Đi ra bên
ngoài cửa lớn, Ngân Dạ tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Ngân Vũ?"
"Kỳ
thật, ta chỉ nghĩ muốn nói với ngươi một câu." Ngân Vũ cố trụ ánh mắt nhìn
Ngân Dạ nói: "Ca ca, vô luận như thế nào, ta đều tin tưởng ngươi."
"Có ý tứ gì? Nói tựa như lúc trước kia ngươi không
tin tưởng ta lắm."
"Ta nói là..." Ngân Vũ: "Ta vô điều kiện
tin tưởng ngươi hết thảy. Chỉ cần là ngươi, ta liền tin tưởng. Chỉ đơn giản như
vậy."
Mặc dù trong đầu trăm ngàn lần nhớ lại lúc chứng kiến dãy
số kia trong điện thoại, thế nhưng nàng đối với việc Ngân Dạ thường ngày quan
tâm, liều chết thủ hộ lại hiện lên trong lòng. Vì có thể làm cho nàng sống sót
mà không ngừng bố trí kế hoạch, suốt ngày đêm nghiên cứu huyết tự, đây tuyệt đối
không phải là hành vi của một tín đồ trầm mê tà giáo.
Cho tới nay, trong lòng của hắn chỉ có chính mình mà
thôi. Điều này căn bản không cần hoài nghi,căn bản không cần.
Lúc này, thanh âm của Hoàng Phủ Hác từ trong phòng truyền
ra: "Ngân Dạ, ngươi tới đây một chút!"
Hai người lập tức đi vào, chỉ thấy trên tay Hoàng Phủ Hác
đang cầm khối khăn tay của Tôn Tĩnh Hiên, nói: "Ta phát hiện một việc. Có
lẽ làmanh mối trọng yếu. Ngươi xem đây."
"Cái gì?" Ngân Dạ cầm khăn tay, nhìn kỹ. Sau đó
hắn đột nhiên phát hiện một việc làm hắn rất ngạc nhiên!
"Cái này... Đây là..."
Ở phía cuối của chữ cái “L”, có một vết máu cực kỳ nhỏ
bé! Bởi vì bản thân chữ LD cũng là màu đỏ , cho nên vết máu đó nhìn cũng không
rõ ràng.
"Đây là, máu!"
"Đúng." Hoàng Phủ Hác nhẹ gật đầu: "Liên
lạc với Tôn Tĩnh hiên một chút đi, tuy hắn đại khái không biết, bất quá vẫn nên
hỏi thì tốt hơn. Mặt khác, đem khăn tay giao cho Mộ Dung Thận, đi kiểm tra nhóm
máu. Có lẽ, có thể biết rõ là máu của ai."
"Ân, đúng vậy..."
Đang đêm, Mộ Dung Thận đang còn ở sở cảnh sát, giờ phút
này hắn đang làmbáo cáo kiểm tra thi thể Y Hàm.
"Ha ha, thực là muốn biết, tên ma chặt đầu kia thực
là nhân vật nào." Đang viết viết bỗng nhiên có một viên cảnh sát đẩy cửa
vào.
"Mộ Dung, " cảnh sát kia nói: "Có người
tìm ngươi."
Người đến là Hoàng Phủ Hác và Kha Ngân dạ. Hai người đi
vào văn phòng của Mộ Dung Thận, mới đem khăn tay lấy ra, đưa cho hắn nói:
"Thật xin lỗi, nhưng cần ngươi giúp một việc. Trên khối khăn tay này
chúng ta tìm thấy một vết máu."
"Ân, như vậy ah." Mộ Dung Thận tiếp nhận khăn
tay, nhìn kỹ một chút, hỏi: "Vết máu ở nơi nào?"
Hoàng Phủ Hác chỉ cho hắn, Mộ Dung Thận mở to hai mắt
nhìn nhìn, nói: "Thì ra là thế. Bất quá, đây là máu của người chết sao? Đầu
bị nhổ đi, lượng máu chảy ra tương đối lớn, mà cái này chỉ lây dính có một
chút, xem ra,khả năng vết máu này..."
"Có thể là của ma chặt đầu." Ngân Dạ nói:
"Nếu như là nhóm máu đặc thù, có thể so sánh với những người liên quan còn
sống..."
"Ha ha, máu Quỷ hồn, nếu như có thể tự tay kiểm nghiệm,
thực là sự tình nhiệt huyết sôi trào." Mộ Dung Thận gắt gao nhìn chằm chằm
vào chiếc khăn tay, biểu lộ trên mặt tràn đầy cuồng nhiệt.
"Xin nhờ ngươi. Sau khi làm xong phiền ngươi trở về
nhà trọ, ta sẽ đứng ở cửa ra vào nhà trọ, nghe ngươi nói về kết quả kiểm nghiệm.
Dù sao đứng ở trong căn hộ mới chứng minh ngươi không phải quỷ biến
thành."
"Ha ha, có thể hiểu được ý nghĩ của các ngươi."
Mộ Dung Thận thu hồi khăn taynói: "Như vậy, các
ngươi có thể đi."
"Tốt, đã làm phiền ngươi."
Sau đó...
Buổi sáng ngày 5 tháng 4.
Mộ Dung Thận trong cục cảnh sát, đang cầm báo cáo kiểm nghiệm.
Là nhóm máu O.
Hắnđi ra khỏi cục cảnh sát, mang theo khăn tay và kết quả
kiểm nghiệm. Bất quá, hắn không về nhà trọ, mà ngồi taxi tới một nơi khác.
"Ha ha, thẻ giao thông vô hạn nạp tiền thực là thuận
tiện, đã có cái này mỗi ngày ngồi taxi, cũng không có bất cứ vấn đề gì." Mộ
Dung Thận cầm tấm thẻ giao thông màu xanh lam trong tay, đồng thời, tay kia nắm
chặt khối khăn tay.
Xe taxi, đi tới một nhà trọ cao cấp nào đó tại khu Bạch
Nghiêm.
Đứng trước cửa nhà trọ, hắn ngẩng đầu lên nhìn rồi cười
nói: "Tự chủ trương thủy chung cũng không tốt, vẫn là nên hỏi một
câu."
Hắn ngồi thang máy, đi tới một tầng nào đó.
"Đinh" cửa thang máy vừa mở hắn
liền bước ra ngoài, nhanh chóng hướng về một căn trọ nào đấy.
Đứng trước cửa hắn giơ tay lên gõ năm cái.
Sau đó, cửa mở.
Năm tiếng gõ cửa chính là ám hiệu.
"Vào đi." Người mở cửa nói: "Ta nghĩ ngươi
không có việc sẽ không tới nơi này đi? Có chắc không bị ai theo dõi chứ?"
"Đương nhiên." Mộ Dung Thận tiến vào bên trong,
đóng cửa lại nói: "Yên tâm đi, ta có thể cam đoan không có người theo
dõi."
Đi vào phòng khách, hắn ngồitrên ghế sa lon, nhìn đối diện
một thiếu nữ xinh đẹp ngồi xe lăn.
"Ta tới là cho ngươi xem cái này." Mộ Dung Thận
đem khăn tay giao cho thiếu nữ nói: "Muốn hủy nó không? Thâm Vũ?"
"Ân?" Thiếu nữ ngồi xe lăn, cũng chính là Thâm
Vũ, nhận lấy khối khăn tay, hỏi: "Có vấn đề sao? Lại nói tiếp, Kha Ngân dạ
còn sống?"
"Ha ha, đương nhiên. Ta đã tuyên bố trước, ta sẽ
không trợ giúp ngươi giết bất luận một hộ gia đình nào. Tuy việc ngươi nói cho
ta biết sự tồn tại của nhà trọ làm ta rất hứng thú, nhưng là giết người hay
không còn phải xem tâm tình của ta. Bất quá ta thật sự rất cao hứng, cái nhà trọ
này quả thực rất thú vị. So với sự mục nát củaxã hội loài người làm cho người
ta buồn nôn, thì bên trong nhà trọ, làm hiện ra tính chân thật nhất của nhân loại,
cái đó mới xinh đẹp làm sao !"
Thâm Vũ đem khăn tay nhìn kỹ, nhưng không tìm thấy vết
máu, lại hỏi: "Tuy ta rất đồng ý với cảm khái của ngươi, nhưng ít nhất nên
nói cho ta biết, ngươi muốn ta xem cái gì?"
"Ah, đúng rồi, dưới chữ cái L không nhìn thấy vết
máu sao? Ta đã kiểm nghiệm, máu đó là nhóm O."
"Vậy sao?" Thâm Vũ đem khăn tay trả lại cho Mộ
Dung Thận: "Xem ra có chút phiền phức. Cái manh mối này bị phát hiện có lẽ
sẽ phá hư kế hoạch của ta. Kha Ngân dạ, người nam nhân này nhất định phải chết.
Hắn và Lý Ẩn đồng dạng, đều là người ta nhất định phải giết chết. Cái nhà trọkia,
đối với ta mà nói thật là một “Phòng thí nghiệm " tốt, nhưng hắn và Lý Ẩn lại là 'Chuột bạch
" vượt qua năng lực chưởng khống của ta, vẫn nên biến mất thì tốt hơn.
Ngươi không muốn giúp ta, ta cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp. Mặt khác, nam
nhân gọi là Biện Tinh Thần cũng rất phiền toái, hắn đã chú ý tới thân phận thật
của ta rồi, nhưng hắn nói với ta, nếu như hắn chết thân phận của ta cũng sẽ bị
Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ, Kha Ngân dạ cùng Kha Ngân vũ bốn người biết rõ. Vô luận như
thế nào, chỉ có thể đem bốn người này từng bước loại bỏ. Trừ bỏ bốn người này,
những hộ gia đìnhđều không sao cả."
"Ân, kế hoạch này rấtkhông sai." Mộ Dung Thận
cười nói: "Bất quá, ngươi ý định giết chết Kha Ngân vũ như thế nào?"
"Cái kia? Rất đơn giản. Ta đã có an bài. Diệt
trừ đôi huynh muội này, kế tiếp chính là Lý Ẩn cùng Doanh Tử Dạ. Bất quá, tên
Lý Ẩn này, vẫn là người ta kiêng kỵ nhất. Dựa vào năng lực của mình, một hơi vượt
qua sáu lần huyết tự, vô luận năng lực suy luận hay là tố chất tâm lý, đều làtồn
tại siêu cường. Muốn giết chết hắn, chỉ sợ không đơn giản."
"Lại nói, khế ước địa ngục ngươi định làm
như thế nào? Nếu như giết hai huynh muội kia, khế ước sẽ biến mất, nhân tố ảnh hưởng tới sự tự giết lẫn nhau của
hộ gia đình sẽ không tồn tại."
"Cái này ngươi không cần lo lắng. Địa ngục khế ước,
nhà trọ đưa ra đồ vật thú vị như vậy sao ta có thể để nó dễ dàng biến mất?
Ngươi yên tâm đi, mật mã ngân hàng nguyên vẹn của hai người đó ta cũng biết. Bởi
vì ta chỉ cần đơn giản mà vẽ ra... Chỉ cần chuyện có liên quan tới hộ gia đình
trong nhà trọ, chuyện gì ta cũng có thể vẽ ra."
"Như vậy sao? Quá lợi hại ah."
"Không có gì. Chuyện không liên quan tới quỷ hồn...,
ta chỉ cần nửa giờ liền vẽ ra, có khi còn không tới nửa giờ. Bất quáhiện tượng
tương lai, quá mức mất thời gian, rất khó vẽ ra."
"Năng lực này..." Mộ Dung Thận nâng cằm, dùng một
ánh nhìn sâu xa liếc Thâm Vũ nói: "Ta nhớ ngươi nói, ngay từ lúc nhỏ ngươi
đã có năng lực này?"
"Ngay từ khi ta có thể cầm bút để vẽ. Chỉ là lúc ban
đầu không phát hiện mà thôi. Không biết vì cái gì lại chỉ thích vẽ oan hồn oán
linh. Rất nhiều lúc vẽ những hình ảnh huyết tinh khủng bố tới mức chính bản
thân ta cũng giật mình, nhưng ta chính là không tự chủ được mà vẽ ra chúng. Lúc
phát hiện ra những gì ta vẽ đúng với sự thật, là thời điểm tám tuổi, ngẫu nhiên
nhìn thấy tin tức phát ảnh người chết cơ hồ giống hệt những gì ta vẽ."
"Khi đó là lần đầu tiên phát hiện ra năng lực của
mình? Nhất định rất sợ hãi đi."
"Lúc ban đầu đích thật là có một ít. Ta ngay lập
nghĩ có phải hay không ta có năng lực nguyền rủa, đem những hiện tượng ta vẽ ra
chân thực hóa? Cũng bởi vậy có một đoạn thời gian ta không dám chạm vào bút vẽ.
Cho dù vẽ cũng chỉ vẽ những hình ảnh chân thực, đời thường khiến ta an tâm. Đoạn
thời gian đó, cùng với Mẫn ở chung một chỗ quả thực rất hạnh phúc."
"Hạnh phúc... Sao?"
"Nàng cùng ta ước định cùng đi xem đại dương. Ta, nằm
mơ đều hi vọng có một ngày có thể đứng lên, ta còn muốn làm tỷ muội mãi mãi với
Mẫn. Khi đó ta cho rằng, cái thế giới này tràn đầy tình yêu , người bệnh tật
như ta lại có thể được xã hội quan tâm, có thể lại lần nữa bước đi. Lúc đó ta
thật sự cho rằng, tương lai không có sự tình gì không khắc phục được, ta thật sự
đã nghĩ như vậy."
"Bất quá tất cả đều là ảo tưởng của mình ta mà thôi."
Nói đến đây, Thâm Vũ đem khăn tay ném lại cho Mộ Dung Thận
nói: "Ngươi không có ý định giúp ta giết chết Kha Ngân dạ cùng Kha Ngân vũ
cũng không sao, Thận. Bất quá ngươi không nên làm ảnh hướng tới hành động tiếp
theo của ta. Kết quả báo cáo, làm giả một phần đi."
"Ta hiểu."
"Vết máu?" Tôn Tĩnh hiên có chút kinh ngạc:
"Ta cũng không nhớ rõ. Bất quá chắc chắn không phải máu của ta."
Mấy người lúc này đang ngồi trong nhà hàng tại quảng trường
lần trước, Hoàng Phủ Hác, Trương sóng thụy cùng Tôn Tĩnh hiên. Tôn Tĩnh hiên dường
như là một người rất nhiệt tình, hắn đối (với) vụ án này rất quan tâm, cho nên gọi
một cú điện thoại hắn liền tới đây.
Hoàng Phủ Hác nghĩ ngợi nói: "Mạo muội hỏi một câu,
máu của ngươi nhóm.."
"Nhóm AB. Ha ha, nghe cha ta nói, nhóm AB là nhóm
máu may mắn, có thể nhận được của tất cả mọi người, nên ta nhớ rất rõ."
AB...
Hoàng Phủ Hác suy tư lại hỏi: "Ngươi có chắc thời điểm
cầm chiếc khăn tay kia ngươi không bị thương?"
"Không có, khẳng định không có."
Tôn Tĩnh hiên xác thực như vậy, vết máu kia rất có thể là
của ma chặt đầu hoặc người chết lưu lại. Nhóm máu của Đằng Phi Vũ là nhóm B. Về
phần Đường Phong thì không rõ ràng lắm. Đương nhiên trong số những người hiềm
nghi, có vài người không rõ nhóm máu. Nếu nhóm máu không biết rõ thì khó có thể
tinh tường điều tra.
Mặt khác, Lam Kỳ, Thẩm Hoa, tên nhân viên tiệm ảnh lúc chết
đi lại không có nhân chứng. Có rất nhiều người đều không có chứng cứ ngoại phạm,
nhưng có hay không điều đó cũng không có ý nghĩa.
Vì cái gì Lam Kỳ lại bị giết? Điểm này thủy chung là mê.
Ngân Dạ cùng Mộ Dung Thận đã hỏi thăm cha mẹ Lam Kỳ, nhưng bọn hắn cũng hoàn
toàn không biết gì cả.
Mà đúng lúc này bỗng nhiên điện thoại vang lên. Ngân Dạ
xem xét, là mộtdãy số lạ. Hắn nhận cuộc gọi, phía bên kia truyền đến một thanh
âm lạ lẫm: "Xin chào, ta đã xem qua báo chí. Cái khối khăn taykia là do ta
mua sắm tại lili doars mà có. Ta nghĩ có thể là cái khăn tay ngươi muốn tìm."
Ngân Dạ cả kinh, vội hỏi: "Xin hỏi, ngươi xưng hô
như thế nào? Có thể giải thích cặn kẽ chút hay không? Ta họ Kha, Ân, tốt..."
Hắn đem Notebook mở ra, bắt đầu ghi chép.
"Ta là một thành viên của Đoàn ảo thuật, bởi vì đoàn
chúng tôi mới thành lập gần đây, nên còn chưa có nhiều cơ hội biểu diễn. Đoàn của
chúng tôi tổng cộng bốn người, bắt đầu từ tháng 12năm ngoái cho tới bây giờ, từng
biểu diễn mấy lần tại khu Bạch Nghiêm. Loại khăn tay nàylà tháng 12 năm ngoái,
đoàn trưởng của chúng ta được tặng tại một cửa hàng."
Đoàn Ma thuật?
"Những người bị ma chặt đầu sát hại, người nhận ra
chứ?"
"Không nhớ rõ, người xem chúng ta biểu diễn rất nhiều.
Cái khăn tay kia chỉ là đạo cụ để làm ảo thuật, lúc đó chúng ta dùng khăn tay
che lại có thể biến ra động vật hay hoa tươi, cũng rất được hoan nghênh. Bất
quá, tranh thủ biểu diễn cũng không dễ dàng, dù sao khu Bạch nghiêm cũng là khu
vực chợ trung tâm, giữ trật tự đô thị tương đối nghiêm khắc. Bất quá, khu vực
đó cũng rất dễ dàng thu hút người xem. Khi đó vì để người xem nhớ kỹ chúng ta, chúng
ta còn tặng khăn tay cho người xem trợ giúp làm ảo thuật. Có lẽ, cũng có những
người chết kia. Thực xin lỗi, bởi vì người thực sự rất nhiều, chúng ta không có
biện pháp nhớ kỹ."
"Khăn tay đem tặng mấy cái?"
"Tổng cộng sáu cái."
Ngân Dạ đột nhiên đứng bật dậy nói: "Ta nghĩ muốn lập
tức gặp mặt mấy người! Đúng, ta là bằng hữu của nạn nhân, rất muốn tra ra chân
tướng. Tốt. Địa điểm của đoàn ma thuật của các ngươi ở đâu... được, ta đến!"
Giờ phút này Ngân Dạ phi thường vui mừng, rốt cuộc tìm được
manh mối trọng yếu! Xem ra đăng báo quả nhiên là quyết định chính xác!
"Tôn tiên sinh, chúng ta đi trước, Ân, tiền đặt ở
nơi này, lát nữa ngươi thanh toán giùm. Hoàng Phủ, chúng ta đi!"
Saukhi ra đến bên ngoài Ngân Dạ nói với Hoàng Phủ Hác:
"Hoàng Phủ. Ngươi nghe. Y hàm rất có thể bởi vì tra được manh mối trọng yếu
nên mới chết. Vì phòng ngừa vạn nhất, chúng ta tách ra đi hai đường khác nhau
mà tới. Như vậy, còn có một phần hi vọng."
"Ngươi nói... ma chặt đầusẽ đối với chúng ta ra
tay?"
"Ân. Đúng vậy."
Đồng thời, Ngân Dạ cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, hắn dự
đoán nên đem một nửa mật mã nói cho Ngân Vũ. Nếu như mình không chết, thì đổi lại
là được.
Cùng lúc đó, Thâm Vũ lại một lần nữa gọi điện thoại cho
Ngân Vũ. Mà câu trả lời làm nàng rất ngoài ý muốn.
"Ngươi lập lại lần nữa? Ngươi, ngươi nói ngươi tuyệt
đối sẽ khônggiết Kha Ngân dạ?"
"Đúng. Ta tin tưởng Ngân Dạ. Cho nên, vô luận ngươi
cho ta xem'Chứng cớ " gì ta cũng đều
không tin. Ta tuyệt đối sẽ không thương tổn tới người mình yêu để đổi lấy sinh
lộ, chỉ đơn giản như vậy. Cho dù rơi xuống địa ngục, đối mặt với Quỷ hồn so với
Ma Vương còn đáng sợ hơn, ta cũng sẽ không làm như vậy!"
Thời điểm Thâm Vũ nghe được mấy câu nói đó, thân thể
không ngừng run rẩy. Nàng cảm giác máu mình đang chảy ngược, chung quanh hết thảy
trời đất quay cuồng.
Không có khả năng! Không có khả năng có loại người này tồn
tại! Cho dù đối mặt với uy hiếp tử vong, cũng muốn lựa chọn cái gọi là
"Yêu" ?
Thâm Vũ cúp điện thoại. Nàng bắt buộc chính mình tỉnh táo
lại, bối rối mà nói sẽ xuất hiện sơ hở.
"Được rồi... Được rồi... Dù sao, ta còn có kế hoạch
dự bị."
Lúc này Ngân Dạ đang muốn đi vào trạm xe lửa, bỗng nhiên
nhận được điện thoại Hạ Tiểu Mỹ gọi tới: "Ngân Dạ, có thể đến công viên
Thanh Điềnhay không, địa phương gần nơi Lâm Phi chết? Ta có manh mối rất trọng
yếu, nắm chắc, có thể tìm được đầu người!"
"Thật sự? Là chuyện gì?"
"Trong điện thoại nói không rõ ràng, ngươi tới đây ta
sẽ nói kỹ càng."
Ngân Dạ do dự, đầu tiên là nên đi tới nơi nào? Nếu như
trong thời gian dài hắn lo lắng thành viên của đoàn ảo thuật kia sẽ bị ma chặt
đầu sát hại. Hoàng Phủ Hác cũng đồng dạng có thể gặp vận rủi. Bất quá, trọng điểm
là đầu người, không có đầu người mà nói..., cho dù biết rõ machặt đầu là ai
cũng vô dụng. Hắn quyết định đánh bạc, dù sao vạn nhất Hạ Tiểu Mỹ phát hiện chỉ
có một khỏa đầu người, nàng nhất định sẽ tư tàng!
Nửa giờ sau, hắn đi tới trên núicông viên Thanh Điền. Gần
địa phương Lâm Phi chết, Hạ Tiểu Mỹ chờ ở nơi đó. Nàng vừa nhìn thấy Ngân Dạ đến vội vàng chạy tới.
"Đầu người, ở nơi nào?" Ngân Dạ vừa thấy mặt đã
trực tiếp hỏi: "Ngươi thật có thể tìm được?"
"Ngân Dạ." Hạ Tiểu Mỹ thoạt nhìn rất ưu thương
nói: "Ngươi biết không? Kỳ thật, ta một mực rất thích ngươi. Là loại tình
cảm giữa một nữ nhân đối với một nam nhân. Tuy ta biết ngươi thích Ngân Vũ,
nhưng ta vẫn có phần cảm tình này đối với ngươi."
"Ngươi..." Ngân Dạ ngây ngẩn cả người, hắn như
thế nào cũng không nghĩ tới Hạ Tiểu Mỹ sẽ nói ra những lời này.
"Lúc ấy trên xe buýt, nếu như không có ngươi, ta tuyệt
đối sẽ bị Lệ Quỷ kia giết chết. Ta một mực đều... đều yêu thương ngươi như vậy,
đến bây giờ vẫn thế. Nhưng mà, Ngân Dạ... Ta..."
Sau đó, thân thểcủa Ngân Dạ, giống như gặp phải một kích
lôi đình. Hắn không dám tin nhìn về phía lồng ngực của mình.
Hạ Tiểu Mỹ đem một con dao găm đâm vào ngựcNgân Dạ.
"Thực xin lỗi Ngân Dạ, nhưng ta phải giết ngươi, người
kia mới đáp ứng đưa cho ta bức họa. Ta không muốn chết, ta không muốn chết ah!
Cho nên thực xin lỗi, Ngân Dạ, ta chỉ có thể làm như vậy thôi."
Sau đó, Hạ Tiểu Mỹ đem con dao găm rút ra!
"Ngươi đang làm cái gì!"
Bỗng nhiên, thanh âm của Ngân Vũ truyền vào trong taiNgân
Dạ. Nàng thấy Hạ Tiểu Mỹ lén lén lút lút đi ra ngoài, còn cố ý đi một mình nên
mới theo dõi nàng. Sau đó thấy nàng và Ngân Dạ gặp mặt, lúc đầu còn bất ngờ
nhưng lại thấy Hạ Tiểu Mỹ cầm dao găm ám sát Ngân Dạ!
"Ngươi..." Hạ Tiểu Mỹ cả kinh vội nói:
"Kha Ngân vũ, ngươi tới vừa vặn, người kia nói ngươi cũng là người cần giết!
Ngươi cũng chết đi !"
Sau đó trên mặt Hạ Tiểu Mỹ biểu lộ vô cùng oán độc, phóng
tới Ngân Vũ!
Ngay lúc dao găm sắp đâm tới Ngân Vũ, bỗng nhiên một cánh
tay gắt gao nắm đầu của nàng, sau đó hất mạnh nàng lên thân cây!
"Dám đối với Ngân Vũ động thủ, mặc kệ là người hay
quỷ, là Ma Vương hay là thần minh, " Ngân Dạ tay trái che ngực, tay phải cầm
lấy đầuHạ Tiểu Mỹ quát: "Ta tuyệt đối sẽ không buông tha!"
Hạ Tiểu Mỹ như thế nào cũng không nghĩtới Ngân Dạ lại còn
khí lức lớn như vậy, thân thể đột ngột bị ném về phía sau, Ngân Dạ lập tức rút
tay về, nàng quay đầu lại vừa muốn đâm hướng Ngân Dạ...
Nhưng mà, trước mắt của nàng thình lình xuất hiện một con
dao găm đồng dạng, lập tức đem cổ họng nàng đâm thủng, thậm chí mũi dao còn lộ
ra phía sau gáy!
0 nhận xét:
Post a Comment