"Chuyện…
chuyện này là sao?"
Nghiêm Lang mở to
hai mắt nhìn 5 chữ cái tiếng anh nằm trên mặt đất, cảm giác cực kỳ kinh ngạc.
Điều này là trùng hợp sao? Hay là, do lực lượng của ác ma kia đưa ra cảnh cáo?
Đêm khuya, trong
lầu 1 bệnh viện Chính Thiên thật yên tĩnh. Hai y tá trực ngáp dài, đột nhiên
cái đèn trên đầu 2 người chớp tắt, chớp tắt.
"Làm sao
vậy? Không phải lần trước vừa đại tu qua đường dây điện rồi sao?" một y tá
ngẩng đầu tức giận, ánh đèn vẫn cứ chớp tắt không thôi.
"Thiệt là, đi
qua bên công tắc nguồn nhìn 1 cái." Một y tá nói: "Ngươi biết đi chỗ
nào sao?"
"Biết."
Y tá kia lấy từ trong ngăn kéo ra 1 cây đèn pin, bước ra ngoài.
Nàng mới vừa bước
chân ra ngoài hành lang, đèn trong phòng tối sầm lại, thời gian tắt lúc này dài
hơn 1 chút. Sau đó ngọn đèn lại lần nữa sáng lên.
Vị y tá còn lại
khi ánh đèn sáng lên, ngơ ngác nhìn người y tá đứng bên ngoài, trên ót người đó
một mũi dao găm dâm xuyên qua, máu từ vết thương không ngừng phun ra, ướt đẫm
bộ đồ y tá trắng tinh trên người!
Vị y tá trong
phòng sợ quá kêu to, lúc này đèn lại tắt đi.
Thời điểm ánh đèn
sáng lên, trên cổ vị y tá này cũng bị 1 con dao găm đâm xuyên qua. Nàng đến
chết cũng không biết bản thân chết như thế nào. Thân thể cứ như vậy té xấp trên
mặt đất.
Đèn lại tắt, rồi
lại sáng lên, nhưng dao găm trên người 2 nàng đã biến mất.
Mà nơi này cách
phòng bệnh của Thiên Tịch Nguyệt....
Không đến trăm
mét!
Lúc này, bên trong
phòng bệnh, trong lòng Lý Ẩn đột nhiên xẹt qua 1 tia bất an, lập tức nói với
Phong Dục Hiển bên cạnh: "Ngươi đi ra ngoài xem 1 cái, coi có phát sinh
chuyện gì hay không..."
Lúc này, Tịch
Nguyệt vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng. Thời gian dài sợ hãi, hiện tại có
trượng phu bên người, nàng mới thoáng an tâm 1 chút. Chỉ là trong lúc ngủ, nàng
mơ mơ màng màng về tới lễ đường kia, Vương Thiệu Kiệt toàn thân máu tươi đuổi
theo nàng, không chút nào nguyện ý buông tha nàng!
Ác mộng cứ dây
dưa làm nàng ngày càng sợ hãi, rốt cục nàng muốn tỉnh lại.
Nhưng trong lúc
đang nửa mê nửa tỉnh, nàng bỗng nhiên cảm giác chân phải của mình bị 1 bàn tay
túm lấy, không ngừng kéo xuống.
Cả người Tịch
Nguyệt cơ hồ muốn té xuống giường. Nàng lập tức ngồi dậy, hoảng sợ nhìn về phía
chân phải, thế nhưng ở nơi đó không hề có bất cứ vật gì!
Mộng? Không, đây
không phải là mộng!
Tịch Nguyệt ý
thức được, vừa rồi thật sự có người túm chân nàng!
"Tịch
Nguyệt, " Nghiêm Lang nhìn thấy thê tử tỉnh lại, lập tức đỡ lấy nàng, giúp
nàng lau mồ hôi trên trán, ân cần nói: "Em không có sao chứ?"
"Em, không
có... Lý, Lý Ẩn? Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Tịch Nguyệt cũng
giống Nghiêm Lang, đối với sự xuất hiện của Lý Ẩn kinh ngạc vạn phần. Mặc dù
biết hộ gia đình nhà trọ sẽ tiếp cận bọn hắn, nhưng thực không ngờ được Lý Ẩn
cũng đến?
"Lý Ẩn,
hắn..." Nghiêm Lang ghé sát lỗ tai nàng thấp giọng: "Hắn là hộ gia
đình giống như lời nói của Di Chân, hơn nữa còn là Lầu trưởng nhà trọ."
Phong Dục Hiển đi
ra bên ngoài phòng bệnh. Hành lang cực kỳ tối, không nhìn rõ 2 bên. Giờ khắc
này, bầu trời không hề có chút ánh trăng, ngoài cửa sổ cây cối lờ mờ càng làm
người khác cảm thấy sợ hãi.
Phong Dục Hiển
cầm chặt tay nắm cửa, hai mắt soi kỹ 2 bên hành lang. Bất quá, hết thảy đều rất
yên tĩnh, trước mắt không có chuyện gì
xảy ra.
Nhưng đột nhiên, 2
mắt Phong Dục Hiển sáng ngời, hắn trông thấy phía trước có rất nhiều bức ảnh
bay bay phiêu đãng trong không trung.
Một hồi gió thổi
qua, trên mặt đất tràn đầy ảnh chụp!
Toàn bộ những bức
ảnh này… đều là hình Nghiêm Lang không mảnh vải che thân, thống khổ nằm trên
sàn nhà, trên hạ thân có 1 dòng chữ thật khó coi!
Phong Dục Hiển
lập tức nhảy vào phòng bệnh, cầm theo một tấm hình nói: "Này, các ngươi
xem cái này!"
Nghiêm Lang cũng
bước tới, hắn nhanh chóng nhìn thấy bức hình trong tay Phong Dục Hiển!
"Ngươi..."
Nghiêm Lang sắc mặt đại biến, kinh hãi nhìn Phong Dục Hiển, hỏi: "Ngươi từ
chỗ nào lấy được bức ảnh này? Nơi nào!"
Đây là 1 đoạn trí
nhớ thống khổ nhất của Nghiêm Lang. Hắn không hy vọng có người nhìn thấy những
hình ảnh này. Nhưng bây giờ...
Hắn đi ra bên
ngoài, phát hiện trên hành lang tràn ngập những bức hình của hắn!
"Không,
không!" sắc mặt Nghiêm Lang trở nên trắng bệch, hắn tuyệt đối không thể để
Tịch Nguyệt nhìn thấy những bức ảnh này! Chuyện này tuy rằng Tịch Nguyệt cũng
biết, nhưng cho dù là thế hắn cũng không muốn Tịch Nguyệt nhìn thấy!
Đó là sự khuất
nhục, thống khổ! Nhất là những chữ Vương Thiệu Kiệt viết trên hạ thân hắn!
"Không!
Không!"
Hắn nhặt lần lượt
từng bức ảnh lên xé nát. Thế nhưng ở hành lang đối diện, ảnh chụp bay tới giống
như tuyết rơi vô tận, bất luận hắn xé bao nhiêu, ảnh chụp vẫn cứ từng tấm từng
tấm tiến tới!
Hơn nữa, trong đó
còn có tấm Trịnh Hoa chụp đặc tả hạ thể hắn, nhất là mấy chữ Vương Thiệu Kiệt
viết xuống—— "Ta thích bị bạo cúc!"
Nghiêm Lang nhớ
lại đoạn thời gian đó, bao nỗi khuất nhục và thống khổ ập tới, hắn ngồi thụp
xuống ôm lấy đầu, đem những nỗi oán hận đó phát tiết lên những bức hình kia!
"Nghiêm, Nghiêm
Lang!" bọn người Lý Ẩn lao ra khỏi phòng, Tịch Nguyệt cũng theo đi ra.
Lúc này , một tấm
hình vừa vặn bay tới trước mặt Tịch Nguyệt, đáp nhẹ nhàng xuống sàn nhà.
"Cái này...
Đây là..." Tịch Nguyệt cũng sợ hãi kêu lên 1 tiếng.
"Vương Thiệu
Kiệt! Trịnh Hoa!"
Nghiêm Lang phẫn
nộ gầm thét với phía bên kia hành lang tối đen: "Bọn ác ma các ngươi, các
ngươi chết không được yên lành!"
Sau đó, hắn quay
đầu nhìn thê tử: "Không, không nên nhìn, Tịch Nguyệt, em không nên
nhìn!"
Nghiêm Lang không
thể nào chịu nổi khi để Tịch Nguyệt chứng kiến cảnh hắn bị mang ra làm trò hề
như vậy! Những năm này, vì Tịch Nguyệt, xấu hổ gì hắn đều đã ăn, chuyện gì hắn
đều đã làm. Hao hết tâm lực mới có cơ hội ngẩng đầu lên, có thể để Tịch Nguyệt
sống vui vẻ không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền. Hết thảy những điều hắn làm là
để Tịch Nguyệt hiểu, lựa chọn của nàng không hề sai! Dù sao, Tịch Nguyệt cho
tới nay vẫn là thần thánh trong lòng hắn, so với ước mơ lớn nhất, thậm chí
chính bản thân hắn lại càng thêm quan trọng!
"Tỉnh táo
lại đi." Lý Ẩn một cước dẫm lên một tấm hình, đỡ lấy Nghiêm Lang, nói:
"Ngươi bây giờ rối loạn mà nói, không có điểm tốt nào! Đó chính là 4 quỷ
hồn muốn lấy mệnh vợ chồng các ngươi, ngươi nên rõ ràng điểm này!”
Rốt cục, ảnh chụp
không còn bay tới nữa.
"Đi!"
Lý Ẩn cảnh giác nhìn phía trước, nói: "Rời khỏi nơi đây, nơi này đã không
còn an toàn nữa rồi."
Buổi tối hôm nay,
phụ thân và mẫu thân đều không có ở bệnh viện, Lý Ẩn vì thế cũng cảm thấy yên
tâm hơn đôi chút. Hiện tại, nơi này hiển nhiên không thể lưu lại. Bất quá, Tịch
Nguyệt đang mang bầu, không nên rời khỏi bệnh viện chính thiên thì tốt hơn. Nếu
không, lỡ nàng gặp chuyện không may dẫn tới sinh non, không có bác sĩ mà nói sẽ
vô cùng nghiêm trọng.
Lúc này, 8 người
không ngừng lui về sau, ai nấy đều trịnh trọng nhìn phía bên kia hành lang đen
tối. Mặc kệ nơi đó xuất hiện thứ gì, đều không có ai cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng chỗ đó hoàn
toàn yên tĩnh, cái gì cũng không xuất hiện. Trên mặt đất, những bức ảnh chụp
vẫn cứ nằm đó. Những dòng chữ độc địa do Vương Thiệu Kiệt tự tay viết xuống phảng
phất như đang giễu cợt sự vô lực của Nghiêm Lang.
Dọc theo hành
lang thối lui về sau, đi tới phòng trực. Lúc này, ngọn đèn trong phòng chớp lóe
lên, lập tức đập vào mắt Lý Ẩn là thi thể 2 nữ y tá!
Gương mặt Lý Ẩn
đanh lại: "Nghiêm Lang, đỡ lấy Tịch Nguyệt, chúng ta cần phải chạy đi.
Trong vòng 24 giờ kế tiếp, chúng ta phải đối mặt với những hiện tượng linh dị
cực kỳ khủng bố, ngươi nên chuẩn bị tâm lý, đứa bé này có khả năng… khó bảo
toàn!"
Thẳng thắn mà
nói, giữ được mạng của chính mình hay không còn là 1 vấn đề, đứa bé này có thể
trụ lại hay không, thực sự không thể suy nghĩ lạc quan được. Nghiêm Lang và
Tịch Nguyệt đương nhiên cũng ý thức được chuyện này,nhưng nghe chính miệng Lý
Ẩn nói như vậy, vẫn cảm giác nội tâm thắt lại.
Nếu hài tử xảy ra
chuyện không may… vậy nên làm thế nào đây? Nghiêm Lang và Tịch Nguyệt đều cảm
giác rất thống khổ. Nghiêm Lang đối với đứa bé này dồn hết yêu thương và hy
vọng, hắn thật sự không cách nào chấp nhận được nếu phải từ bỏ đứa bé. Nhưng
hài tử muốn , vẫn có thể có lại lần nữa, chỉ cần hắn và Tịch Nguyệt có thể sống
sót, như vậy chỉ sợ, đành phải nhịn đau mà hy sinh.
Đúng lúc này,
chuông điện thoại di động vang lên.
"Điện thoại
của ai?" Lý Ẩn quay lại nhìn những chung quanh, trong cái địa phương yên
lặng này, tiếng chuông điện thoại quá mức vang dội rồi.
"Ta, của ta."
Tịch Nguyệt rút điện thoại từ trong túi áo ra, sau đó, nàng mở to mắt nhìn dãy
số trên màn hình điện thoại, số này là...
Là số điện thoại
di động ngày xưa của Vương Thiệu Kiệt!
Nàng sợ tới mức hất
tay làm điện thoại rơi trên mặt đất. Nghiêm Lang cầm lên, nhìn thấy dãy số kia,
nhưng trong mắt lại hiện lên 1 tia ngoan lệ, nhấn nút lắng nghe.
Ở đầu dây bên
kia, không hề có bất cứ thanh âm nào.
"Này, Vương
Thiệu Kiệt!" Nghiêm Lang hung dữ hét lớn: "Ngươi có ngon thì hướng
đến ta nè! Con mẹ nó, ngươi biến thành quỷ, còn là một con quỷ hèn nhát! "
Lời nói của hắn
làm mọi người đứng đó sợ hãi, lá gan của Nghiêm Lang không khỏi quá lớn đi? Vạn
nhất chọc giận quỷ hồn, nó lao tới giết cả đám thì sao?
Nhưng đầu dây bên
kia thủy chung vẫn không có tiếng đáp trả.
Nghiêm Lang cầm
điện thoại, cố gắng áp chế lửa giận đang tràn ngập trong lòng mà không thể nào
phát ra. Hắn đem điện thoại trả lại cho Tịch Nguyệt. Nhóm người tiếp tục chạy
về trước.
"Em không
sao chứ? Tịch Nguyệt?" Trên đường đi, Nghiêm Lang ân cần hỏi han thê tử:
"Nếu không thoải mái nhớ nói cho anh biết, đừng miễn cưỡng."
"Không có chuyện
gì, không có chuyện gì đâu." Tịch Nguyệt túm lấy tay Nghiêm Lang nói:
"Em nói nè, Nghiêm Lang, Di Chân lần trước nói với em, hài tử có thể gọi
là Nghiêm Tuyết Thần, anh cảm thấy thế nào? Nàng nói nam nữ cũng có thể dùng, danh
tự rất không tệ."
"Di Chân nghĩ
giúp em sao?" Lý Ẩn ở một bên nghe được, động ý hỏi: "Nghe cũng không
tệ lắm."
Nghiêm Lang chạy
vội, có gắng kiềm chế nỗi thống khổ trong nội tâm, nói: "Đừng nói nữa Tịch
Nguyệt, chuyện của hài tử không nên nhắc tới… trước mắt, phải làm sao để sống
sót đã."
Rốt cục vượt qua
đoạn hành lang này chạy tới đại sảnh. Thế nhưng ở sảnh đăng ký, một người
cũng không có, phi thường quạnh quẽ.
Kế tiếp, chuyện
gì sẽ phát sinh, không ai đoán trước được.
"Như thế nào
mà một người cũng không có?" Thâm Vũ cau mày: "Ít nhất cũng nên có 1 người
trực chứ?"
" Bệnh viện Chính
Thiên rất lớn." Lý Ẩn trả lời: "Nơi này chỉ là 1 tòa nhà y tế nhỏ mà
thôi, cách tòa nhà y tế chính có chút xa xôi. Cho nên..."
Lúc này, Lý Ẩn
bỗng nhiên chú ý tới lúc ban ngày, nhìn thấy cánh cửa ở cuối hành lang. Nơi đó
là cầu thang dẫn xuống tầng hầm dưới đất. Lúc ấy hắn cảm giác trái tim nhẩy lên
bang bang, cảm giác, phía sau cánh cửa kia lẩn khuất 1 thứ cảm xúc rất đáng sợ.
Về sau hỏi ra mới
biết được, cánh cửa đó dẫn tới tầng hầm, cư nhiên chính là…
Nhà xác!
0 nhận xét:
Post a Comment