Chương 14: nguyền rủa có mặt khắp nơi
Nghiêm Lang vẫn
như trước chờ đợi bên cạnh Tịch Nguyệt.
Lúc này đã gần
nửa đêm 0 giờ. Bởi vì viện trưởng đặc biệt chiếu cố cho nên Nghiêm Lang có thể
ở lại qua đêm với Tịch Nguyệt. Lý Ung căn bản không hỏi nguyên do, hiện tại hắn
chẳng có tâm tình để ý tới bất cứ thứ gì.
Nghiêm Lang biết,
không lâu sau, những hộ gia đình kia sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Hắn đột nhiên
nghe thấy từ hành lang yên tĩnh bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Tiếng
bước chân đó phi thường dồn dập, hơn nữa không chỉ 1 người, chỉ chốc lát đã tới
trước cửa phòng bệnh.
Cửa bị đẩy ra,
Nghiêm Lang quay đầu lại, nhưng người hắn nhìn thấy đứng bên ngoài cửa lại
chính là...
"Lý, Lý
Ẩn?"
Lý Ẩn tiến vào
phòng, nhìn gương mặt tiều tụy của Nghiêm Lang và Tịch Nguyệt đang nằm ngủ trên
giường, bước tới, nói khẽ: "Nghiêm Lang, thật có lỗi, trong 24 giờ đồng hồ
kế tiếp, chúng ta phải ở cùng nhau rồi."
"Ngươi, Lý
Ẩn ngươi..." Nghiêm Lang cảm giác cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ nam nhân trước mắt này chính là 1 trong những hộ
gia đình của nhà trọ? Làm sao lại có sự tình trùng hợp như vậy?
Mà sau lưng Lý Ẩn
là đám người Thâm Vũ, Phong Dục Hiển, Lê Đốt, cùng với 2 hộ gia đình mới Hoắc
Hà, Viên Khải Đông.
Nghiêm Lang lúc
này không biết, có nên nói sự tình của Di Chân ra hay không. Nhưng nghĩ lại,
xét theo tình cảm của Di Chân đối với Lý Ẩn, nếu để cả 2 bọn hắn cùng biết việc
này, có lẽ chỉ càng thêm bất hạnh mà thôi. Dù gì Lý Ẩn và Di Chân hiện tại đều
đã rất khổ sở, vậy nên hắn quyết định không nói ra.
"Nghiêm Lang."
Lý Ẩn nghiêm mặt: "Có lẽ ngươi rất khó tin tưởng, nhưng các ngươi thực sự
bị dính vào nguyền rủa rồi. Có lẽ ngươi cũng ý thức được đôi chút? Mấy người
chúng tôi phải ở bên cạnh 2 người, vì chúng tôi cũng bị nguyền rủa."
Nghiêm Lang cúi
đầu xuống, nhìn cái bóng của Lý Ẩn, không khỏi nghĩ: thật sự giống như lời nói
của Di Chân, cái bóng này đã bị nguyền rủa? Thực là khó tin.
Nghiêm Lang là
người sáng tác trò chơi , cho nên ác ma, yêu quái, Quỷ hồn đại loại, hắn đã
nhìn quen mắt trong game rồi. Thế nhưng trong hiện thực, hắn lại rất khó chấp
nhận chuyện này. Thế giới quan của hắn đã triệt để sụp đổ, không thể không tiếp
nhận 1 thế giới tri thức mới. Hắn thậm chí hoài nghi, nhà trọ kia căn bản chính
là địa ngục.
Bất quá, hiện tại
có nhiều người như vậy, coi như có thêm chút dũng khí. Thế nhưng Nghiêm Lang lại
vô cùng rõ ràng, sự tình hắn và Tịch Nguyệt giết chết Vương Thiệu Kiệt tuyệt đối không được phép nói
ra với bọn người Lý Ẩn. Bằng không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, bọn hắn
rất có thể sẽ cho rằng, vạch trần tội ác, thậm chí giết chết 2 vợ chồng hắn
chính là sinh lộ. Nếu như bọn họ thực sự nghĩ như vậy, ở cùng những người này
quá nguy hiểm rồi.
Thâm Vũ tiến lên
1 bước nhìn Tịch Nguyệt đang nằm trên giường bệnh, sau đó nhìn về phía Nghiêm
Lang, nói: "Nghiêm tiên sinh, có lẽ Lý Ẩn nói năng không được rõ ràng, để
ta giải thích cặn kẽ 1 chút. Các ngươi đã bị nguyền rủa rồi, có lẽ ngươi không
tin nhưng..."
"Ta tin
tưởng." Nghiêm Lang lập tức ngắt lời: "Trên thực tế, ta cũng đã trải
qua những chuyện rất kinh khủng. Nhưng Lý Ẩn, ngươi đến tột cùng như thế nào
lại..."
"Một lời khó
nói hết." Lý Ẩn nói đến đây, bỗng nhiên dùng ánh mắt rất lợi hại nhìn Nghiêm
Lang, sắc mặt trầm xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Vương Thiệu Kiệt, Tiết
Long, La Tử Cường cùng Trịnh Hoa bốn người bọn là ngươi giết sao?"
Những lời này
không cấp cho Nghiêm Lang chút thời gian dư thừa nào để suy nghĩ. Vấn đề trực
tiếp được ném ra, sau đó Lý Ẩn nhìn chăm chú vào biểu lộ của Nghiêm Lang, chỉ
cần xuất hiện chút chấn động nào, liền có thể chứng minh được suy đoán trong
lòng hắn.
Quả nhiên, Nghiêm
Lang nghe được câu này, trong khoảng thời gian ngắn, hai chân bỗng nhúc nhích,
mi mắt giật 1 cái, bờ môi hé ra khép lại, hắn cũng ý thức được Lý Ẩn đã nhìn ra
cái gì đó.
Nhưng, không thể
nói ra, nếu như nói ra, như vậy rất có thể phát sinh tình huống cực kỳ tồi tệ.
Đối với hộ gia
đình mà nói, Nghiêm Lang và Thiên Tịch Nguyệt có biến thành "Thi thể"
cũng không sao cả. So sánh ra, trong vòng hai mươi bốn giờ, giết chết bọn hắn
so với vạch trần hành vi tội ác còn dễ hơn.
Nếu như đây chính
là sinh lộ..., như vậy, hộ gia đình rất có thể sẽ hi sinh bọn hắn.
Giờ phút này, hộ
gia đình tụ tập thành 1 nhóm trong phòng bệnh. Mọi người tự nhiên đem vợ chồng
Nghiêm Lang dồn vào trung tâm. Mỗi người thần sắc đều rất nghiêm nghị, ánh mắt
nhìn về phía Nghiêm Lang nhiều ít cũng có chút lãnh ý.
Nghiêm Lang thật
không ngờ tình huống lại bết bát như thế này. Nhưng hắn cũng đã chuẩn bị tốt
tâm lý, dùng thân thể bảo vệ Tịch Nguyệt, mặc kệ cái nhìn lạnh lẽo của bọn họ, hắn
nói: "Người giết Vương Thiệu Kiệt không phải ta, Lý Ẩn, ngươi không nên vu
hãm ta!"
Nghiêm Lang biết
rõ, Lý Ẩn không có chứng cớ chứng minh điểm này. Hắn cũng biết, vừa rồi Lý Ẩn
hỏi như vậy là muốn thăm dò. Nhưng tình huống hiện tại hắn không được phép
nhược bộ nửa bước, bằng không, hậu quả hắn không muốn nghĩ tới.
Hắn phải liều
chết bảo vệ Tịch Nguyệt!
Nghiêm Lang quyết
định dứt khoát chối bỏ không nhận, phải kiên quyết phủ nhận!
"Nghiêm Lang."
Lý Ẩn lại rất hùng hổ dọa người: "Ta biết Vương Thiệu Kiệt đối với ngươi
làm ra những chuyện tàn nhẫn không chịu nổi. Ta cũng không phải muốn chất vấn
ngươi, chỉ là, ngươi nên hiểu, nguyền rủa này bắt nguồn từ cái chết của Vương
Thiệu Kiệt."
"Ngươi thì biết
cái gì!" Nghiêm Lang bỗng nhiên túm lấy cổ áo Lý Ẩn, con mắt trợn tròn rít
gào: "Ngươi là nhi tử của viện trưởng bệnh viện này, từ nhỏ cẩm y ngọc
thực lớn lên, ngươi thì hiểu được cái nỗi gì! Vương Thiệu Kiệt vì cái gì kiêu
ngạo như vậy ngươi biết không? Ngươi có thể hiểu được những nỗi sỉ nhục hắn gây
ra cho ta? Ngươi có thể hiểu được tâm tình của ta? Đừng nên ở chỗ này nói những
lời bốc phét! Ngươi không có khả năng hiểu được, không có..."
"Thống khổ?
Tuyệt vọng?" Lý Ẩn nở 1 nụ cười sầu thảm: "Ta đã nhấm nháp quá nhiều
tuyệt vọng rồi. Hai năm qua, 1 mực sinh hoạt dưới tầng chót nhất của địa ngục,
ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ vì phụ thân mình là viện trưởng mà tự hào,
trái lại, ta tới hiện tại luôn cho đó là nỗi sỉ nhục. Ngay cả bản thân còn có
thể sống được bao lâu, còn có bao nhiêu tương lai, ta cũng không cách nào biết
được..."
"Lý Ẩn,
ngươi..."
"Được rồi.
Nếu như ngươi đã phủ nhận, ta cũng không có gì để nói thêm. Ta đã nói, ta không
phải đang chất vấn ngươi. Chỉ là ta bất luận thế nào cũng muốn sống sót, cho dù
hiện tại cũng vậy, ta muốn sống sót, dãy ra khỏi địa ngục này, trở về thế giới
tươi đẹp. Nhất là lần trước tụ tập với các ngươi, ý nghĩ này lại càng thêm mãnh
liệt. Cho dù đó là cuộc sống không chút thú vị, ta cũng muốn lần nữa được sống
trong nó.
Thời điểm Nghiêm
Lang nghe Di Chân tâm sự những chuyện xảy ra trong nhà trọ, hắn vô cùng rõ ràng
đó là sự tình tra tấn thống khổ bậc nào. Ngay cả sinh tử cũng bị chưởng khống,
bị coi như khôi lỗi, thưởng thức đủ loại giày vò khủng bố, so với lăng trì còn
tàn nhẫn hơn! Lý Ẩn có thể kiên trì tới hôm nay mà không sụp đổ đã là chuyện
rất khó tưởng tượng. Đương nhiên, Di Chân có thể còn sống rời khỏi nhà trọ càng
làm hắn thêm thán phục.
Nghiêm Lang buông
cổ áo Lý Ẩn, lui về sau vài bước, nhìn 6 hộ gia đình trước mặt, thở dài nói:
"Được rồi, ngươi nói kỹ càng cho ta biết, rốt cục đây là chuyện gì?"
Hắn hi vọng từ
trong miệng Lý Ẩn chứng minh những gì Di Chân nói có phải sự thật?
Ban đêm buông
xuống, tiếng chuông báo hiệu nửa đêm 0 giờ nổ vang. Tử Dạ ngồi yên lặng trên
ghế salon, cặp mắt nàng không hề có sinh khí. Đối diện với nàng là Ngân Dạ,
Ngân Vũ cùng Tinh Thần ba người.
"Đã đến giờ
rồi.” Lông mi Tử Dạ run rẩy nhìn về phía đồng hồ treo tường.
"Thâm Vũ
hiện tại đang ở đó." Tinh Thần không ngừng bóp tay, tâm trạng rất khẩn
trương.
Mỗi 1 lần huyết
tự chỉ thị, đều khó có khả năng tất cả cùng quay trở về, mà tỷ lệ tất cả cùng
tử vong luôn cao hơn. Thâm Vũ mới chỉ chấp hành lần huyết tự lần thứ 2 mà thôi.
Trong phòng không
khí rất âm trầm, mọi người không ai nói lời nào. Những từ ngữ an ủi cũng chỉ là
lừa mình dối người mà thôi. Huyết tự chỉ thị đã làm cho tất cả hộ gia đình chết
lặng. Hộ gia đình tử vong giống như quân cờ bị ăn trên bàn cờ, cuối cùng không
hề có bất cứ ý nghĩa nào.
Thế giới này,
không hề có thần.
Nhưng hộ gia đình
vẫn hướng về 1 hư vô thần nào đó mà cầu nguyện.
"Ta đã không
còn gì nữa." Tinh Thần sầu thảm nói: "Phụ thân, mẫu thân, ca ca, hết
thảy đã không còn bên cạnh ta nữa. Hiện tại, ta chỉ có duy nhất Thâm Vũ. Trên
thế giới này, đối với ta, không có ai quan trọng hơn Thâm Vũ. Cho nên, nếu quả
thật có thần tồn tại mà nói..., xin cho Thâm Vũ trở lại bên cạnh ta! Xin cho
nàng sống sót trở về!"
Nói đến đây, Tinh
Thần đã khóc không thành tiếng.
Nửa đêm 0 giờ
trôi qua, ngày 23 tháng 5 năm 2011, huyết tự chỉ thị chính thức bắt đầu.
Trong phòng bệnh,
tám người tụ tập lại với nhau. Hiện tại, Lý Ẩn đã nói ra những chuyện liên quan
tới nhà trọ và huyết tự chỉ thị.
Nghiêm Lang cau
chặt lông mày. Lời nói của Lý Ẩn và Di Chân cơ bản không khác biệt. Như vậy,
chẳng lẽ là thật sao?
Hắn thật sự rất
hi vọng hết thảy chuyện này là âm mưu, là trò đùa ngày cá tháng tư. Thế nhưng
sự thật lại bày ra giành giành trước mặt, thế giới ma quỷ trước kia hắn cho là
tưởng tượng, nay lại là tồn tại chân thật. Thậm chí còn dùng hình thức đáng sợ
như thế để tồn tại.
Phải hoàn thành
mười lần huyết tự mới có thể là người tự do, nghe qua quả thực giống như nguyền
rủa của ác ma. Như vậy, Hấp Huyết Quỷ, bất tử tộc, Ma tộc trong trò chơi, chẳng
lẽ thật sự tồn tại ở 1 nơi hẻo lánh nào đó trên trái đất này?
Bên ngoài, đêm
tối giống như được kéo dài vô tận, ánh dương không bao giờ có thể ló lên.
Nghiêm Lang cảm
giác thế giới mình đang sống trở nên thật hư ảo. Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy âm
lãnh, tuyệt vọng, vô số những câu chuyện khủng bố trong đầu, chẳng lẽ đều là
những câu chuyện thật đã từng phát sinh?
Thật sự sẽ xảy ra
sao?
Lê Đốt từ trong
ba lô lấy ra 1 cái laptop, mở nó ra.
"Ngươi xem
" Lê Đốt chỉ vào màn hình, 1 mẩu tin về cái chết của bọn người Vương Thiệu
Kiệt nói: "Ngươi phủ nhận chính mình là hung thủ, như vậy, ngươi có gì
chứng minh hay không? Căn cứ điều tra, thời điểm xảy ra vụ án, người đứng ra
làm chứng cho ngươi giờ đã trở thành phu nhân của ngươi. Vả lại ngày hôm đó,
phu nhân của ngươi phải ở lại trường do có hoạt động xã đoàn, thẳng tới trước
khi xảy ra vụ án 1 thời gian ngắn, có người xác thực rằng vẫn thấy nàng ở trong
học viện. Hơn nữa, cũng có người chứng minh rằng, ngày hôm đó Vương Thiệu Kiệt
công bố sẽ gặp mặt ngươi..."
"Đã đủ
rồi!" Nghiêm Lang giận dữ không kềm được nói: "Thỉnh ngươi nói
chuyện có chừng mực 1 chút!"
Nói đến đây, hắn
vì quá mức kích động mà đưa tay hất đổ cái laptop kia xuống mặt đất, màn hình
lập tức bị nện vỡ, bàn phím cũng long ra mấy nút.
"Ngươi..."
Lê Đốt vội vàng nâng laptop lên, hắn vừa muốn phát tác, đột nhiên, hai mắt lại
nhìn chằm chằm xuống dưới đất.
"Cái này,
đây là... Chữ gì vậy?"
Nghiêm Lang cũng nhìn xuống mặt đất, sau đó hắn cảm giác huyết
dịch toàn thân như muốn đông cứng lại!
Năm nút chữ cái
tiếng anh bị văng ra khỏi bàn phím, từ trái sang phải chính xác xếp thành 1
hàng chữ có nghĩa.
Theo tứ tự từ trái sang phải, những
ký tự kia là "T", "O", "D", "I",
"E" .
0 nhận xét:
Post a Comment