Đương nhiên nội dung đoạn
văn cũng có thể là hư cấu , nhưng Ngô Chân Thực cảm giác Bạch Tĩnh không phải
bịa đặt ra.
Như
vậy, vì cái gì nàng lại muốn tới khu Bạch Nghiêm?
Cái
đó và việc nàng bị chặt đầu Ma Sát hại có quan hệ không?
Có
thể hay không có chút gượng ép? khu Bạch Nghiêm dù sao cũng rất lớn. Không thể
nói nàng tới khu Bạch Nghiêm, liền cho rằng chặt đầu ma coi nàng là mục tiêu.
Nhưng
càng nghĩ càng có chút bất an.
Nàng
do dự một chút, cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi điện tới nhà Bạch Tĩnh.
Hồi lâu,
điện thoại nhấc máy. Một âm thanh già nua truyền đến: "Này?"
"Xin
chào, là bá phụ sao? Ta là Ngô Chân Thực."
"Ah,
Ngô Chân Thực ah." Người nghe điện đúng là phụ thân Bạch Tĩnh – Bạch Diệp
Sơn.
"Là
như thế này. Bá phụ, người cũng nên bớt đau buồn. Trên thực tế, ta muốn hỏi một
câu, ngày mùng 6 tháng trước, Bạch Tĩnh nàng có phải đi tới khu Bạch Nghiêm hay
không?"
"Tháng
trước?"
Nhớ
lại cái chết thảm của ái nữ, thanh âm
Bạch Diệp sơn lại nghẹn ngào. Giờ phút này hắn khẳng định phi thường thống khổ,
làm hắn nhớ lại hồi ức về tháng trước, khoảng thời gian Bạch Tĩnh vẫn sống vui
vẻ, thật sự là tim như bị đao cắt. Ngô Chân Thực cũng không biết, hỏi như vậy
đúng hay không.
"Đúng."
Bỗng nhiên hắn nói: "Nghĩ lại, lúc trước, nàng tới khu Bạch Nghiêm nghe
tọa đàm. Buổi toạ đàm kia, do một giáo thụ trường Ưng Bác, nhằm vào kỳ thi Đại
Học mà mở ra. Địa điểm ngay trên đường Mộc Xa."
"Vậy
sao?"
"Đúng."
Sau
đó, Ngô Chân Thực lên mạng tra xét một lúc, liền tìm thấy được sự tình về cuộc
tọa đàm ngày hôm đó của giáo sư đại học Ưng Bác. Địa điểm nằm ở khu Bạch Nghiêm
đường Mộc Xa đại học Nhã Thực.
"Đã
tìm được. Chủ giảng là giáo thụ tại đại học Ưng Bác, Biện Tinh Viêm. Ân, đây là
ảnh chụp của giáo thụ, thật trẻ tuổi, thoạt nhìn bộ dạng vẫn chưa tới 30 tuổi
a?"
Còn
trẻ như vậy mà trở thành giáo thụ vinh dự của trường đại học, xem ra đúng là
tuổi trẻ tài cao.
Ngô
Chân Thực lại tra xét một chút trên bản đồ, địa điểm đường Mộc Xa, cùng với
công viên Thanh Điền nơi Lâm Phi bị chết, khoảng cách vẫn tương đối xa. Nhưng,
nàng lập tức tra được một việc...
Một chuyện
phi thường trọng yếu!
"Chuyến
xe buýt" số 375, đồng thời đi qua đường Thanh Điền cùng đường Mộc xa!
Nói
cách khác, chỉ cần ngồi trên chuyến xe buýt 375, vượt qua vài điểm dừng, là có
thể đến đường Mộc Xa! Mà từ đường Thanh Điền, chỗ bến đỗ chuyến xe số 372! Chỉ
cần ngồi tàu điện ngầm, là có thể từ khu Bạch Lâm tới khu Bạch Nghiêm!
"Chẳng
lẽ nói..."
Tuy
nhiên cũng có vài lộ tuyến khác, nhưng Ngô Chân Thực đã bắt đầu có suy đoán…
Bạch
Tĩnh vì muốn nghe buổi tọa đàm của giáo thụ Biện Tinh Viêm, cho nên, từ nhà
ngồi tàu điện ngầm đến đường Thanh Điền khu Bạch Nghiêm, sau đó lên "xe
buýt", tiến về đường Mộc Xa trường Nhã Thực!
Công
viên Thanh Điền, chính là nằm trên đường Thanh Điền!
Tay
Ngô Chân Thực bắt đầu thấm ra mồ hôi.
Chẳng
lẽ...
Chẳng
lẽ thật sự có liên quan?
Cái
manh mối này, cảnh sát sẽ chú ý tới chứ?
Nàng trong
điện thoại hỏi Bạch Diệp Sơn: "Bá phụ, cái manh mối này đã nói cho cảnh
sát chưa?"
"Không
có, làm sao vậy? Cái đó và cái chết của Tiểu Tĩnh có liên quan sao ?"
Chỉ
sợ Bạch Diệp Sơn bi thương quá độ, đã hoàn toàn quên sự tình về người chết thứ
hai. Chuyện này cũng không kỳ quái, tiếp theo người bị hại thứ ba người thứ tư
thứ năm xuất hiện, tên của người chết thứ hai bị người ta quên cũng là điều
bình thường.
Ngô
Chân Thực cảm thấy, trong đó chắc chắn có cái gì liên quan.
Nàng
lập tức lấy ra thẻ giao thông, quyết định ngay bây giờ tới đó xem xem!
Nhớ
lại những lời Bạch Tĩnh ngày xưa đã từng nói với mình, đừng vì kỳ thi đại học
này mà tự gây áp lực cho mình, trọng yếu chính là cố gắng của bản thân. Cho nên
tính là có nguy hiểm, Ngô Chân Thực cũng quyết định phải điều tra.
Tuyệt
đối không tha thứ, loại ác ma lạm sát người vô tội! Nhất định phải bắt hắn bị
pháp luật chế tài!
Ngô
Chân Thực đi ra bên ngoài, vừa vặn gặp được cha mẹ. Phụ thân sững sờ, hỏi:
"Muốn đi ra ngoài? Đi nơi nào?"
"Rất
mau sẽ trở về, ba ba mụ mụ, ta..."
"Bài
học đã làm xong?"
"Hôm
nay trường học được nghỉ."
"Không
cho phép đi." Phụ thân lắc đầu nói: "Lớp con đã có hai người bị chặt
đầu ma giết chết. Ngươi bây giờ một thân một mình đi ra ngoài, quá nguy hiểm!
Không được, ngươi vẫn nên ở nhà mà ôn tập đi. Kỳ khảo thí cuối kỳ không phải
sắp tới rồi sao?"
"Thế
nhưng mà... Ba ba..."
"Ta
đã nói rồi, không được!"
Phụ
thân suy tính cũng có đạo lý. Chặt đầu ma trong thời gian ngắn như vậy, liên
tục sát hại Bạch Tĩnh cùng Lam Kỳ, ai biết có thể sẽ lại tiếp tục sát hại người khác nữa hay không?
"Ba
của ngươi nói đúng." Mẫu thân cũng nói: "Nghĩ đến cái tên ma chặt đầu
kia trong nội tâm ta lại cảm thấy căng thẳng
bồn chồn, không có chuyện trọng yếu, vẫn đừng nên ra ngoài, Thực Thực."
Cha
mẹ Ngô Chân Thực kiên trì như thế, nàng chỉ có thể quay lại phòng.
Nằm
trên giường, nhớ lại ngày đó, là lần cuối nàng cùng Bạch Tĩnh và Lam Kỳ tạm
biệt.
Cùng
lam kỳ...
Nàng
bỗng nhiên bật người dậy.
"Đúng
rồi, ngày hôm qua, Lam Kỳ hắn hỏi ta, có tin trên thế giới có quỷ hay
không?"
Lúc
ban đầu dường như Lam Kỳ chỉ là tùy tiện hỏi. Chẳng lẽ, điều đó và cái chết của
Bạch Tĩnh có quan hệ sao?
Hắn
biết rõ cái gì sao? Cẩn thận ngẫm lại, lúc cảnh sát theo thông lệ tới hỏi thăm
bạn học của Bạch Tĩnh, mình cũng nhìn thấy ánh mắt của hắn rất mất tự nhiên.
Ngô
Chân thực bắt đầu suy tư, vì cái gì, chặt đầu ma lại đem Lam Kỳ giết chết? Năm
người chết đầu tiên không phải đều không quen biết nhau sao ?
Trong
này hẳn có tồn tại Huyền Cơ.
Giờ
phút này... Ngân Vũ mở mắt.
"Ngân
Vũ!" Ngân Dạ kinh hỉ trông thấy nàng đã tỉnh dậy, lập tức nắm chặt tay của
nàng, nói: "Không sao chứ? Thực là hù chết ta."
Nơi
này là bệnh viện Chính Thiên, lần trước Ngân Dạ và Lý Ẩn cùng đến, có một số
bác sĩ cũng nhớ rõ hắn. Trải qua kiểm tra, Ngân Vũ cũng không có gì trở ngại.
Cái
trán của Ngân Vũ bị băng bó, nàng nhìn Ngân Dạ trước mắt, chỉ cảm thấy đầu óc
mơ mơ màng màng.
"Đi
tìm đứa bé kia."
Bỗng
nhiên, những lời này bật ra trong đầu nàng!
"Hài
tử..." Bỗng nhiên Ngân Vũ nói với Ngân Dạ: "Ca ca, là hài tử! nhi tử của
Đằng Phi Vũ! Đường Phong nói với ta, đứa bé kia, là mấu chốt!"
"Hài
tử?"
0 nhận xét:
Post a Comment