Chương 10: Sát!
Nghiêm Lang
căn bản không thể nào chống cự, cứ mỗi lần hắn giãy dụa sẽ ăn 1 đấm của Tiết Long và La Tử Cường. Trịnh
Hoa cầm máy chụp ảnh ở 1 bên nói: "Nhanh lên! Ta đang chờ chụp ảnh đây này!"
Vương Thiệu
Kiệt nhàn nhã ngồi hút thuốc, tựa hồ không chút nóng nảy.
"Vì cái
gì!" Nghiêm Lang rốt cục không khống chế được rít gào: "Vì cái gì lại
đối xử với ta như vậy!"
Vương Thiệu
Kiệt nghe được câu này, gõ gõ cho tàn thuốc rơi xuống, căn bản không để ý tới
Nghiêm Lang.
Lúc này, quần
dài của Nghiêm Lang đã bị cởi ra, La Tử Cường túm lấy 2 tay hắn, Tiết Long thì
đem bàn tay hướng tới quần lót của Nghiêm Lang, nhanh lẹ kéo xuống! Tức khắc, Nghiêm
Lang cả người không mảnh vải che thân ngã trên sàn nhà!
"Tốt,
" Vương Thiệu Kiệt nói: "Tử Cường, Tiết Long, túm lấy tay chân hắn,
không cho hắn cử động!"
"Được, Kiệt
ca!" Tiết Long không chút do dự nghe theo, đồng thời còn bồi thêm 1 câu:
"Bất quá, lần trước chúng ta cùng đi chơi với cô gái nhỏ kia, ngươi nên để
cho ta chơi thoái mái 1 lần ah!"
"Ngươi
còn băn khoăn con nhỏ đó sao?" La Tử Cường lại cười nhạo: "Bất quá
con nhỏ kia thực phóng đãng, hiện tại ta cũng muốn xực nàng đây này. Kiệt ca,
ngươi đã có cực phẩm như thế, sao còn theo đuổi Thiên Tịch Nguyệt?"
"Ngươi
biết cái gì?" Vương Thiệu Kiệt cười nhẹ: "Cái loại nữ nhân đó không
có tính khiêu chiến chút nào. Thiên Tịch Nguyệt giữ mình trong sạch, chơi như
vậy mới càng có hương vị! Được rồi, làm tốt chuyện này, ta lại mang bọn ngươi
tới nhà tắm hơi kia chơi 1 lần, chỗ đó của nhị bá ta, muốn chơi thế nào cũng
được!"
Lúc này Trịnh Hoa
cũng đi tới, mặt mũi tràn đầy nét dâm đãng, nói: "Tốt, Kiệt ca, đừng bỏ
qua ta đó."
Nói đến đây,
hắn đã chuẩn bị nhấn máy chụp ảnh, nhưng Vương Thiệu Kiệt lại nói: "Đừng
nóng vội, còn có chuyện chưa làm."
Sau đó, Vương
Thiệu Kiệt từ trong túi rút ra 1 cây bút màu, sau đó ngồi xổm xuống, trên hạ
thân Nghiêm Lang, ghi vài chữ!
"Ngươi
muốn làm gì, Vương Thiệu Kiệt!" Nghiêm Lang liều chết giãy dụa, thế nhưng
Tiết Long cùng La Tử Mạnh khí lực quá lớn, hắn căn bản không có biện pháp nhúc
nhích!
Vương Thiệu Kiệt
rốt cục thu bút lại. Tiết Long xem xét, đó là mấy chữ "Ta thích bị cường
bạo lỗ (.) cúc hoa" .
"Tốt,
" hắn cất bút đi, vỗ vỗ bả vai Trịnh Hoa, nói: "Hảo hảo chụp, nên
chụp cho rõ vào, nhất là mấy chữ ta viết, đúng rồi, cả gương mặt cũng phải rõ
vào."
Trịnh Hoa cười
nói: "Được, ta biết rồi!"
Sau đó, hắn
nhắm máy ảnh vào Nghiêm Lang, đèn chớp lóe lên liên tục!
"Không,
dừng tay, các ngươi dừng tay cho ta! Hỗn đản, ta muốn giết các ngươi, ta nhất
định phải giết hết các ngươi! Ta muốn giết các ngươi!"
Tay chân Nghiêm
Lang đều bị Tiết Long, La Tử Cường giống như kìm sắt khóa chặt, hắn căn bản
không thể nhúc nhích nổi. Trịnh Hoa chụp không biết bao nhiêu là hình mới dừng
tay lại.
"Xong
rồi! Kiệt ca."
"Ân, vậy
có lẽ đủ rồi."
Vương Thiệu
Kiệt ra lệnh một tiếng, Tiết Long cùng La Tử Cường rốt cục buông tay. Mà Vương
Thiệu Kiệt thì ha ha cười lớn: "Nghiêm Lang, ngươi nên hiểu, nếu mấy tấm
hình này mà lộ ra ngoài thì cả đời ngươi đừng hòng ngóc đầu lên được, ha ha, về
sau ta nói gì phải nghe nấy , cho dù ta bảo ngươi đi đớp cứt, ngươi cũng phải
đi đớp cứt!"
Nghiêm Lang nổi
giận vọt về phía Vương Thiệu Kiệt đánh tới. Tiết Long tay mắt lanh lẹ, một phát
bắt được hắn, sau đó đấm 1 quyền mạnh mẽ vào ngực: "Ngứa da có phải không?
Còn dám phản kháng?"
Vương Thiệu
Kiệt cười ha ha: "Được rồi, kệ tên tiểu tử này đi! Trịnh Hoa, mấy bức hình
ngươi chụp rất không tồi."
Lúc này, Vương
Thiệu Kiệt đang cầm máy ảnh kỹ thuật số kia, xem ảnh của Nghiêm Lang!
"Ah ah ah
——" Nghiêm Lang hai mắt đã đỏ ửng, túm lấy 1 cái ghế bên cạnh, giận dữ
hét: "Vương Thiệu Kiệt, ta nhất định phải giết ngươi!"
Thế nhưng hắn
biết rõ hắn không cách nào giết được Vương Thiệu Kiệt. Dù sao, hắn và bọn người
Tiết Long giống như là Mạnh Bất Ly Tiêu, Tiêu Bất Ly Mạnh , huống chi chỉ mình
bản thân hắn đã có thể áp đảo Nghiêm Lang rồi, tố chất thân thể Nghiêm Lang
phải nói, cực kỳ yếu nhược.
"Giết
ta?" Vương Thiệu Kiệt há miệng cười to: "Có gan ngươi thì tới giết ta
đi! Ta xem ngươi giết ta thế nào!"
Sau đó, hắn
cùng bọn người Tiết Long nghênh ngang rời đi. Còn Nghiêm Lang thì quỳ rạp trên
mặt đất, nhìn hạ thân mình bị Vương Thiệu Kiệt viết xuống mấy chữ, trong nội
tâm dâng lên nỗi hận khôn cùng, ý niệm "Giết Vương Thiệu Kiệt" cứ lởn
vởn trong đầu.
Bất quá, muốn
giết chết 1 người không phải chuyện dễ dàng. Dù sao, giết người là phải ngồi tù,
Nghiêm Lang còn chưa mất trí đến nước này, hắn biết, còn 1 năm nữa là tốt
nghiệp, cùng lắm thì hắn nhịn 1 chút. Chờ tới khi tốt nghiệp, hắn sẽ không bao
giờ gặp lại ... Vương Thiệu Kiệt nữa.
Nhưng nghĩ tới
trên người Vương Thiệu Kiệt có những bức hình kia, hắn hoàn toàn có thể lợi
dụng nó, coi mình là nô lệ, là bao cát.
Trong những
ngày tiếp theo, Nghiêm Lang ngay cả trốn học cũng không làm được, bởi vì Vương
Thiệu Kiệt đã mệnh lệnh cho hắn “gọi là phải tới ngay”. Vương Thiệu Kiệt không ngừng
vũ nhục hắn, rất nhiều chuyện, đều xảy ra trong cái lễ đường vứt đi đó.
Rốt cục, ác
mộng đáng sợ nhất phủ xuống.
Nghiêm Lang bị
Vương Thiệu Kiệt cường hành nhốt trong lễ đường, tại đó, bọn hắn tiến hành
thương nghị.
"Ta đã
nhẫn đến cực hạn với Thiên Tịch Nguyệt rồi." Vương Thiệu Kiệt nổi giận
đùng đùng, vừa hút thuốc vừa nói: "Móa nó, ta hảo ý mua cho nó nước hoa,
quần áo, trang sức, nó rõ ràng trả hết lại cho ta, nữ nhân cứng đầu như vậy là
lần đầu tiên ta đụng phải!"
"Như vậy,
ý của Kiệt ca là..." Tiết Long thử thăm dò: "Muốn làm thế nào đây?"
"Làm thế
nào? Hắc hắc." Vương Thiệu Kiệt tiện tay ném điếu thuốc đi, nói:
"Ngươi biết, Thiên Tịch Nguyệt nàng trọ ở trường chứ? Hôm nay vì hoạt động
xã đoàn cho nên phải ở lại trường muộn hơn, không lâu nữa nàng sẽ đi qua nơi
này. Sau đó chúng ta làm chuyện lần trước với Nghiêm Lang, làm lại với nàng 1
lần nữa!"
"Không,
không được! Các ngươi không thể làm như vậy!" Nghiêm Lang ở bên cạnh nghe
thấy, sắc mặt trắng bệch nói: "Xin các ngươi, Vương Thiệu Kiệt, ngươi
không phải yêu thích Thiên Tịch Nguyệt sao?"
Vương Thiệu
Kiệt túm chặt tóc Nghiêm Lang vứt hắn nện vào vách tường: "Thằng nào cho
mày lá gan dám nói với tao như thế? Ta cho ngươi biết, ta biết ngươi yêu thích
Thiên Tịch Nguyệt, nhìn ngươi trong khoảng thời gian này nghe lời, chờ ta sung
sướng xong rồi sẽ tặng cho ngươi chơi đùa, người cũng chỉ có thể dùng qua nữ
nhân ta đã chơi thôi!"
"Vương
Thiệu Kiệt, ngươi dám!" Nghiêm Lang phẫn nộ không thôi: "Ta không cho
phép ngươi làm như vậy!"
"Tốt, nếu
ngươi dám nói cho nàng biết, ta lập tức phát tán ảnh của ngươi, sau đó ngươi sẽ bị học viện khai trừ, tiếp theo ta sẽ làm
cho quán của ba mẹ ngươi xong đời, hơn nữa về sau, tại cái thành phố này, bất
kỳ nơi nào cũng đừng nghĩ tới chuyện buôn bán! Ngươi tin hay không?"
Nghĩ tới những
bức ảnh kia bị phơi bày, trong lòng Nghiêm Lang phát run!
"Vương
Thiệu Kiệt, đừng làm vậy, coi như ta xin ngươi, ngươi muốn ta làm gì cũng được,
nhưng đừng tổn thương tới Thiên Tịch Nguyệt!"
Đối với Nghiêm
Lang mà nói, tuy rằng hắn không có khả năng với Tịch Nguyệt, nhưng Thiên Tịch
Nguyệt là thiên thần thánh khiết trong lòng hắn, hắn không để cho bất luận kẻ
nào làm vấy bẩn nàng! Vì vậy, ngay cả Vương Thiệu Kiệt hắn cũng tuyệt đối không
cho phép!
Vương Thiệu
Kiệt cười lạnh: "Thiên Tịch Nguyệt ta đã định rồi! Ai cũng đừng hòng ngăn
cản ta!"
Cơn ác mộng cứ
như vậy triển khai.
Trịnh Hoa rời
đi, qua 1 thời gian ngắn, hắn mang Thiên Tịch Nguyệt dẫn vào trong lễ đường.
Nàng nhìn thấy trong lễ đường tụ tập vài người, nhất thời nổi lên nghi ngờ, mà
lúc này, Trịnh Hoa đã đóng cửa lại.
"Các
ngươi..." Tịch Nguyệt còn chưa kịp mở miệng đã thấy Nghiêm Lang bị Tiết
Long, La Tử Cường hai người chế ngự hét lớn: "Tịch Nguyệt, chạy mau! Bọn
hắn đối với ngươi muốn, muốn..."
"Vương
Thiệu Kiệt!" Thiên Tịch Nguyệt mở to mắt, nhìn một màn này: "Ngươi có
ý gì đây?"
"Có ý tứ
gì?" Vương Thiệu Kiệt cười dữ tợn: "Hôm nay là chủ nhật, chung quanh
nơi này không có người, ngươi không thấy ta thả rèm xuống hết rồi sao? Ở đây,
chúng ta có thể hảo hảo hưởng thụ 1 phen!"
Tịch Nguyệt
quá sợ hãi, vội vàng muốn chạy trốn, thế nhưng Trịnh Hoa đứng chắn ngay cửa lớn.
Hắn 1 phát bắt được cánh tay Tịch Nguyệt, kéo nàng tới trung tâm lễ đường, hung
hăng đẩy nàng ngã trên mặt đất!
"Vương
Thiệu Kiệt, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi dám! Ngươi dám!" Nghiêm lang lúc
này cảm giác nội tâm như bị xé vụn, hắn một mực thầm mến Thiên Tịch Nguyệt, nhưng
lúc này nàng sẽ bị Vương Thiệu Kiệt lăng nhục!
"Vương
Thiệu Kiệt, ngươi, ngươi muốn làm gì? Đây là phạm pháp đấy!" Thiên Tịch
Nguyệt vừa nói vừa lấy điện thoại đi động ra , chưa kịp làm gì đã bị Trịnh Hoa giật
lấy, tắt đi!
"Tỉnh lại
đi. Ngươi trốn cũng không thoát đâu." Vương Thiệu Kiệt âm hiểm cười đi tới:
"Tiết Long, ngươi cũng qua đây đi, tên tiểu tử Nghiêm Lang kia để Tử Cường
giữ là được rồi. Ta chính là muốn hắn nhìn thấy nữ nhân hắn yêu thích, bị ta
thượng lên, khẳng định rất có ý tứ!"
"Thì ra
thế!" La tử Cường bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cho nên ngươi mới mang hắn
đến? Lần trước chụp ảnh, cũng là để hắn không dám nói ra?"
"Tử Cường,
ngươi càng ngày càng thông minh ah." Vương Thiệu Kiệt vỗ vỗ tay. Sau đó đi
tới trước mặt Thiên Tịch Nguyệt, nói với Trịnh Hoa cùng Tiết Long: "Chế
trụ chân tay nàng lại, lần này y phục của nàng, để ta cởi! Ha ha, Thiên Tịch
Nguyệt, đây chính là cho ngươi mặt mũi ngươi lại không biết hưởng, ta chỉ đành
Bá Vương ngạnh thượng cung thôi."
"Vương
Thiệu Kiệt! Ngươi điên rồi sao?" Tịch Nguyệt tự nhiên minh bạch hắn muốn
làm gì, sợ hãi hét lên: "Ngươi đây là phạm tội ah!"
"Phạm tội
cọng lông! Ta không tin ta thượng ngươi, ngươi dám nói ra ngoài!"
Sau đó, hắn
đẩy nàng ngã lên 1 cái bàn, tay chân nàng đều bị Tiết Long, La Tử Cường gắt gao
túm chặt, vô luận giãy dụa như thế nào
cũng không có tác dụng.
"Vương,
Vương Thiệu Kiệt, cầu ngươi, cầu ngươi đừng làm như vậy!" Tịch Nguyệt đã cực
kỳ hoảng sợ, Tiết Long cùng Trịnh Hoa hai người khí lực đều phi thường lớn,
Tịch Nguyệt không thể động cựa được. Nàng hiện tại chỉ có thể gửi chút hy vọng
vào lý trí và lương tri của Vương Thiệu Kiệt mà thôi.
Thế nhưng nàng
đã đánh giá thấp độ vô sỉ và tàn nhẫn của Vương Thiệu Kiệt rồi.
"Vương
Thiệu Kiệt!" Nghiêm Lang lúc này mặc dù bị La Tử Cường áp chế, hắn vẫn
muốn liều mạng xông lên trước: "Ngươi dám động tới nàng, ngươi dám động
tới nàng thử xem!"
Vương Thiệu
Kiệt căn bản không thèm để ý tới, hắn duỗi tay ra, lập tức đem áo ngoài của
Tịch Nguyệt cởi ra! Sau đó, tiếp tục cởi quần của nàng!
"Không
muốn, không muốn!" Tịch Nguyệt hoảng sợ không thôi, mà Vương Thiệu Kiệt
lại nhe răng, tàn nhẫn nói: "Nghiêm Lang, ngươi cứ từ từ mà xem ta thượng
nàng ah!"
"Không
muốn, không muốn!" Tịch Nguyệt khàn cả giọng khóc lóc: "Cứu mạng, cứu
mạng ah! Ai tới cứu ta!"
"Không
nên gấp, " Vương Thiệu Kiệt cười lạnh: "Hiện tại mới chỉ mở đầu thôi,
chờ lát nữa, ta sẽ biến ngươi thành người của ta!"
Nữ tử hắn tôn
thờ trong nội tâm bị những tên cầm thú như thế này vũ nhục, Nghiêm Lang không
thể nhịn được nữa rồi! Hắn liều mạng gầm lên: "Sát! Sát! Sát! Ta hôm nay phải
đem 4 người các ngươi giết chết toàn bộ! Một tên cũng không lưu!"
Lúc này, La Tử
Cường cũng bị thân thể của Tịch Nguyệt mê hoặc, áp lực xuống Nghiêm Lang rõ
ràng đã lỏng hơn, Nghiêm Lang tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn hung
hăng nện một quyền về phía La Tử Cường, rốt cục giãy người ra được!
Sau đó, hắn
phóng thẳng về phía mấy tên cầm thú, thuận tay quơ lấy một cái ghế, vừa vặn
Tiết Long cách hắn tương đối gần, vì thế liền giơ cái ghế lên, phang thẳng
xuống đầu Tiết Long!
Một đập này
hắn đã dùng hết toàn bộ khí lực, đầu Tiết Long tức khắc nở hoa, cả người ngã
đánh rầm 1 cái trên mặt đất!
Lần này làm
Vương Thiệu Kiệt cùng Trịnh Hoa đều giật mình hoảng sợ! Mà nghiêm lang lập tức
rút từ trong người ra 1 con dao găm, hét lên: "Vương Thiệu Kiệt, ta muốn
giết ngươi!"
0 nhận xét:
Post a Comment